Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 2894 chữ

Chương 1:

Thiên thừa đại lục chia làm hai khu vực: Bình nguyên, Phi Thiên ngoại. Bình nguyên đông đúc, là nơi sinh sống thường dân. Phi Thiên ngoại bất khả xâm phạm, có người nói Phi Thiên ngoại là nơi tiên cảnh bồng lai, có người lại nói là địa ngục trần gian. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn thổi bởi tất cả những người không chết xông vào Phi Thiên ngoại đều một đi không trở về hoặc có người may mắn gặp được Phi Thiên ngoại cao nhân dẫn vào thì trở về cũng không hé răng. Nhiếp chính vương Lãnh Hàn quốc Lãnh Kỳ Hạo là cái thứ nhất!

Thiên Thừa đại lục rộng lớn tồn tại song song bốn cỗ thế lực : giang hồ võ lâm, triều đình, lánh đời gia tộc và Lăng Vân cung. Giang hồ võ lâm lấy võ vi tôn. Triều đình lấy huyết thống làm chủ. Lánh đời gia tộc, đúng như tên các đời gia chủ không tham gia vào chính sự nhưng lánh đời gia tộc có thể làm thay đổi cả một triều đại. Lăng Vân cung có địa vị tuyệt đối ở Thiên Thừa đại lục. Vị trí Lăng Vân cung vẫn còn là một ẩn số.

Ở Bình nguyên, địa nhân linh kiệt, nhân tài nhiều như mây. Bình nguyên có tứ đại tiền trang: Chu Tước tiền trang của Mộ Dung gia, Thanh long tiền trang của Đông Phương gia, Huyền Vũ tiền trang của Hiên Viên gia, Bạch Hổ tiền trang của Bách Lí gia. Tứ đại tiền trang có ngân hàng tư nhân, cửa hàng, trang viên trải dài khắp ngũ quốc, bạc, vàng, ngân phiếu cũng do tứ đại tiền trang này in đúc. Cho nên nói tứ đại tiền trang phú khả địch quốc.

Ngươi bệnh nặng, ngươi trúng độc, ngươi đấu võ bị thương ngươi sẽ đi tìm ai? Hiển nhiên Bình nguyên dân chúng sẽ nghĩ ngay đến Vân Mộng y cốc. Vân Mộng y cốc một nha hoàn, nô dịch cũng có thể là một đại phu. Mạc Kiến thần y tính tình cổ quái, vừa mắt ngươi thì Diêm vương cũng không mang người đi được còn không vừa mắt ngươi thì cả nhà ngươi có chết y cũng mặc!

~~~Tại một nơi nào đó ~~~

Tại một rừng vân vụ đào rất doạ người.

Tại sao lại doạ người ư?

Thừa Thiên đại lục, vân vụ đào là một bảo hoa vô giá bởi nó đẹp và vô cực kì khó trồng. Cành vân vụ đào nhỏ, uốn lượn, đặc biệt của vân vụ đào là vân không chỉ có ở trên thân cây mà còn có ở trên hoa và lá. Vân vụ đào buổi sáng hoa màu trắng, buổi chiều hoa màu hồng nhạt còn buổi tối thì đỏ rực. Vân vụ đào chỉ sinh sống ở nơi trong lành, nắng nhẹ cả buổi trưa. Đẹp và quí phái, vân vụ hoa thành món hàng săn lùng của những kẻ lắm tiền, biểu tượng sức mạnh huyết thống cao quí, quyền lực tuyệt đối của bậc đế vương. Nhưng dõi mắt khắp đại lục cũng chỉ có bốn cây : Kim quốc có hai cây, Thuỷ quốc có một cây và Tư Đồ sơn trang có một cây. Vậy một rừng vân vụ đào không đủ doạ người sao?

- Ca ca xin huynh đó! Cho muội ra ngoài chơi đi mà! -một giọng nói trong trẻo, thanh thuý như chuông bạc vang lên.

