Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở Phi Trường Côn Đảo

Tiểu thuyết gốc · 3772 chữ

Tôi chạy tới ngay nói với cái ông đang phát áo tôi là chuyên viên trang điểm. Chưa gì bị ông ta nạt 1 tiếng kêu tôi lề mề chậm chạp, mau phụ 1 tay coi. Làm tôi giật cả mình chẳng hiểu gì luôn.

“Ông đó là thế. Ỷ là đại gia với giám đốc nên hay sai lắm. Giờ chẳng ai thèm làm cho thằng chả. Lương thì ít mà việc thì nhiều, còn bị sai đủ thứ việc khác nhau. Nhân viên nghỉ hết trơn. Quay ra sai đủ người. Tôi chán quá rồi, hèn gì mấy người nhân viên trước khi nghỉ bảo tôi cẩn thận. Tôi mới vô làm có 1 tuần thôi mà bị sai suốt, còn đảm nhận đủ việc, nhân viên bán hàng khiêm luôn quản lý với marketing, mà giờ công ty có còn ai đâu. Đợt này đáng lẽ do tụi makerting đi làm, mà chúng tức công ty lâu rồi. Nên đúng dịp chúng xin nghỉ hết. Cho tên giám đốc này lao đao chơi vậy đó.” – Cái anh này đang tháo thùng áo thun vừa hất cầm tới cái ông nóng tính kia vừa nói với tôi.

Sao xui vậy nè? Đúng là không thuê 1 công ty tổ chức sự kiện mà tự làm, còn gặp cái cảnh công ty gì đâu. Tôi vội phụ cầm áo ra rồi lân la hỏi dò thêm công ty gì, thấy rất lớn rất nổi tiếng, thấy nhiều hoạt động còn thấy hình chụp của ca sĩ diễn viên nổi tiếng.

“Ai mà biết. Tôi vô làm nhân viên bán hàng chứ chưa hề thấy mặt sản phẩm. Nghe nói công ty phân phối nào sản phẩm làm đẹp nào quần áo thời trang nhập khẩu từ nước ngoài, còn bán ghế mátxa và nhiều đồ nội thất mắc tiền. Toàn kêu bọn bên marketing thiết kế làm website lấy hình trên mạng chưng thôi chứ sản phẩm thì chẳng thấy… À, có thấy, thấy mấy thùng nước sơn móng tay này nọ thôi. Còn bọn họ có kho bãi không thì chẳng biết. Là loại công ty trung gian nhà phân phối đem sản phẩm của bên khác bán. Thế mà trên website hoành tráng lắm. Còn chuyên tổ chức sự kiện. Không tài trợ chuơng trình ca nhạc cũng các buổi tiệc thượng lưu. Bên làng giải trí thì có lắm người không phải chỉ cần mời là họ tới sao. Rồi bày ra ba cái vụ từ thiện thì lắm người giàu với người nổi tiếng tham gia lấy tiếng. Thế là có tiếng thôi.”

Chà… thì đúng là bên giải trí với các công ty có quan hệ qua lại như vậy. Nhân viên này xem ra bứt xúc lắm. Ông giám đốc này thì có vẻ như coi tôi là nhân viên rồi mà sai thấy ghê. Nhưng tôi quen rồi. Làm thợ phụ trang điểm còn bị cánh hậu trường sai hoài đó. Cả thợ trang điểm chính còn sai hay nạt lớn tiếng hơn. Hồi trước show lớn có mời 1 ông chuyên viên trang điểm từ Mỹ về, ổng hách dịch lắm, còn nạt luôn thợ trang điểm với thợ phụ khác. Tới chỉ quẹt mấy cái thôi mà bắt thợ phụ phải đánh nền cho nhanh, hay chưa đạt rồi ổng quẹt mấy nhát đó bắt cả đám trang điểm chi tiết. Ngoài sân khấu thì mọi thứ lấp lánh đẹp đẽ chứ hậu đài thì đủ thứ chuyện không đẹp tí nào. Làm nghề tự do như tôi thì càng thiệt thòi hơn. Phải nhịn thì mới có nhiều mối quan hệ tốt, mới mong được giới thiệu có thêm mối.

