Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 6679 chữ

Chương 8:

Hoàng đế Kim quốc lần thứ hai lâm vào hôn mê trên chính điện, bệnh tình từ đó ngày một xấu đi các thái y trong cung đều thúc thủ vô sách chỉ nói: bệnh người già. Cũng khí trách hoàng đế Kim quốc sớm đã qua tuổi 50 mươi, dưới gối chỉ có mười hai hoàng nam và một hoàng nữ. Điều khiến mọi người đều nín thở là vì ngôi vị thái tử hiện tại vẫn bỏ trống. Mà Lạc vương Hàn Kỳ Thiên đang du sơn bên ngoài lại bị cấm vệ quân kề đao vào cổ, "triệu" về cung.

Đêm tối nền trời đen như mực, mặt trăng tròn vành vạnh lại bị mây đen che phủ, lúc ẩn lúc hiện. Không chỉ trăng mà sao cũng bị che khuất, thật là điềm xấu!

-Ca, muội đói! -Một tiểu cô nương nằm xấp trên ghế quí phí, ray với lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng.

-Hử? -Nam nhân đang tập trung vào tờ giấy trên bàn ngửng lên, "hử " như một câu hỏi xác nhận mình không nghe nhầm.

Trong thư phòng này, đặt một kệ sách lớn, một cái thư án to bằng gỗ lim, bày trên đó đủ thứ mực giấy, thư từ được sắp xếp vô cùng ngăn nắp. Bên cạnh đặt ghế quí phi bọc bằng lông chồn đỏ, nằm lên đó vào mùa đông thì thật là ấm. Vật dụng tuy ít nhưng lại toàn là bảo vật nói lên chủ nhân của nó lai lịch không tầm thường.

-Thiên ca à, muội đói thật mà, là đói chơi đó! Huynh nói dẫn muội đi xem sông băng ở Bắc Cảnh mà chưa đi đã bị tóm về đây. -Tiểu cô nương kia chu môi kháng nghị, nhỏm dậy, đi chân trần nhảy về thư án.

-Tiểu Lăng xỏ giày vào! -Nam nhân kia cười khẽ, tuy chăm chú vào tờ giấy trước mặt lại biết rõ hành động của tiểu cô nương kia.

Hai người vốn đang định đến Bắc Cảnh thì hoàng thượng lại đổ bệnh, mặc dù thư triệu hồi đến mỗi ngày nhưng nhất thiết không về. Đáng sợ chính là hoành thượng dùng hạ sách đém hai người trở về. Kỳ lạ là người về nhưng hoàng đế lại không triệu vào cung, chỉ giam lỏng ở trong vương phủ. Với hai người này đúng là cực hình!

Hai người này không ai khác chính là Hàn Kỳ Thiên và Giải Lăng Nguyệt.

Hàn Kỳ Thiên chỉ biết thở dài ngao ngán buông bút xuống, lướt qua Giải Lăng Nguyệt nhặt lên đôi giày thêu hoa bị chủ nhân nó vứt chỏng trơ.

-Muội xem Thiên ca vẽ gì cả buổi tối! -Giải Lăng Nguyệt không thèm để ý vị vương gia cao quí kia quì xuống xỏ giày cho mình, tay cầm tờ giấy lên xem.

Trong bức vẽ là một cây trúc dựa sát vào bờ tường, đang nghiêng ngả truớc gió. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngay khe kẹp của thân trúc và bờ tường có một chú chim nhỏ.

-Thế nào? -Hàn Kỳ Thiên nhìn Giải Lăng Nguyệt trầm ngâm nhìn bức tranh liền mở miệng đánh gãy sự im lặng.

Bên ngoài còn vang lên tiếng gió đông gào thét, đánh lên cửa vang lên những tiếng lạch cạch. Đáp lại Hàn Kỳ Thiên là một hồi im lặng, tố cáo Giải Lăng Nguyệt đang thả hồn ở đâu đó.

-Bức tranh này ca cho muội được không? Cho rồi muội mới bình phẩm -Giải Lăng Nguyệt đang xin nhưng lại đem bức tranh gấp lại cho vào trong tay áo, mặt vênh váo như nói "Không cho cũng kệ huynh, nó bây giờ thuộc sở hữu của muội rồi! ".

Giải Lăng Nguyệt chu môi, mặt hất sang một bên, bộ dạng thà chết không phục. Khuôn mặt đó vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét.

-Được cho muội! -Hàn Kỳ Thiên phá lên cười.

-Ca xem, nét vẽ rất đẹp, rất tinh tế nhưng có chỗ không giống ca thường ngày. Như thân trúc này, ca...tâm ca không ở trong tranh, lại như lo sợ, hoang mang gì đó. Phải không? -Giải Lăng Nguyệt lúc này mới lôi bức tranh ra, vừa nói vừa chỉ vào bức tranh.

Hàn Kỳ Thiên vốn rất thích vẽ tranh, đánh cờ, chơi đàn, làm thơ. Có thể nói cầm, kỳ, thi, hoạ đều hội đủ, thú vui này đáng tiếc rất ít người biết. Giải Lăng Nguyệt mất trí nhớ trở thành Tiểu Lăng theo Hàn Kỳ Thiên ba tháng, sớm chiều chung đụng, một người vẽ một người bình phẩm. Cho nên bút pháp của Hàn Kỳ Thiên, Giải Lăng Nguyệt sớm đã quen thuộc. Hoạ tranh là hoạ tâm, quả thật không có sai!

Cạch cạch cạch

-Vương gia, hoàng thượng triệu kiến ngài gấp! Lý công côn đang chờ ở sảnh đường- Tiểu Thuận Tử đứng ngoài lớn tiếng bẩm báo.

