Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 8986 chữ

Chương 10:

Mọi người đều nín thở dồn mắt về khối hắc ngọc trên tay Hàn Kỳ Thiên , chẳng lẽ Lạc thân vương lại muốn bán đứng huynh đệ vì một tiểu cô nương không thân thích hay sao?

-Thất đệ, không thể được!- Hàn Kỳ Phong chau mày, người huynh đệ này của y chẳng lẽ không biết nặng nhẹ đến thế sao? Bách tính sẽ nói gì đây nếu biết trong tay hoàng thất không còn giữ binh phù nữa? Thật là đau đầu mà!

-Thả muội ấy ra trước! Hổ phù ở đây!- Hàn Kỳ Thiên như không nghe đến lời của Hàn Kỳ Phong mà chỉ chăm chăm vào thân ảnh nhỏ bé đang cong người, đỏ mặt vì đau đớn.

-Đưa...-Tên sát thủ đang nói dở liền trợn mắt, quên mất phản ứng, trên mặt như khắc lên hai chữ "sợ hãi"!

Một cái bóng đỏ xẹt qua hàng cung thủ chắn trước nhóm người Hàn Kỳ Phong và năm tên sát thủ còn lại. Cái bóng đỏ đó là một nam nhân từ đầu tới chân đều mặc y phục đỏ rực rất chói mắt. Nam nhân y phục đỏ đó lướt qua hàng cung thủ, tiện tay vơ đi mấy mũi tên đồng thời chặt đứt luôn mấy mũi tên đã giương sẵn. Sau đó xuất hiện cạnh một tên sát thủ, dùng mũi tên đâm xuyên qua ngực của tên sát thủ xấu số. Tên đó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã vật ra đất, máu tươi theo mũi tên bị nam nhân y phục đỏ rút ra bắn thẳng lên y phục. Đỏ của máu hòa với màu đỏ của y phục lại càng thêm phần yêu diễm. Kẻ lạ mặt đó rất thong thả, nhàn nhã bước lên ngồi trên ghế của Hàn Kỳ Phong, tư thế ngồi rất ư là sỉ nhục. Một tay chống lên tay cầm, một chân gác lên tay vịn, nghiêng người về một bên bẻ từng mũi tên bọc sắt vứt xuống đất, ra vẻ không đếm xỉa gì nhưng chốc chốc lại đưa mắc liếc về phía Giải Lăng Nguyệt. Nam nhân này không phải Hỏa Song Tử thì còn là ai?

Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy mặt Hàn Kỳ Phong lúc này chuyển từ xanh sang đỏ rồi tím, cuối cùng là đen sì. Đám bá quan ngày thường hô to gọi nhỏ, ngày thường đã lớn tiếng chỉ trích nay chỉ câm như hến, run như cầy sấy.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong tíc tắc, kể từ khi Hỏa Song Tử xuất hiện cho đến khi đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng. Mọi người đều kinh ngạc trước sự xuất hiện vô cùng đặc sắc của Hỏa Song Tử cũng âm thầm đang lên dâng lên lo sợ cùng đề phòng. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Riêng bạch y sát thủ thì trong mắt không khỏi kích động, lòng thầm kêu lên "Là người đó!". Cái người nàng đã gặp khi cùng Lăng Bình biểu diễn ở Vạn Xuân Lâu, cũng là người đã đi theo vị thiếu gia vạch trần Lăng Bình . Vậy bạch y sát thủ này chính là Bạch Phong Hoa . Bạch Phong Hoa không thể nói rõ được nội tâm đang đạy sóng của mình là vui mừng hay tức giận nữa. Chỉ biết là đang voo cùng kích động!

Một sát thủ đứng bên cạnh thấy ánh mắt kích động của Bạch Phong Hoa liền hết nhìn Hỏa Song Tử dò xét lại nhìn Bạch Phong Hoa . Hai bàn tay khẽ chạm vào nhau thành công thu hút sự chú ý của Bạch Phong Hoa , "muội làm sao vậy?" ánh mắt sát thủ đó như muốn hỏi liền nhận lại cái lắc đầu nhẹ của Bạch Phong Hoa . Vậy sát thủ này là ai? Nếu như không phải là Đình Giao?

Hàn Kỳ Phong nhìn nam nhân đang ngồi trên ngai vàng của mình liền vô cùng tức giận nhưng nhanh chóng đè nén lại đồng thời trong lòng âm thầm tính toán. Đây là một cao thủ, võ công không chắc nhưng khinh công thì vào hàng bậc nhất. Nếu lôi kéo được thi sẽ rất có lợi cho y và Kim quốc. Nhưng một cao thủ thực sự sẽ dễ dàng lôi kéo, nghe lệnh hoàng gia hay sao? Hàn Kỳ Thiên sao lại không hiểu hoàng huynh Hàn Kỳ Phong của mình kia chứ? Nhưng sự tập trung bây giờ của y là Giải Lăng Nguyệt đang bị bắt làm con tin kia.

Giải Lăng Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Hỏa Song Tử liền lắc đầu nhẹ ra ý đừng nhúng tay vào. Hỏa Song Tử thực sự rất rất hiểu Giải Lăng Nguyệt, biết Giải Lăng Nguyệt muốn tự giải quyết chuyện này nếu không tên sát thủ kia đã sớm chầu Diêm vương rồi. Ai, Hỏa Song Tử y đành chiều theo ý Giải Lăng Nguyệt vậy.

-Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nam hay sao? - Hỏa Song Tử ra vẻ không thoải mái, trong giọng nói có ba phần kiêu ngạo bảy phần tự mãn, đem mấy mũi tên bị bẻ gãy ném xuống đất.

Một câu của Hỏa Song Tử vừa rơi xuống cả đám người trong đại điện mặt đều xuất hiện ba vạch đen, một đàn quạ bay qua đầu. Thật là một kẻ tự mãn!

Mọi người cứ tiếp tục coi như ta không ở đây là được!- Hỏa Song Tử thấy mọi người đổ dồn sự chú ý về mình liền cười đến xuân phong sáng lạn. Y còn muốn xem kịch vui tiếp mà!

"Sao có thể coi như ngươi không tồn tại được?" Đây là tiếng nói lòng của tất cả mọi người. Một kẻ mang trên mình võ công cao cường lại mang theo nụ cười nguy hiểm như thế, ai dám lơ là?

-Hổ phù! Đưa cho ta hổ phù!- tên sát thủ trở nên điên cuồng và hoang dã, bản thân y cảm nhận được con người này là một kẻ nguy hiểm.Trực giác của sát thủ nhiều năm nói cho y biết phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

-Thả người!- Hàn Kỳ Thiên lạnh mặt, giọng nói mang theo tức giận không hề nhẹ. Sát khí tỏa ra bắt đầu nồng đậm trong không khí.

- Một tay giao người một tay giao hổ phù!- Tên sát thủ quả thực là buông lỏng cánh tay của Giải Lăng Nguyệt, kiếm liền được chuyển qua tay trái, tay phải sẵn sàng tóm lấy hổ phù Hàn Kỳ Thiên ném tới.

Tay phải tên sát thủ đặt trên vai Giải Lăng Nguyệt để giữ cho Giải Lăng Nguyệt không dám nhúc nhích đồng thời đe dọa Hàn Kỳ Thiên không được phép giở trò gian trá.

