Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Phiên bản Dịch · 1748 chữ

Tít...

"Nữ sĩ, bà có tiện thuật lại những gì mình vừa nói không?"

Tít...

Tít...

"... Được, nhưng… xin bác sĩ, tuyệt đối không được kể với bất kỳ ai, đặc biệt là chồng tôi, con gái tôi nữa!"

"Tôi hiểu... bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

"Được ạ, hết thảy mọi chuyện đều từ một cuộc điện thoại mà ra.

Hôm đó em gái tôi gọi điện thoại đến, thời gian là giữa đêm vào ba ngày trước.

Lúc đó trạng thái của nó rất kỳ quái, hàm răng đánh vào nhau lập cập, giọng nói cứ như là gằn ra từ trong họng vậy.

Tôi hỏi nó khó chịu chỗ nào hả, nó không trả lời, chỉ nói là gần đây nó đang bị một giấc mơ đeo bám."

"Giấc mơ?"

"Đúng vậy, là giấc mơ.

Nó kể là mấy bữa nay nó thường nằm mơ thấy mình tỉnh lại giữa đêm khuya, sau đó xuống giường rồi đi dọc theo cầu thang xuống nhà, cuối cùng dừng lại ở trước một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Cảnh tượng đó chân thật lắm, cực kỳ chân thật, chân thật đến mức... không giống một giấc mơ."

"Vậy tại sao em gái bà lại nghĩ mình đang nằm mơ?"

"Nhà nó đâu có tầng hầm!

Đáng sợ hơn là khi đứng trước cánh cửa lạ hoắc đó, có cái gì đó cứ thôi thúc nó mở cửa ra."

"Kết quả thế nào?"

"Nó mất tích rồi, ngay trong cái đêm mà nó gọi điện thoại cho tôi."

"Vậy hôm nay bà tìm đến tôi là muốn..."

"Bác sĩ Giang!"

"Vâng... bà nói đi."

"Tôi cũng mơ thấy cánh cửa đó, ngay ngày hôm qua."

...

Tắt bút ghi âm trong tay, căn phòng không tính là lớn lắm chìm vào im lặng.

Giang Thành ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt rũ xuống, trên bàn là một tờ báo buổi chiều cùng ngày của Dung thành.

"Thông báo tìm người: Hồ Yến, nữ, 47 tuổi, cao một mét sáu, mặt vuông chữ điền, da trắng. Bà Hồ Yến rời khỏi nhà vào lúc giữa đêm ngày 13 với tinh thần gần như không bình thường, hiện tại đã mất tích. Khi đi bà mặc đồ ngủ lụa tơ tằm màu hồng nhạt, ai nhìn thấy xin vui lòng liên lạc, gia đình chúng tôi vô cùng biết ơn..."

Tầm mắt Giang Thành chuyển qua phương thức liên lạc, ở phía góc trái của thông báo tìm người còn in một tấm ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ đứng tuổi.

Đó cũng chính là người hôm qua tới tìm y, chủ nhân giọng nói phát ra từ cây bút ghi âm.

Giang Thành không có thói quen đọc báo, tờ báo trước mặt là cảnh sát mang tới đây, đại khái khoảng một tiếng trước.

Căn cứ vào đầu mối hiện có, bọn họ điều tra ra Hồ Yến từng tới chỗ y trước cái đêm mất tích.

Y trần thuật lại trạng thái tinh thần của Hồ Yến đúng như sự thật, còn có câu chuyện bà ta đã kể.

Cũng như giao ra bản ghi âm mà Hồ Yến cho phép thu ghi.

Hai viên cảnh sát, một nam một nữ ghi lại lời khai xong liền mang theo bản ghi âm rời đi, trong đó nữ cảnh sát cột tóc đuôi ngựa không nhịn được quay đầu lại nhìn Giang Thành thêm vài lần.

Người đàn ông trạc tuổi cô này hình như biểu hiện hết sức bình tĩnh, dù là lúc tiếp nhận câu hỏi hay là lúc trần thuật câu chuyện không thể tưởng tượng nổi kia.

Lễ phép đứng dậy tiễn cảnh sát ra về, Giang Thành ngồi xuống vị trí của mình.

Thỉnh thoảng lại có âm thanh gõ bàn phím vang lên, mọi việc đều được tiến hành như bình thường.

Bóng tối dần nuốt chửng ánh sáng, xa xa có những áng mây chiều còn le lói sắc cam.

Giang Thành liếc qua thời gian ở góc phải màn hình, đứng lên, đi tới trước cửa phòng làm việc, đầu tiên là đóng lớp cửa kính ở phía ngoài, sau đó đóng cánh cửa phía trong, cuối cùng khóa trái.

Làm xong y mới bớt thì giờ pha cho mình một ly cà phê, rồi bưng cà phê đi tới cạnh ghế sô pha ngồi xuống.

Sô pha trong phòng làm việc là y chuẩn bị cho khách hàng. Ngày hôm qua có Hồ Yến nữ sĩ, còn một tiếng đồng hồ trước là hai viên cảnh sát, tất cả đều từng ngồi ở chỗ này.

Lớp da bọc ghế vốn bóng loáng nay đã trở nên ảm đạm, chỗ tay vịn xuất hiện những nếp uốn nhăn nheo.

Giang Thành thọt tay vào trong khe hở của tay vịn sô pha, nhẹ nhàng lấy ra một cây bút ghi âm.

Đèn báo bút đang hoạt động sáng lên, ngón trỏ nhẹ nhàng kích vài cái, bên trong truyền ra giọng nói của viên cảnh sát.