-Tiểu Lăng ngoan, ngủ sớm! Đừng suy nghĩ lung tung mau già lắm. -Hàn Kỳ Thiên xoa đầu Giải Lăng Nguyệt, dặn dò rồi mới theo Tiểu Thuận Tử tiến cung.

Giải Lăng Nguyệt nhìn theo mà suy nghĩ.

Cây trúc kia là Thiên ca? Còn ta là con chim bám víu kia sao?

Kinh thành xa hoa nhưng nơi xa hoa nhất chính là hoàng cung. Thiết kế vừa xa hoa vừa lộng lẫy và bệ vệ, trang nghiêm với cột đình, hòn non bộ, các cung, lầu đình các,...Đình vàng mái bạc, dát vàng đính ngọc là để miêu tả hoàng cung Kim quốc. Trên đường đi, thái giám cung nữ nhìn thấy Hàn Kỳ Thiên đi cùng Lý côn công chỉ ngẩn ra đôi chút liền xem như không có chuyện gì, sống trong cung là phải biết giữ mình.

-Vương gia, mời vào. Bệ hạ đang đợi người! -Lý công công đưa Hàn Kỳ Thiên đến đại điện, đẩy cửa mời Hàn Kỳ Thiên tỏ ts không bước vào.

Cạch...

Cửa một lần nửa đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân người đi xa, hiển nhiên là người bên ngoài biết điều rời đi.

Cả đại điện sáng lên với ánh nến mờ mờ ảo ảo. Cột điện khắc nổi hình rồng thường ngày thoạt nhìn oai vệ, hung hãn nay lại có thêm phần nhu mì. Giữa đại điện, trên ngai vàng một người đang ngồi. Hoàng đế Kim quốc!

Hoàng đế Kim quốc cũng là một giai thoại trong nhân gian, là mơ mộng của mọi nữ nhân, là hình tượng anh hùng của mọi nam nhân. Với nam nhân, hoàng đế Kim quốc thời trai trẻ là một vị tướng giỏi vừa có mưu lại vừa có võ. Với nữ nhân, đế vương tối vô tình nhưng lại độc sủng một mình Lạc phi, xuất thân từ dân gian không gia thế, không địa vị. Chuyện tình của hai người còn là cả một giai thoại mà ít ai biết đến những âm mưu thâm độc phía sau nó. Hậu cung là nơi dễ vào sao?

Vị hoàng đế mà con dân Kim quốc hết lòng ca ngợi, đã qua rồi thời trai trẻ sung sức, mạnh mẽ. Thời gian lấy đi của con người thật nhiều thứ. Con người tưởng chừng luôn coa vạn người vây quanh, quan tâm bây giờ lại ngồi trên long ngai, nét mặt nhợt nhạt, quanh thân quấn lấy cái cô độc, tịch mịch.

-Thiên nhi đến đây! -Hoàng đế vẫy tay, giọng có vẻ khàn khàn, mắt dán chặt vào Hàn Kỳ Thiên.

Hàn Kỳ Thiên sau mười sáu năm mới một lần được nghe nam nhân là phụ thân của mình gọi là "Thiên nhu " trong lòng thật không biết nói có mùi vị gì. Hàn Kỳ Thiên bị ánh mắt vừa mang yêu thương, sủng nịnh vừa áy náy, bi thương của hoàng đế Kim quốc khoá chặt, chân vô thức bước tới. Càng đến gần, Hàn Kỳ Thiên càng nhìn thấy rõ những mệt mỏi, những sợi tóc bạc trên đầu hoàng đế Kim quốc.

-Hài nhi ngoan những năm qua phụ thân đã để con chịu khổ rồi. Con có...hận ta không? -Hoàng đế Kim quốc đặt tay lên vai Hàn Kỳ Thiên, như vứt bỏ đi thân phận hoàng đế của mình, giữa hai người họ chỉ là cha và hài tử.

Hàn Kỳ Thiên ngẩn người, bị ánh mắt nóng bỏng, lo lắng cùng quan tâm chạm đến chỗ sâu nhất trong tim. Hàn Kỳ Thiên gạt cánh tay "phụ thân " đang đặt trên vai mình ra, lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm hoàng đế Kim quốc. Cánh tay chơi vơi không có điểm tựa, thống khổ và bi thương trong mắt, hoàng đế Kim quốc lúc này như một con mèo bị chủ vứt bỏ trông thật đáng thương!

-Hận? Hận ông ư? Bao nhiêu năm qua ông vứt bỏ tôi, mặc tôi bị chà đạp, bị hành hạ, bị ức hiếp, bị đối xử đến hạ nhân cũng không bằng. Mười sáu năm, mười sau năm tôi gặp ông chỉ có vài lần, thậm chí tôi xém quên mất có một người cha như ông. Những năm qua, thử hỏi ông đã làm gì cho tôi, cho mẫu thân tôi? Ông thậm chí hằng đêm còn ôm nữ nhân khác vào lòng, hậu cung ba ngàn độc sủng một người? Thật là nực cười! Ông có từng chịu trách nhiệm của một người cha chưa mà bây giờ nhận là phụ thân tôi? Buồn cười quá đi mất! Mẫu thân người trên trời có linh nhìn xuống xem đây có phải là truyện cười hay nhất trong thiên hạ không? -Trong đại điện vang lên tiếng cười ha hả của Hàn Kỳ Thiên, bao nhiêu năm qua ấm ức chôn nén trong lòng một lúc đều bộc phát ra.