-Hoàng huynh, xin lỗi!-Hàn Kỳ Thiên nói lớn rồi nhắm mắt ném hổ phù về phía tên sát thủ.

Tên sát thủ thả Giải Lăng Nguyệt, tay giơ cao chuẩn bị tóm lấy binh phù thì lại bất ngờ dồn lực đánh một trưởng vào lưng Giải Lăng Nguyệt.

Giải Lăng Nguyệt bị đánh bất ngờ ống tay áo liền vung lên đem toàn bộ bột phấn ném vài người Bạch Phong Hoa . Vì loại phấn này rất mịn rất mỏng không màu không mùi nên Bạch Phong Hoa gần như là không để ý.

Giải Lăng Nguyệtđáng lẽ ăn một trưởng liền bay lên thẳng hướng đập vào một cái trụ trong đại điện nhưng cuối cùng lại rơi vào một vòng tay ấm áp mà vô cùng nhức mắt. Chả là Hỏa Song Tử thấy Giải Lăng Nguyệt bị đánh bật ra liền phi thân lên đón lấy, ôm vào lòng. mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc nhưng...

Ngay khi khóe môi tên sát thủ dâng lên một nụ cười đắc thắng thì một cái bóng màu xanh lóe lên cùng một vật gì đó đen đen chém thẳng về cánh tay đang giơ ra của tên sát thủ. Tên sát thủ chỉ thét lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay đầm đìa máu. Cái bóng xanh đó liền phi thân nhảy lên chụp lấy hổ phù rồi nhẹ nhàng đáp xuống trong sự bàng hoàng của mọi người.

Bàng hoàng nối tiếp bàng hoàng! Hai người này một xanh một đỏ thế mà lại hợp tác với nhau ăn ý vô cùng, một người cứu Giải Lăng Nguyệt và một người cướp lại hổ phù.

Cái bóng xanh lóe qua ba tên sát thủ đang đứng thành công điểm nguyệt cả ba người rồi mới hiển lộ hình dáng trước mắt mọi người. Tất cả mọi người trong sảnh dường như đều không nhìn được cái bóng xanh đó đã làm như thế nào, đã di chuyển ra sao. năm nay là năm gì mà cao thủ nhiều như mây, như rau cải trắng ngoài đường thế?

Cái bóng màu xanh là một tiểu mỹ nữ thoạt nhìn mới 14, 15 tuổi chưa trưởng thành. Khuôn mắt tinh xảo, ánh mắt lại lóe lên băng lãnh cùng kiêu ngạo thị chúng. Đôi ắt hờ hững không có bất một tia tình cảm nào lại sâu không thấy đáy khiến cho người khác trầm luân. Ngay cả khi chém đứt cánh tay của tên sát thủ, tiếng gào thét ghê rợn vang khắp đại điện nữ nhân khác đã run lên câ cập, mặt tái xanh ngất xỉu. Nhưng Thủy Vô Song chưa từng có một chút để ý thậm chí là một cái cau mày. Quả thật là một băng sương tiểu mỹ nhân!

Hỏa Song Tử ôm Giải Lăng Nguyệt miệng còn một tia màu mà hai mắt đỏ ngầu, nụ cười trên mặt thu lại, cả khuôn mặt đanh lại lạnh lùng đến đáng sợ. Hỏa Song Tử lấy ra một lọ ngọc màu xanh lục bích đỏ ra hai viên thuốc màu đen cho vào miệng Giải Lăng Nguyệt. Rồi lại vận công truyền chân khí vào người Giải Lăng Nguyệt, nội lực cùng chân khí hùng hậu truyền vào cơ thể Giải Lăng Nguyệt va chạm với nội lực của tên sát thủ vào chân khí tán loạn của Giải Lăng Nguyệt. Giải Lăng Nguyệt bản thân có trong người nội lực của vị tiền nhiệm cung chủ, võ học mấy mươi năm cũng đâu phải là đơn giản. Chân khí chạy tán loạn trong cơ thể Giải Lăng Nguyệt dưới sự cưỡng chế của Hỏa Song Tử, chạy một vòng quanh cơ thể đả thông tất cả các kinh mạch rồi chạy về đan điền. Trên trán Hỏa Song Tử chảy xuống một giọt mồ hôi. Trong khi đó Hàn Kỳ Thiên đang định tiến lên thì bị kiếm của Thủy Vô Song ngăn lại, thiếu nữ với khuôn mặt lạnh lùng chĩa thẳng mũi kiếm về Hàn Kỳ Thiên . Tiến lên là chết!

-Ưm...Tử?-Giải Lăng Nguyệt đang nằm trong vòng tay của Hỏa Song Tử rất khoan khoái hưởng thụ sự ấm áp trong cái ôm quen thuộc còn dụi dụi vào ngực Hỏa Song Tử mấy cái rồi mới chịu mở mắt.

- Tiểu thư thật khiến người ta lo quá!- Hỏa Song Tử sủng nịnh bẹo má Giải Lăng Nguyệt, ui thật mềm thật đáng yêu quá đi!

Mọi người nhìn cảnh này không khỏi há mồm trợn mắt. Cao thủ kia gọi Giải Lăng Nguyệt là gì nhỉ? Phải rồi là "tiểu thư"! Vậy nam nhân yêu diễm là hộ vệ của Giải Lăng Nguyệt hay sao? Nhìn hành động của hai người này có vẻ không giống lắm nha, có phần giống huynh muội hơn.

Hỏa Song Tử đỡ Giải Lăng Nguyệt đứng dậy. Tới lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm xem ra tên sát thủ kia ra tay không quá nặng, nhưng thực sự là ra tay không quá nặng sao?

- Tử, tiểu thư thế nào?- Thủy Vô Song nhìn lướt qua mọi người trong đại điện, đem biểu cảm của mọi người thu hết vào mắt nhưng tuyệt không để ý. Ánh mắt băng lãnh chỉ dừng lại trên Giải Lăng Nguyệt mới xẹt qua chút quan tâm, lo lắng.

-Nếu là người khác thì còn nửa cái mạng!-Hỏa Song Tử nghiến răng, dĩ nhiên đã sớm tức giận muốn một kiếm giết chết tên sát thủ kia.

Là người khác thì còn nửa cái mạng? Hỏa Song Tử có nói nhầm hay không? Chẳng phải Giải Lăng Nguyệt vẫn đứng đó khỏe mạnh hồng hào đấy thôi. Một chưởng của tên sát thủ kia phải rất nhẹ mới đúng chứ. Hay Giải Lăng Nguyệt có gì đó đặc biệt?

Hỏa Song Tử người ngoài có thể không hiểu nhưng Thủy Vô Song thì hiểu hết hiểu rất rõ dụng ý ở bên trong. Một chưởng của tên sát thủ kia là dùng toàn lực, là muốn lấy mạng của con tin hết giá trị lợi dụng, một chưởng lấy mạng sao có thể nương tay? Chẳng qua là trong người Giải Lăng Nguyệt có nội lực của cung chủ tiền nhiệm, mặc dù không biết sự dụng nhưng vô tình lại bảo vệ Giải Lăng Nguyệt khỏi một kiếp. Hai nguồn nội lực tranh đấu với nhau, chân khí bị thúc giục trongvlucs vô ý lại chạy toán loạn trong cơ thể nên mới khiến Giải Lăng Nguyệt phun ra một búng máu.

