Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất tích

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

"Chúng ta đâu có đi nghỉ dưỡng."

Tên mập nghĩ đến cái gì, mặt tái mét: "Cho nên ý anh, Noãn tỷ vừa rồi... là quỷ?"

"Chỉ sợ là vậy." Giang Thành gật đầu.

"Vậy, vậy Noãn tỷ thật, với cái cô tên Trần Hiểu Manh chẳng phải là..."

"Được rồi.” Giang Thành cắt ngang, mấy giây sau nói: “Chúng ta xuống phòng khách."

Vì không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có, lúc bước xuống cầu thang Giang Thành không hề thả nhẹ bước chân. Nhưng khi y và tên mập xuống dưới lầu, ở đó chỉ còn lại lò sưởi âm tường, bên trong rừng rực lửa cháy.

Phàn Lực đâu?

Tên mập sợ hãi hỏi: "Có phải hắn cũng xảy ra chuyện rồi?"

Giang Thành bình tĩnh lướt mắt nhìn khắp phòng, nói: "Ra đi, chúng tôi là người, không phải quỷ."

Vừa dứt lời liền có một bóng người to như con gấu đứng lên từ phía sau sô pha, Phàn Lực cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, con dao nhọn trong tay phản xạ ra hàn quang.

"Sao mấy người lại xuống đây?" Phàn Lực liếc nhanh ra cầu thang phía sau hai người rồi tập trung ánh mắt trên mặt Giang Thành: “Còn hai người kia đâu?"

"Bọn họ xảy ra chuyện."

Phàn Lực nghi ngờ nhìn bọn họ đăm đăm, dựa theo suy đoán trước đó, cánh phụ nữ ở trong nhiệm vụ này hẳn là tương đối an toàn, sao lại xảy ra chuyện được?

Tên mập nhanh nhẹn tóm tắt cuộc gặp gỡ giữa mình và Noãn tỷ cho Phàn Lực nghe.

Sắc mặt Phàn Lực biến đổi, tiếp theo thở dài: “Dựa theo những gì cậu nói, hai người đó chỉ e lành ít dữ nhiều."

Nào chỉ đơn giản là lành ít dữ nhiều, trong lòng tên mập thầm nghĩ, chỉ cầu các cô ấy chết không khó coi như Tạ Vũ là tốt lắm rồi.

Nếu tối nay quỷ đã xuất hiện, như vậy có lẽ ba người Giang Thành tương đối an toàn. Nhưng dầu gì cũng trải qua việc kia, ngay cả tên mập cũng không thấy buồn ngủ.

"Dù sao cũng nên nghỉ ngơi một lát.” Giang Thành nói: “Tôi không ngủ, 2 tiếng sau tôi đánh thức hai người."

Phàn Lực có lẽ trải qua chuyện vừa rồi nhiều cũng thành quen, tóm lại hắn nằm xuống, nhưng không nằm trên ghế sô pha, mà là ở trước lò sưởi âm tường.

Không biết hắn có thật sự đang ngủ hay không, con dao nhọn ở dưới bếp bị hắn vơ lấy, chắc đang giấu ở chỗ nào đó trên người.

Ánh lửa quá ấm áp, dần dà thần kinh tên mập cũng bắt đầu thả lỏng, đã lâu rồi hắn không được ngủ một giấc ngon lành, chỉ có ý thức còn sót lại là gắng gượng chống đỡ.

Hắn ngồi trên ghế sô pha, cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ.

Lúc hắn mở mắt ra lần thứ hai, trời đã tảng sáng. Giang Thành và Phàn Lực đang chụm đầu thấp giọng thảo luận cái gì đó, sắc mặt Giang Thành nhìn không khác bình thường là bao, ngược lại Phàn Lực thỉnh thoảng có chút kích động.

Thân thể tên mập khẽ động, ghế sô pha phát ra âm thanh nhỏ xíu.

Giang Thành nghiêng đầu sang, nhìn hắn nói: "Tỉnh rồi à?"

"Ừm." Tên mập có chút xấu hổ xoa xoa mặt: “Sáng rồi, có phải chúng ta nên lên lầu xem thử không?"

"Không vội, chờ trời hoàn toàn sáng rồi tính."

Cứ như vậy, bọn họ lại chờ thêm khoảng nửa tiếng, trong thời gian đó ba người ăn đại một ít bánh mì và đồ ăn vặt linh tinh, miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Trời sáng hẳn, Giang Thành đứng lên nói tới lúc rồi, thế là ba người cầm “vũ khí” trong tay bước lên cầu thang.

Phàn Lực vẫn cầm con dao nhọn đêm qua, Giang Thành cầm một cái chày cán bột, tên mập thấy trong bếp không có gì hết, liền ôm theo tấm thớt ở trước ngực làm lá chắn.

Ba người chậm rãi đi tới hành lang tầng hai, càng lúc càng gần phòng ngủ chính.