Tôi dòm quanh coi mấy chuyên viên trang điểm hay nhân viên khác tới chưa? Chứ nãy giờ chỉ có 7 người này với tôi. Hai người quay phim đang đi quay những cảnh trong phi trường. Hay đây là đội quay phụ, còn tổ quay chính chưa tới. Cái ông MC nham nhở đó thì ra cũng là bên nhà tài trợ luôn. Xẹt vô đòi làm MC. Cái ông giám đốc tên Năng đó đang chuyện trò với ông MC đó vui vẻ nói chuyện qua lại tôi mới biết. MC này thì thân thiện theo kiểu nham nhở thấy ai cũng cười nói mấy câu lố hết cỡ. Tên MC này có cái biệt danh ăn theo và khá kêu là ‘Anh Định Dollar’. Nghe là biết sao rồi. Còn 2 người nữa thì 1 là thí sinh, 1 là quản lý. Thiệt là ai cũng muốn dòm qua thí sinh thi hoa hậu hết. Mấy người du khách thì không nói gì rồi, chứ dân đảo bực tức hya thành kiến bên đầu tư chứ với thí sinh hoa hậu còn dòm rồi tấm tắc khen thôi. Thấy 1 cô gái ngồi đó đội mũ rộng vành với đeo mắt kính đen to. Nhưng cao ráo chiếc váy high low nhẹ đúng chuẩn đi biển đảo, tay chân da dẻ sáng sủa tóc búi lên đằng sau với vài lọn tóc thả ra kéo 1 cái vali gọn gang có thắt 1 cái nơ lụa ở trên toàn cảnh hài hòa lại thu hút nên vừa nhìn ai cũng biết là người đẹp đi dự thi hoa hậu. Còn người còn lại là quản lý. Một chị tất bậc nãy giờ. Họ có cả 1 ekíp gồm 5 người mà chưa thấy tới nên chị chạy đi gọi điện thoại hối. Công ty người mẫu Iris, đào tạo bài bản hẳn hoi, có đội ngũ êkíp riêng theo các mẫu đi sự kiện rất chuyên nghiệp. Tuy là công ty người mẫu mới chứ thấy hay xuất hiện trong các sự kiện như triễn lãm xe hơi dạo này, họ còn là nhà tài trợ hẳn cho cuộc thi tạo mẫu tóc. Công ty mới mà thế thì có tiềm năng lắm, sau này thế nào cũng thành đơn vị có tiếng rồi đưa mẫu góp mặt trong nhiều show lớn. Có cả quản lý với êkíp nữa kìa để chăm lo cho thí sinh đến các cuộc thi sắc đẹp. Vậy mới chuyên nghiệp chứ.

Phải bắt chuyện với bên công ty Iris này, làm nghề này chính là tìm kiếm các mối quen biết. Tôi vội rút sẵn danh thiếp tới gần cô thí sinh đó.

“A, chào em. Chị là Kiều Dương, chuyên viên trang điểm. Đây là danh thiếp của chị. Em ở công ty Iris hả… chị…” – Tôi niềm nở đưa danh thiếp.

Cô thí sinh này vẫn cầm điện thoại để chơi game với vẻ buồn chán nói vỏn vẹn: “Ờ”

Vậy thôi. Tôi cầm danh thiếp đưa ra mà nhỏ chẳng cầm hay nói thêm gì nữa nên tôi tắt tiếng luôn. Vội cầm danh thiếp lại. Kiểu này là khó nói chuyện rồi. Thôi vậy… Tôi vưa quay đi thì nghe giọng í ới gọi.

“Khoan đã em ơi. Em là chuyên viên trang điểm cho sự kiện lần này hả? Khoan.. giúp bên bọn chị được không em?” – Tiếng réo đằng sau.

Ủa? Là chị quản lý lúc nãy, chị chạy ào tới kêu tôi. Làm cái cô thí sinh này kinh ngạc bậc dậy nói: “Ủa? Sao chị nhờ chị này giúp? Thế êkíp bên chúng ta đâu? Sao còn chưa tới nữa? Khởi hành đi bây giờ kìa.”