-A....!-Tên sát thủ thấy Giải Lăng Nguyệt vẫn sống trong khi bản thân lại mất đi cánh tay phải liền trở nên cuồng loạn định nhào tới chỗ Giải Lăng Nguyệt liền bị Thủy Vô Song một chưởng đánh bật ra ngoài.

Chưởng lực mạnh mẽ, tên sát thủ bị đánh bật lùi ra đằng sau ngã xuống, mạnh mẽ va chạm với bậc thềm. Không biết có tính toán trước hay không nhưng tiếng "rắc" vang lên chứng tỏ chân của tên sát thủ đã bị gãy, muốn chạy cũng không thể được nữa.

- Ngươi...ta phải giết ngươi...- Tên sát thủ như sợ moị người quên mất sự tồn tại của hắn, luôn miệng gào thét phải giết chét Giải Lăng Nguyệt.

- Phải rồi nha, hôm nay là tân niên phải có hỷ, phải có máu nhuộm đỏ chứ nhỉ?- Hỏa Song Tử cười rạng rỡ, càng cười càng tươi nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy sát khí lởn vởn, mùi nguy hiểm tràn ngậy trong khong không khí, áp lực vô hình bức bách đến khó thở.

Hỏa Song Tử từng bước từng bước, bước gần đến tên sát thủ đáng thương cả người đầm đìa máu. Mỗi bước chân đến gần như dẫm lên trái tim của tên sát thủ. Ngột ngạt và tù tùng. Tên sát thủ gào thét trong lòng, như con thú nhỏ nhìn lên tên bạo chúa đang cười tươi trước con mồi. Chưa bao giờ, chưa bao gườ tên sát thủ cảm thấy sợ hãi và khao khát được sống như bây giờ! Phải chăng đây chính là cảm giác của kẻ trên bờ vực chết? Của kẻ yếu sắp bị giết dươi kiếm của kẻ mạnh? Của những kẻ đã từng bị y giết?

Hỏa Song Tử nhìn tên sát thủ nằm co quắp run lên bần bật dưới đất mà ném cho một cái nhìn khinh bỉ. Một sát thủ sợ chết, một kẻ đáng khinh! Hỏa Song Tử dùng mũi chân đá nhẹ, thanh kiếm bị tên sát thủ ném chỏng chơ dưới đất hoàn hảo nằm trong tay Hỏa Song Tử.

Vút...Hỏa Song Tử đang thong dong bước tới đột nhiên lại phi thân lại đến, lấy tốc độ sét đánh mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng tên sát thủ đáng chết. Xem ra hắn chết mà không nhắm mắt là điều chắc chắn.

Keng...tiếng kim loại va vào nhau.

Thanh kiếm trên tay Hỏa Song Tử bị chém đứt gãy làm đôi. Mọi người đều bất ngờ với hành động của Hỏa Song Tử, liệu ai có thể đủ nhanh đủ chuẩn phản ứng kịp để cứu tên sát thủ một mạng trong gang tấc?

-Song, tốt! Rất tốt! Kiếm Xích Thủy của ngươi quả nhiên là tốt! Song, ngươi đây là có ý gì?- Hỏa Song Tử cười lạnh ghét bỏ ném đi nửa thanh kiếm gãy trong tay, mấy thanh kiếm này tuyệt đối không thể sánh bằng Xích Thủy kiếm trên tay Thủy Vô Song.

Xích Thủy kiếm là một thanh kiếm quí, rất sắc bén và vô cùng độc. Xích Thủy kiếm khi rèn, sau khi nung trong lò lửa nóng lấy ra ghè đập liền được nhúng vào trong nước để làm nguội. Mặc dù được rèn trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, là một thanh kiếm sắc bén vô cùng nhưng cũng sẽ bình thường không có gì đáng nói so với những thanh kiếm khác do thợ rèn Lăng Vân cung rèn ra nếu lưỡi kiếm xính thủy chỉ được nhúng vào thứ nước bình thường. Nước dùng để làm nguội lưỡi kiếm Xích Thủy là nước băng tan ở trên đỉnh núi Tuyết Sơn, phía Bắc của Phi Thiên ngoại, nước băng tan này là cực hàn thủy (nước rất lạnh) hòa lẫn với độc Xích Khiếu. Nên thanh kiếm Xích Thủy này mang theo độc tố của độc Xích Khiếu, một loại cực độc của Lăng Vân cung chỉ có một vài người có thân phận đặc biệt mới biết được bí phương thuốc giải. Độc Xích Khiếu là một loại độc không màu, không mùi, không vị khi hòa vào nước cực hàn thì mới có màu xanh nhạt. Thanh kiếm Xích Thủy có màu xanh cũng là vì lẽ này.

Một thanh kiếm Xích Thủy như thế danh kiếm ở Bình nguyên còn chưa sánh bằng huống hồ là một thanh kiếm vô danh. Hỏa Song Tử có chút ấm ức nhìn kiếm Xích Thủy trên tay Thủy Vô Song, kiếm Xích Thủy là một thanh kiếm tuyệt vời nhưng không phải là không có thanh kiếm nào sánh bằng, tỷ như Luyện Hỏa kiếm của Hỏa Song Tử, Lăng Tà kiếm của Giải Thiên Lăng và Vân Tịch kiếm chưa một lần ra khỏi vỏ của Giải Lăng Nguyệt. Vậy Hỏa Song Tử ấm ức điều gì? Chẳng qua là kiếm của Thủy Vô Song là do Giải Lăng Nguyệt đích thân thân chọn lựa và ban tên mà thôi. Cũng vì lý do này mà không ít lần Hỏa Song Tử và Thủy Vô Song tỷ thí bất phân thắng bại.

-Tử, chết có phải là dễ dàng cho hắn quá không?- Thủy Vô Song dâng lên một nụ cười nửa miệng đầy thần bí.

Nụ cười đẹp mà chết người, hoa hồng có gai, mọi người không khỏi nhìn hai người không lạnh mà run. Thủy Vô Song cười thần bí, rút ra một bình sứ màu trắng đem một ít bột phấn rắc lên vết thương của tên sát thủ.

-Tận hưởng chút khởi đầu nào!- Trong tiếng hét như heo chọc tiết của tên sát thủ, mọi người nghe thấy chất giọng ngọt ngào mang theo đầy hứng thú của Thủy Vô Song.

Hỏa Song Tử bất giác lùi ra sau vài bước. Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ nữ nhân. Hỏa Song Tử y cảm thân bản thân mình thật là từ bi quá đi, còn định giết chết hắn ta, không ác độc như Thủy Vô Song khiến hắn sống không bằng chết. Cái thứ chất bột mà Thủy Vô Song đổ ra kia mọi người không biết nhưng Hỏa Song Tử biết rĩ hơn ai hết. Một chất kích thích độc Thất Khiếu phát tác nhanh và mạnh hơn. Một thứ dược không gây hại thậm chí là thuốc giải cho nhiều loại độc dược, đáng tiếc với độc Thất Khiếu thì lại là độc dược chí mạng.

Người trúng độc Thất Khiếu toàn thân sẽ vô lực, hai chân tê cứng, cả người lúc nóng lúc lạnh, khi nóng thì như trong chảo dầu sôi, như lạnh thì lạnh cắt da cắt thịt như trong hầm băng, máu trong huyết quản sôi sục, chân khí tán loạn. Hơn nữa, ngũ tạng ngư có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng chạy loạn đây cắn một cái chỗ kia cắn một miếng. Khổ không sao nói hết! Bình thường người trúng độc Thất Khiếu sau bốn mươi chín ngày, mạch máu sẽ sưng phù, trương phồng lên rồi vỡ ra, chảy máu mà chết.