Lúc này bọn họ đã có thể xác định, hai người Noãn tỷ chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Cửa phòng ngủ chính mở một phần ba, bên trong không có bất cứ âm thanh nào.

Giang Thành vươn tay đẩy cửa.

Tên mập lập tức giơ tấm thớt lên.

Bọn họ vốn đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy hai cỗ thi thể thậm chí là tình huống có quỷ nhào tới, ấy vậy mà sau khi cửa mở bên trong không có gì cả.

Không có thi thể, không có quỷ, không có vết máu.

Thậm chí còn không có dấu vết giãy giụa.

Chăn mền trong phòng vô cùng chỉnh tề, đồ vật trên bàn ngay ngắn trật tự, trên ghế sô pha còn khoác một bộ đồ ngủ tơ lụa, cứ như nữ chủ nhân căn phòng chỉ vừa rời đi.

"Người đâu?" Tên mập mở to mắt hỏi.

Giang Thành kiểm tra dưới giường, Phàn Lực mặt âm trầm đi xem xét tủ quần áo, sau đó là phòng vệ sinh, sau ghế sô pha... Cuối cùng bọn họ còn kỹ lưỡng xem xét mấy căn phòng kế bên, bao gồm cả căn phòng từng phát hiện thi thể Tạ Vũ.

Nhưng không có.

Không có gì cả.

Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh, hai người sống sờ sờ tự nhiên biến mất giữa hư không.

Giang Thành suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói với Phàn Lực: "Có tồn tại khả năng hai người họ không chết, mà thành công rời khỏi nơi này không?"

"Ý cậu là các cô ấy đã kết thúc nhiệm vụ?" Sắc mặt Phàn Lực âm trầm vô định, nhưng một lát sau vẫn trả lời: "Khả năng rất nhỏ, nhưng không phải không có."

Tên mập ở một bên xen vào: “Nếu vậy tối qua chúng ta đụng trúng con quỷ kia phải giải thích thế nào?"

Giang Thành biết tên mập muốn nói cái gì, một khi ác quỷ biến thành Noãn tỷ rồi lại xuất hiện trong phòng ngủ chính nơi Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh ở, như vậy các cô ấy chắc chắn đã gặp nó.

Đêm qua trước khi đụng độ con quỷ, Giang Thành luôn ở rịt trong phòng làm việc, y không nghe thấy tiếng người đi lại ngoài hành lang, nói cách khác hai người Noãn tỷ không hề rời khỏi phòng.

Cửa sổ trong biệt thự cũng không thể nào mở được, thành thử không tồn tại khả năng rời đi thông qua cửa sổ.

Cho nên hoặc là hai người Noãn tỷ đã bị quỷ giết chết, chỉ có điều thi thể đang bị giấu, hoặc là trước khi quỷ xuất hiện, hai người đó đã kết thúc nhiệm vụ, rời khỏi Mộng giới trở lại thế giới hiện thực.

Nói về đường tắt rời khỏi đây, Phàn Lực cho biết kinh nghiệm của mình, hắn bảo sau khi tìm đủ tất cả các manh mối, một cánh cửa sắt màu đen sẽ xuất hiện.

Thông qua cánh cửa liền có thể trở lại thế giới hiện thực.

Nhưng hắn đồng thời cường điệu, cửa sắt màu đen có thể xuất hiện ở bất cứ vị trí nào, thông thường sẽ ở nơi không quá hẻo lạnh, đa phần liên quan đến manh mối quan trọng trong nhiệm vụ.

"Giống cửa sắt chúng ta đẩy ra ở trong mơ đấy à?" Giang Thành hỏi.

Phàn Lực gật đầu: “Đúng vậy, cậu có thể xem nó như con đường nối giữa Mộng giới và thế giới hiện thực."

Trở lại phòng khách tầng một, Giang Thành ngồi xuống cái thảm dày. Phàn Lực và tên mập cũng ngồi xuống, đối diện Giang Thành.

Hiện tại tình huống bọn họ gặp phải có chút phức tạp.

"Rồi.” Giang Thành ngẩng đầu nói: “Bây giờ chúng ta giả thiết hai người Noãn tỷ đã thành công rời khỏi nơi này, vậy cùng nghĩ xem làm sao bọn họ làm được."

Tên mập rụt cổ, ấp úng mở miệng: "Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai người họ bị quỷ giết nhỉ?"

Giang Thành nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Vấn đề này không có ý nghĩa gì cả, nếu như cậu kiên trì cho rằng các cô ấy đã bị quỷ giết, vậy chúng ta cứ chờ chết thôi."

Tên mập bị thái độ của Giang Thành hù dọa, trong lúc nhất thời không dám nói gì thêm.

Phàn Lực gật đầu nói: "Cậu nói đúng, nhất định là các cô ấy đã tìm được biện pháp rời đi!"

"Cho nên... tiếp theo chúng ta…” Giang Thành phủi ống quần đứng lên.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.