Ngay sau đó là giọng nói của y.

Giang Thành vừa nghe vừa thưởng thức cà phê.

Hết một ly cà phê, cuộc trò chuyện giữa y và cảnh sát cũng kết thúc. Cho đến khi đứng dậy từ trên ghế sô pha, trên mặt y vẫn không xuất hiện biểu cảm gì đặc biệt.

Đi tới chỗ vòi nước rửa sạch ly cà phê, đảo ngược cái ly để lên kệ, lau khô tay, xong xuôi Giang Thành quay lại bàn làm việc.

Lúc đi ngang qua ghế sô pha, y tiện tay cầm bút ghi âm lên.

Mấy ngày nay có hơi vắng khách, gần nhất là người phụ nữ tên Hồ Yến, Giang Thành có ấn tượng khá sâu sắc đối với người này.

Câu chuyện bà ta kể tất nhiên ly kỳ, nhưng đối với người thường xuyên tiếp xúc với kha khá bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng như Giang Thành, khía cạnh y quan tâm hơn là tính hoàn chỉnh của câu chuyện.

Theo y thấy, không giống với những bệnh nhân thông thường hay dùng cách phóng đại quá mức một khác biệt nào đó để thu hút sự chú ý của người khác, họ ‘làm mờ’ hoặc thậm chí bỏ qua các chi tiết lạ thường, Hồ Yến miêu tả tương đối hoàn chỉnh, chi tiết cũng như cách xử lý thích hợp.

Thậm chí Hồ Yến còn nhớ kỹ trong giấc mơ, lúc xuống cầu thang bà ta vô tình giẫm phải chiếc dép lê bằng nhung của con gái.

Cảnh sát tới hỏi cung cũng mang đến cho Giang Thành một số tin tức mới.

Trong lúc hai bên trao đổi, họ từng bâng quơ đề cập rằng hoài nghi vụ việc Hồ Yến nữ sĩ mất tích có liên quan đến một người thân, mà trong câu chuyện Hồ Yến kể lại, em gái bà ta mất tích trước.

Như vậy có thể xác minh, khả năng em gái Hồ Yến biến mất là sự thật có thể tin tưởng.

Còn nữa, trong thông báo người nhà Hồ Yến đăng lên có nói bà ta rời khỏi nhà vào đêm hôm khuya khoắt, lúc đó chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ, còn là đồ may bằng vải tơ tằm mỏng tang.

Giữa cái thời tiết cuối thu này, bằng vào sự hiểu biết của mình đối với đương sự, Giang Thành cảm thấy bà ta không giống người sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Liên kết vụ mất tích kỳ lạ của Hồ Yến và em gái bà ta mất tích trước đó, Giang Thành cảm thấy vụ việc này không hề đơn giản.

Cho nên...

Cho nên...

Để tiết kiệm tế bào não ứng đối với khách hàng khả năng sẽ tới trong ngày mai, cũng như để bảo dưỡng lớp da mịn màng như lòng trắng trứng của mình, Giang Thành đắp mặt nạ dưỡng da rồi qua loa đi ngủ.

Phòng làm việc của y chia làm hai tầng trên dưới, một tầng dùng để tiếp đãi khách hàng, gác xép phía trên nghiễm nhiên trở thành không gian sinh hoạt.

Cái gác rộng khoảng 30 mét vuông, y ngăn ra làm hai.

Dọc theo cầu thang chật hẹp đi lên là phòng khách, sâu vào trong là phòng ngủ.

Phòng ngủ không có giường, chỉ có một cái nệm mỏng đặt trên sàn.

Lúc này Giang Thành đang nằm chính giữa cái nệm, chăn kéo đến tận cằm, nhắm mắt ngủ say.

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Thành đột nhiên mở bừng mắt, dòm chằm chằm lên trần nhà, hai con ngươi từ từ mất tiêu cự, một lát sau y trở mình nằm nghiêng sang một bên rồi chậm rãi ngồi dậy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhận thức trong đầu rất rõ ràng, y có thể cảm giác được mỗi một cử động của tay chân, chỉ là không cách nào khống chế được cơ thể.

Cảm giác thấp thỏm hồi hộp dâng trào từ đáy lòng, giống như là... có cái gì đó bị đánh thức.

Đầu tiên là chân trái nhấc lên khỏi nệm, tới lượt đùi phải, y đứng lên, động tác máy móc cứng ngắc.

Trong khi đại não đang điên cuồng vận hành, thân thể y lại bắt đầu cử động.

Tiến về phía trước.

Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải.

Một bước, hai bước...

Y giống như cái xác không hồn đi về phía cửa phòng ngủ.

Ra đến phòng khách.

Cuối cùng dọc theo cầu thang bằng gỗ bước xuống lầu.

Cầu thang cũ kỹ bình thường sẽ kêu cọt kẹt vậy mà hiện tại không hề phát ra một âm thanh nào.

Không chỉ mỗi cầu thang, kể từ khi giật mình tỉnh giấc, Giang Thành cũng chưa từng nghe qua bất kỳ tiếng động nào.

Đêm, yên tĩnh như chết.

Con ngươi đảo loạn trong phạm vi có hạn, tất cả mọi thứ đều nói rõ một điều, cục diện bây giờ hết sức quỷ dị và nguy hiểm.

Bóng đêm bao phủ khắp nơi khiến cho hoàn cảnh quen thuộc biến thành xa lạ.

Đến khi bước chân cuối cùng giẫm xuống, y thấy trước mặt mình sừng sững một cánh cửa.

Cánh cửa thuần một màu đen.

Khảm vào trong vách tường.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.