Nhưng nếu có loại bột xúc tác của Thủy Vô Song thì lại khác, người trúng độc sẽ không chết nhưng đau đớn sẽ gấp trăm ngàn lần, cứ cách nửa canh giờ cơn đau lại tái phát. Càng ngày sẽ càng đau, trong nửa canh giờ chất độc không gây đau đớn cho người trúng độc nhưng lại làm cho tay chân nhức mỏi, không có chút sức lực nào cùng như lưỡi tê cứng. Ngay đến việc cắn lưỡi tự sát cũng không thể được. Một loại chất độc khiến người ta sống không bằng chết, sống không được mà muốn chết cũng không xong. Một thứ độc dược tàn nhẫn!

-Ngươi...ai độc nhất lòng dạ nữ nhân!- Hỏa Song Tử nhìn tên sát thủ cả người bắt đầu co giật mà rùng mình. Thật may là bản thân chưa từng đắc tội với Thủy Vô Song nếu không thì kết cục của y chắc sẽ rất thảm. Thậm chí thảm hơn cả tên sát thủ kia!

-Chỉ là chút Tán Hồn thôi mà!-Thủy Vô Song nhìn tên sát thủ lăn lộn trên đất miệng không ngừng gào thét, van xin ai đó đến kết liễu hắn. Khóe môi khẽ nhấc lên một nụ cười, hai đầu lông mày thanh tú cũng giãn ra có vẻ là rất hài lòng.

Giải Lăng Nguyệt nhìn mọi chuyện cũng không một chút sợ hãi bởi chính nàng đã quá quen với việc này. Ca ca nàng, Giải Thiên Lăng, Hỏa Song Tử và Thủy Vô Song luôn khiến cho những kẻ động đến nàng sống không bằng chết, máu tanh, tàn ác hơn thế này nàng cũng thấy không ít rồi.chính Giải Lăng Nguyệt cũng không hiểu sao mọi người đều nhắm đến nàng, chẳng lẽ nàng là quả hồng mềm dễ nắm hay sao? Giải Lăng Nguyệt cau mày, cái cau mày rất nhẹ. Tự dưng nàng thấy nhớ ca ca quá đi, cái con người lúc nào cũng ngoài lạnh trong nóng không biết bây giờ thế nào đây?

- Thật độc ác! Tàn nhẫn! Đồ cầm thú! -Bạch Phong Hoa nhìn tên sát thủ tàn tạ, lăn trái lộn phải trên mặt đất liền lên tiếng mắng chửi.

Mọi người trong sảnh đều im bặt, quan sát mọi hành động của ba người mà không khỏi rét run và tầm thắc mắc về thân phận của bọn họ. Một nữ nhân chưa đến độ tuổi trưởng thành lại có thể lạnh lùng, tàn nhẫn chém đứt một cánh tay của người khác mà không một cái nhíu mày, thậm chí còn thấy thỏa mãn với sự đau đớn của kác. Ột nam nhân yêu diễm, toàn thân vận y phục đỏ rực võ công cao cường lại luôn cười rạng rỡ, nụ cười vô hình lại khiến cho người ta cảm thấy bức bách và sợ hãi. Một vị tiểu cô nương xấp xỉ 12, 13 tuổi thấy cảnh máu tanh lại không hề run sợ mà có thêm vài phần thản nhiên cùng quen thuộc. Hai kẻ kia là cao thủ ra vào hoàng cung như chốn không người thậm chí không một chút e dè, hành xử cũng không để tân hoàng Kim quốc vào mắt. Rốt cuộc đứng sau họ là một thế lực như thế nào mà có thể dưỡng ra được những con người như thế?

Ngột ngạt đến đáng sợ! Mọi người đều có cùng cảm giác bản thân họ thật nhỏ bé, sinh mạng của bọn họ chỉ như con kiến dưới mắt những người này. Lần đu tiên trong đời, những vị quan lại, tiểu thư công tử phủ nhà quan và cả hoàng thân quốc thích luôn được dân chúng kính sợ cảm thấy bị uy hiếp. Và một động lực thôi thúc bọn họ phải tìm ra thông tin về những kẻ này!

Tiếng mắng chửi cao vút của Bạch Phong Hoa khiến mọi người cảm khái trong lòng sự dũng cảm của Bạch Phong Hoa , thành công gây sự chú ý cho Hỏa Song Tử và Thủy Vô Song.

-Xem ra ngươi dùng lực điểm huyệt hơi nhẹ- Hỏa Song Tử nở nụ cười châm chọc, y biết là bạch y sát thủ kia tự giải nhưng châm chọc Thủy Vô Song cút thù có sao?

- Là nàng ta tự giải!-Hai hàng chân mày Thủy Vô Song khẽ nhấc lên tố cáo chủ nhân của nó đang cảm thấy vô cùng hứng thú. Xem nào, nàng ta có thể nói chuyện được chứng tỏ nàng ta giả vờ bị điểm huyệt và võ công nàng ta không hề thấp.

Thủy Vô Song vừa nói xong liền bất ngờ rút kiếm lao về phía Bạch Phong Hoa như chờ đợi của Hỏa Song Tử.

Keng...một lần nữa tiếng binh khí chói tai vang lên.

Đình Giao thấy khóe môi Thủy Vô Song nhâng lên liền đề cao cảnh giác đến cực độ. Luận bàn về tốc độ nàng nhanh hơn Bạch Phong Hoa , ban nãy bị điểm nguyệt là do họ bất cẩn và bản thân chủ quan. Sát thủ chuyên đi đánh lén chả lẽ còn có người đi đánh lén sát thủ sao?

Bạch Phong Hoa thấy Đình Giao chặn được mũi kiếm của Thủy Vô Song liền âm thầm khen hay cũng không quên rút kiếm nhảy vào vòng chiến. Cả ba người Bạch Phong Hoa , Đình Giao và Thủy Vô Song quấn lấy nhau, ngươi một chiêu ta một chiêu. Hai người Bạch Phong Hoa và Đình Giao võ công cũng không hề tầm thường mà thậm chí lại phối hợp với nhau ăn ý đến đáng sợ. Chính sự phối hợp ăn ý đó không ít lần cứu nguy cho Bạch Phong Hoa vì Thủy Vô Song đã sớm nhìn ra võ công của bạch y sát thủ có phần kém hơn. Cả ba người đều tập trung đến cực điểm bởi cao thủ đấu với cao thủ, mất tập trung sẽ đi đến tử lộ (đường chết).

-Vô Song, người đó đang đến đây, ngươi định để người đó thấy mớ hỗn độn này sao?- Hỏa Song Tử thấy Thủy Vô Song chật vật nhưng không có ý định tiến lên giúp đỡ, nếu y tiến lên lúc này người bị chém sẽ là y. Bởi Thủy Vô Song là con người vô cùng cao ngạo và tuyệt đối không muốn nhận sự giúp đỡ từ ai. Một cô nương mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong lại là một trái tim vô cùng yếu ớt, đó là điều Hỏa Song Tử nhìn thấy trong những năm qua.