Trong tiếng cười lại có nước mắt, Hàn Kỳ Thiên không khóc, mà cười càng cười càng thê lương, càng xé nát tâm cang, khuôn mặt vạn vẹo so với khóc cong khó coi hơn. Hoàng đế bệ vệ ngồi trên cao bị từng lời, từng lời như dao đâm vào tim, khuôn mặt già nua thống khổ nhăn nhún lại, những nếp nhăn lại hằn sâu hơn.

-Là mẫu thân con muốn thế! -Một tiếng thở dài bi ai chấm dứt tràng cười như điên của Hàn Kỳ Thiên, hoàng đế Kim quốc như già thêm mấy chục tuổi. Chẳng lẽ quyết định năm đó của ông là sai rồi sao?

-Là mẫu thân tôi muốn sao? Là mẫu thân tôi muốn từ quí phi bị phế bỏ? Là mẫu thân tôi muốn một lễ tang cũng không có, một nấm mồ cũng không có sao? Ông điên rồi sao? -Hàn Kỳ Thiên gằn từng tiếng, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ, từng khớp ngón tay nắm chắt đến trắng bệch.

-Là thật! Thiên nhi con bình....

-Đừng gọi tôi là Thiên nhi, tôi...ông không xứng! -Hàn Kỳ Thiên mệt mỏi, hiển nhiên tâm trạng kích động ban nãy đã thu lại.

-Mẫu thân con, Vũ nhi nàng ấy, thật là một kỳ nữ. Một nữ nhân mà bất kỳ nam nhân nào cũng phả xiêu lòng. Dung mạo của nàng ấy, tài hoa của nàng ấy, sự lương thiện, trong sáng của nàng ấy mỗi một khắc đều như một thứ rượu độc lấy đi tâm ta. Biết là độc dược không dứt ra được nhưng ta lại vẫn sa vào, không dứt ra mà cũng không muốn dứt...-Hoàng đế Kim quốc mắt dại ra, không nhìn vào bất cứ điểm nào, là đang tưởng niệm quá khứ xa xôi.

Hàn Kỳ Thiên im lặng nhìn thay đổi của "phụ thân ". Da mặt bỗng trở nên hồng hào, trong mắt còn loé lên tinh quang. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu sao?

-Nàng ấy, khi con bảy tháng đã ôm con vừa khỏi bệnh quì trong thư phòng của ta chờ ta bãi triều. Thiên nhi à, nàng ấy xin ta đừng đưa con lên làm thái tử, đừng đồ gì tốt cũng mang đến Thiên Vũ cung, cũng đừng....sủng ái con nữa! Ha ha ha! -Hoàng đế kim quốc cười to như thể vừa nghe được chuyện gì rất thú vị.

Hàn Kỳ Thiên nghe thấy âm thanh đổ vỡ trong lòng. Sao mẫu thân lại làm như thế? Ánh mắt gắt gao dán trên người "phụ thân ", nín thở chờ đợi câu trả lời.

-Thiên nhi, con thật giống Vũ nhi, nhất là đôi mắt này, trong veo như đáy hồ. Nàng ấy cũng từng nhìn ta như con lúc này. Con biết không? Nàng ấy cầu ta ban chết cho nàng ấy rồi bỏ rơi con, mặc kệ con tự sinh tự diệt. Ta yêu nàng ấy đến một cái nhăn mày cũng tiếc, cũng đau lòng sao ta có thể ban chết cho nàng ấy? Nàng nói muốn con bình an lớn lên, muốn ta chỉ đảm bảo con còn sống là được. Ta không đồng ý, nàng ấy tránh mặt ta, xa lánh ta. Và cuối cùng ta lại không ngờ đến. Náng ấy....tự vẫn -Hoàng đế Kim quốc càng nói giọng đang đều đều nhỏ đàn nhỏ đần đến cuối nếu không phải người tập võ Hàn Kỳ Thiên chắc sẽ không nghe được.

Bịch.

Hàn Kỳ Thiên cảm thấy trời đất chao đảo, cả người vô lực hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Hai tay ôm chặt đầu miệng lảm nhảm "Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Chả trách... "Chả trách một người đang khoẻ mạnh lại chết bất đắc kì tử. Cái Hàn Kỳ Thiên không ngờ đến là cái chết của mẫu phi mình Lạc Vũ lại là như thế.

-Nàng ấy muốn con sống! Vũ nhi nói khi nào nàng ấy còn sống, ta còn sủng ái nàng ấy thì con còn nguy hiểm ngày đó! Chính ta lại không biết thì ra tình yêu của mình lại hại chết nàng ấy. Nàng ấy thật tàn nhẫn...với ta. -Trên khoé mắt vị hoàng đế một đời được người ta thờ tụng anh minh lại ươn ướt.

-Ta đã từng ôm nàng ấy vào lòng, van xin nàng ấy đừng rời bỏ ta. Vậy mà Vũ nhi...nàng vẫn rời bỏ ta! -Hai tay hoàng đế Kim quốc nâng lên như đang ôm ai đó vào lòng, ánh mắt đã mờ đục, khuôn mặt già nua hiện lên thống khổ cùng bất lực.

Chưa có ai nhìn thấy hoàng đế Kim quốc lúc này! Hàn Kỳ Thiên lâm vào rung động thật sâu, miệng mấp máy hai mắt lưu ly hẹp dài chỉ biết trợn trừng.

-Thiên nhi, con nói ta có đáng hận không? -Hoàng đế Kim quốc mệt mỏi nói, hai tay buông thỏng chán nản cùng bất lực.

-Vốn là ta rất hận ông nhưng chung quy ông...cũng là một kẻ đáng thương! -Hàn Kỳ Thiên nhàn nhạt nói.

