Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 8488 chữ

Chương 9:

-Mỹ nhân, ta đến với nàng đây! -Một giọng nam khò khè mang theo vài phần dâm đãng vang lên.

Cái con người phát ra âm thanh của quỉ háo sắc ấy, cả người là từng ngấn mỡ xếp chồng lên nhau, rung lên theo từng bước chân. Một con quỉ già háo sắc béo phệ!

Trong một căn phòng trang trí một màu đỏ rực không trang nhã một tý nào. Trên chiếc giường lớn, một nữ nhân choàng nên mình vải lụa mỏng màu trắng nổi bật giữa căn phòng để lộ ra cánh tay, cặp chân dài trắng nõn và cả những đường cong mê người. Từ chiếc lắc vàng dưới chân biểu thị cho thân phận hoa khôi vang lên những âm thanh "leng keng " vang lên theo một qui luật làm cho tinh thần người khác sôi sục, nôn náo và tăng thêm vài phần dục tính.

Hoa khôi không hổ là hoa khôi, nữ nhân kia mái tóc đen mượt xoã dài trước ngực che không hết những chỗ cần che mà lại thêm phần lấp ló. Khuôn mặt trắng như bạch ngọc thượng hạng được tô thêm phần hồng cho thêm phần ma mỵ. Tân khoa khôi của Hợp Hoan lâu, chính lạ vị bạch y nữ tử đi cũng với thánh nữ Lăng Bình trước kia, Bạch Phong Hoa!

-Ta đến đây! -Tảng thịt mỡ kia theo từng tiếng leng keng mà mà dục vọng dâng tràn, không kịp cởi y phục mà xé toạc nhảy lên giường vồ lấy Bạch Phong Hoa.

Á..á...á...

Một tiếng rú không kịp bật ra khỏi miệng, một mũi kiếm đã đâm qua ngực của tảng thịt mỡ, nhằm ngay vị trí trái tim đâm xuyên qua. Con quỉ già háo sắc kia khuôn mặt khi chết vẫn còn là kinh hoàng hai mắt trợn trừng hẳn là không biết tại sao mình chết.

-Xong rồi sao? -Bạch Phong Hoa vốn lăn vào góc khi tảng thịt mỡ kia vồ đến lồm cồm bò dậy, tấm lụa mỏng liền rơi xuống.

-Xong rồi! -Bên cạnh giường một nữ nhân toàn thân y phục màu đen, rút kiếm từ ngực tảng thịt mỡ ra, rất tự nhiên lau vào áo tảng thịt mỡ.

Nữ nhân vận hắc y kia lấy từ trong tủ ra một bộ y phục màu xanh lục nhạt ném cho Bạch Phong Hoa. Rồi lại lấy ra một cái bình sứ, lắc nhẹ, một ít bột phấn màu trắng rơi trên người tảng thịt mỡ. Cơ thể bị đâm lủng một lỗ của tảng thịt mỡ kia sùi lên bột trắng rồi bắt đầu tan dần thành một vũng nước. Lọ sứ kia dĩ nhiên là "Hoá thi thuỷ" của Sát Tinh lâu.

Toàn bộ sự việc xảy ra trước mắt nhưng Bạch Phong Hoa lại xem như chẳng có chuyện gì một chút sợ hãi cũng không có thậm chí một cái chớp mắt cũng không có, mọi việc diễn ra như thể rất bình thường, như ra chợ mua một bó rau vậy.