Thủy Vô Song nghe thấy Hỏa Song Tử nhắc đến "người đó" tay liền run lên đường kiếm hoàn hảo lại chệch ra một chút tạo ra một điểm yếu chết người. Đình Giao vừa thoát khỏi sát chiêu liền xoay người gạt kiếm của Thủy Vô Song sang một bên mà nhờ đó Bạch Phong Hoa đâm tới. Thủy Vô Song với thân thủ linh hoạt liền né sang một bên, vai trái liền bị đâm trúng, máu tươi theo đó chảy ra ướt cả vai trái. Đình Giao và Bạch Phong Hoa liền chớp lấy cơ hội phi thân ra khỏi đại điện chạy ngược về hai phía. Thủy Vô Song nhìn qua hướng hai người chạy, một đông một tây liền cắn răn đuổi theo Đình Giao. Bạch Phong Hoa chạy theo hướng ngược lại không thấy có người đuổi theo liền dừng lại thở dốc.

-Xem ra thoát rồi!- Bạch Phong Hoa không ngừng vuốt ngực, vô lực dựa vào một cây tre mà nghỉ mệt. Giữa một rừng tre xanh thìy phục màu trắng của Bạch Phong Hoa không quá nổi bật nhưng đủ để nhìn thấy được.

-Xem ra ngươi may mắn quá nhỉ?- Một giọng nói âm u mang theo nặng mùi sát khí vang lên phía sau Bạch Phong Hoa .

Một giọng nói có vài điểm quen thuộc lại lạnh lùng khiến trong đầu Bạch Phong Hoa hiển lên khuôn mặt của một người. Bạch Phong Hoa đã gặp Hỏa Song Tử thì không khó để nghĩ đến Giải Thiên Lăng cũng sẽ có mắt ở đây.

Bạch Phong Hoa lộn người cách xa Giải Thiên Lăng ra ba mét, nhìn với ánh mắt dè chừng. Quả đúng như những gì Bạch Phong Hoa suy nghĩ, nam nhân lãnh khốc xuất hiện như ma quỉ sau lưng nàng chính là Giải Thiên Lăng.

Nam nhân trước mặt này, Bạch Phong Hoa nếu chưa tiếp xúc với tên biến thái như Hỏa Song Tử thì thoạt nhìn qua Giải Thiên Lăng sẽ nghĩ y là một kẻ vô hại, thậm chí là tên thư sinh trói gà không chặt và mang kiếm bên hông để khoe mẽ mà thôi. Nhưng Bạch Phong Hoa nhìn khuôn mặt thâm trầm, băng lãnh của Giải Thiên Lăng thì còn dám nghĩ thế sao?

Dưới ánh trăng, từng góc cạnh của khuôn mặt Giải Thiên Lăng hiện lên rõ nét, đẹp đến ghen tỵ. Khuôn mặt đẹp hơn nữ nhân lại lạnh lùng mà không mất đi phần nam tính. Hơi thở xa cách lại khiến người ta muốn lại gần và dõi theo. Một kẻ không có bất kỳ cảm xúc nào trên mặt chính là kẻ đáng sợ! Nếu Thủy Vô Song còn có những cái nhướn chân mày hay nhếch miệng cười thì nam nhân trước mặt Bạch Phong Hoa không có bất kì biểu cảm thừa thãi nào. Và y có thể rút kiếm tấn công nàng bất cứ lúc nào như Thủy Vô Song ban nãy. Kẻ nguy hiểm tỏ ra mình ngu ngốc và kẻ ngu ngốc tỏ ra mình nguy hiểm nhưng kẻ nguy hiểm thì toát ra sự nguy hiểm trong từng hơi thở.

Trên trán Bạch Phong Hoa rơi xuống hai giọt mồ hôi. Trước sự đề phòng, cảnh giác cao độ của Bạch Phong Hoa thì Giải Thiên Lăng lạ chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là chắp tay nhìn nữ nhân làm sát thủ mà mặc bạch y trước mặt. Chả biết được Giải Thiên Lăng nghĩ gì mà chỉ nhìn nàng chằm chằm như thế, Bạch Phong Hoa cau mày khó chịu nhưng lại không dám một chút lơ là. Nàng cảm thấy nàng sắp phát điên rồi. Tra tấn đây tuyệt đối là tra tấn tinh thần! Bạch Phong Hoa gào thét trong lòng, nguyền rủa mười tám đời tổ tông Giải Thiên Lăng mà không biết họ.(T/g: bó tay)

- Cho ngươi chút cảnh cáo nhỏ!- Sau một hồi tra tấn tinh thần ai kia, Giải Thiên Lăng phất tay áo, lấy tư thế vô cùng mê người quay lưng bỏ lại Bạch Phong Hoa với ba dấu chấm hỏi.

Bạch Phong Hoa nghe thấy có tiếng quạ bay ngang qua đầu, vậy nãy giờ nàng thủ thế để làm gì?

-Gi...giết...ta....đ...đi....n...nàm...ơ...ơn...-Tên sát thủ nằm trên mặt đất thều thào, lưỡi tê cứng khiến nhiều nỗ lực cắn lưỡi tự sát của hắn đều thất bại. Nếu ban nãy hắn khao khát được sống thì chết là ước nguyện duy nhất của hắn.

Hỏa Song Tử liếc mắt nhìn qua mọi người với cái nhìn sắc bén, đe dọa. Rồi kéo tay Giải Lăng Nguyệt tiến về phía tên sát thủ nằm dài trên đất, để Giải Lăng Nguyệt đứng phía sau mình.

-Ngươi muốn chết? Không dễ vậy đâu! Nếu thiếu gia nhà ta muốn diêm vương cũng không dám bắt người. Cho nên ngươi khỏi cần cố gắng tự sát làm gì, ha!- Hỏa Song Tử vỗ vỗ vào mặt tên sát thủ nói, giọng nhẹ nhàng như an ủi nhưng lại thốt ra những lời dập tắt hoàn toàn hy vọng của tên sát thủ. Bàn tay vỗ trên mặt tên sát thủ ban đầu nhẹ nhưng sau đó lại mạnh dần khiến cho xương hàm đều bị đánh gãy, máu tươi trong miệng chảy ra trông rất thê thảm.

- Tử, ta muốn hắn sống!- Bên ngoài đại điện truyền đến giọng nói nhẹ nhàng đều đều nhưng lại có sức nặng ngàn cân khiến Hỏa Song Tử lập tức dừng tay, đứng bật dậy lùi lại hai bước như thể chối bỏ chính tác phẩm của mình.

Giải Lăng Nguyệt nghe thấy giọng nói ấy liền chạy ra cửa trong cài nhìn bất ngờ của mọi người. Cái con người hậu đậu thì cứ mãi hậu đậu. Chả hiểu Giải Lăng Nguyệt chạy như thế nào mà vấp phải bậc cửa ngã nhào ra ngoài. Ngay khi mọi người cho rằng Giải Lăng Nguyệt sắp hôn đất mẹ thân yêu, mặt tiếp xúc với đường thì cả người lại rơi vào một vòng tay ôm ấp cực kỳ chắc chắn.

- Nha đầu, lại không cẩn thận!- Người đến là Giải Thiên Lăng trong giọng nói vẫn lạnh lùng cùng vài phần trách cứ nhưng sủng nịch và ôn nhu là không giấu được.

Giải Thiên Lăng vừa đến cửa đại điện liền thấy Giải Lăng Nguyệt chạy ra, thót cả tim may mà đỡ được cái siêu cấp cục nợ Giải Lăng Nguyệt này.