Tất cả những năm tháng qua, những việc người "phụ thân" này làm, Hàn Kỳ Thiên đáng lẽ phải rất hận, rất rất hận ông ta mới đúng. Nhưng là Hàn Kỳ Thiên có thể sao? Phải chăng vì mẫu thân y Lạc phi? Mười sáu năm, mười sáu năm bị bỏ mặc, không quan tâm nhưng ngẫu nhien hay trùng hợp đều có người xuất hiện bảo vệ y. Chỉ cần y còn sống...đó là mẫu thân yêu cầu không phải sao? Hàn Kỳ Thiên tin, tin tưởng con mắt, tình cảm của hoàng đế Kim quốc không phải là giả. Và nếu là giả vở kịch này diễn cho y xem làm gì? Và nếu là giả, hoàng đế Kim quốc này có âm mưu, mục đích gì? Nếu là giả hẳn hậu cung này không ai diễn xuất tốt hơn ông ta.

-Thiên nhi, mẫu thân con từng nói với ta "Không làm hoàng đế chưa chắc đã là không tốt nhưng làm hoàn đế chắc chắn là không tốt! ". Vũ nhi nàng ấy hy vọng con một đời tiêu dao tự tại, không phải rơi vào đấu tranh, tính toán của nữ nhân hậu cung. Nàng ấy nói "Yêu một hoàng đế là điều đáng thương và ngu ngốc nhất! Phu nhân của quan lại thì chung phu quân cùng lắm với mười người nhưng phi tử thì phải chung hoàng thượng với ba ngàn người. Nàng ấy...chưa từng muốn tranh giành với ai, ta...nợ mẫu tử con thật nhiều! -Hoàng đế Kim quốc vẫy tay với Hàn Kỳ Thiên.

Hàn Kỳ Thiên chẳng những không bài xích mà trong lòng còn dâng lên cảm giác ấm nóng, là dòng máu trong người đang sôi sục tình phụ tử sao? Hàn Kỳ Thiên vô thức bước tới, vươn tay nắm lấy bàn tay với những khớp ngón tay gầy gò của "phụ thân ".

-Hài tử ngoan, những năm qua Dạ nhi chăm sóc con rất tốt, khổ cho con rồi! -Hoàng đế Kim quốc bị hành động của Hàn Kỳ Thiên làm cho bất ngờ, kinh ngjac trong mắt chỉ xẹt qua một chút rồi nhanh chóng thay thế bằng vui vẻ.

Hoàng đế Kim quốc vui vẻ, hai tay nắm chặt tay Hàn Kỳ Thiên xiết chặt liên tục vỗ vỗ, khoé miệng già nua cười ngoác đến tận mang tai, trông không khác mấy đứa trẻ được cho kẹo vui vẻ nắm chặt trong tay.

Dạ nhi? Hàn Kỳ Dạ? Thái tử ca ca? Chẳng lẽ những năm qua Hàn Kỳ Dạ chăm sóc cho Hàn Kỳ Thiên là do phụ hoàng sai bảo sao?

-Ph...phụ....hoàng... -Hàn Kỳ Thiên khó khăn mở miệng, muốn gọi là "cha " hay "phụ thân "nhưng lại không dám, cảm giác thật xa lạ, rất khó mở miệng.

-Hài tử ngốc! Thiên nhi phải gọi ta là phụ thân mới đúng, không gọi là "cha " đi! -Hoàng đế Kim quốc xẹt qua tia không vui, bàn tay xiết chặt hơn,những đầu ngón tay trắng bệch nhưng miệng vẫn ha ha cười.

-Phụ thân...cha... -Bàn tay Hàn Kỳ Thiên bị nắm chặt có chút đau nhưng lại cảm thấy thật ấm áp.

-Con ngoan! Con ngoan! Thiên nhi đến cạnh bức hoành phi, xoay cái bình ba vòng từ trái sang phải giúp cha! Bên trong có một cái hộp gỗ, con mang lại đây -Hoàng đế Kim quốc không muốn buông tay nhưng vẫn phải buông, cả người dựa ra đằng sau nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười.

Hàn Kỳ Thiên bước đến cái bình đặt cạnh bức hoành phi "Giang sơn xã tắc ", làm theo lời phụ thân xoay cái bình bằng ngọc thạch ba vòng. Bức hoành phi liền thụt vào trong ba gang tay, để lộ ra một cái hốc, bên trong quả thực có một cái hộp gỗ bằng gỗ đàn hương.

-Điều này thật không đúng với hy vọng của mẫu thân con. Ta không muốn hết lần này đến lần khác bắt con đi theo con đường con không chọn -Hoàng đế Kim quốc vuốt ve hộp gỗ nhận từ tay Hàn Kỳ Thiên.

Tự tay mình mở hộp gỗ ra, bên trong là một cuộn vải màu vàng và một khối ngọc thạch. Khối ngọc thạch có màu đen, hoạ tiết rồng phượng, một con hổ đang vươn người gầm thét. Khắc hoạ tinh xảo, tỉ mỉ có nét mềm mại mà không mất đi uy phong, lẫm liệt của chúa sơn lâm. Khối ngọc thạch này không phải hổ phù dùng để điều động tám mươi vạn quân của Kim quốc hay sao?

Hàn Kỳ Thiên nhìn kỹ khối ngọc thạch nhận ra là hổ phù liền á khẩu. Hổ phù mà nhiều đời đế vương tranh giành đến tay phụ thân mình lại để ngay trong đại điện thật khiến người ta...không thể ngờ tới.

-Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất! -Hoàng đế Kim quốc nhận thấy kinh ngạc trong mắt Hàn Kỳ Thiên liền voi cùng đắc chí, lại nghĩ đến hai mẫu tử Hàn Kỳ Kim nhiều lần cho người "ghé thăm " thư phòng của mình mà về tay không liền càng vui vẻ, đắc chí.

