Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời gian

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Y liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hơi gắt nhưng y biết rõ dựa theo tính toán trước đó, hiện tại thời gian ban ngày nhiều nhất chỉ còn 3 tiếng đồng hồ, mà bây giờ đã trôi qua một nửa.

Đến khi đêm tối lần nữa giáng lâm, thế giới này lập tức rơi vào bóng tối vĩnh hằng.

"Thời gian không nhiều, chúng ta tách ra lục soát.” Giang Thành quay đầu nhìn quanh bốn phía: “Phàn Lực đi một mình, tên mập đi theo tôi, chúng ta phải cố nhanh nhất có thể, nhất là chú ý đồ vật giống như chìa khoá. Cửa sắt thông lên tầng ba ắt có manh mối, nhưng tôi thử rồi, không có chìa khóa mà chỉ dựa vào mấy thứ trong tay chúng ta thì có mở bằng niềm tin."

"Được."

Hai người còn lại cũng không nói lời dư thừa, tản ra ngay tại chỗ.

Nhóm Giang Thành có hai người nên phụ trách lục soát diện tích lớn hơn là tầng một, tầng hai giao cho Phàn Lực.

Họ nhanh chóng tìm được vài thứ, Giang Thành phát hiện một sợi dây thừng trong một góc hẻo lánh ít ai chú ý ở phía sau cầu thang, dây thừng được cột ở đâu đó tại góc rẽ sát bên cầu thang trên tầng hai, đầu kia rủ xuống tầng một.

Giang Thành chạy lên xem thì nhìn thấy vị trí cột dây, đây cũng chính là chỗ tối qua y ẩn nấp cùng với tên mập, nhưng lúc đó nơi này không hề có dây thừng.

Phàn Lực nghe được tiếng động, cũng đi ra từ phòng làm việc: “Sao vậy?"

Giang Thành chỉ vào dây thừng cho hắn nhìn.

Một lát sau cả hai xuống dưới lầu, thuận theo vị trí dây thừng rủ xuống đi đến một chỗ khác của phòng khách, nhà kho chứa củi cửa khép hờ, đẩy một cái lập tức mở ra.

Khuôn mặt Phàn Lực bỗng biến sắc: “Hôm qua tôi đã dùng dây thừng buộc cái tay nắm cửa này với cái đinh kế bên cửa, sao bây giờ dây thừng biến mất rồi?"

Tên mập tinh mắt, đi ra sau cửa nhặt lên một sợi dây thừng ở phía sau chồng củi.

Dây thừng bị đứt thành hai đoạn, chỗ đứt rất gọn.

Phàn Lực nhận lấy dùng tay sờ sờ, ngẩng đầu khẳng định: "Bị một thứ sắc như dao găm cắt đứt."

Sau nhà kho chứa củi còn có một cánh cửa, củi trước cửa đã bị người khác dọn đi, để trống trơn trống lốc.

Giang Thành đi tới, dùng tay đẩy một cái, cửa bị khóa.

Y nhìn ra ngoài thông qua ô cửa kính nhỏ, đó là đằng sau biệt thự.

Trên mặt đất không có nhiều lá rụng, chỉ có điều do trước đó trời mưa nên nước còn đọng lại, mặt đất ướt sũng bùn nhão.

Mấu chốt là trên lớp bùn đó hiện rõ nhiều vết bánh xe.

"Là chiếc xe buýt đó để lại.” Tên mập kinh ngạc nói.

Nhưng quanh đây đều là rừng rậm, căn bản không thể có đường cho xe khách lái vào đây, chuyện này quá kỳ lạ.

Tuy nhiên cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã hiểu cách hai người Noãn tỷ rời đi.

Tên mập bắt chước Giang Thành lắc lư cánh cửa trước mặt, cửa vẫn không chút suy suyển.

"Đừng hoảng.” Giang Thành nói: “Cậu không mở được đâu."

Tên mập quả nhiên dừng hành động đang làm, nhưng vẫn hỏi: "Nếu cửa không mở được thì làm sao các cô ấy rời đi?"

Phàn Lực đứng ở phía sau bỗng mở miệng nói: "Là thời gian."

"Thời gian?"

"Đúng.” Phàn Lực nhìn tên mập mặt mày hoang mang, gật đầu nói: "Là thời gian chưa tới, chỉ khi đến thời gian đặc biệt, chiếc xe khách mới xuất hiện, sau đó cửa mới có thể mở ra."

"Rạng sáng 3 giờ lẻ 7 phút.” Giang Thành nói.

Phàn Lực có chút bất ngờ nhìn sang y, gật đầu: “Cậu cũng nghĩ đến à!"

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Tên mập chớp mắt mấy cái: “Cái gì 3 giờ lẻ 7 phút?"

"Cậu nhớ thời điểm Tạ Vũ chết không?" Giang Thành nói: “Lúc ấy tôi có xem đồng hồ, phía trên biểu hiện 3 giờ lẻ 7 phút."

Tên mập kinh ngạc hỏi: "Ủa, không phải trong thế giới này thời gian trên đồng hồ không chính xác sao?"