-Ưm..muội biết huynh sẽ đỡ muội mà!- Giải Lăng Nguyệt rất biết cách làm nũng, mắt chớp chớp nhìn Giải Thiên Lăng như con cún con bị bỏ rơi, hai hốc mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.

Hai tay chuyên nghiệp không ngừng nắm lấy ống tay áo của ca ca mà cọ cọ đồng thời dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của Giải Thiên Lăng. Giải Lăng Nguyệt thích ôm Giải Thiên Lăng mà Giải Thiên Lăng cũng rất thích ôm vị muội muội của mình, hai tay không ngừng xoa xoa, vò vò tóc của Giải Lăng Nguyệt. Giải Thiên Lăng đang định trách mắng Giải Lăng Nguyệt lại bị vị muội muội cáo già ranh ma của mình ra tay lấy lòng trước, cơn giận sôi dâng tới đỉnh đầu bắt gặp ánh mắt như cún con của Giải Lăng Nguyệt, trái tim lại trùng xuống, mềm nhũn.

Thôi thì tha cho muội ấy vậy!

Giải Thiên Lăng cứ như thế ôm theo một "con đỉa bám dính" bước vào đại điện. Mọi người sớm đã chú ý đến hành động bất thường, thân mật của Giải Lăng Nguyệt với một nam nhân xa lạ. Thêm nữa âm thanh lạnh lùng, cao ngạo toát lên khí chất cao quí của bậc vương giả thị chúng sớm đã thu hút sự chú ý của mọi người. Giải Thiên Lăng toàn thân y phục màu tím mang đến cảm giác thần bí cùng thoát tục. Một nam nhân tiêu sái, mang thêm vài phần tùy ý mà lại tao nhã trong từng cái bước chân nhấc tay. Một nam nhân mà biểu cảm lạnh lùng, giọng nói luôn mang theo hàn khí cùng sát khí nhưng lại rất thu hút, rất hấp dẫn và rất khiến người khác phải thuần phục. Hàn Kỳ Phong là đế vương, uy nghi từ ngôi vị hoàng đế của mình trên người thì Giải Thiên Lăng toát ra khí thế vương giả từ trong xương tủy, là sự uy nghiêm, lãnh khốc tuyệt đối.

Tất cả các mỹ nhân trong điện hai mắt liền chuyển sang trái tim màu hồng. Lại có người như Giải Thiên Lăng trên đời này hay sao?

Một màn huynh muội tình thầm rơi vào mắt Hàn Kỳ Thiên khiến y vô cùng nhức mắt, bức bối trong người nhưng y biết nam nhân kia không phải là người y có thể đụng tới được. Giải Thiên Lăng bước vào trong đại điện, ánh mắt sắc lạnh quét lên gương mặt từng người một, hờ hững không cảm xúc nhưng lại như nhìn thấu tận tâm can. Những bước châ cao thấp đều nhau, hơi thở trầm ởn lạnh lùng nói lên rõ chủ nhân của nó là cao thủ trong cao thủ. Ánh mắt Giải Thiên Lăng quét khắp đại điiện, dừng lại ở tên sát thủ cả người be bét máu thì lại dữ dội, lạnh đến tận sương thủy, trong không khí cũng lạnh hơn mấy độ.

Khi Giải Thiên Lăng đi ngang qua đám người hoàng thân quốc thích Kim quốc, tay chân Tiểu Cát Tử lại mềm nhũn quì phịch xuống như thể đang hành lễ. Giải Thiên Lăng đi ngang qua nhìn thấy liền tặng cho y một ánh mắt như tán thưởng, đầu khẽ gật một cái. Hành động của Giải Thiên Lăng rất nhẹ nhưng không thể qua mắt được Hàn Kỳ Phong vốm đã quen với việc chú ý từng hành động của người khác. Hành động của Tiểu Cát Tử khiến cho Hàn Kỳ Phong không khỏi nhìu mày.

-Tử, Vô Song đâu?- Giải Thiên Lăng(Ma Kết chỉ với Giải Lăng Nguyệt mới tìm thấy chút ôn nhu, cùng sủng nịnh chứ với những người khác sắc mặt tốt chút là may lắm rồi tỷ như Hỏa Song Tử(Song Tử, Giải Thiên Lăng cũng kiệm lời.

- Thiếu gia, Vô Song đang truy duổi mất tên sát thủ chạy thoát!- Hỏa Song Tử bị Giải Thiên Lăng hỏi tới không rét mà run, thiếu gia mù cũng thấy được là tâm trạng đang rất tệ, tệ đến cực điểm. Bởi lẽ cả hai người họ đều đang có mặt ở đây mà còn để cho Giải Lăng Nguyệt bị thương.

Vậy nếu Hỏa Song Tử biết Giải Thiên Lăng sớm đã đứng ngoài quan sát thù có khóc ròng, chân chó đến ôm chân Giải Thiên Lăng không?

-Vậy sao?- Giải Thiên Lăng nhìn tên sát thủ đang nằm co quắp dưới đất, khóe miệng nhấc lên một nụ cười rét lạnh.

Giải Thiên Lăng lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc màu xanh nếm cho Hỏa Song Tử. Hỏa Song Tử đón lấy liền mở ra ngửi, liền cười "Hắc! Hắc! Thiếu gia chơi thật là ác!"

Tại sao? Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên cùng nín thở chờ đợi, Giải Thiên Lăng, nam nhân đang ôm Giải Lăng Nguyệt vô hình có một sức ép vô cùng lớn.

-Cho mi sung sướng nè! Trăm sai vạn sai, ngươi không nên bắt tiểu thư làm con tin. Sai lầm nhất của ngươi là khiến tiểu thư của ta bị thương! -Hỏa Song Tử đem toàn bộ bột thuốc đổ lên người tên sát thủ, vừa nói vừa ngâm nga một điệu nhạc nào đó.

Tên sát thủ ban đầu là chờ mong được giải thoát liền biết hắn xong rồi. Tu la thật sự bây giờ mới xuất hiện. Thuốc bột vừa chạm vào người liền tan ra ngay nếu là thuốc trị thương sẽ là loại dược rất công hiệu nhưng đáng tiếc thứ thuốc đó là Hợp Xuân tán, một loại xuân dược cực mạnh.

Hợp Xuân tán ngấm vào người chỉ có hiệu quả với nam nhân, gây là kích tình điên dại. Tên sát thủ ngắm thuốc hai mắt bắt đầu mờ đục, toàn thân cảm thấy nóng rát. Cả người như có một loại khao khát được thỏa mãn. Nhưng đang giữa đại diện này thì phải làm sao đây?

Tên sát thủ bắt đầu ăn qua, lộn lại, hai tay bắt đầu tự cởi thắt lưng trên người xuống, quần áo bắt đầu xộc xệch. Cả người liền quằn quại trên đất, các thếu nữ đi theo phụ thâ và cả các quí phu nhân đều "ngại ngùng" che mắt lại nhưng vẫn hé ngón tay ra xem. Nam nhân trong điện thấy vậy liền nhìn chằm chằm vào bình ngọc trong tay Hỏa Song Tử, và tự hỏi liệu họ có thể xin một ít không nhỉ?