“À thì… đại khái thì có việc đột xuất em à. Nên công ty có sắp xếp khác. Em biết không có 2 cô mới, họ đăng ký tự do thi Hoa Hậu Thể Thao rồi được qua vòng loại, thế là tới tìm tới công ty chúng ta đăng ký, để có 1 đơn vị gấp rút giúp họ trở nên tự tin đi thi vòng sau. Tại.. à thì tại gấp nên… Bên công ty giờ phải lăng xê cho 2 người đó, gấp rút cho họ đi tham gia sự kiện và đi chụp ảnh ở Nha Trang. Họ đều là sinh viên với là Việt kiều về, em biết mà mấy cuộc thi lớn cứ hễ sinh viên hay Việt kiều thì được ưu ái lắm. Anh Thái bảo khả năng họ lọt vào chung kết cao lắm. Cuộc thi đó là cuộc lớn, do có năm không có hoa hậu Việt Nam còn cử tân hoa hậu thể thao đi thi hoa hậu thế giới. Thí sinh đạt giải cao ở đó sẽ được chú ý nhiều triển vọng đoạt giải ở 2 cuộc thi lớn nhất nước rồi dự thi quốc tế. Nên… à, em thông cảm… Có gì để chị thu xếp cho. Em với chị lên đảo trước rồi ekíp mới tới lên đảo sau thôi. Không muộn đâu. Nghe bảo 2 ngày đầu chỉ quay quang cảnh với chụp hình đôi chút, bên ban tổ chức có sắp xếp rồi mà. Anh Thái chỉ dẫn đâu vô đó rồi.” – Chị quản lý hối hả nói.

Ồ… xem ra họ có vấn đề. Cô gái này ức đến đỏ cả mặt hất cầm về đám đang quay phim nói: “Chị.. bộ chị không thấy bên ban tổ chức này có vấn đề lắm sao? Không chuyên nghiệp tí nào. Còn thiếu kinh phí, nhân viên thì ít… Cái tên MC còn… không ra gì.”

“Chậc… em đừng chê bai nữa. Em đã chê cái cuộc thi Hoa Hậu Nông Nghiệp ở tỉnh đó thôi. Thấy không giờ báo đài đưa tin, thí sinh tham dự đầy kìa. Anh Thái còn tức vụ đó lắm. Công ty chúng ta là công ty mới, tuy là đơn vị thành công ở lĩnh vực mẫu đi sự kiện chứ còn ở các cuộc thi sắc đẹp thì chưa có tiếng gì. Phải có thí sinh tham gia các cuộc thi sắc đẹp thì mới thành danh, chứ còn em đi bao nhiêu sự kiện triễn lãm xe hơi hay đi làm mẫu tóc cũng chẳng ai nhớ tới, chẳng tên tuổi gì bằng tham gia 1 cuộc thi sắc đẹp đâu. Tham gia 1 cái tha hồ quảng bá lên mạng xã hội, có thấy các cuộc thi sắc đẹp không, thí sinh đăng ảnh là có thể quảng bá tên tuổi rồi, tới lúc đó show tự tìm em hay mời đích chứ chẳng cần em tìm show. Nhiều thí sinh mới bước vào cuộc thi đã được chú ý, còn được mời tham gia show truyền hình, hay chỉ cần công ty đánh tiếng cho em là nhiều người mời em tham gia video ca nhạc hay chụp ảnh cho coi hay thậm chí đóng phim.” – Chị quản lý đó dỗ mãi.

Vậy là đúng lắm đó. Công ty nào chẳng mong ‘gà’ của mình làm nên. Còn bên ekíp cũng mong mấy cổ được tốt thôi. Có điều lắm cô không hiểu.

“THôi mà. Không phải nhiều hoa hậu đi dự thi ở nước ngoài, trong cuộc thi lớn còn bị đủ thứ sự cố sao. Như mất hết hành lý mất trang phục dự thi luôn. Hay bệnh hay gặp trở ngại trong đủ thứ phần thi. Đâu cũng thế hết. Mà bị như vậy đăng lên người ta biết còn ủng hộ cỗ vũ thêm ấy. Em khỏi lo, giờ bên công ty đã đăng lên facebook với cập nhật mọi thứ lăng xê cho em rồi. Anh Thái bảo đi dự thi cuộc thi nhỏ để em lấy kinh nghiệm. Rồi mới ra cuộc thi lớn không bị gẫy.” – Chị quản lý còn nói thêm.