Phàn Lực tiếp tục nói: "Đúng là không chính xác, nhưng đến một thời gian đặc biệt nào đó nó sẽ trở nên chính xác. Trong cái đêm Tạ Vũ chết, lúc mà tôi nghe thấy âm thanh kỳ quái ngoài hành lang, tôi cũng nhìn thời gian.” Hắn lấy cái đồng hồ quả quýt ở trong túi ra, lắc lắc trước mắt tên mập: “Cũng là 3 giờ lẻ 7 phút."

"Nhưng rõ ràng trước đó không lâu, tôi cũng vừa mới nhìn thời gian, khi đó là 6 giờ đúng, nói cách khác tất cả các đồ vật tính thời gian trong thế giới này ở một thời khắc nào đó sẽ đột nhiên thống nhất đến 3 giờ lẻ 7 phút."

Con ngươi tên mập bỗng nhiên co rút, tiếp theo giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nhìn về phía Giang Thành: “Cho nên tối hôm qua anh ở phòng làm việc là để chờ đồng hồ biểu hiện 3 giờ lẻ 7 phút hả? Bởi vì đến lúc đó quỷ sẽ xuất hiện!"

Trên mặt Giang Thành không có phản ứng gì, tên mập tiếp tục nói: "Đến thời gian mà quỷ không tới tìm chúng ta, cho nên anh mới đi tìm Noãn tỷ thăm dò thử, mà ban đầu khi phát giác Noãn tỷ còn sống, anh mới có thể nói với Noãn tỷ Phàn Lực đã..."

Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại.

Dù sao Phàn Lực cũng còn an toàn nguyên vẹn đứng ở chỗ này.

Chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều, ba người trở lại phòng khách, Giang Thành ngồi trên ghế sô pha, Phàn Lực sưởi ấm trước lò sưởi âm tường, còn tên mập tranh thủ thời gian đi nấu bữa cơm.

Cơm nước xong ba người tập hợp lại một chỗ, Phàn Lực nói hắn đếm được tổng cộng 6 vết bánh xe trên mặt đất sau lưng biệt thự, nói cách khác xe khách từng tới đây ba lần, mà bọn họ cũng ở biệt thự này ba đêm rồi.

Trời hoàn toàn tối hẳn, Phàn Lực nắm chặt đồng hồ quả quýt, chốc chốc lại nhìn thời gian.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc tên mập không chịu nổi bắt đầu buồn ngủ, Giang Thành đột nhiên nói: "Đã đến lúc!"

Phàn Lực cũng đứng lên, bỏ đồng hồ quả quýt vào trong túi.

Mọi người cùng đi đến nhà kho chứa đồ ở một góc phòng khách, trên đường đi Giang Thành và Phàn Lực căng da đầu cảnh giác từng li từng tí. Nhiệm vụ đã đến thời khắc cuối cùng, ai mà biết liệu quỷ có đột nhiên xuất hiện hay không.

Ngay khi bọn họ đi vào căn phòng chứa củi, phần đất trống ở sau lưng biệt thự đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Một chiếc xe buýt từ một nơi không xa lái tới, sau đó chậm rãi dừng ở vị trí cách biệt thự khoảng 20 mét.

Phàn Lực hít sâu một hơi, tay nắm tay nắm cửa, đẩy nhẹ.

Cửa, mở.

Vẻ mặt tên mập hết sức kích động, thiếu chút nữa khóc lên.

Phàn Lực là người đầu tiên đi ra, sau đó là tên mập, tiếp theo là Giang Thành.

Ở trong biệt thự vô cùng ấm áp, vừa mới ra ngoài bọn họ hơi không quen với không khí rét lạnh bên ngoài.

Phàn Lực dựng cổ áo da lên, Giang Thành kéo áo khoác che kín người, còn tên mập chỉ có thể ôm chặt chính mình.

Cửa xe khách chậm rãi mở ra, ba người đi tới.

Trên xe vẫn là những người đó, cặp tình nhân, còn có cặp mẹ con, tất cả đều ngồi nguyên tại vị trí của mình.

Hướng dẫn viên du lịch tự xưng là họ Trịnh đứng ở trên xe, vẫn là bộ dạng hết sức nhiệt tình mời gọi: “Các vị lữ khách đã đợi lâu rồi! Hiện tại chúng ta sẽ lên đường về nhà."

Về nhà... cụm từ hấp dẫn cỡ nào, tên mập không nhịn được muốn lập tức lên xe, nhưng có người ở sau lưng kéo hắn lại, Phàn Lực nhân cơ hội tiến lên trước.

Tên mập nghiêng đầu sang thấy Giang Thành đang bình tĩnh quan sát trên xe.

"Sao vậy?"

Giang Thành vẫn không nói chuyện.

"Lữ khách, anh không muốn về nhà sao?" Hướng dẫn viên họ Trịnh cười cười hiền hòa, hơi khom người làm lộ ra hình xăm hoa hồng đẹp mắt trên cổ tay mảnh khảnh: “Muộn là coi như không thể quay về."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.