Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Tới Cuộc Thi

Tiểu thuyết gốc · 2409 chữ

Để xem coi nào. Kem nền, phấn phủ… Son… Màu matte có 1 set, màu glossy có 1 set. Nhưng còn kem nền với phấn thì khó đây. Biết các thí sinh thi hoa hậu tông da gì mà mình chuẩn bị cho đúng đây chứ? Mang hết thì không đủ chỗ. Cồng kềnh lắm. Còn đủ thứ như kem tẩy trang, kem dưỡng da, kem dữ ẩm, kem chống nắng. Dạo này trong mấy cuộc thi họ còn yêu cầu đắp mặt nạ với kem tẩy da chết kêu chuyên viên trang điểm phải chuẩn bị. Hay là mang BB cream theo. Không… vậy thiếu chuyên nghiệp. Đây là công việc solo đầu tiên của tôi ấy. Mấy loại mỹ phẫm xài cho bình thường thì OK chứ đằng này sẽ chụp ảnh quay phim và catwalk. Nên tôi chăm chú chọn lựa kỹ lưỡng. Hay để sau vậy. Có lẽ không cần mang kem dưỡng với kem tẩy trang, hẳn là thí sinh nào cũng có. Chủ yếu mang màu son, má hồng, các màu phấn mắt. Đồ trang điểm thì đến cả trăm loại cần chuẩn bị ấy. Chưa kể dụng cụ trang điểm

Tôi xếp lại vô hộp trang điểm với túi trang điểm và vali. Rốt cuộc xếp hết thì hết chỗ để đồ cá nhân của tôi luôn. Hay mang theo balô với túi du lịch. Bỏ bớt đồ dùng thì càng hay, giờ mang vác cồng kềnh quá rồi. Cuộc thi hoa hậu diễn ra ở resort mà, nên hẳn có đủ mọi thứ đồ dùng hằn ngày rồi. Khỏi mang khăn tắm với khăn mặt với xà bông đi. Nhưng phải mang mì ăn liền bánh mì đóng gói với các loại đồ dự trữ theo. Kinh nghiệm mấy lần trước, chuyên viên trang điểm thì tất bậc cả buổi, lúc họ ăn thì mình phải làm. Với lại kiểu nhân viên hậu trường toàn là tự lo đồ ăn. Nhiều chương trình tốt lắm thì mới cho nhưng theo số lượng đại khái thôi. Chuyên viên hóa trang thì quan trọng chứ ít người nhớ lắm. Với lại làm việc thì lấy đâu có thời gian mà ngồi ăn. Như mấy lần biểu diễn thời trang đó. Không có thời gian uống nước luôn, cả ngày phải trang điểm cho mấy cô mẫu. Còn trang điểm xong rồi thì đâu đã xong, phải cần dậm lại bất cứ lúc nào hay nhiều người yêu cầu trang điểm lại. Nhiều khi tối khuya mới xong. Mấy lần đó tôi chỉ là thợ phụ thôi, đã nhiều việc lại còn stress nặng. Nhiều khi thợ chính trang điểm 1 cô rồi hướng dẫn mình trang điểm cho 2 hay 3 cô, không đúng ý thì quát nặng lắm. Nhiều đứa làm thợ phụ không nổi chạy ra làm riêng, mở studio riêng. Có điều tôi không có vốn liếng gì, còn cảnh nuôi cho cả nhà nên sống kiếp thợ phụ. Nhưng giờ được đền bù rồi. Cô Khánh đó giới thiệu cho tôi mối này, họ mời cổ làm chuyên viên trang điểm cho các thí sinh tham gia cuộc thi, mà cổ bận show ca nhạc nên giới thiệu tôi đi thế. Là cuộc thi hoa hậu hẳn hoi. Xong mối này rồi thể nào cũng có cơ hội thêm. Khỏi cần mở studio cũng được. Họ nhắm tôi rồi sẽ giới thiệu thêm cho tôi nhiều công việc. Lần này phải làm hết sức mình mới được.