Một nữ hài mắc tử y (tử: tím) đang không ngừng bày ra khuôn mặt đáng thương, hai môi mím lại khẽ chu lên. Cái miệng liếng thoắng tay cũng không yên nghỉ, hai tay của nữ hài kia không ngừng giật giật góc tay áo của một nam hài cao hơn mình hai cái đầu.

- Nguyệt nhi, bên ngoài hiểm ác lòng người khó dò, muội còn nhỏ lại đáng yêu thế này lỡ bị người ta đem bán thì sao? Ta không yên tâm. Muội vẫn nên về Đào cư của mình đi. Nguyệt nhi ngoan nào! - Nam hài kia sủng nịnh bẹo má nữ hài tên Nguyệt nhi kia, một chút khó chịu vì ống tay áo bị giật sắp muốn rách ra cũng không có.

- Vậy huynh đi với muội đi hay Song Tử ca ca cũng được. Nha nha ca ca! -Nguyệt nhi tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.

- Ta nói không được là không được! Muội nên nhớ muội là Giải Lăng Nguyệt, là thánh nữ của Lăng Vân cung. Muội nên ngoan ngoãn ở Đào cư thì hơn đừng có suốt ngày đòi chạy ra ngoài. - Nam hài kia giọng nói mang theo chút tức giận. Bên ngoài có cái gì tốt mà muội muội bảo bối của hắn cứ muốn ra bên ngoài kia chứ? Một lũ người tham lam, táng tận lương tâm, thấy tiền tài sáng mắt, giết cha hại huynh đệ thì có thể làm ra được thứ gì tốt?

- Muội chỉ muốn ra ngoài, muội muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài Phi Thiên ngoại. Sao huynh lại tức giận với muội? Giải Thiên Lăng muội ghét huynh! - Nữ hài kia, nhân vật nữ chính đầu tiên của chúng ta, Giải Lăng Nguyệt giật mạnh tay áo của ca ca Giải Thiên Lăng rồi chạy như bay trở về Đào cư.

- Song Tử! - Giải Thiên Lăng nhìn theo bóng dáng Giải Lăng Nguyệt khuất xa liền nhẹ giọng gọi. Lập tức một tiểu hài tử toàn thân đỏ rực xuất hiện.

- Thánh tử đại nhân! - Song tử lập tức quì xuống hành lễ cũng chẳng đứng lên, hiển nhiên là chờ mệnh lệnh của Giải Thiên Lăng. Thái độ muốn có bao nhiêu tôn kính liền có bấy nhiêu!

- Đi theo bảo vệ muội ấy! Vô khuyết trở về, một cọng tóc cũng không được thiếu. Muội ấy sẽ theo địa cung Chu tước ra ngoài. - Giải Thiên Lăng lạnh nhạt nói nhưng quan tâm đến Giải Lăng Nguyệt là không thể giấu.

- Thuộc hạ lĩnh mệnh! - Song Tử làm một động tác tỏ sự thành kính của mình là đưa tay lên ngực trái rồi vận khinh công chạy đến cửa địa cung Chu Tước.

Giải Thiên Lăng nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất. Tầm mắt liền dời đến Đào cư nở một nụ cười hiếm hoi. "Bảo bối muội thật rất không nghe lời! "

Cửa địa cung Chu Tước, một bóng dáng chật vật mà bất kì đệ tử nào Lăng Vân cung gặp đều phải khiếp sợ. Thánh nữ Lăng Vân cung Giải Lăng Nguyệt cao quí, trang phục được may bằng lụa có đôi chỗ ránh nát, ngũ quan tinh xảo vừa đáng yêu bây giờ lại có thêm vài vết đen, tóc tai hỗn độn, trâm cài cư nhiên cũng lệch sang một bên. Thật sự rất mất hình tượng!