Quả nhiên là cô này vừa ý rồi làm theo ngay. Rồi họ mới chịu ra làm quen với tôi. Cô gái này cũng tên Dương như tôi, nhưng gọi theo nghệ danh Dương Diana. Tôi thấy cô gái này không phải tính cách tệ đâu, cổ hiểu lý lẽ lắm mới nghe chị quản lý nói chứ lắm cô gái ỷ đẹp rồi bệnh ngôi sao chỉ có chút xíu coi thường tôi thôi. Tôi hy vọng Dương Diana này đạt giải cao trong cuộc thi.

—–

Thì ra có 2 thí sinh đã tới trước và đang ở hotel trên Côn Đảo. Và họ rất là giận dữ vì bên ban tổ chức yếu kém. Cái ông giám đốc Năng đó la lối kêu tôi đi kêu họ tôi mới biết đó. Mà vừa gọi điện thoại đã nghe giọng 1 bà cũng la lối 1 tràn. Thế là tôi hiểu đại khái ra chuyện gì rồi. Bên ban tổ chức thông báo đại khái rồi họ cũng như tôi tự thân vận động tới. Xong chẳng biết đi đâu, làm gì, bên tổ chức an bày thế nào luôn. Chị quản lý cười trừ bảo: “Lắm show vậy đó mà. Nhất là mấy cuộc thi sắc đẹp nhỏ lẻ. Mấy cuộc thi nhỏ ở tỉnh tổ chức dở lắm. Thí sinh bị kêu lên sân khấu rồi họ đọc diễn văn với hoạt động gì trên đó, rồi kêu họ cầm hoa tặng hoa chụp ảnh, khan giả vỗ tay, rồi mới cho thi hoa hậu, mặc áo dài ra rồi nhiều khi bắt cầm sản phẩm của các hãng tài trợ. Tới lúc đó còn chẳng biết thi gì. Chẳng ai đỡ nổi luôn. Chị thì mới đi coi cuộc thi ở đảo lần đầu. Nhưng nhìn là biết khó nhằn rồi.”

Ừm… đúng là thế. Mấy show thời trang là chiến trường chính hiệu, lộn xộn lắm. Mẫu tự tập hợp. Còn đi 1 mình, mấy cô ở chung 1 phòng. Nhiều show ở biển hoành tráng mà bỏ mấy model ở 1 cái nhà nghỉ có 1 cái giường với cơm canh nguội ngắt. Cái cuộc thi này chắc cũng vậy. Hèn gì bên thí sinh tức giận. Tôi vội xin lỗi rồi kêu họ tới. Cái bà đó thì đòi xe tới đón rồi bên tổ chức phải xin lỗi. Tôi thấy đây là dạng khó tính cộc cằn nên vội nói nhanh rồi cúp máy, bà đó còn la trong điện thoại. Thì ra không phải là bên công ty gì mà là mẹ của 1 thí sinh đi theo hỗ trợ con gái. Xong đến 1 người thì nghe giọng non choẹt, còn bảo là thí sinh. Tuy lúc đầu có giận chứ nghe tập hợp thì cô này mừng lắm nói tới ngay. Còn 1 thí sinh nữa thì cái anh nhân viên của ông Năng nói khẽ với tôi là: “ Nhân vật ‘đặc biệt’ tân hoa hậu ấy. Con gái của 1 bên tài trợ lớn. Dám bên này mua lại dự án resort luôn, ông Năng mấy ngày nay kêu tôi theo hầu cô gái đó. Ban đầu tôi cũng ngưỡng mộ lắm. Chứ con đó là quỷ cái bị thần kinh, Thủy Susie gì, Phù Thủy thì có, chẳng ai chịu nổi. Có 1 thằng chửi nó là bitch rồi ghi lời đe dọa ‘sẽ giết mày’ trên mạng xã hội luôn.”

