Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dép lê

Phiên bản Dịch · 1485 chữ

"Người?" Trần Hiểu Manh mở to mắt.

"Không sai.” Noãn tỷ vô thức nắm chặt cổ áo mình, lòng dâng trào sợ hãi: "Có đôi khi người còn đáng sợ hơn ma quỷ."

Trong lò sưởi âm tường lửa cháy cực kỳ lớn, ánh lửa chiếu sáng trưng nửa cái phòng khách.

Phàn Lực mặt mày âm trầm ngồi trước lò sưởi, thỉnh thoảng lại thêm vào trong lò mấy cây củi.

Về phần lý do tại sao Noãn tỷ kiên quyết muốn đuổi hắn ra ngoài, hắn hiểu.

Quỷ trong biệt thự này bị hai nam nhân hại chết, cho nên mục tiêu trả thù của quỷ cũng là nam nhân.

Điển hình là ông chú trung niên và Tạ Vũ.

Nghĩ đến đây, Phàn Lực lại dùng bàn tay thô to cầm lên hai cây củi ném vào lò sưởi âm tường.

Lửa, càng cháy mạnh.

Dường như chỉ có như vậy mới xua tan được cơn ớn lạnh dưới đáy lòng hắn.

Với tình huống trước mắt, những gì xảy ra đại khái đã rõ ràng, nói cách khác nhiệm vụ cũng sắp kết thúc, nhưng càng đến lúc này quỷ cũng sẽ càng điên cuồng.

Tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Vấn đề chỉ là ai chết mà thôi.

Chính vì nghĩ ra được điểm này nên hắn mới cự tuyệt lời mời ngủ cùng của tên mập.

Một mình hắn có xác suất gặp quỷ là một phần ba, nhưng nếu ở chung với hai người kia thì chính là 100%.

Kết cục bị quỷ để ý... ánh mắt hắn hiện đầy khiếp sợ. Quỷ hiếm khi giết chết nhiều người trong một lần, nhưng đâu phải không có.

Huống hồ hắn còn có tính toán của riêng mình.

Hắn nắm chắc nếu ở lại đây, hắn có thể sống sót đến rạng sáng ngày mai.

Ánh mắt Phàn Lực dần tập trung đến lò sưởi âm tường.

Từ những chứng cứ hiện có cho thấy, khả năng cao quỷ khi còn sống bị chết chìm, mà trước mặt hắn... có một ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.

Tại phòng làm việc, tên mập không dám thở mạnh ngồi xổm trong bóng đêm.

Cho đến khi hắn không nhịn được, nghển cổ xích lại gần chỗ Giang Thành ngồi, dùng giọng cực nhỏ hỏi: "Anh nói chúng ta trốn ở chỗ này, quỷ sẽ không biết hả?"

"Không biết."

Tên mập thoáng yên tâm: “Vậy là tốt rồi."

"Tôi nói tôi không biết.” Giang Thành nghiêng người về phía trước nhả ra từng chữ.

Ở cùng Giang Thành lâu, tâm lý và năng lực chịu đựng của tên mập cũng lên cấp dữ dằn. Lần này hắn chỉ run rẩy không đến 5 giây, sau đó lại có thể nói chuyện giống như người bình thường.

"Người anh em này.” Tên mập nhìn chằm chằm Giang Thành, nuốt nước miếng: “Nói thật nhá, tôi cảm thấy anh không phải người bình thường. Hôm qua sau khi con quỷ ra ngoài tôi hãi muốn chết đi được, thế mà anh còn có thể nhớ kỹ giày cô ta mang dưới chân nữa chứ."

"Chắc chắn anh không phải người mẫu mà là cảnh sát, đúng không?"

Tên mập càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình đáng tin, biểu tình kích động hẳn lên.

Không nghĩ tới Giang Thành liếc xéo hắn một cái: “Cậu cảm thấy tôi là cảnh sát thì cậu mới có thể sống sót à? Hay là tôi móc thẻ cảnh sát ra thì con quỷ sẽ không giết hai chúng ta?"

Chút hy vọng le lói vừa dấy lên trong lòng tên mập bị dội tắt ngúm, hắn ủ rũ nói: "Vậy là chúng ta chết chắc hả?"

Giang Thành đang định nói chuyện, tên mập liền khoát tay cắt ngang, mặt mày đau khổ nói: "Tôi đoán anh sẽ nói người chết chỉ là tôi, chứ không phải chúng ta, đúng không?"

Giang Thành hậm hực ngậm miệng.

Một lúc sau, Giang Thành lại mở miệng: "Nhưng mà tên mập cậu đừng quá bi quan, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển thì sao."

Ngay khi tên mập ngẩng đầu định nói tiếp cái gì đó, Giang Thành bỗng làm động tác chớ lên tiếng, tên mập lập tức ngậm miệng.

1 phút...

2 phút...

5 phút trôi qua...

...

