Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý - Chương 8

Phiên bản Dịch · 7856 chữ

Không hề giống trước đây mỗi lần tiến thư phòng toàn thân đều được thả lỏng, Ngô Hạo hôm nay sau khi bước vào cánh cửa này, liền bị một loại dự cảm nguy hiểm bao phủ, tựa hồ sẽ có chuyện khủng khiếp nào đó phát sinh trên người mình, cậu có thể tinh tường cảm giác được, nhưng lại bất lực, chỉ có trơ mắt chờ đợi hết thảy phát sinh.

Lâm Bá Huân đưa lưng về phía cậu đứng trước bàn, trầm giọng nói: “Đóng cửa lại.”

“Nga.” Ngô Hạo thuận theo đóng cửa lại, đi đến phía sau hắn, lo sợ bất an hỏi: “Anh phải nói cái gì với tôi?”

Lâm Bá Huân xoay người, tầm mắt dừng trên người cậu, Ngô Hạo không dám ngẩng lên nhìn hắn, cúi đầu nhìn thảm dưới chân.

“Cậu cũng muốn hỏi tôi đi? Hôm nay kết quả xét nghiệm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Lâm Bá Huân mở miệng, “Vì sao kết quả cuối cùng lại là cậu cùng bà nội có quan hệ huyết thống.”

“A, này chẳng lẽ không phải anh ra tay hay sao?” Ngô Hạo khó hiểu.

“Thiếu Triết, tôi thật cao hứng ở trong mắt cậu tôi là siêu nhân không gì làm không được, nhưng thật đáng tiếc, cậu nói đúng, tôi không thể chống lại khoa học.” Lâm Bá Huân lúc này còn có tâm tình đùa giỡn, sau đó dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, dừng tại ánh mắt Ngô Hạo, cúi đầu nói ra chân tướng long trời lở đất: “Kết quả giám định là thật, tôi không hề động tay động chân, sở dĩ có kết quả như vậy là bởi vì... Cậu thật sự là tôn tử của bà nội, con trai ruột của cha nuôi.”

Trong đầu Ngô Hạo trống rỗng, bị lời của hắn khiến cho vô pháp tự hỏi, dại ra nhìn Lâm Bá Huân miệng hé ra hợp lại, nói ra lời thực rõ ràng minh bạch, nhưng cậu lại như hoàn toàn không hiểu: “Cậu chính là Lâm Thiếu Triết, đây là nhà của cậu, của bà nội cùng cậu, cậu về sau sẽ sống ở đây, cả đời sẽ sống như vậy, giống như điều cậu vẫn luôn hy vọng.”

“Từ từ!” Ngô Hạo thở hổn hển cắt ngang lời hắn, mãnh liệt quơ hai tay, “Anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu! Anh điên rồi sao? Hay là mất trí nhớ? Không phải! Anh đã quên rồi sao?!”

Cậu ở tại chỗ lòng vòng đi hai vòng, chợt nhớ tới Lâm Bá Huân trước mặt, hạ giọng nói: “Tôi không phải Lâm Thiếu Triết, tôi là Ngô Hạo! Lâm Thiếu Triết chân chính đã rời nhà trốn đi, anh mới tới tìm tôi giả trang hắn, anh không nhớ sao? Đây hết thảy đều là kế hoạch của anh! Anh như thế nào lại hồ đồ như vậy? Tôi biết tôi rất giống hắn, nhưng tôi không phải hắn! Tôi là Ngô Hạo anh tự mình tìm về, Ngô Hạo a!”

“Không, cậu không phải.” Lâm Bá Huân cưỡng ép bắt lấy cậu, hai tay nâng gương mặt cậu lên, “Cậu là Lâm Thiếu Triết, không có thật giả gì ở đây cả, cậu chính là Lâm Thiếu Triết thực sự, những điều tôi nói với cậu lúc trước, đều là lừa gạt cậu mà thôi.”

Ngô Hạo mờ mịt nhìn hắn, lặp lại một lần, “Lừa gạt tôi?”

“Đúng, lừa gạt cậu.”

Môi run rẩy, Ngô Hạo thật vất vả mới có thể nói ra: “Anh lừa tôi làm gì? Tôi cái gì cũng đều không có, có gì đáng giá để anh gạt tôi? Đều là giả sao?... Những gì anh nói đều là giả hết sao?”

Anh cười với tôi, là giả sao? Anh đối với tôi ngẫu nhiên lộ ra một chút ôn nhu, là giả sao? Thời điểm anh ôm tôi, cũng là giả hết sao? Tôi liền vì những thứ giả dối này đối với anh khăng khăng một mực? Là như vậy sao?

Lâm Bá Huân trầm mặc một hồi, buông cậu ra, trầm thấp nói: “Chúng tôi tìm cậu hơn hai năm... Thời gian không còn lại bao nhiêu, không có cách nào khác... Tôi bắt đầu nói từ đầu đi, cha nuôi tôi, cũng chính là cha ruột của cậu Lâm Vệ Quốc tiên sinh, giống như những gì cậu vừa nghe, kỳ thật là đồng tính luyến ái, nhưng thời đại lúc ấy, đồng tính luyến ái không được cho phép, ông lại là người thừa kế gia nghiệp, không có khả năng không kết hôn, vì thế liền tiến hành một cuộc hôn nhân vì lợi nhuận, cưới mẹ cậu, Hà Nhã Lỵ phu nhân.”

Ngô Hạo cứng ngắc đứng tại chỗ, toàn thân cao thấp không một chỗ nào có thể động, chỉ có hô hấp tựa như chết lặng là vẫn còn tiếp tục, nghe Lâm Bá Huân tàn khốc từng bước tiết lộ sự thật.

“Hà Nhã Lỵ phu nhân từ nhỏ sinh hoạt tại nước ngoài, cá tính tương đối quyết liệt, thời gian nửa năm đầu, bọn họ coi như là hòa hợp, nhưng không lâu sau, bà phát hiện tình cảm trong lòng cha nuôi. Đối với đời sống tình cảm của trưởng bối, tôi không có quyền đánh giá, chỉ biết là, Hà Nhã Lỵ phu nhân không thể dễ dàng tha thứ cho một cuộc hôn nhân như vậy, vài lần cùng cha nuôi khắc khẩu, nhưng bởi vì hôn nhân mang lại lợi ích cho hai bên, bọn họ không thể lập tức ly hôn, chỉ trường kỳ sống riêng.”