—-

Resort này ở đảo, vừa phải đi xe vừa phải đi tàu mấy chập. Hèn gì chị Khanh không nhận. Mà ra tận Côn Đảo rồi còn phải đi tàu để ra cái đảo nào nữa thì phải. Nhìn poster trên mạng hoành tráng quá đi. Mô hình 3D rực rỡ, bảo đảm hơn cả Vinpearl resort nữa. Dãy khách sạn trong hình nhìn cầu kỳ hoa lệ, còn hồi bơi thì tới mấy cái. Woa… còn có kiểu hồ bơi trên lầu và bar ngoài trời. Có sàn nhảy với khu mua sắm, trong nhà với ngoài trời. Khu vui chơi, công viên nước. Khu nhà nghỉ rồi spa với sân golf. Bãi biến với đủ thứ hoạt động. Chà.. dự kiến 5 năm nữa là khánh thành. Cái này mà mở là thành hiện tượng đó. Giờ lục đục thi hoa hậu rồi. Tuy hơi lạ là cuộc thi diễn ra trước chứ. ‘Hoa Hậu Nam Đảo’… Nghe tên không ấn tượng gì mấy. Nhưng giờ cả nước rộ ra các cuộc thi sắc đẹp ở khắp nơi thì không có gì lạ. Mấy cuộc thi hoa hậu dạo này cũng tổ chức ở mấy resort mới để quảng cáo. Cuộc thi này bảo đảm là thế. Có trang web chính thức rồi. Tôi truy cập vô thấy đủ thứ thông tin còn cập nhật liên tục. Trên mạng xã hội thì chưa có nhiều tin tức chứ bảo đảm 1 tháng tới là ồn ào.

Nhưng mà đường dài quá khiến tôi hết sức lực luôn. Tôi từng ra Phú Quốc cho mấy buổi chụp ảnh của mấy cô mẫu hay show của các công ty giải trí. Cũng từng theo đoàn phim. Nhưng mà cái kiểu tự đi lo với hành lý lỉnh kỉnh mà chẳng ai giúp này thì là lần đầu. Tôi bắt đầu chán cái đơn vị tổ chức này rồi. Thấy đề trên website 1 đơn vị tổ chức lạ hoắc. Có rất nhiều logo của các công ty tài trợ, toàn là các công ty trong dự án resort này. Chứ nhìn chung không có mấy công ty giải trí hay truyền thông mà tôi biết. Có người liên lạc với tôi, 1 con bé non choẹt giọng ấp úng, hỏi gì nó cũng không biết. Rồi nó bảo là em mới vô làm, có gì để em hỏi lại. Thế đó. Chủ yếu nó đưa ngày giờ tập hợp. Nó còn hỏi lại tôi đủ thứ. Tôi có liên lạc với 1 công ty sản phẩm làm đẹp khá nổi tiếng mà tôi biết thì họ bảo họ chỉ là 1 trong mấy đơn vị tài trợ. Nhưng bảo họ sẵn sàn tài trợ cho tân hoa hậu để đại diện sản phẩm của họ. Tôi nghĩ là vấn đề ban tổ chức này, có tiền mà khá là gà mờ. Thôi thì lắm show với chương trình như vậy mà. Tôi chỉ làm việc của mình thôi. Công việc chuyên viên hóa trang chính là được danh tiếng trong giới với có công việc có khách rồi giới thiệu cho thêm mối. Nhiều chuyên viên trang điểm thành công nhờ vậy. Còn có yếu tố hên xui nữa. Khởi đầu của tôi không bằng ai thì phải cố gắng thôi. Trang điểm cho hotgirl hay mấy cô gái giàu có để chụp ảnh tôi cũng nhận nữa đó. Còn mong họ nổi danh để có gì thành chuyên viên trang điểm riêng cho họ.

—-

Máy bay đáp tới Côn Đảo rồi. Tôi khệ nệ mang vác đồ xuống. Cũng may có nhân viên sân bay giúp đó. Sân bay nhỏ, vắng hoe. Lác đác các đoàn khách du lịch. Bên ngoài mưa lâm râm mà mây đen quá chừng.