- Cái địa cung đáng ghét! Làm gì mà lắm cơ quan, trận pháp đến thế? Ai rảnh rỗi mà tạo ra những cơ quan, trận pháp này, ta trù kẻ đó ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc,...- Giải Lăng Nguyệt ôm một bụng ấm ức, vừa đi vừa rủa làm cho một người đang uống trà xui xẻo sặc nước. Còn tên hộ vệ Song Tử "trung thành " cố gắng nhịn cười đến phát run.

Địa cung Chu Tước là một trong bốn địa cung lớn nhất của Lăng Vân cung. Mỗi một địa cung có một mục đích xây dựng và dẫn đến những nơi khác nhau. Bốn địa cung Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ được xây dựng từ đời cung chủ đầu tiên. Nhưng không có nhiều cơ quan mật thất như bây giờ. Các đời cung chủ cũng chẳng rảnh rỗi mà đi bổ sung thêm cạm bẫy vào bốn địa cung này bởi người ngoài căn bản là vào không được, có thì cũng chỉ là đệ tử trong Lăng Vân cung. Cho nên địa cung Chu Tước có trùng trùng cơ quan, trận như thế này là nhờ tay đóng góp của vị Thành tử rảnh rỗi kia. Cho nên kẻ bị trù ếm, sặc nước kia không ai khác ngoài Giải Thiên Lăng đáng thương.

Giải Lăng Nguyệt lần mò theo cửa địa cung ra bên ngoài cũng đã là qua giờ ngọ (hơn 1 giờ chiều, Ro cũng không rành lắm các bạn thông cảm cho Ro) . Đập vào mắt Giải Lăng Nguyệt là cánh đồng cỏ xanh mướt, gió mang đến mùi ngai ngái của cỏ rất khác với mùi hương nhẹ nhàng, phảng phất thoát tục bao khắp Lăng Vân cung của vân vụ đào.

Rắc... có người tiến đến!

Không phải một mà là hai người. Song Tử trong góc tối liền lập tức cảnh giác.

Người đến là một cặp nam nữ trung niên..

Người nam nhân tay xách theo một cái rìu, trên lưng còn đeo một bó củi to hiển nhiên là một tiều phu. Người phụ nữ trung niên khuôn mạt có điểm già nhưng khá phúc hậu. Hai người này hiện rõ vẻ kinh ngạc.

- Hài tử sao cháu lại ở đây? Sao quần áo lại...chật vật như vậy? - Người phụ nữ nhìn Giải Lăng Nguyệt từ ái.

- Cháu...cháu... bị bọn thổ phỉ bắt...May mắn....may mắn trốn thoát! Cháu...không biết đường về! - Giải Lăng Nguyệt nói một hơi, nước mắt theo kinh nghiệm làm nũng thường xuyên với cung chủ, phó cung chủ và ca ca nhanh chóng thi nhau rơi xuống.

- Hài tử đáng thương! - Người nữ thấy dáng vẻ đáng thương kia liền tháo miếng vải buộc đầu xuống lau nước mắt của Giải Lăng Nguyệt. - Hài tử, chi bằng con theo chúng ta về nhà ta, nhà ta có một nha đầu bằng tuổi với con hai đứa chơi chung sẽ không buồn chán đâu. Tuy đơn sơ nhưng thêm một người cũng không sao. Nhà chúng ta ở thôn dưới núi thôi! Được không? A Đậu, chàng thấy được không?

Câu đầu là để hỏi Giải Lăng Nguyệt nhưng câu sau là để mọi nam nhân tên A Đậu.

-A Phiên, tuỳ ý nàng đi! - A Đậu nãy giờ một mực in không lên tiếng trong mắt chính là sự chiều chuộng nữ nhân A Phiên.

- Vậy nha đầu, con cứ gọi ta là Phiên bà bà, còn người này con cứ gọi là Đậu bá bá. Nha đầu ta gọi con là gì? - A Phiên vui vẻ nắm lấy tay Giải Lăng Nguyệt kéo đi.