Lâm Bá Huân di động thân thể. Lộ ra một tập văn kiện đặt trên bàn: “Sau khi kết hôn năm năm, vì cha nuôi cương quyết yêu cầu, bọn họ ly hôn, lúc ấy chuyện này nháo rất lớn, cha nuôi thanh toán một số tiền gọi là phụng dưỡng phí rất lớn, Hà Nhã Lỵ phu nhân từ nay về sau phải đi Mĩ, mãi cho đến khi mất, cũng chưa từng trở về.”

“Kia... Tôi đâu?” Ngô Hạo hầu kết hơi nhu động, nhẹ giọng hỏi, “Tôi là con của ai? Vì sao lại ở cô nhi viện?”

Lâm Bá Huân không đành lòng nhìn cậu, thở dài một tiếng lại nói tiếp: “Hà Nhã Lỵ phu nhân từ hai mươi năm trước, đã ủy thác lại cho luật sư, bà tuy rằng qua đời, nhưng ủy thác vẫn còn hiệu lực, ba năm trước, luật sư của bà mang theo một phong thư tới bái phỏng Lâm gia, trong thư, Hà Nhã Lỵ phu nhân... Tiến hành bước trả thù cuối cùng của mình.”

Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: “Trong thời gian chuẩn bị ly hôn, có một lần Hà Nhã Lỵ phu nhân thế nhưng dùng thuốc, cùng cha nuôi xảy ra quan hệ, cha nuôi không thể tha thứ dễ dàng, cho nên mới không tiếc trả giá lớn, kiên quyết yêu cầu ly hôn.”

“Anh không được nói mẹ của tôi như vậy!” Ngô Hạo buột miệng thốt ra, kích động đến hai mắt cũng đỏ lên, cậu không tin lời Lâm Bá Huân nói, chính là vì cái gì lại theo bản năng bắt đầu bảo vệ tên một người phụ nữ không có ý nghĩa gì với cậu như vậy? Chẳng lẽ thật sự là... Mẹ?

Lâm Bá Huân thương hại nhìn cậu: “Thiếu Triết, có lẽ tôi nói chuyện có chút bất công, dù sao tôi cũng là do cha một tay nuôi lớn, được rồi, tôi xin lỗi.”

Ngô Hạo mạnh mẽ áp chế tâm tình, cắn chặt răng nói: “Sau đó.”

” Hà Nhã Lỵ phu nhân đồng ý ly hôn, là bởi vì bà phát hiện đã mang thai đứa con của cha nuôi, đó chính là cậu...” Lâm Bá Huân thực gian nan nói: “Bà không nói cho bất cứ ai biết, sau khi sinh hạ cậu, liền... Liền trực tiếp đem cậu đưa đến cô nhi viện, sau đó bà đi Mĩ, mãi cho đến khi qua đời, cũng chưa từng trở về.”

“Anh nói bậy! Tôi không tin!”

Lâm Bá Huân dùng sức xoay người sang chỗ khác, không nhìn Ngô Hạo mặt đã đỏ bừng, tiếp tục nói: “Bà trong thư nói với cha nuôi, vì trả thù, bà lựa chọn hai mươi năm sau mới nói cho ông biết: kỳ thật ông có một đứa con trai, hơn nữa đứa con trai này lại là cô nhi sống dưới đáy xã hội cùng người cha là ông sinh hoạt trong cùng một thành phố. Hà Nhã Lỵ phu nhân hiểu rất rõ, đối với bà nội mà nói, đây là một kinh hỉ, đối với cha nuôi mà nói, đây lại là một khiếp sợ. Ông lúc ấy đã bệnh rất nặng, thân thể vô cùng suy yếu, tôi lập tức bắt tay vào tìm cậu, nhưng Hà Nhã Lỵ phu nhân không hề lộ ra một chút thông tin gì, đã qua hai mươi năm, những người năm đó có liên quan cũng rất khó tìm, tôi nghĩ, Hà Nhã Lỵ phu nhân cố ý không muốn cho cha nuôi tìm thấy, bà chính là bắt cậu trở thành một công cụ trả thù, để cho nghĩa phụ biết mình có con trai, nhưng là... Nhưng là không được thấy mặt...”

“Tôi... Tôi không tin... Tôi không tin...” Ngô Hạo ngón tay gắt gao nắm chặt ghế dựa, thanh âm cũng thay đổi, cậu hi vọng Lâm Bá Huân có thể quay lại nhìn mình một cái, ôm cậu nói này hết thảy đều là giả, là lừa cậu, thân thế cậu không phức tạp như vậy, cậu chỉ là một cô nhi bình thường mà thôi...

Nhưng Lâm Bá Huân không quay đầu lại, mà tiếp tục nói: “Cha nuôi mang theo tiếc nuối qua đời, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu... Thẳng đến ba tháng trước... Mới tìm được. Sự tình lúc sau, cậu cũng đã biết.”

“Tôi biết cái gì?” Ngô Hạo thê lương cười, “Tôi chỉ biết bản thân thật giống một tên ngốc bị anh đùa giỡn... Gạt tôi vui đến như vậy sao? Các người những kẻ có tiền hẳn là muốn đi tìm trò chơi mới càng kích thích càng tốt đúng không, đem một tên nghèo đóng gói thành thiếu gia nhà giàu có phải hay không rất thú vị? Hết thảy đều là giả dối đi? Những điều anh nói hiện tại chắc cũng là giả thôi... Tôi sẽ không tin, anh lúc này kể chuyện xưa, tôi nào biết ngày mai buổi sáng tỉnh lại anh có thể hay không lại nói với tôi: những điều nói hôm nay cũng là lừa gạt mà thôi... Đúng không?”

“Tôi hiện tại nói đều là sự thật, cậu sáng nay mới vừa đã làm giám định DNA, trong lòng hẳn đã hiểu, đây đều là sự thật.” Lâm Bá Huân xoay người nhìn cậu, “Thiếu Triết, kỳ thật cậu đã tin, chính là vẫn còn kháng cự, đây là không có lý trí, tôi đã dạy cậu cái gì? Dù là thời điểm nào cũng phải dùng lý trí mà đối diện chính mình.”