-Cái này là? -Hàn Kỳ Thiên nhận cuộn vải vàng, mở ra xem thì càng kinh ngạc hơn. Đây là một thánh chỉ đã đóng dấu nhưng còn trống.

-Hà hà. Thiên nhi, đây là thánh chỉ sau khi ta băng hà, con muốn thế nào thì viết vào. Tìm lão già Kỳ Dung, lão sẽ đứng về phía con! -Hoàng đế Kim quốc vuốt râu, nghĩ đến Kỳ Dung, người vừa là bằng hữu vừa là thần tử lại vừa là tình địch trên tình trường người chết ta sống liền vô cùng đắc chí.

"Thiên nhi là hài tử của nàng, Kỳ Dung nhất định sẽ bảo vệ con! " y liền không có gì để lo nữa.

-Cha...chuyện này... -Hàn Kỳ Thiên làm sao có thể không hiểu ra ý của vị hoàng đế cao cao tại thượng này.

Phụ thân là muốn y quyết định tất cả!

Nếu Hàn Kỳ Thiên không lên làm hoàng đế liền sắc phong cho một người khác làm thái tử. Còn nếu Hàn Kỳ Thiên lên làm hoàng đế liền tự sắc phong cho mình rồi mang thánh chỉ đến cho Thừa tướng Kỳ Dung. Dường như tất cả đều được người "phụ thân " này tính trước, y luôn có một đường lui, một con át chủ bài: Thừa tướng đương triều Kỳ Dung!

-Hài tử ngoan, Thiên nhi, hổ phù này là của con, con không cần giao cho ai cả, giang sơn này là của con, không là hoàng đế nó vẫn là của con! -Hoàng đế Kim quốc từ ái nhìn Hàn Kỳ Thiên, những ngón tay xương xẩu vuốt ve khuôn mặt Hàn Kỳ Thiên, Thiên nhi con thật giống mẫu thân con!

-Phụ thân... con... -Hàn Kỳ Thiên chạm vào đôi mắt ôn nhu, nụ cười từ ái của hoàng đế Kim quốc liền lún thật sâu, như tan chảy trong đó. Hàn Kỳ Thiên biết phụ thân đang nhớ tới mầu thân, đang tìm kiếm hình ảnh của mẫu thân.

-Để ta nhìn con một chút! Thiên nhi lớn rồi, lớn rồi! Mẫu thân con nhìn thấy sẽ rất vui! Vũ nhi nàng có thấy không? -Tay hoàng đế Kim quốc dừng lại ở chân mày -Đừng cau mày! Thật là giống!

Hàn Kỳ Thiên xiết chặt hổ phù và thánh chỉ trong tay, hai con người nặng tình nặng nghĩa với nhau như thế sao lại âm dương tách biệt? Phải chăng nếu không có nhưng âm mưu tham quyền, đoạt vị gia đình ba người họ đã sống rất hạnh phúc? Phải chăng Hàn Kỳ Thiên y sẽ là hoàng tử được sủng ái nhất, có mẫu thân thương yêu, có phụ hoàng sủng ái?

Hàn Kỳ Thiên y, hận!

-Muộn rồi! Thiên nhi, con nên trở về phủ thôi! Đi đường cẩn thận! -Hoàng đế Kim quốc buông tay, mặt ngoảnh sang một bên không muốn nhìn mặt Hàn Kỳ Thiên.

Không phải không muốn mà là rất muốn!

-Phụ hoàng, Thiên nhi cáo từ! Phụ hoàng bảo trọng long thể! -Hàn Kỳ Thiên cắn răng nói, "bảo trọng long thể" e là rất khó!

Hàn Kỳ Thiên quay lưng ra cửa đầu cũng không ngoảnh lại, không phải không muốn mà là không dám! Mười sáu năm qua lần đầu tiên được cảm nhận tình phụ tử cũng là lần duy nhất và cuối cùng. Không cam tâm nhưng rất đáng!

Vị hoàng đế đang quay mặt đi bất ngờ quay lại nhìn theo bóng lưng cao gầy của Hàn Kỳ Thiên. Trong lòng chua chát, nửa muốn Hàn Kỳ Thiên quay đầu lại vừa không muốn. Hàn Kỳ Thiên quay đầu lại thì thế nào? Bản thân y sợ sẽ cất tiếng gọi, sẽ không thể rời khỏi đôi mắt giống như Vũ nhi lần nữa. Ánh mắt nóng bỏng đó quấn lấy thân ảnh Hàn Kỳ Thiên cho đến khi cánh cửa đóng sập lại trước mặt, ánh mắt vẫn không rời.

Mệt mỏi!

-Hoàng thượng! Người đã đi rồi! -Lý công công đứng sau hoàng đế Kim quốc một lúc lâu mới cất tiếng.

-Ân, sắp xếp xong rồi sao? -Hoàng đế Kim quốc mệt mỏi, buông cơ thể cả người ngã trên long ngai.

-Hoàng thượng! -Lý công công thấy cả người chủ tử mình như diều đứt dây liền hốt hoảng hô lên.

-Trẫm không sao! Trẩm hỏi mọi chuyện thu xếp ổn thoả chưa? -Hoàng đế Kim quốc xua tay, lo lắng cả đời y sắp kết thúc rồi. Ta sắp có thể đi tìm nàng rồi, phải không Vũ nhi?