-Phiên bà bà, ca ca ở nhà thường gọi con là Nguyệt nhi. Bà bà cũng gọi con là Nguyệt nhi đi! - Giải Lăng Nguyệt vui vẻ, người bên ngoài cũng đâu xấu như ca ca nói.

- Được rồi Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cái tên thật là hay! - A Phiên cười vui vẻ đến không khép được miệng. Bà thật vui vẻ, vậy là có người cùng Bình nhi của bà chơi đùa rồi!

Nhìn theo bóng ba người kia rời đi, Song Tử không khỏi rơi lệ. Y, Hoả Song Tử, đệ tử duy nhất của Hoả hộ pháp Lăng Vân cung cư nhiên phải đi trông trẻ. Hơn nữa lại là một đứa trẻ vô cùng ham chơi, hay tò mò lại sợ thiên hạ không loạn.

Haiz...Hoả Song Tử thở dài ngán ngẩm, rồi đạp lên ngọn cây đuổi theo.

-Nguyệt nhi, con có mệt? -Suốt cả chặng đường, A Phiên liên hỏi Giải Lăng Nguyệt có mệt không, có đói không, có khát không khiến Giải Lăng Nguyệt không thể không liên tưởng đến vị ca ca Giải Lăng Thiên của mình.

Ba người à không bốn người nhanh chóng về tới Ngưu Lân thôn, Ngưu Lân thôn vốn là một thôn trang nhỏ sát biên giới Kim quốc với Phi Thiên ngoại. Ở bình nguyên, Kim - Thuỷ - Hoả là ba đại cường quốc ngoài mặt thì hoà thuận nhưng bên trong thì luôn muốn cắn nuốt lẫn nhau. Ba quốc gia này hình thành thế chân vạc, vừa đối địch vừa kìm hãm lẫn nhau. Trong đó, Kim quốc phía nam giáp Mộc quốc, phía đông tây lần lượt giáp với Thuỷ quốc và Hoả quốc. Duy chỉ có phía bắc là lấy Phi Thiên ngoại dựa lưng nên phía bắc Kim quốc là an toàn nhất không cần canh phòng ( các bạn có thể coi Phi Thiên ngoại = Liên bang nga, còn Kim quốc= Trung Quốc, Mộc quốc= Ấn Độ, Thuỷ quốc= châu Âu, Hoả quốc =Đông Nam Á)

- Tới rồi, Nguyệt nhi! Con xem nơi này không tồi đúng không ? -Cánh cổng ọp ẹp như sắp rơi xuống bị đẩy mạnh, A Phiên vui vẻ gọi - Bình nhi, chúng ta về rồi!

- Phiên bà bà, người về rồi? -Một bóng hồng loé lên nhào đến ôm trầm lấy A Phiên - Bà bà về muộn quá! Bình nhi chờ rất lâu.

- Ha ha, Bình nhi con xem ai này! -A Phiên thoát khỏi cái ôm của Thiên Bình - Đây là Nguyệt nhi, sẽ ở lại với chúng ta một thời gian.

Cái ôm nhỏ bé trống rỗng, Thiên Bình có chút hụt hẫng.

"Nguyệt nhi? Cái tên nghe rất êm tai, rất cao quí, khác xa với cái tên Thiên Bình tầm thường của mình! "

Thiên Bình nhìn chằm chằm Giải Lăng Nguyệt. Khuôn mặt ngỉ nhắn tinh xảo, hai má phấn nộn, nước da trắng như bạch ngọc cộng thêm dáng người nhỏ nhắn nhìn qua liền biết không phải con nhà của bình thường dân chúng quen làm việc nặng nhọc. Giải Lăng Nguyệt lại thêm toàn thân tử y cũng là loại vải mỏng nhẹ, những hoa văn thêu bằng chỉ vàng toát lên một cỗ cao quí. Cộng thêm trâm vàng tinh xảo, những viên đá xanh nhỏ đính trên tóc. Thiên Bình nhíu mày. Một cỗ chán ghét âm thầm sinh ra.