“Được, tôi lý trí! Tôi mặt đối với bản thân!” Ngô Hạo khó chịu vung tay, hô to, “Anh muốn tôi tin tưởng sao? Thế còn cái kế hoạch buồn cười lúc trước là cái gì? Nếu anh thật sự cho rằng tôi là Lâm Thiếu Triết, là tôn tử của bà nội, vậy anh hẳn nên từ ba tháng trước xét nghiệm DNA, sau đó trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện với tôi không được sao? Anh bày trò lớn như vậy làm cái gì?! Còn nói Lâm Thiếu Triết chân chính rời nhà trốn đi muốn tôi đến giả mạo! Lại bức tôi học cái này học cái kia... Còn muốn tôi lo lắng đề phòng, tự cho mình là giả mạo! Mỗi ngày đều cẩn cẩn thận thận, lấy danh phận thiếu gia giả mạo ở Lâm gia ra ra vào vào, anh đây là vì cái gì?! Cho tôi một lời giải thích!”

“Đây là... Di chúc của cha nuôi.” Lâm Bá Huân nói rất chậm, mỗi chữ giống như đinh nhọn đóng vào lòng Ngô Hạo, máu tươi đầm đìa, “Cha nuôi nói, không thể cứ tìm mãi như vậy được, Quảng Ích cùng Lâm gia phải có người kế thừa, cũng không thể bởi vì cậu là con ông, liền tùy tiện đem hết thảy giao vào tay cậu, cho nên ông chỉ định một kỳ hạn, ba năm... Nếu trong vòng ba năm không tìm thấy cậu, hoặc là tìm được, nhưng biểu hiện của cậu không thể làm vừa lòng ban quản trị, như vậy, liền hủy bỏ quyền kế thừa, chỉ cho cậu một số sinh hoạt phí để cậu áo cơm không lo.”

Ngô Hạo lui về phía sau từng bước, muốn cười, lại cười không nổi, muốn khóc, cũng không có nước mắt, loại cảm giác này ngôn ngữ không thể miêu tả, ý nghĩ duy nhất chính là... Thần a... Để tôi chết đi...

“Thiếu Triết... Thiếu Triết!” Lâm Bá Huân bước nhanh đến trước, kịp thời ôm lấy thân thể đang trượt xuống của cậu, trong phút chốc da thịt tiếp xúc, Ngô Hạo vốn đã gần như lâm vào hôn mê bỗng nhiên tỉnh táo lại, thét chói tai: “Đừng đụng vào tôi!” Quyền đấm cước đá giãy dụa không cho Lâm Bá Huân ôm mình.

Lâm Bá Huân cường thế giữ chặt hai tay đang khua loạn của cậu, gắt gao đem cậu ôm vào trong ngực, dùng hết khí lực toàn thân, Ngô Hạo xương cốt đều bị hắn siết đến đau nhức, không ngừng nói: “Bình tĩnh một chút, Thiếu Triết, tỉnh táo lại! Thiếu Triết! Nghe tôi nói hết!”

“Tôi không nghe!” Ngô Hạo cuồng loạn kêu lên, “Hai mươi ba năm trước, mẹ không cần tôi... Hai mươi năm sau, cha không cần tôi... Anh có hiểu được tâm tình của tôi không?! Tôi vẫn luôn an ủi chính mình, nói cha mẹ chỉ bởi vì không có cách nào khác giữ tôi bên người mới đưa tôi đến cô nhi viện, tôi không nên oán giận, tôi hẳn nên cảm tạ họ đã cho tôi cơ hội sống sót mà không phải lựa chọn phá thai... Tôi còn an ủi bản thân nói chỉ cần tôi ngoan, tôi nghe lời, làm một hảo hài tử, cha mẹ sẽ tới đón tôi, như vậy chúng tôi người một nhà có thể sống hạnh phúc bên nhau... Tôi an ủi mình nói không sao hết, cha mẹ có yêu tôi, bằng không sẽ không sinh hạ tôi, cho dù cả đời không biết bọn họ là ai, tôi cũng muốn sống thật tốt, muốn sống thật hạnh phúc cho họ xem... Hiện tại thì sao?! Hiện tại anh nói cho tôi biết! Sinh hạ tôi là âm mưu của mẹ, là sự trả thù của bà! Bà căn bản đem tôi trở thành công cụ! Mà cha tôi thì sao... Ông cũng không muốn tôi... Bởi vì tôi chính là đứa con cùng huyết thống với ông! Ông chưa từng thấy qua tôi! Đối tôi không hề cảm tình! Ông không yên lòng với tôi! Thậm chí không cho tôi cơ hội trở về nhà!”

Ngô Hạo rốt cục buông tha giãy dụa, con ngươi đen láy chứa đựng đau thương, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngẩng đầu nhìn Lâm Bá Huân: “Đây là một phần kế hoạch... Đúng không? Nếu tôi có thể vượt qua yêu cầu của ban quản trị, như vậy, tháng sau tôi sẽ trở thành tân chủ tịch, thời điểm đó các người sẽ nói với tôi toàn bộ chân tướng, mà tôi hẳn là vui vẻ đi nhận thân phận mới của mình, anh chính là nghĩ như vậy đi? Tôi muốn hỏi một chút, nếu, tôi không qua được yêu cầu của ban quản trị thì sao? Có phải hay không theo như kế hoạch cũ kia? Các người sẽ đem bí mật này vĩnh viễn giấu diếm đi, trả cho tôi thù lao ba trăm vạn, để tôi chẳng hay biết gì, còn cho mình gặp vận may, cao hứng phấn chấn rời đi, cầm khoản tiền từ trên trời rơi xuống này, tiếp tục cuộc sống của mình, vĩnh viễn không hay biết... Kỳ thật người tôi mỗi ngày kêu bà nội, chính là thân nhân của tôi... Thân nhân duy nhất của tôi trên thế giới này...”

Nước mắt khiến tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, thấy không rõ biểu tình trên mặt Lâm Bá Huân, Ngô Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, bất khả tư nghị hỏi: “Anh tại sao có thể như vậy... Tôi không tin... Anh không phải là người như thế... Đại ca... Anh không phải là người như vậy...”

Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, thanh âm già nua của bà nội truyền vào: “Thiếu Triết, con không nên trách Bá Huân, đây đều là ý của ta...”