“Cô em lần đầu tới đây hả? Sao đi 1 mình. Hiếm người đi 1 mình lắm. Không phải đi du lịch à? Mưa sắp lớn hơn rồi. Ít dân du lịch tới đây vào mùa mưa lắm. Hy vọng năm nay không có bão lớn. Nếu không là phải sơ tán đó. Cô em lần đầu tới đây, anh nói cho để biết.” – Anh chàng nhân viên sân bay giúp tôi xách hành lý.

Tôi thoáng rùng mình tái xanh. Một ông đi tới la: “Ê, mày nói bậy gì thế. Làm du khách sợ. Thấy mấy cô là cứ hù dọa. Làm thế ai tới đây tham quan, kinh tế đảo sao lên được. Này… cháu, đừng nghe thằng quỷ này nói. Mưa có chút thôi. Ai chẳng biết mùa mưa từ tháng 3 tới tháng 9, ở đảo này tuy mưa chứ mỗi trận mưa chỉ kéo dài có 30 phút. Còn lại sóng êm ả. Thích hợp tắm biển. Bãi biển đẹp lắm. Tại thời điểm này là tháng 9 cuối hè nên…”

Tôi thở dài rồi liếc dòm cái tên đó. Hắn thì lại cãi với ông đó: “Thôi đi ông. Ông mới nói nhảm. Ông cũng dân ở nơi khác tới thôi. Tôi tới đây hơn 20 năm rồi. Biển Côn đảo kỳ quặc lắm, trái ngược lắm. Không đoán được đâu. Như từ tháng 10 đến tháng 2 là cái mùa biển động ở đây, sóng mạnh chứ lại có nhiều nắng. Thường du khách tới mùa này để tham quan. Chứ giao mùa cuối tháng 9 đầu tháng 10 này khó đoán lắm. Còn dễ xảy ra tai nạn.”

Hả? Tai nạn? Tôi nghe mà có linh cảm không lành. Ông bác đó kéo anh chàng đó thì thầm nói im đi… Không lẽ…

“Không có gì đâu cháu. Bởi vậy Côn Đảo vắng vẻ là thế. Thì biển đảo mà, khó đoán lắm. Chứ đảo an bình, thức ăn lại ngon, ai cũng thân thiện, không chặt chém khách du lịch. Cháu là sinh viên ngành lịch sử tới đây phải không. Nhiều di tích để tham quan. Cháu muốn tới Nhà Tù trước hay cầu tàu tiếp nhận tù nhân trước.”

Ơ… a… tôi… Cả 2 phá lên cười. Chà… người ở đây thân thiện thiệt.

“Dạ không. Cháu tới đây không phải du lịch. Cháu là chuyên viên trang điểm. Ở resort Nam Đảo. Cuộc thi… À, không biết mọi người có nghe…” – Tôi vội nói với họ.

Hả? Cả 2 đổi sắc mặt. Họ tắt nụ cười mặt còn hầm hầm. Ông bác đó hừ 1 tiếng bỏ đi. Ủa? Sao? Chuyện gì? Anh chàng này đẩy xe cho tôi mà cái kiểu gắt gỏng đẩy thiệt nhanh. Tôi vội chạy theo. Tôi kêu theo mấy tiếng hỏi có chuyện gì.

“Vậy là trong bọn Mông Sơn chứ gì? Không ra gì.”

Mông Sơn? Là cái gì?