Giải Thiên Lăng đưa che mắt Giải Lăng Nguyệt lại nhưng dương như tiếng rên rỉ của tên sát thủ khiến cho nha đầu không sợ trời không sợ đất này liên tục cố gắng gỡ những ngón tay rắn như thép của Giải Thiên Lăng ra. Hỏa Song Tử nhìn hai người cười như điên dại, này thì thiếu gia dạy hư tiểu hài tử. Giải Thiên Lăng lườm nguýt một cái kiến cho Hỏa Song Tử im bặt, đành lắc đầu bó tay kéo Giải Lăng Nguyệt ôm vào lòng, để cằm Giải Lăng Nguyệt đặt lê vai của mình muốn ngoái đầu lại nhìn cũng không được. Giải Lăng Nguyệt đành cấu một cái vào lưng Giải Thiên Lăng một cái thật đau cho bõ ghét, nhưng lại không nhìn thấy được n cười nhếch mép của y.

Hỏa Song Tử như nghĩ ra điều gì liền bẻ gãy một cái chân bàn ném tới chỗ tên sát thủ. Tên sát thủ liền vồ lấy, xoa lên khắp người, chỗ này chọc một cái, chỗ kia chọt hai cái.

- A...a...a....-Tên sát thủ gào lên, trong tiếng gào lên ấy ba phần sung sướng và bảy phần sợ hãi cùng đau đớn.

Tên sát thủ chỉ ước bây giờ được chết đi ngay mà thôi. Bất kì cái gì hắn chạm vào đều đem đến đau đớn, tê buốt và bỏng rát ở đó nhưng vô thức thứ Hợp Xuân tán lại khiến hắn muốn tiếp tục " tự làm bản thân hạnh phúc". Hắn nhìn Hỏa Song Tử và Giải Thiên Lăng đang đứng giữa đại điện, một kẻ lạnh lùng, một kẻ cười như nắng xuân rạng rỡ nhưng lại tàn nhẫn như loài ma quỉ. Hắn hận! Hắn thù hằn nhìn con tiểu nha đầu mang đến đau khổ cho hắn lại đang thoải mái trong vòng tay ôm ấp của nam nhân lạnh lùng kia. Hai bàn tay hắn lại không nghe lời chà xát nhẹ ở nơi mà ai cũng biết đấy, đau đớn ập đến buốt đến tận óc, tên sát thủ như ngất đi nhưng đau đớn lại kéo hắn tỉnh dậy. Hắn...muốn chết cũng không được sống cũng chẳng xong!

Tác dụng thuốc qua đi, tên sát thủ vô lực nằm trên đất hơi thở mỏng nhẹ như người sắp chết. Chưa bao giờ hắn nhục nhã hơn thế!

Hỏa Song Tử lấy một miếng khăn trải bàn phủ lên người tên sát thủ để tránh làm mất mỹ quan...à không làm bẩn mắt Giải Lăng Nguyệt.

-Mang hắn theo. Đi!- Giải Thiên Lăng lạnh lùng xoay lưng đi, trong lòng vẫn ôm Giải Lăng Nguyệt mang luôn đi cả trái tim của bao thiếu nữ.Hỏa Song Tử cười như xuân phong sáng lạn, cuốn tên sát thủ lại như một miếng thịt rồi xách đi.

-Đứng lại! Hoàng cung là nơi ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi sao? Để người ở lại, trẫm sẽ thả ngươi đi!- Hàn Kỳ Phong gầm lên tức giận, hành động tự ý dùng hình với tên sát thủ y có thể tạm bỏ qua cho bởi trả thù cho muội muội của mình cũng là hành động dễ hiểu nhưng hoàng cung tôn nghiêm là cái chợ hay sao? Còn đâu tôn nghiêm của hoàng tộc?

Giải Thiên Lăng đang định bước ra ngoài liền dừng lại, xoay người tặng cho Hàn Kỳ Phong cái nhìn đầy chết chóc. Khí thế thật lớn! Khiến không ít quan viên so sánh giữa Hàn Kỳ Phong và Giải Thiên Lăng. Lạnh khốc, cùng tàn nhẫn của Giải Thiên Lăng là từ chết chóc mà có được chứ đâu phải là từ địa vị mà có được. Hàn Kỳ Phong là một hoàng tử, con đường đi làm sao có thể chông gai, nhuộm máu người bằng Giải Thiên Lăng?

- Hử? Để ai lại?- Giải Thiên Lăng xiết chặt Giải Lăng Nguyệt trong lòng, không một ai có thể đem muội muội của y đi, kể cả là ông trời cũng không được chứ đùng nói là một hoàng đế nhỏ bé.

-Tên sát thủ kia và...!- Hàn Kỳ Phong cũng không chịu thua kém, mắt híp lại cười tà tà. Tên sát thủ kia y cần, và vị Lăng cô nương kia y cần mà huynh đệ y Hàn Kỳ Thiên càng cần hơn.

-Để Tiểu Lăng lại- Hàn Kỳ Thiên bổ sung, trong giọng nói mang theo nóng vội cùng hấp tấp, nếu Hàn Kỳ Phong không nắm chặt tay y thì có lẽ y đã sớm lao lên cướp người.

Một tiếng gọi "Tiểu Lăng" từ miệng Hàn Kỳ Thiên phát ra khiến khuôn mặt Giải Thiên Lăng xuất hiện ba vạch đen. Hỏa Song Tử liền vội vàng phi thân lao ra ngoài, khỏi phải cũng biết là ra ngoài cười. Bên ngoài đại điện liền vang lên tiếng cười ha hả của Hỏa Song Tử. Giải Lăng Nguyệt thì không dám ngước lên nhìn nữa, dầu càng vùi sâu hơn vào lòng Giải Thiên Lăng mà cọ cọ.

-Muội?-Giải Thiên Lăng nghiến răng nhìn tiểu thiên hạ trong lòng, dĩ nhiên là tức giận không nhỏ, lửa giận có thể lập tức bùng phát.

Mọi người chúng kiến đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nam nhân tên Tử kia tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài, nam nhân lạnh lùng luôn vô cảm kia sao đột nhiên lại có dấu hiệu tức giận?

-Không phải muội! Là lúc muội mất trí nhớ, Thiên ca tìm thấy mảnh ngọc huynh tặng cho muội có chữ "Lăng" nên mới gọi muội là...Tiểu Lăng.- Giải Lăng Nguyệt càng ngày càng vùi sâu vào lòng Giải Thiên Lăng, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi, về sau liền nhỏ như là tiếng muỗi kêu.-Huynh đừng tức giận có đụovư không?

-Được không giận muội!- Giải Thiên Lăng nghe Giải Lăng Nguyệt nhắc đến chuyện cũ lại thêm đau lòng, muội muội bảo bối của y, nhều hơn là tự trách sao còn có thể tức giận?

-Phải rồi thiếu gia sao có thể tức giận với tiểu thư được!- Hỏa Song Tử từ ngoài đi vào trên mặt vẫn còn là nụ cười ban nãy.

Giải Thiên Lăng nhìn qua là biết cái tên Hỏa Song Tử vừa là bằng hữu vừa là thuộc hạ này chạy ra ngoài để cười nhạo y. Giải Thiên Lăng y đời này gặp được hai người quan trọng nhất của cuộc đời lại vừa là hai cục nợ lớn nhất khiến y luôn phải đau đầu. Đúng là cục nợ định mệnh mà!