“Bà nội, người không cần bao che cho tôi, đây đúng là kế hoạch của tôi.” Lâm Bá Huân buông cánh tay đang ôm chặt Ngô Hạo ra, nhìn cậu lảo đảo lại kiên cường đứng vững, trong ánh mắt tràn ngập đau thương luyến tiếc cùng ôn nhu, rất nhanh, lại biến trở về một bộ không gợn sóng.

“Cậu hận tôi cũng tốt, mắng tôi cũng được, tôi sẽ không phủ nhận điều mình đã làm, nhưng tôi hoàn toàn là muốn tốt cho cậu.” Lâm Bá Huân thản nhiên nói, “Thời gian không còn nhiều, ba tháng mà thôi, tôi sao có thể đem cậu giáo thành một người thừa kế đủ tư cách? Huống chi cậu còn là một người... Ý chí không kiên định, dễ dàng bỏ cuộc, lại còn trì trệ chậm chạp, nếu tôi trực tiếp nói cho cậu biết, cậu chính là Lâm Thiếu Triết, người thừa kế tập đoàn Quảng Ích, hết thảy đều là của cậu, cậu cho là cậu còn có thể nỗ lực đến liều mạng như bây giờ sao? Chỉ sợ liền giống như tuần đầu đến đây, tận tình hưởng thụ, đắm chìm vào cuộc sống thoải mái không muốn nhúc nhích, tháng sau cậu sẽ lấy cái gì đi ứng phó mấy lão cáo già trong ban quản trị đây? Dựa vào cái thứ lúc đầu cậu đưa cho tôi, bản kế hoạch ngây thơ buồn cười đó? Hay dựa vào bộ dáng thời điểm lần đầu tiên tôi gặp cậu rụt rè sợ hãi ngay cả đứng cũng không thẳng kia?”

“Bá Huân, nói chuyện này để làm gì.” Bà nội nhẹ trách một câu, “Thiếu Triết, nội biết con hiện tại tâm tình không tốt, không phải, con không phải hài tử bị vứt bỏ, cha con cũng là vì gia nghiệp mà suy nghĩ, cũng không nói là không cho con về nhà, bé ngoan đừng khóc, hiện tại không phải hết thảy đều tốt lắm sao? Đại ca con vì con cũng trả giá không ít, con không thể trách hắn.”

Ngô Hạo máy móc bị bà nội ấn ngồi trên sô pha, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, phẫn nộ vì bị lừa gạt nhét đầy trái tim, nhưng cậu không thể phát tiết, không chỗ phát tiết, đầu sỏ gây nên còn đứng nơi đó, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, trầm tĩnh như núi.

Hắn sao có thể... Bình tĩnh như vậy? Lâm Bá Huân... Anh thật là ý chí sắt đá sao? Anh liền nhìn tôi thống khổ cũng không chút động lòng phải không? Là bởi vì tôi trong lòng anh, vẫn chỉ là một quân cờ... Đúng không?

Tôi nguyên lai nghĩ anh nhiều ít cũng có chút để ý tới tôi, nhưng thực tế, tôi trong lòng anh cái gì cũng không phải...


Buổi chiều Ngô Hạo vẫn tự giam mình trong phòng ngủ, cơm chiều quản gia đưa lên, cậu chỉ uống vài hớp canh, lắc đầu nói ăn không vô, quản gia thở dài ly khai, để cậu lại một mình trong màn đêm.

Thật tối... Thật yên tĩnh... Giống như trước đây bị giam trong phòng tối, chỉ có một mình mình, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của bản thân. Người lớn lên rồi cũng sẽ thay đổi sao? Vì cái gì mới trước đây còn sợ hãi vô cùng thậm chí oa oa khóc lớn, hiện tại lại cho mình cảm giác an toàn như vậy?

Không có người khác, chỉ có chính mình, là mình thì sẽ không lừa gạt bản thân... Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, bộ mặt Lâm Bá Huân kia bất động thanh sắc thật đáng sợ, hắn gạt tôi... Hắn vẫn luôn gạt tôi...

Ngô Hạo không biết mình rốt cuộc vì cái gì mà khổ sở, là bởi vì thân thế của mình? Hay là bởi vì lừa gạt của Lâm Bá Huân? Từ giây phút theo hắn bước qua cánh cửa kia, hắn luôn lừa gạt mình, hẳn nên sinh khí đi? Nói dối đến ngay cả mắt cũng không chớp một cái, đối với mình nghiêm khắc như vậy, hoàn toàn là thái độ đối đãi một công cụ, mình ở trong mắt hắn chính là một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, hắn quơ rìu chém bỏ tất cả cành cây, kiên quyết đem thân cây biến thẳng, một chút cũng không để tâm kháng nghị của chính mình...

Như vậy rất đau, anh biết không?

Tôi không phải vì ba trăm vạn mới liều mạng nỗ lực đạt tới yêu cầu của anh, tôi là vì không muốn anh thất vọng, muốn nhìn thấy nụ cười của anh, được anh công nhận... Anh có biết không?

Ngô Hạo co rúm trên thảm lui vào một góc phòng, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng không tiếng động mở ra, ánh đèn trên hành lang chiếu vào, hiện ra thân ảnh cao lớn của Lâm Bá Huân.

“Thiếu Triết?” Hắn thấp giọng kêu tên Ngô Hạo, bước trên thảm, dừng lại trước mặt cậu, “Đứng dậy, lên giường ngủ, bà nội rất lo lắng, còn kém chính mình tới thăm cậu.”

Ngô Hạo đem mặt chôn ở đầu gối, động cũng không động, cậu hiện tại không muốn đối mặt với bất cứ kẻ nào, bà nội, quản gia... Tất cả người hầu đều biết cậu là Lâm Thiếu Triết thực sự, cũng biết kế hoạch của Lâm Bá Huân, cho nên bọn họ liền phối hợp cùng nhau diễn trò, khiến bản thân thật sự cho là mình sắm vai thiếu gia rời nhà trốn đi sau đó quay lại hối lỗi, làm cho mình tận tình trình diễn.

Trách không được, bọn họ đối với tôi tốt như vậy... Bởi vì tôi căn bản là Lâm Thiếu Triết chân chính, ai cũng biết, trong căn nhà này, tôi tự cho mình mang bí mật lớn nhất, thế nhưng trên thực tế, người duy nhất chẳng hay biết gì chính là tôi...