-Hoàng thượng, đã thông báo với Kỳ thừa tướng rồi! Cũng đã điều động toàn bộ ảnh vệ cùng cẩm y vệ bí mật đi theo bảo vệ vương gia rồi! -Lý công công đưa tay quệt nước mắt, tình cảm hoàng thượng đối với Lạc phi như thế nào, đối với Lạc vương Hàn Kỳ Thiên như thế nào y là người biết rõ nhất.

Hoàng thượng và Lạc phi quả thực là thâm tình không dứt!

-Vậy ta yên tâm! Mang nàng đến đây! -Hoàng đế Kim quốc phất tay, thật muốn nhìn nàng lần cuối.

Lý công công đương nhiên hiểu "nàng " trong miệng chủ tử là ai. Thực ra nó chỉ là một bức tranh, bức tranh vẽ Lạc phi đang múa điệu "chắp cánh cùng bay ". Năm đó, Lạc phi cùng hoàng thượng múa, hoàng thượng vô cùng thích liền cho hoạ sư vẽ lại. Vẽ đi vễ lại mới vừa ý hoàng thượng, mới có "thần ".

-Ra ngoài đi! Ta băng hà vào giờ ngọ ba khắc! Lui ra đi, để "nàng " ở đây với trẫm! -Hoàng đế Kim quốc phất tay đuổi người, rõ ý muốn ở "hai mình".

Hoàng đế Kim quốc ôm cuộn tranh vào lòng, cười ngây ngô. Những năm tháng đó như một thước phim cũ quay ngược lại từ khi gặp gỡ cho đến khi yêu và mang Lạc phi vào cung. Tất cả có đủ mùi vị ngọt, mặn, đắng, hỉ, nộ, ái, ố của đời người!

-Lạc phi của trẫm, Vũ nhi của ta, may mắn nhất của ta là được gặp nàng, hạnh phúc nhất của ta là có được tâm nàng, niềm vui của ta là được trờ thành na nhân của nàng, được mỗi ngày nhìn thấy nàng! -Hoàng đế Kim quốc nhìn vào khoảng không cười nói.

-Vũ nhi, gặp nàng, ái nàng, ở bên nàng cả đời ta đều cảm thấy không đủ. Không hối hận mà chỉ có tiếc nuối. Vũ nhi, ta nguyện đổi ba kiếp tình duyên để ở bên nàng một đời! -Hoàng đế Kim quốc nhìn vào không trung lẩm bẩm thổ lộ như thể Lạc phi đang ở trước mặt mình.

Vũ nhi! Ái nhân của ta, ta đến...tìm nàng đây!

Bên cầu Nại Hà, liệu nàng có chờ ta?

Hàn Kỳ Thiên bước đi như người vô hồn, bước chân nhẹ như không, trên đường đi va vào không ít thái giám. Người bị va có vài người khá là có thân phận, quan thói hô mưa gọi nhỏ rất muốn mắng chửi nhưng nhìn thấy Hàn Kỳ Thiên liền ngậm họng.

Đường phố vắng chỉ có vài người qua lại, vắng như lòng Hàn Kỳ Thiên lúc này. Ảnh vệ đi theo cũng bị bóng lưng cô độc, tang thương của Hàn Kỳ Thiên làm cho rung động.

-Vương gia, chủ tử chúng ta cho mời! -Một gã sai vặt y phục màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Hàn Kỳ Thiên, đi cùng là hơn hai mươi cao thủ. Đây là mời người hay bắt người a?

-Mời? Ta thấy bắt người thì đúng hơn! Chủ tử các ngươi là ai? -Hàn Kỳ Thiên lạnh giọng, trải qua nhiều chuyện như vậy Hàn Kỳ Thiên không phải là tên ngốc.

-Vương gia đi theo sẽ rõ! Xin đừng làm khó nô tài -Gã sai vặt không một chút kính nể, giọng điệu có phần kẻ cả khiến chân mày Hàn Kỳ Thiên nhíu chặt.

-Ta không đi thì sao? -Hàn Kỳ Thiên lùi lại ba bước, khoảng cách đủ an toàn để đối phí với dị động.

-Hừ! Lạc vương là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bắt người! -Gã sai vặt hừ lạnh, hất hàm sai bảo hai mươi tên cao thủ phía sau. Dưới ánh trăng bàng bạc, lưỡi kiếm ánh lên thứ ánh sáng sắc lạnh của kim loại.

Hàn Kỳ Thiên trở về phủ đã là tờ mờ sáng, cả người lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

-Thiên ca! Có gì không ổn sao? -Đứng chờ Hàn Kỳ Thiên ở cửa phòng là Giải Nguyệt Lăng với khuôn mặt đi tươi cười cùng lo lắng.

-Không có gì! Muội về phòng nghỉ đi! -Hàn Kỳ Thiên từ chối cho ý kiến nhấc chân lướt qua Giải Lăng Nguyệt, đẩy cửa phòng.

-Thiên ca, nói muội nghe đi! Có chuyện gì à? -Giải Lăng Nguyệt nhìn ra sắc mặt Hàn Kỳ Thiên không tốt liền theo thói quen nắm ống tay áo Hàn Kỳ Thiên giật lại.

-Đã bảo là không là không! Để bổn vương yên! -Hàn Kỳ Thiên tâm trạng không tốt lại không có người phát tiết lúc này liền đổ lên đầu Giải Lăng Nguyệt.

Giải Lăng Nguyệt vốn là hòn ngọc trên tay Giải Thiên Lăng, là bảo vật vô giá của nhị vị cung chủ Lăng Vân cung tiền nhiệm, có bao giờ chịu người ta la mắng, to tiếng quá?

-Thối Thiên ca! -Giải Lăng Nguyệt dậm chân, cắn răng xoay người rời đi.