Tôi nghe thì thấy bất mãn cho mấy thí sinh khác lắm rồi. Anh ta bảo giữ kín, các thí sinh khác với công ty bên họ biết là chết. Cô gái đó ở hẳn resort trên Côn Đảo, cái này mới có tiêu chuẩn để bên này mời đi. Có 2 người trong ban giám khảo khiêm chủ dự án cũng lên đảo trước. Là 2 kẻ tiếng xấu khắp nơi đây mà. Một chút là ông giám đốc quát anh ta đi đón cô kia. Anh ta lằn nhằn vụ thuê xe. Trời, ông này bắt anh ta thuê xe mà quỵt tiền lần trước, giờ còn bảo: “Bộ mày không biết thuê xe sao. Tiền gì? Tiền cũng trong lương của mày rồi. Tao trả lương cho mày chứ ai.”

Sao kỳ cục vậy? Anh ta nổi nóng bảo thôi việc luôn rồi bỏ đi. Ông Năng còn la lối đá cái ghế bị nhân viên sân bay ra chỉnh. Ông này bị cái quái gì thế chứ?

“A.. không sao? Công ty họ có chút ồn ào. Thôi, giờ mưa cũng không quay được cảnh bên ngoài. Hỏng tiến độ là tại thời tiết thôi. Mọi người chờ 1 chút cũng không sao. Tôi đi đón người đẹp Thủy cho. Bên tổ chức chúng tôi sắp xếp nhiều tiết mục hay lắm. Bảo đảm thu hút mới mẻ mà.” – Ông MC tươi cười xoa tay nói.

Ông ta còn nháy mắt với Dương Diana, còn sà tới hỏi: “Em chờ có lâu không? Trưa đi ăn không?”

Chị quản lý ra để giải vây bằng cách nhắc nhở là: “Điều lệ cuộc thi sắc đẹp là bên thí sinh với bên tổ chức phải giữ khoản cách. Em không được đi cùng ai hay nói chuyện gì với họ.”

Dương Diana hiểu ý gật đầu nói Dạ. Ông MC còn cười khả ố chăm chăm vòng 1 của cổ chứ chẳng quan tâm gì lời chị quản lý nói đâu.

—-

Chà… có hotgirl đi thi kìa. Hana Jisoo… Chẳng biết tên cổ là gì nữa mà lấy cái trên hotgirl. Cô hotgirl bạn của thí sinh này đi theo để cỗ vũ nói khẽ: “Đại khái tên nó là Hoa thôi. Hoa trong tiếng Nhật là Hana, giờ trào lưu lấy tên Nhật. Còn Jisoo là Jisoo của nhóm Black Pink ấy. Nhỏ bảo do ai cũng bảo nhỏ giống Jisoo của Black Pink. Đó…”

A… ơ… Đâu có giống gì đâu? Chắc giống được kiểu tóc với bộ đồ đen nhái theo y chang sao Hàn. Nhưng cô nàng hotgirl này tạo dáng rồi cười nhún vai nói: “Xin chào anh, em là Hana Jisoo… Do ai cũng bảo em giống Jisoo của nhóm Blackpink.”

Chà… Ông MC Dollar này mắt sáng rỡ như mèo thấy mỡ chạy tới… Ông giám đốc thì hết la rồi mà bắt tay với người đẹp còn xoa tay cô nàng. Vậy mà cũng xưng là ‘anh em’ được. Dương Diana thì khinh thường cô gái này thấy rõ. Cô ta vừa thấy Dương Diana thì hết cười lại nghe công ty model có tiếng thì mặt ganh ghét thấy rõ. Rồi lại chỉ chào chị quản lý kêu ‘chị ơi’ ngọt xớt. Cô bạn hotgirl đó cũng tới lo làm quen bên công ty model. Chị quản lý dòm dưới đất đôi giầy khủng bố của cô hotgirl này. Hana đó sượng trân luôn rồi vội nói: “Em nhiều fan lắm. Ai cũng bảo em ăn ảnh.”

Cô bạn hotgirl đi theo này thì tới làm thân hỏi chuyện tôi. Tôi thấy cô gái này rất xinh xắn. Trên mạng thì họ chuộng trào lưu dễ thương, xinh xắn thanh thuần hơn là cao ráo gợi cảm dáng chuẩn thiệt. Nhưng họ chỉ cỡ mấy hotgirl nổi tiếng qua mấy bức ảnh trên mạng xã hội thôi chứ đâu phải chuyên nghiệp hay được đào tạo tới các cuộc thi sắc đẹp chứ.