“Thiếu Triết.” Thanh âm Lâm Bá Huân lộ ra vài phần không kiên nhẫn, “Cậu tức giận với tôi thì nói ra, tôi là chủ mưu, không cần tiếp tục giằng co như vậy, cậu có thể ở trong này trốn bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Mọi người đều đã lớn, đừng nháo như tiểu hài tử nữa.”

Ngô Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong bóng đêm cậu thấy không rõ mặt Lâm Bá Huân, hơi thở quen thuộc đối diện tràn tới, đây là người mới ngày hôm qua thôi còn làm cho cậu cảm thấy an toàn, muốn dựa dẫm, vì cái gì chưa đến hai mươi bốn tiếng, hắn đã có thể trở nên xa lạ như vậy?

“Anh không phải chủ mưu... Anh không xứng.” Cậu khàn khàn nói, “Không có cha sai sử, không có bà nội đồng ý, anh sẽ không dám đối tôi như vậy... Là bọn họ không cần tôi, không phải anh.”

Anh đối với tôi nói những thứ này làm gì? Tôi không muốn nghe giải thích của anh, lúc trước anh cũng không phải làm như vậy, mỗi khi tôi khổ sở sợ hãi, mỗi khi tôi chống đỡ không được, anh không phải như thế... Anh sẽ ôm lấy tôi, ở tôi bên tai nói hết thảy đều có anh, hiện tại vì cái gì không chịu?

Anh tới ôm tôi một cái đi... Để tôi ở trong ngực anh khóc lên... Giống như trước đây, như vậy tôi sẽ tha thứ hết thảy, tha thứ cho mọi người, ngày mai thời điểm mặt trời lên, tôi sẽ trở thành Lâm Thiếu Triết chân chính, gánh vác trách nhiệm của bản thân, anh đã từng dạy tôi như vậy, không phải sao?

Anh vì cái gì không thể ôm tôi một cái? Tôi chỉ cần ngực của anh, không cần anh ở trong này thao thao bất tuyệt...

Lâm Bá Huân không hề động, trầm tĩnh nói: “Từ sau khi cha nuôi thân thể không tốt, tôi liền tiếp quản vị trí của ông, Quảng Ích, Lâm gia, đều là tôi xử lý. Cha nuôi chỉ để lại di chúc, kế hoạch này chính là tôi định ra, tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người.”

“Tốt nhất cho tất cả mọi người?” Ngô Hạo hỏi lại một câu, “Tôi có nhà không thể về, là rất tốt với tôi sao? Bà nội là thân nhân của tôi, tôi lại vĩnh viễn không biết, đây là tốt với tôi sao?”

“Đương nhiên.” Ngữ điệu Lâm Bá Huân vững vàng hiện tại nghe quả thực khiến người ta cực kỳ phẫn nộ, “Trách nhiệm của tôi là giữ gìn ổn định Lâm gia, Thiếu Triết, nếu, cậu có biết cậu là người thừa kế duy nhất của Lâm gia, nhưng lại không thể thông qua khảo nghiệm của ban quản trị, vậy thì sẽ thế nào? Cậu tương lai có thể hay không gây sóng gió? Thật xin lỗi, tôi không thể để Quảng Ích lưu lại bất cứ nhân tố không ổn định nào, cho nên, tôi quyết định, nếu cậu không thể thành công, như vậy cậu cái gì cũng không biết sẽ tốt hơn, dù sao cậu đã quen với thân phận cô nhi của mình.”

Ngô Hạo lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, ngồi đã lâu lắm, toàn thân đều run lên, máu giống như chảy ngược, đau như kim châm, cậu nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Bá Huân, nhẹ giọng nói: “Tôi hận anh.”

“Hận đi.” Lâm Bá Huân không hề gì nói, “Tôi là vì muốn tốt cho cậu, cho Quảng Ích, cho Lâm gia.”

“Anh là vì chính anh!” Ngô Hạo bùng nổ gào lên, “Đúng! Anh nói rất đúng! Trong tình huống trước mắt, kế hoạch của anh là hiệu quả nhất! Tôi làm một kẻ giả mạo giả, cẩn trọng chấp hành mệnh lệnh của anh, để bản thân thoát thai hoán cốt! Nếu trực tiếp nói cho tôi biết chân tướng tôi sẽ không cố gắng như vậy, anh nói không sai! Nhưng đây là vì tôi sao? Anh rõ ràng là vì địa vị cùng quyền thế của chính mình!”

Cậu túm lấy vạt áo Lâm Bá Huân, ngón tay co rút: “Anh cùng chú họ bất hòa, nếu tôi không thành công, gã sẽ trở thành tân nhiệm chủ tịch, đúng không? Như vậy anh liền hai bàn tay trắng, đúng không?! Vốn anh là trợ lý tổng tài, là người thừa kế cha một tay bồi dưỡng, toàn bộ Quảng Ích đều là của anh, nếu thay đổi chủ tịch anh sẽ mất hết! Đúng không?! Đây đều là anh ngay từ đầu nói cho tôi biết, này luôn là thật sao?!”

Lâm Bá Huân không rên một tiếng, Ngô Hạo chậm rãi buông tay ra, suy sụp ngã lên bức tường phía sau, lắc đầu:

“Đổi lại tôi liền không giống, tôi tín nhiệm anh như vậy... Ỷ lại anh như vậy... Tôi còn cảm tạ anh, cho nên địa vị của anh sẽ không dao động, hơn nữa... Tôi là cái gì chứ? Ba tháng đặc huấn mà thôi, tôi cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết, chính là khoác bên ngoài một lớp da thật đẹp, không giống anh, anh đi theo bên người cha nhiều năm như vậy, anh đối hoạt động của Quảng Ích vô cùng thông thạo, tôi trở thành chủ tịch, cũng không rời đi trợ giúp của anh, cho nên anh cái gì cũng sẽ không mất đi... Anh chính là nghĩ như vậy, đúng không?”

“Đúng.” Lâm Bá Huân gật đầu, dường như không việc gì hỏi, “Còn gì nữa?”

Ngô Hạo không thể tin được nhìn hắn, đột nhiên nhào đến kéo áo hắn, loạng choạng khàn khàn kêu: “Ngươi không phải Lâm Bá Huân, hắn sẽ không như vậy! Ngươi không phải hắn! Ngươi đem hắn giấu đi đâu? Ngươi có phải yêu quái hay không?!”