Hàn Kỳ Thiên đóng cửa, cả người ngã lên giường, thánh chỉ cùng hỏi phù mọi người giành giật không thương tiếc bị ném qua một bên.

-Hoàng thượng đã băng hà rồi! -Lý công công mang theo khuôn mặt đầy nước mắt bước ra tuyên bố với bá quan văn võ đang quì ngoài cửa.

Nhất thời tiếng la khóc khắp hoàng cung, kẻ thật lòng người cười sau nước mắt. Tất cả cũng chỉ là giả mù sa mưa!

-Hừ! Các người nói thánh chỉ là thật liền là thật sao? Ai biết các người có nhân cơ hội ép hoàng thượng hay không? -Một vị quan ngũ phẩm châm chọc.

-Thật hay không chẳng lẽ te không biết sao? - Một nam nhân trung niên trong mắt loé tinh quang vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng cầm trong tay thánh chỉ.

Cả đại điện bao trùm trong bầu không khí căng thảng, giương cung bạt kiếm. Bao nhiêu năm qua một nữ nhân thất sủng như Liên đế hậu vẫn đứng vững trên ngôi vị chủ lục cung thì hẳn không phải là nữ nhân tầm thường thậm chí là rắn độc của bầy rắn độc. Mười mấy năm, Liên đế hậu và nhị hoàng tử Hàn Kỳ Kim đã lôi kéo quan lại, xây dựng thế lực tạo thành một phe cánh trong triều. Ẩn nhẫn bao nhiêu năm chỉ cho một ngày: hoàng đế qua đời, tranh giành ngôi vị cửu ngũ chí tôn!

Phe cánh còn lại là của Phong phi và tứ hoàng tử Hàn Kỳ Phong. Quan lại trong triều chia làm ba phe, một phe của nhị hoàng tử Hàn Kỳ Kim, một phe của tứ hoàng tử Hàn Kỳ Phong và phe của thừa tướng Kỳ Dung. Vấn đề là thừa tướng Kỳ Dung lại đứng về phía của Lạc vương Hàn Kỳ Thiên. Vậy sẽ lên làm hoàng đế đây?

-Vương gia, ngài chắc chứ? -Kỳ Dung đứng bên cạnh Hàn Kỳ Thiên dưới con mắt của quần thần hỏi Hàn Kỳ Thiên.

-Ân! -Hàn Kỳ Thiên quét mắt một lượt, nặng nề nói. Có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất, y không muốn chuyện tối qua lập lại nhất là không phải với y.

Sau tiếng hô bắt người của gã sai vặt, hai mươi tên cao thủ tuốt kiếm xông về Hàn Kỳ Thiên. Trong không khí lãnh lẽo mang theo mùi vị chết chóc, xuất hiện hai hơn hai mươi người y phục màu vàng biểu thị thân phận cao thủ đại nội: cẩm y vệ! Hai bên đều là cao thủ cân sức với nhau, cuộc chiến lại gia nhập thêm mười nam nhân áo đen về phe của Hàn Kỳ Thiên. Có sự gia nhập của mười này, thế cục cân bằng liền bị phá vỡ hai mươi cao thủ kia dần rơi vào yếu thế, toàn bộ tự sát.

Hàn Kỳ Thiên quan sát tất cả, nét mặt một chút cũng không thay đổi. Là ai Hàn Kỳ Thiên không cần phải hỏi vì trên xe ngựa có ký hiệu của Kim vương, không phải Hàn kỳ Kim thì là ai?

-Vương gia, mời vương gia đi theo chúng tôi, chủ tử chúng tôi, Phong vương rất muốn gặp vương gia -Một tên áo đen có vẻ là người cầm đầu cung kính nói, thái độ so với gã sai vặt ban nãy là một trời một vực.

-Chủ nào tớ nấy! Tứ ca giáo người thật tốt! -Khoé miệng Hàn Kỳ Thiên nhấc lên nụ cười, bước về phía hắc y nhân, ý tứ trong đó không cần nói người thông minh cũng hiểu.

-Đa tạ vương gia khen ngợi! -Hắc y nhân cầm đầu ngoắc tay ra hiệu cho những người còn lại thu kiếm.

-Đa tạ! -Hàn Kỳ Thiên lướt qua hai mươi cẩm y liền nói lớn, nới cả với ảnh vệ đang ẩn núp.

-Tứ ca hảo? -Hàn Kỳ Thiên đến Phong vương phủ đã thấy Hàn Kỳ Phong đứng ở cửa, dáng vẻ tự tin chắc chắn Hàn Kỳ Thiên sẽ đến.

-Thất đệ hảo, mời vào! -Hàn Kỳ Phong cười đến sáng lạn, khuôn mặt luôn treo một nụ cười hoà hảo, là một kẻ tiếu lý tàng đao (dưới nụ cụ cười ẩn dấu cây đao).

-Vương phủ bày trí rất thanh nhã.

-Đa tạ thất đệ ca ngợi.

-Trà Bích loa xuân rất thơm -Hàn Kỳ Thiên nhấp một ngụm trà, thanh mát của là trà làm tâm tình dậy sóng ổn lại một chút.

-Đa tạ.

Hai người bọn họ, hai huynh đệ từng lớn lên bên nhau bây giờ lại nói với nhau những lời khách sáo như thế. Nhân sinh thật là không thể ngờ.

-Ta không muốn làm hoàng đế! -Hàn Kỳ Thiên nghiêm túc nói, khuôn mặt yêu nghiệt thêm vài phần lạnh lẽo

-....

-Nhưng ta lại muốn sống, Hàn Kỳ Kim không phải lựa chọn tốt! -Hàn Kỳ Thiên híp mắt quan sát nét mặt của Hàn Kỳ Phong, tượng chừng như một động tác nhỏ cũng không thoát khỏi đôi mắt sâu như hút hồn.