- Thiếu gia! -Thủy Vô Song từ ngoài bước vào, tay phải đang ôm vết thương vẫn chảy máu trên vai trái nhưng trong mắt là vui mừng không giấu được.

-Vô Song mau băng bó đi- Giải Thiên Lăng bày ra sắc mặt quan tâm hiếm thấy khiến Thủy Vô Song nở một nụ cười sung sướng.

Thủy Vô Song tỷ thật ngốc!

Giải Lăng Nguyệt mắng thầm trong lòng, muốn chạy đến giúp Thủy Vô Song băng bó lại bị Giải Thiên Lăng ôm cúng nhắc, muốn thoát ra thế nào cũng không được. Giải Lăng Nguyệt chỉ đành bất lực nhìn Thủy Vô Song loay hoay tự băng bó.

Việc đầu tiên Thủy Vô Song làm không phải băng bó mà làlấy ra một cái khăn cẩn thận lau hết máu ở trên đó rồi cho vào vỏ. Tiếp đến lại lấy ra một lọ sứ có vẻ là đựng kim sang dược trị thương đặt xuống đất rồi lại xé một miếng vải trên y phục. Vết thương ở vai trái nên loay hoay như thế nào Thủy Vô Song cũng chỉ có thể hở lưỡi kiếm dưới ánh nến rồi đặt mạnh lên viết thương để sát trùng, đau đớn cùng bỏng rát nhưng Thủy Vô Song thủy chung cũng chỉ nhíu mày một cái. Chỉ là một cái nhíu mày rất nhẹ. Thủy Vô Song rắc tuốc lên vết thương nhưng không có cách nào băng bó lại nên cứ loay hoay mãi. Hàn Kỳ Phong chân vừa động thì Hỏa Song Tử đã xuất hiện bên cạnh cầm lấy mảnh vải băng bó cho Thủy Vô Song khiến Hàn Kỳ Phong cảm thấy rất ngứa mắt.

Hai người đó như thế nào lại rất giống một đôi?

-Đi!- Giải Thiên Lăng thấy hai người băng bó xong liền ra lệnh quay lưng lần thứ hai bỏ đi, một chút cũng không để Hàn Kỳ Phong vào mắt, coi mọi lời nói như gió thổi qua tai.

-Để người ở lại!- Hàn Kỳ Thiên nghiến răng phất ông tay áo, đại nội thị vệ liền vây bốn người lại ở giữa tạo thành một vòng tròn.

-Ai nha ta nói này, tên hoàng đế kia ngươi nghĩ mấy tên lính quèn này cản được chúng ta sao? Chúng ta vào được thì ra được đó!-Hỏa Song Tử khiêu khích, bản thân y mong nhất là hai bên đánh nhau, được vận động gân cốt chút cũng tốt.

Kiêu ngạo cùng khiêu khích trong giọng nói Hỏa Song Tửrơi xuống,làm cho mọi người đều phẫn nộ. Còn Thủy Vô Song và Hỏa Song Tử thấy khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của đám người hoàng thân thì vô cùng vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là đám bao cỏ thôi mà! Quan văn thì nghiến răng nghiến lợi tức giạn, quan võ thì run như cầy sấy, triều đình liền nhảy lên tranh luận.

Hàn Kỳ Phong tức giận rút kiếm nhảy vào giữa vòng tròn, mũi kiếm chỉ thẳng vào Giải Thiên Lăng.

Keng...thanh kiếm của Hàn Kỳ Phong liền bị đánh bật ra ngoài.

Nếu nói là do một cái búng tay thì có được không? Cái búng tay đó là của Thủy Vô Song.

- Vô lễ! Dám chỉ kiếm vào thiếu gia!- Thủy Vô Song mang theo nội lực, tiếng nói liền truyền khắp đại điện khiến cho mọi người đều khiếp sợ. Rốt cuộc thiếu gia của Vô Song cô nương này, nam nhân lạnh lùng, lãnh khốc kia là thần thánh phương nào?

Hàn Kỳ Phong và mọi người đều có thể nhìn ra trung thành với chủ trong mắt của hai người Hỏa Song Tử và Thủy Vô Song. Chính bọn họ cũng tử hỏi xung quanh họ liệu có thuộc hạ nào trung thành như thế không?

-Trẫm...-Hàn Kỳ Phong nhíu mày, trong không khí dường như truyền đến mùi vị của chết chóc, của máu tanh nồng.

Một tên thị vệ thậm chí chưa kịp kêu lên, đầu đã lìa khỏi cổ. Cái đầu lăn long lóc trên đất như đang trợn trừng, tại sao ta lại chết? Là ai ra tay? Mọi người chỉ thấy trên tay Hỏa Song Tử là một thanh kiếm trên lưỡi vẫn còn máu đỏ tươi rỏ từng giọt xuống đất. Tiếng la hét thất thanh vang khắp đại điện, mấy mươi con mắt đều đổ dồn vào Hỏa Song Tử. Hắn đã ra tay như thế nào.

-Không có nơi nào có thể giữ chân của chúng ta! Kể cả hoàng cung cũng không!- Hỏa Song Tử cầm kiếm, khuôn mặt tươi cười vô hại đã biến mắt thây bằng khuon mặt của tu la lạnh lùng, thật là chủ nào tớ nấy bất quá Hỏa Song Tử còn kém Giải Thiên Lăng vài phần.

Cả đám thị vệ hoảng sợ lùi lại hai bước, chỉ còn có cao thủ đại nội là còn đứng sừng sững nhưng trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần. Giải Thiên Lăng nhướn mày nhìn Hàn Kỳ Phong, ánh mắt mang theo cao ngạo cùng khing thuonhwf dĩ nhiên là không để Hàn Kỳ Phong vào mắt.

Hai bên nhìn nhau chằm chằm, trong không khí áp lực không khỏi tăng lên vài phần mà nhiệt độ không tránh khỏi hạ đi vài độ.

-Báo.....- Giữa không khí giương cung bạt kiếm một tên lính cả người y phục xộc xệch không chỉnh tề chạy vội vào.

- Vô Song, đưa cho Hàn Kỳ Thiên hổ phù!- Giải Thiên Lăng nhinf tên lính chạy vào khóe miệng khẽ nhếch lên một cách thần bí, quả đúng như tin tức y sớm nhận được.

Thủy Vô Song không nói hai lời liền cầm hổ phù bằng hai tay cubg kính dâng lên, dù sao đây cũng là người cứu Giải Lăng Nguyệt. Liền coi như là ân nhân Lăng Vân cung đi. Hàn Kỳ Thiên cũng không nói lời nào nhận lấy hổ phù cất vào người. Bây giờ điều y cần quan tâm là sự xuất hiện của tên lính kia. Có biến sao? Hay là...?

- Các ngươi tự giải quyết trước nội bộ tranh đấu đi!- Giải Thiên Lăng thần thần bí bí nói như thể y biết chuyện gì xảy ra. Thông tin của Lăng Vân cung thật sự linh động lắm!

Lời để lại thân ảnh sớm đã phiêu phiêu đi xa muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Chó má!

Hàn Kỳ Thiên thấp giọng rủa thầm, chắc cũng chỉ có Hàn Kỳ Phong nghe được.

- Nói đi chuyện gì?- Biểu cảm trên mặt Hàn Kỳ Phong vô cùng nghiêm trọng, có lẽ là...

- Hoàng thượng...

Hết chương 10

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan

Truyện Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.