“Thiếu Triết!” Lâm Bá Huân lãnh khốc đẩy cậu ra, “Cậu trấn tĩnh một chút, nháo vậy vẫn chưa đủ?”

Ngô Hạo thở hổn hển lùi về sau, xoa cánh tay mình, Lâm Bá Huân lấy tay chỉ vào cậu: “Dù sao chuyện bây giờ cũng thành kết cục đã định, cậu hiện tại cũng biết vậy, tôi cho cậu cơ hội lựa chọn, thứ nhất, tháng sau trong cuộc họp hội đồng quản trị biểu hiện thật tốt, thứ hai, cậu có thể đem sự tình nháo thành hỏng bét, sau đó Lâm gia sẽ không cho cậu kế thừa, cha nuôi có nơi khác cho cậu ở, sau mười năm cậu có thể trở về thăm bà nội, sinh hoạt phí mỗi tháng sẽ đúng hạn gửi cho cậu, yên tâm, khẳng định so với con số ban đầu kia nhiều hơn.”

Bị hắn dùng khẩu khí khinh miệt kích động đến nổi điên, Ngô Hạo lớn tiếng nói: “Tôi lựa chọn rời đi! Cái gì Quảng Ích, cái gì sinh hoạt phí, đi chết đi! Cha phải khảo nghiệm tôi mới để cho tôi trở về, tôi không cần gia đình này!”

Cậu thẳng thắt lưng, quật cường nói: “Tôi không phải Lâm Thiếu Triết, tôi là Ngô Hạo, các người tính sai rồi, tôi hiện tại phải trở về, một lần nữa làm Ngô Hạo, này có là gì, chỉ trở lại điểm xuất phát mà thôi, tôi năm đó có thể một mình sống sót, hiện tại cũng có thể! Lúc trước anh nói đã thu hết hành lý của tôi, hiện tại mời anh trả lại cho tôi!”

Con ngươi đen trong trẻo của cậu không chút yếu thế nhìn Lâm Bá Huân: “Tôi sẽ không lấy một nhánh cây ngọn cỏ của Lâm gia! Anh đem hành lý trả lại cho tôi, tôi đây sẽ đi! Tôi đi tìm việc làm, kiếm nhà trọ... Tôi không tin rời khỏi Lâm gia, tôi sống không nổi! Tôi hai mươi ba năm qua làm Ngô Hạo, hiện tại tôi không muốn làm Lâm Thiếu Triết! Tôi muốn làm Ngô Hạo!”

“Không có.” Lâm Bá Huân trả lời thập phần đơn giản.

“Cái gì... Không có?”

“Cái gì cũng không có.” Lâm Bá Huân hảo tâm giải thích, “Hành lý, quần áo, sách, còn có hết thảy văn kiện, giấy chứng nhận thân phận, tôi đều đã tiêu hủy, giấy chứng nhận mới cũng đã làm xong, Ngô Hạo người này, đã tiêu thất, cậu là Lâm Thiếu Triết, chỉ có thể là Lâm Thiếu Triết mà thôi.”

Ngô Hạo trợn mắt há mồm nhìn hắn, phát ra một tiếng kêu điên cuồng: “Anh...”

“Tôi lừa cậu.” Lâm Bá Huân thay cậu nói xong, “Đúng, tôi lừa cậu, ngay ngày hôm sau đón cậu về nhà, tôi đã đem hết thảy đều tiêu hủy, tôi không cho cậu cơ hội quay đầu, cậu chỉ có thể đi về phía trước, cho nên, không cần lo lắng đường lui khác, cậu chỉ có thể hết hy vọng mà làm Lâm Thiếu Triết thôi.”

Trước nay chưa từng có... Cảm giác thế giới sụp đổ như vậy...

Ngô Hạo run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời, Lâm Bá Huân... Lâm Bá Huân... Cậu hiện tại đem xương cốt toàn thân đánh gãy sau đó đứng lên cũng sẽ không thống khổ đến thế... Hết thảy, ký ức bản thân hai mươi ba năm, liền như vậy tiêu thất, hắn hoàn toàn đem mình trở thành một quân cờ, không, là một nắm bùn, tùy tâm sở dục nặn thành hình dạng hắn muốn.

Nực cười thay, lúc hắn vừa tiến vào, tôi cư nhiên còn muốn tha thứ cho hắn...

Trong cảm nhận của hắn, tôi thật sự cái gì cũng không phải... Ngô Hạo tuyệt vọng nghĩ, dùng hết khí lực cuối cùng phát ra một tiếng mỏng manh: “Đi ra ngoài!”

Lâm Bá Huân không nói hai lời, xoay người bước đi, thời điểm tới cửa mới mở miệng: “Mau lên giường đi ngủ, không có nhiều thời gian cho cậu thương cảm những việc đã qua đâu, ngày mai còn phải quay lại công ty, rất nhiều chuyện chờ cậu làm.”

“Cút!”


Sáng ngày thứ hai, Ngô Hạo vẫn duy trì tư thế ôm đầu gối lui ở trên giường, lẳng lặng cuộn tròn, không rời giường, cậu chờ Lâm Bá Huân giống bình thường lạnh như băng xông tới đối với mình ra lệnh, như vậy chính mình có thể nhảy dựng lên hung hăng mắng hắn một chút.

Nhưng là Lâm Bá Huân không tới, quản gia bưng một chén canh táo đỏ hạt sen đi tới đầu giường cậu, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thiếu gia, uống chút canh này đi rồi hãy ngủ tiếp, đừng để bị đói.”

“Quản gia...” Ngô Hạo đối lão thái thái luôn cẩn thận săn sóc mình này rất ngượng ngùng, vội vàng ngồi dậy, hai tay tiếp nhận cái chén, khàn khàn nói: “Tôi không sao, không cần phải quan tâm tôi...”

Nói xong cậu cười khổ, đúng vậy, tựa như Lâm Bá Huân nói, hết thảy trở thành như vậy, cậu trừ bỏ thừa nhận thân phận, đi con đường hắn chỉ định, còn có thể đi nơi nào nữa?

“Hài tử này, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Quản gia an ủi nói, “Con sinh khí thì sinh khí, mặc kệ thế nào, Bá Huân thiếu gia cũng là muốn tốt cho con.”