- Hi hi Bình tỷ tỷ! Muội là Nguyệt nhi, cái trâm này tặng tỷ! - Giải Lăng Nguyệt tháo hết trâm cài trên tóc nhét vào tay Thiên Bình.

Thiên Bình ngỡ ngàng sau đó là tức giận. Ai biết được cây trâm này giá trị liên thành cỡ nào, dân thường như nàng với A Phiên bà bà, A Đậu thúc thúc sợ là muốn thấy cũng khó chứ đừng nói là sở hữu. Vậy mà nha đầu Nguyệt nhi này nói tặng liền tặng. Chán ghét hay là ganh tỵ chính Thiên Bình cũng không biết được!

- Nguyệt nhi à cây trâm này giá cũng không phải một hai lạng bạc con đem tặng cho Bình nhi như vậy thật không ổn! Bình nhi con mau đêm trâm trả lại! - A Phiên nhìn thấy hành động của Giải Lăng Nguyệt liền trợn mắt.

- Bà bà cây trâm chẳng đáng giá là bao! Ca ca cho con rất nhiều thiếu đi một cái cũng không sao - Giải Lăng Nguyệt xua tay. Một cây trâm với Lăng Vân cung cũng chẳng thấm vào đâu, cho dù là Tuyết Nguyệt trâm.

Phụt...

Song Tử đang vắt vẻo trên cây loạng choạng suýt tiếp đất. Với thính lực của người luyện võ, toàn bộ cuộc nói chuyện đều rơi vào tai Song Tử. Và dĩ nhiên câu " cây trâm chẳng đáng là bao!" của Giải Lăng Nguyệt là nguyên nhân chính.

Tuyết Nguyệt trâm nếu chỉ nói về độ chạm khắc tinh xảo thì cũng không đáng là bảo vật vô giá bậc nhất ở Thừa Thiên đại lục. Tuyết Nguyệt trâm, trên cây trâm gắn một viên Tuyết châu hình bán nguyệt. Tuyết châu này cả đại lục chỉ có 3 viên đều thuộc sở hữu Lăng Vân cung. Mang Tuyết châu bên người hè mát đông ấm chưa kể đến Tuyết châu còn có thể giải vạn độc. Tuyết châu quí giá là thế lại bị Giải Thiên Lăng cầm đi gọt đẽo làm trâm cài cho bảo bối muội muội. Bây giờ lại bị Giải Lăng Nguyệt đem tặng thật có cảm giác như phế phẩm bị vứt bỏ.

- Cái này... - A Phiên khó xử cầm trâm trả lại cho Giải Lăng Nguyệt. Ngay khi chạm vào viên Tuyết châu trên trâm, một cảm giác mát mẻ xuôi theo toàn thân mang đến sự khoan khoái A Phiên liền biết cây trâm này tuyệt đối là bảo vật vô giá. Bàn tay run lên, A Phiên đem trâm cắm ngược trở lại mái tóc đen nhánh của Giải Lăng Nguyệt.

- Bà bà, con đói! - Giải Lăng Nguyệt nũng nịu, nàng thật rất đói nha. Cái trâm kia không nhận nàng liền không ép. Bây giờ Giải Lăng Nguyệt thật chỉ muốn ăn thôi.

- Được, được Nguyệt nhi hôm nay bà bà sẽ cho con thưởng thức trù nghệ của ta! - A Phiên vui vẻ " Thật là một hài tử thông minh hiểu chuyện! " Càng xem càng thích A Phiên liền kéo tay Giải Lăng Nguyệt vào nhà mà quên mất Thiên Bình.

- Vào nhà thôi, Bình nhi! - A Đậu luôn kiệm lời nhìn theo bóng A Phiên và Giải Lăng Nguyệt vào nhà liền nối đuôi theo sau.

Thiên Bình đứng trong gió có cảm giác không nói lên lời.

~Hết chương 1~

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.