Đại khái khoảng 10 phút sau, tên mập vẫn không nghe thấy gì cả, trong phòng không xuất hiện bất cứ thứ gì.

Tinh thần hắn căng thẳng tột độ, lỗ tai dựng lên.

Giang Thành đứng dậy khỏi ghế, mắt liếc qua phương hướng bàn đọc sách thật nhanh. Tên mập nghe thấy y nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì mà “tại sao không có động tĩnh”.

"Người anh em.” Tên mập hoảng quá giọng nói cũng thay đổi: “Chẳng lẽ anh ở đây đợi quỷ à?"

"Đừng nói chuyện.” Giang Thành cau mày đi về phía cửa: “Chờ ở đây đi, tôi ra ngoài xem một chút."

Tên mập chầm chậm theo sau: “Đừng mà, đi cùng nhau đi."

Giang Thành và tên mập ra hành lang bên ngoài, đèn trên cao lập là lập lòe, phát ra ánh sáng nửa chết nửa sống.

Giang Thành không do dự đi thẳng tới phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa.

Vài giây sau, một giọng nữ cảnh giác vang lên: “Ai?"

"Là tôi.” Giang Thành trả lời: “Hách Soái."

"Cậu tới làm cái gì?"

Giang Thành nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ Phàn Lực đã xảy ra chuyện."

Nghe đến đây, cánh cửa mở ra một chút, nhưng cũng chỉ là cái khe nhỏ, Noãn tỷ đang nói chuyện chỉ để lộ nửa đôi mắt: “Làm sao cậu biết?"

Giang Thành đưa mắt tới cầu thang sát bên hành lang ra hiệu, rồi lại quay đầu, nói nhanh: "Đi vào rồi nói, nơi này không an toàn."

Noãn tỷ cách khe cửa dò xét Giang Thành và tên mập thêm mấy lần, cuối cùng khẽ gật đầu: “Được."

Cửa, mở.

Noãn tỷ đứng sau cửa.

Hai cô gái không dám bật đèn nên trong phòng tối om.

Lúc nghe Giang Thành nói Phàn Lực xảy ra chuyện, thần sắc tên mập cũng trở nên căng thẳng. Hắn không rõ từ đâu Giang Thành đưa ra kết luận này, nhưng vẫn tin tưởng y một cách kỳ lạ.

Giang Thành đi vào trước tiên, tên mập theo sát sau lưng.

Tuy nhiên khoảnh khắc sắp bước qua cánh cửa, Giang Thành đột nhiên khựng lại. Y dừng bước làm cho tên mập phía sau đâm sầm vào người y.

Không đợi tên mập kịp hỏi han, Giang Thành lập tức lui ra hành lang.

Đồng thời giơ một tay đè lại bả vai tên mập, đè hắn trở về.

Noãn tỷ đang đứng sau cửa nhường không gian cho hai người bước vào, thúc giục: “Mau vào đi, còn chần chừ cái gì nữa!" Noãn tỷ nói.

Thỉnh thoảng chị ta lại lo lắng nhìn về phía khác của hành lang, như thể chỗ đó sắp xuất hiện thứ gì.

"Tôi bỏ quên một vật rất quan trọng ở trong phòng.” Giang Thành bỗng nhiên nói: “Chờ tôi quay lại lấy đã."

Nói xong không đợi Noãn tỷ phản ứng, y lập tức đè vai tên mập ép đi, hai người bước nhanh về phía kia của hành lang.

Tên mập không nghĩ cơ thể gầy tong gầy teo của Giang Thành lại có sức lực lớn như vậy, hắn gần như bị Giang Thành đẩy đi.

Toàn bộ đại não hắn rơi vào trạng thái trống rỗng.

Nhưng giờ phút này hắn rất sáng suốt không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cho đến lúc cả hai đi vào chỗ ngoặt bên cạnh cầu thang, Giang Thành cấp tốc kéo hắn tránh vào.

"Anh phát hiện cái gì rồi?" Tên mập thở hổn hển hỏi.

Hắn nhìn thấy trên mặt Giang Thành có mấy giọt mồ hôi chảy xuống.

Giang Thành ra hiệu hắn trước hết đừng lên tiếng, sau đó áp tai vào mặt tường gần hành lang, giống như đang nghe ngóng cái gì. Mấy phút đồng hồ sau, sắc mặt y mới bình thường trở lại.

"Noãn tỷ đó rất kỳ lạ.” Giang Thành hạ giọng nói.

Thịt mỡ trên mặt tên mập run lên: “Lạ chỗ nào?"

"Chân cô ta mang dép lê."

"Dép lê?"

"Ừm.” Giang Thành gật đầu: “Lúc tôi vào cửa thì vô tình phát hiện."

Y tiếp tục nói: "Trong biệt thự này nguy hiểm cỡ nào chúng ta đều biết, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với tình huống bị lệ quỷ truy sát, sao chị ta có thể cởi giày của mình ra để thay đổi một đôi dép lê hành động bất tiện được chứ?"

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.