Ngô Hạo uống một hơi, cổ họng khô rát cũng trơn trở lại, thực ấm áp, thực thoải mái, sau khi cậu bước vào Lâm gia mới biết cái gì gọi là được yêu thương, cái gì gọi là được nuông chiều, chính mình được nhiều người quan tâm như vậy, đây là điều lúc trước nằm mơ cũng không dám mơ tới.

“Bà nội đâu...”

“Lão thái thái cũng một đêm ngủ không ngon, đến hừng đông uống thuốc xong mới chợp mắt.”

“Lâm Bá Huân đâu?”

“Bá Huân thiếu gia đi công ty, trước khi đi còn nói con hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không cần bức ép chính mình.”

Ngô Hạo lắc đầu, cậu không rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Bá Huân như thế nào còn có thể như bình thường mà tới công ty? Là hắn thật sự hoàn toàn lấy sự nghiệp làm trọng, hay là hắn không dám đối mặt với mình?

Không, nam nhân kia không có gì không dám, ở trước mặt hắn mình chính là chuột bạch thí nghiệm, chỉ có hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn kết luận chính mình không có đường để đi, chỉ có thể nghe theo hắn...

“Quản gia.” Cậu lại chậm rãi nuốt xuống một hơi canh, nhìn chằm chằm hạt sen trong bát, thực bình tĩnh hỏi, “Mọi người đều biết tôi là Lâm Thiếu Triết thực sự đi? Cũng đều... Phối hợp cùng tôi diễn trò đúng không? Trước khi tôi bước vào Lâm gia, mọi người căn bản không biết tôi, còn muốn làm ra một bộ rất quen thuộc, rất khó khăn, đúng không? Bản thân cũng ra sức diễn trò, tôi biết, khó cho mọi người...”

“Ai... Nói thật, lúc Bá Huân thiếu gia nói với chúng ta chuyện này, ta còn lo lắng, đã lớn tuổi như vậy, diễn trò làm sao được, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua con, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một thiếu gia, phải diễn một màn kỳ quái như vậy: vốn con là thiếu gia thật sự, lại phải biến mình thành giả, chúng ta biết rõ con là thật, lại muốn nhìn con coi mình là giả mà đi diễn vai thiếu gia thật, còn muốn giả vờ cho con nhìn... Con nói xem, nhiều loạn. Bá Huân thiếu gia cũng thật ra cho chúng ta một nan đề a.” Quản gia hít một hơi, vuốt ve mái tóc đen hỗn độn của Ngô Hạo, mềm nhẹ nói, “Chính là... Lần đầu tiên thấy con, ta liền không nhớ rõ mình là đang diễn, liền nghĩ: a, người này chính là tiểu thiếu gia, chính là hắn a, này mi, này mắt, đều cùng Vệ Quốc thiếu gia giống nhau đến không thể giống hơn. Ta kể cho con thật nhiều chuyện lúc trước của con như vậy, coi như là đang nói dối đi? Nhưng liền một chút cũng không chột dạ, giống như... Con thật sự ở trong này lớn lên, những chuyện này đều là con từng trải qua, giống như con thật sự là tiểu thiếu gia ta nhìn lớn lên, chỉ là ra ngoài vài ngày, hiện tại đã trở lại. Ngày đó, lão làm vườn còn theo ta nói chuyện phiếm, nói 『 vừa nhìn thấy liền thật cao hứng, nếu những điều nói ra là sự thật thì tốt rồi, tôi cũng thật nghĩ muốn nướng khoai lang cho tiểu thiếu gia. 』, ta còn cười chê lão ngốc, quay đầu lại suy nghĩ một chút, con tốt như vậy, ngoan như vậy, đương nhiên là tiểu thiếu gia của chúng ta, còn có vấn đề gì chứ? Là con không muốn trở về sao?”

“Không phải, quản gia, tôi...” Ngô Hạo do dự, cậu cũng không biết nên nói cái gì, đúng vậy, hết thảy đều là nước chảy thành sông (việc tất yếu phải xảy ra, như trẻ em phải lớn lên, đến rằm trăng sẽ tròn) như vậy, cho dù cậu có thống hận Lâm Bá Huân cũng không thay đổi được gì.

Cậu thực cho là mình có thể một lần nữa bước ra khỏi cửa này, quay về làm Ngô Hạo sao? Quay về làm một Ngô Hạo không ai yêu thương, không ai chiếu cố, thủy chung đều cô độc sao?

Nhẹ nhàng thân lên trán cậu một cái, quản gia cầm lấy chén trên tay cậu: “Ngủ thêm một chút đi, buổi trưa tỉnh dậy dùng cơm, chuẩn bị món con thích ăn, nha?”

Ngô Hạo yên lặng gật đầu, kéo chăn qua trùm lên mặt.

Năm giờ chiều, ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả về tây, thời điểm Lâm Bá Huân vội vã chấm dứt công tác một ngày, Ngô Hạo lại xuất hiện trên tầng cao nhất trụ sở chính tập đoàn, trực tiếp đẩy cửa văn phòng trợ lý ra.

Nhíu mày, Lâm Bá Huân thờ ơ nhìn cậu: “Chuyện gì?”

“Không có việc gì.” Ngô Hạo đi đến ghế dựa đối diện hắn ngồi xuống, không hề khúm núm, không hề cẩn thận dè dặt, lại càng không vừa nhìn thấy hắn ánh mắt sẽ ánh lên yêu thương, hoàn toàn là một bộ lãnh đạm, “Hôm nay tôi lần đầu tiên không dưới sự theo dõi của anh xuất môn, cảm giác không tồi, cho nên mới tới báo với anh một tiếng.”

Lâm Bá Huân cúi đầu nhìn máy tính trước mặt: “Hiện tại nói cũng đã nói rõ ràng rồi, về sau cơ hội như vậy rất nhiều, tôi đương nhiên sẽ không quản cậu như trước.”

“Vậy sao? Tôi thật muốn đa tạ anh, đại ca.” Ngô Hạo bén nhọn nói, “Anh không muốn biết tôi đi nơi nào sao? Đúng, tài xế cùng vệ sĩ đều đi theo cho nên anh đương nhiên không cần.”

Cậu khoanh tay, động tác thực tao nhã: “Tôi đi cô nhi viện mình sống trước đây, ở cửa nhìn hồi lâu, nghĩ có nên quyên mấy chục vạn cho bọn họ hay không, anh biết không? Những đứa nhỏ này rất giống tôi hồi trước, mặc quần áo từ thiện, cũng không quan tâm vừa người hay không, đứa lớn đứa nhỏ, ngay cả một món đồ chơi cũng không có, ở trong sân chạy như điên... Khả là bọn chúng đang cười, cười đến so với tôi vui vẻ hơn rất nhiều.”