-Cho nên? -Hàn Kỳ Phong nét cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, tà tà nhấp một ngụm trà.

-Cho nên...ngươi làm hoàng đế của ngươi, ta, làm vương gia của ta. Thế nào? -Hàn Kỳ Thiên cố ý kéo dài từ "thế nào? ", trong lời không mang theo một chút thương lượng mà có phàn gượng ép.

Hàn Kỳ Thiên lấy một động tác nhàn nhã nhấc chén trà lên xoay tròn nhàn nhạt nói như thể đang nói chuyện một mình và việc mình đang nói khong phải là quyết ngôi vị cửu ngũ chí tôn của Kim quốc.

-Lý do? Cho ta lý do phải thoả thuận với ngươi, Thiên đệ! -Hàn Kỳ Phong thu lại nụ cười giảo hoạt trên mặt, chén trà bị giằng mạnh xuống bàn vang lên một tiếng "cộp".

-Lý do? Hổ phù trong tay ta chính là lý do -Hàn Kỳ Thiên nhếch mép nở một nụ cười đắc thắng, một hoàng đế khong có hổ phù thì tính là cái gì? Hổ phù chính là con át chủ bài tuyệt vời nhất!

-Ngươi đang giữ hổ phù? -Hàn Kỳ Phong giấu cảm xúc trong nụ cười rất tốt nhưng kinh ngạc trong mắt vẫn không giấu được, phụ hoàng của y thế mà lại giao hổ phù cho thất đệ cho một hoàng tử thất sủng nhiều năm.

Thất sủng? Chỉ e trong đó có ẩn tình, tình cảm cùng tình yêu của Hàn Kỳ hoàng đế tuyệt đối không phải là thoáng qua.

Còn Hàn Kỳ Phong y thì sao? Sủng ái tận trời? Chỉ e là lấy y làm bình phong che mưu chắn gió cho Hàn Kỳ Thiên mà thôi.

Hàn Kỳ Phong bất giác rùng mình rồi nở một nụ cười chua chát. Phụ hoàng tình cảm của mẫu phi mười mấy năm qua thì sao đây?

-Thì sao? -Hàn Kỳ Thiên đùa nghịch chén trà trong tay, men sứ màu tím thực sự rất tốt, nhìn thấy y phục Giải Lăng Nguyệt thường là màu tím bây giờ nhìn thấy chén trà màu tím lại cảm thấy thú vị. Chén trà màu tím phải nói là khá hiếm.

-Ngươi không sợ ta cướp sao? Giết ngươi cướp hổ phù trong vương phủ của ta, địa bàn của ta làm những chuyện như thế là tốt nhất! -Hàn Kỳ Phong nhìn Hàn Kỳ Thiên có chút cảm thương, một tiểu hoàng tử năm đó ngây thơ, trong sáng lại trở nên tính toán, thuần thục như bây giờ.

Thực ra Hàn Kỳ Thiên là kẻ đáng thương nhất trong số các huynh đệ, mất mẫu phi như mất đi vinh hoa phú quí lại bị phụ hoàng "bỏ mặc ". Ít ra y còn có Phong phi làm chỗ dựa, có mười mấy năm "sủng ái " của phụ hoàng. Suy nghĩ đó vừa xẹt qua, Hàn Kỳ Phong liền lập tức xua đi, người sống trong cung nói cái gì đến thương cảm?

-Giết ta cướp hổ phù? Ngươi là ngu thật hay giả ngu đây? Chả lẽ ngươi không thấy cẩm y vệ đi theo bảo vệ ta sao? -Hàn Kỳ Thiên cười giễu.

-Còn có cả ảnh vệ nữa, mặt mũi ngươi thật là lớn -Hàn Kỳ Phong bổ sung, bản thân y không ngờ phụ hoàng lại có thể điều động toàn bộ cao thủ đi theo bảo vệ Hàn Kỳ Thiên.

-Là mặt mũi các ngươi lớn! -Hàn Kỳ Thiên chỉnh lại.

-Là vậy nói như ngươi nếu ta đồng ý chẳng phải là mặc ngươi muốn làm gì thù làm tung hoành ngang dọc sao? -Hàn Lỳ Phong quay lại nghiêm tục, việc cướp hổ phù hiển nhiên chỉ là nói giỡn.

-Phải! -Hàn Kỳ Thiên không quả quyết, y không muốn bị quản thúc.

-Vậy ta làm hoàng đế thế nào đây? -Sắc mặt Hàn Kỳ Phong tái mét nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

-Thì ngươi cứ ngồi lên ngai vàng của ngươi thôi! Chỉ cần không giết ngươi, soán ngôi đoạt vị là được! -Hàn Kỳ Thiên không nhanh không chậm nói, cố ý để cho Hàn Kỳ Phong phải chờ đợi.

-Được! Thành giao! -Hàn Kỳ Phong cắn răng nói, ngôi vị hoàng đế kia chắc chắn là đến tay.

-Thành giao! -Dường như chỉ chờ có thế, Hàn Kỳ Thiên liền đứng bật dậy xoay người rời đi.

Bóng dáng nhanh chóng mất vào màn đêm, trong không du chỉ còn vọng lại lời nói.

-Hảo công phu! -Hàn Kỳ Phong nhìn theo khen thầm, Hàn Kỳ Thiên quả thật là gặp được cao nhân chỉ điểm võ công tiến xa mà y khó lòng đuổi kịp.

Thật là mong chờ ngày mai...

Hàn Kỳ Phong xoay người về nội thất.

Hết chương 8

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.