“Chị.. này chị. Cái cô kia là siêu mẫu từ công ty Iris hả? Chà… Không lẽ cô ta thắng giải luôn sao? Còn ai đẹp nữa không chị? Mà cái resort nhìn hoành tráng quá. Chị tới đó chưa?” – Cô bé bạn thân đó hỏi tôi.

Con bé này tên Thảo Suki… Tính tình con nít còn chạy qua lại hỏi. Bị cái tên phụ tá quay phim la kìa. Tên này cũng nóng nảy lắm. Hồi nãy tôi đứng thôi mà hắn la nói tránh ra, cần quay hướng đó. Tôi bảo tôi cần phát áo thun cho người ta. Hắn liếc tôi rồi nói: “Khỏi cần, cũng chẳng ai thèm mặc đâu. Phi trường vắng mà có 1 nhúm người mặc áo thun có logo mới là nhìn giả tạo trông là biết dàn dựng rồi.”

Hắn nói cũng đúng. Thấy chương trình chấp vá quá chừng. Hắn lại lấy chai nước uống nói: “Bọn tổ chức mời vài đứa hotgirl chẳng qua để quảng cáo trên mạng xã hội, mấy con horgirl thì tự chúng nó có lượng bạn bè trên mạng xã hội đông đảo. Sẽ khiến dân mạng cỗ vũ và quan tâm cuộc thi. Đám này bảo đảm bị loại sớm thôi.”

Ơ… Ờ.. Ra là có chiêu trò. Ừm… có dạo rất nhiều show mời hotgirl tham gia mà ít người làm nên, đa phần toàn gây thất vọng. Hay chỉ nổi 1 dạo rồi thôi. Trong ngành chúng tôi đồn nhau, các Hotgirl trên mạng nổi tiếng là con dao 2 lưỡi đó. Họ nổi nhanh chứ chìm cũng nhanh, thì trên mạng mà, lắm người dòm vào đó, theo dõi họ khắp nơi khắp chốn. Không bị soi vào đời tư thì cũng bị đem ra đủ chuyện để nói. Hình ảnh trên mạng từ đẹp thành đủ chuyện để thiên hạ bàn tán, đánh giá, cho điểm, chê bai. Một người chê thì ai cũng kéo nhau chê hết lời. Còn 1 cái phốt bị bốc ra thì kéo theo thiên hạ quay lưng ngoảnh mặt luôn.

Ở trong ngành quan sát đã lâu mới hiểu ra nỗi khổ của mấy cô gái xinh đẹp này. Ủa? Trời hết mưa rồi. Còn nắng lên. Đúng như dân đảo nói nhỉ.

“Ê, mau theo lịch trình coi. Còn không nhanh…” –Ông giám đốc phách lối đó lại hô to.

Giờ mới biết có lịch trình đó.

“Cho hỏi có phải cuộc thi hoa hậu tổ chức ở đây không? Em là thí sinh… Này anh gì ơi…”

Tôi nghe 1 giọng rất quen vang lên. Tôi quay lại thấy 1 cô gái luống cuống với 3 kiện hành lý to đang hỏi nhân viên sân bay.

Ủa? Đó là… Mỹ Lan… Mỹ Lan cũng tham gia à? Hai đứa tuy ít gặp với không thân chứ cùng vào nghề 1 lúc ấy. Lúc tôi làm thợ phụ việc thì Mỹ Lan mới vô làng giải trí. Tôi mừng rỡ tới gọi Mỹ Lan. Mỹ Lan cũng tham gia thi hoa hậu sao? Cơ hội cuối cùng cũng tới với nó rồi. Mừng ghê. Sao lúc nãy trên máy bay không thấy… Ủa… hay là nó đi chuyến tới sau… Mà.. à… sau chuyến bay của tôi bộ có chuyến bay khác mới đáp à? Hử? Không phải nãy giờ đâu có chuyến nào đáp nữa đâu… Không lẽ… Thôi.. tôi dẹp bỏ mấy suy nghĩ không cần thiết lại kêu Mỹ Lan.

Bạn đang đọc Ai Sẽ Trở Thành Hoa Hậu? sáng tác bởi gocnhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gocnhonho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.