“Là tên 2 thằng chủ dự án. Chủ đầu tư ấy. Cũng cách đây 6 năm rồi. Chúng tới mở dự án resort. Làm đủ trò. Ban đầu trên đảo thấy họ đầu tư vào thì mừng. Còn kéo người về nào ký giả hay người nước ngoài cắt băng khánh thành. Chứ 1 thời gian là biết là bọn xấu hay không ra gì. Nghe nói chúng lấy tiền đầu tư rồi ma giáo gì đó. Làm ăn không phải chân chính đâu. Kiểu kêu người ta đổ tiền vào dự án rồi như đổ tiền vào cái hố không đáy ấy. Lắm người rút tay. Nhưng mà chúng có tiền rồi, vẫn là chủ dự án. Mấy người cùng đầu tư rút thì chúng càng sướng, cũng ôm được 1 mớ tiền của họ rồi. Muốn xây resort thì cần có 1 bến tàu với du thuyền 5 sao theo dự án. Định xây dựng ở đây nữa ấy. Có 1 số tới đảo cãi vả làm dữ có người còn tự tử luôn nên chúng tôi mới biết. Còn trên đảo thì chúng đòi đập cái này phá cái kia. Có 1 cái vịnh bị chúng làm tan hoang rồi bỏ phế đó. Nhất là đám nhân viên của ba cái công ty này tới đảo. Toàn mấy kẻ gì đâu. Nên dân đảo không ai ưa đâu. Còn có mối thù ấy. Có nhà lái thuyền kia. Thuyền nhỏ thôi. Hôm đó sắp có bão lớn, có 1 bọn tới đòi ra Hòn Nam chỗ resort ấy, bảo có việc gấp. Cả đảo không nhà thuyền nào chịu đi. Thì sắp có bão lớn quá mà. Nhưng chúng chẳng tin bảo trời còn quang đãng mưa lâm râm thôi, ngoài xa có mây có sét thì kệ, đâu phải hướng chúng đi. Chúng tới nhà ông Năm, ổng không chịu đi rồi, nhưng chúng thấy trong nhà ông Năm có 1 thằng con trai 16 tuổi cũng dân lái thuyền, từng chở chúng đi vòng đảo. Chúng dụ nó ra rồi dụ nó lái thuyền chở chúng đi. Thằng đó con nít thôi, nên nó chịu. Rốt cuộc không biết sao mà thằng nhỏ chết đuối thuyền bị đắm. Bọn chúng khai là thằng nhỏ chở chúng tới đảo an toàn rồi thằng nhỏ trở về bằng thuyền, nên nó chết đuối đâu liên quan gì bọn chúng. Thiệt làm cả đảo ai cũng hận.” – Anh chàng này kể 1 câu chuyện dài suốt đường ra.

Tôi cũng nghe chứ chẳng biết làm sao. Tôi lấp bấp là: “Mấy việc đó… Tôi thiệt không biết gì. Bên ban tổ chức cuộc thi thuê tôi thôi. Anh đừng đánh đồng như thế.”

Anh ta liếc tôi rồi chỉ tay nói: “Thì không đánh đồng vụ bọn Sơn Mông chứ coi đó. Việc ngay trước mắt, ngay bây giờ mà. Dân đảo bàn tán bảo là cá mẹ 1 lứa, lại 1 trò của bọn đó thôi. Tự cô coi đi.”

Hả? Tôi quay qua hướng anh ta chỉ. Thấy 1 nhóm 7 người đứng đó, đang quay phim. Là họ…

Một người cầm máy quay. Một ông đầu đinh dắt cái kính đen trên đầu, mặc sơ mi đi biển với cái quần tắm hình cây dừa và 1 cái vòng hoa tươi cười cầm mic. Là… MC sao? Nhưng bộ dáng trông khả ố hơn là đàng hoàng. Còn 1 ông đang la khiêng 1 cái thùng giấy rồi la tiếp: “Nè, phụ khiên coi. Mau mở ra, ai cũng phải mặc áo thun có dàn logo và slogan quảng cáo. Kêu đám người nào đó mặc ngay vô rồi thu hình. Kêu xếp hàng ở đằng sau mới thu hình được. Phát đại đi… Còn không thì cho bọn họ 5 hay 10 ngàn kêu mặc vô.”

Trời… Tôi thầm kêu trời luôn. Không có tổ chức hay chuyên nghiệp gì. Bộ họ không thuê được 1 công ty truyền thông truyền hình nào sao? Hay mấy ông mấy bà này nghĩ tự tổ chức sự kiện được. Tôi vừa mệt vừa phải thở dài thấy công việc này trắc trở lắm rồi.

Bạn đang đọc Ai Sẽ Trở Thành Hoa Hậu? sáng tác bởi gocnhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gocnhonho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.