Lâm Bá Huân từ màn hình máy tính ngẩng lên nhìn cậu, không nói gì.

“Sau đó tôi đi tiểu học, trung học, đại học, công ty công tác đầu tiên, còn cả tiệm cơm nhỏ từ lâu đã muốn nhưng chỉ đến khi phát tháng lương đầu tiên mới dám đi, ăn một phần móng heo hầm rau đậu (nguyên văn: 芸豆炖猪蹄 – vân đậu đôn trư đề) , hương vị thật không hề ngon... Nguyên lai tốt đẹp nhất chính là hồi ức của bản thân.” Ngô Hạo cúi đầu, nhìn móng tay được tu bổ chỉnh tề của mình, “Cuối cùng tôi đến chỗ phòng trọ trước kia anh tìm được tôi, gặp được người thuê trọ tầng trên, anh biết không? Cũng là sinh viên mới tìm được công việc, hắn nhìn tôi, trong ánh tỏa ra hào quang cuồng nhiệt, thật sự, tôi một chút cũng không khoa trương, hắn không ngừng hỏi tôi làm thế nào, như thế nào có thể trong một năm từ nơi này dọn đi liền biến thành giai cấp tư sản ăn mặc kiểu mẫu như vậy, ha ha ha... Tôi dám thề hắn nhất định đem tôi trở thành thần tượng mỗi ngày dùng để khích lệ chính mình.”

Cậu cười đến khóe mắt cũng vương nước, vươn tay, nắm lấy cái gì đó trong hư không: “Hôm nay xem như... là một lần thăm lại nơi xưa của Ngô Hạo chăng? Tôi hiện tại mới biết được những trải nghiệm của bản thân thật sự rất đơn giản, vài giờ là đã có thể đi hết toàn bộ, mà nhân duyên của tôi lại quá kém, hỏi qua vài người, bọn họ đều lắc đầu không nhớ rõ tôi... Anh tiêu hủy hẳn vừa nhanh lại vừa dễ dàng, chỉ cần một cái máy xén giấy, Ngô Hạo người này liền hưu một tiếng, biến mất thật sạch sẽ.”

“Ngô Hạo tiêu thất có cái gì không tốt.” Lâm Bá Huân nhìn chằm chằm máy tính, thực bình thản hỏi, “Cậu đối với cuộc sống bây giờ có cái gì không hài lòng sao?”

“Không có! Chưa từng có.” Ngô Hạo dựa vào phía sau, tiêu sái nói, “Tôi đối hết thảy đều thực vừa lòng, trừ anh ra.”

Cậu cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, hy vọng có thể từ trên mặt Lâm Bá Huân nhìn được một chút biểu tình không đồng dạng, nhưng thất bại rồi, Lâm Bá Huân căn bản ngay cả lông mi cũng không động một chút.

“Ngô Hạo tiêu thất, Lâm Thiếu Triết xuất hiện, tựa như những gì anh hy vọng, tôi sẽ trở thành tân nhiệm chủ tịch, Quảng Ích cùng Lâm gia đều sẽ là của tôi.” Ngô Hạo tự tin hất mặt lên, “Nhưng có một điều không như anh hy vọng, địa vị của anh sẽ không được củng cố, năm năm, có lẽ là ba năm, anh sẽ bị tôi hoàn toàn nhổ tận gốc đuổi khỏi Quảng Ích, tôi nói được làm được!”

Cậu khống chế không được tâm tình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chú họ kế nhiệm, anh sẽ ngay lập tức bị đuổi đi đi? Cho nên anh sợ, anh không tiếc trả giá đại giới đến dạy tôi, gạt tôi, đùa giỡn tôi, vì để cho tôi có thể lên đài, hảo hảo giữ lại vị trí cùng quyền lợi hiện tại của anh, anh nghĩ rằng tôi vẫn là mao đầu tiểu tử cái gì cũng không hiểu kia, tôi không thể không ỷ lại anh xử lý hoạt động công ty, không có anh tôi cái gì cũng không làm được. Thật đáng tiếc, Lâm Bá Huân tiên sinh, đại ca, những điều anh dạy rất hữu dụng, tôi sẽ không để bản thân mãi mãi vô dụng như vậy, trong tương lai vài năm tới, tôi so với hiện tại sẽ càng cố gắng hơn, mục tiêu chính là... Không cần đến anh.”

Lâm Bá Huân rốt cục đem ánh mắt dời đi máy tính, mặt không thay đổi nhìn cậu.

Ngô Hạo nghiêng thân thể về phía trước, mỉm cười: “Muốn biết tôi vì cái gì lại làm như vậy không?”

Không đợi Lâm Bá Huân trả lời, cậu nghiến răng nhả ra vài từ: “Tôi hận anh, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”

Anh từng đem tôi xem như bùn đất dưới chân, không quan tâm, mặc sức đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Hiện tại, đến phiên tôi giẫm đạp lên anh... Tôi không bao giờ… sẽ quan tâm anh nữa...

Anh giết người, Lâm Bá Huân, anh là hung thủ giết người...

Anh giết một người tên Ngô Hạo, hắn đơn thuần, dễ dàng thỏa mãn, nhát gan, không có tâm cơ, ngơ ngác, ngốc hồ hồ... Cho nên hắn đem cổ ngoan ngoãn tiến đến dưới lưỡi đao của anh, mà anh, liền nhẹ nhàng chém một nhát...

Hắn chết rồi... Nhưng Lâm Thiếu Triết vẫn còn sống...

Thích anh... Nguyện ý vì anh trả giá đại giới, có thể làm bất cứ điều gì... Ngô Hạo đã chết kia… Kẻ chỉ cần được nhìn một nụ cười của anh liền choáng váng nghiêng ngả, chỉ cần được anh ôm một chút liền tim đập không thôi...

Còn sống chính là Lâm Thiếu Triết, kẻ đã đem tình yêu trong lòng giết chết cùng với Ngô Hạo, người thừa kế tương lai của Quảng Ích, Lâm Thiếu Triết.

Bạn đang đọc Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý của APPLE
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.