Sát Tinh lâu là một tổ chức không những thần bí mà còn tổ chức vô cùng chặt chẽ cùng mạng lưới thông tin vô cùng lớn. Sát Tinh lâu buôn bán hai thứ: mạng người và tin tức. Sát Tinh lâu có hai dạng sát thủ : sát thủ nằm vùng và sát thủ tự do. Sát thủ nằm vùng có được sự bảo hộ của Sát Tinh lâu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không bị cừu nhân đuổi giết, toàn bộ thông tin đều tuyệt mật nhưng sai đâu phải đánh đó và tỷ lệ chia thường rất thấp 3-7. Sát thủ tự do thì ngược lại, không được Sát Tinh lâu bảo hộ, tuỳ thời có thể bị cừu nhân đuổi giết, coa thể tự do lựa chọn nạn nhân của mình, thông tin cá nhân có thể bị rao bán và đổi lại tỷ lệ chia là rất cao 7-3. Các sát thủ tự do thường đa phần là cao thủ hàng đầu võ công cao cường trên giang hồ. Còn sát thủ nằm vùng thì thường võ công thuộc loại khá nhưng đôi khi cũng có những cao thủ võ công thâm hậu ham thích giết chóc. Sát thủ nằm vùng đến một mức độ nhất định cũng có thể chọn lựa đối tượng ám sát trong một vài trường hợp.

Và thêm một điểm nữa, sát thủ nằm vùng sẽ có thêm thông tin về nạn nhân và sát thủ tự do chỉ có tên và giết.

Nữ nhân vận hắc y kia lại là một sát thủ nằm vùng có hoa văn màu đỏ trên áo, là sát thủ nằm vùng có thể lựa chọn nạ nhân.

-Lão già ngu ngốc! -Bạch Phong Hoa chề môi, nhảy xuống giường đi giày vào rất tự nhiên rót một chén rượu.

-... -Nữ nhân kia không nói gì cũng đến rót một chén rượu uống.

-Ai lão già này thật là, tiền nhiều thì làm gì? Lại gặp phải vị phu nhân hay ghen thích giữ của. Chậc! Đến chết chắc lão cũng chả nghĩ được là bị phu nhân của mình thuê sát thủ giết... -Bạch Phong Hoa cảm khái, lắc đầu nguầy nguậy ra chiều tiếc thương lắm.

-Ai? -Hắc y nữ tử đang nhàn nhã uống trà đột nhiên đứng bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm rút ra một nửa. Con người nhàn nhã một khắc ban nãy với con người đề cao cảnh giác như bây giờ tựa như là hai người khác nhau.

-Giao tỷ? -Bạch Phong Hoa thấy hành động của hắc y nữ tử gọi là Giao tỷ kia liền lập tức cảnh giác rút ra một đoản kiếm dưới gầm bàn.

-Ách! -Trên mái truyền đến một giọng nam đồng thời vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên là chủ nhân của nó cố ý. Tiếng bước chân đi gần về phía cửa sổ, "phật "một bóng người nhảy từ ngoài của sổ vào.

Nam nhân vừa "bay " vào đáp xuống ngay cạnh cửa sổ, một chút nghe lén bị bắt gặp cũng không có, cả người lười biếng, hai tay chống xuống dựa cả người vào khung cửa sổ. Nam nhân này ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt, trên miệng còn ngậm một cái lá trúc. Cả người toát ra một mùi hương nhàn nhạt của dược liệu. Không phải Mạc Kiến Nhân thì là ai?

-Ngươi là ai? Đêm hôm đến đây làm gì? Nói! -Hắc y nử tử rút kiếm chỉ vào Mạc Kiến Nhân, giọng nói mang theo tức giận liền tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Kẻ này đứng trước mặt nàng không hề run sợ mà lại nhàn nhã, lười biếng như thế là khinh thường nàng sao?

-Ách! Mỹ nữ có gì từ từ nói! -Mạc Kiến Nhân tặng kèm một nụ cười "rạng rỡ" chọc cho người ta sôi máu và thành công khiến hắc y nữ tử kia tức giận đâm kiếm tới. Mạc Kiến Nhân nhảy sang trái, nghiêng người né hai đường kiếm hiểm của hắc y nữ tử, không quên đổ thêm dầu vào lửa -Mỹ nữ! Cẩn thận! Đao kiếm không có mắt!

-Nói đêm khuya ngươi đến đây làm gì? -Hắc y nữ tử thu kiếm, tra vào vỏ, lùi lại đứng cạnh Bạch Phong Hoa.

Hai chiêu vừa rồi chỉ là thử sức Mạc Kiến Nhân, đường kiếm đâm thẳng, nhanh, chuẩn tuy hiểm nhưng không mang theo nội lực. Hắc y nữ tử kia tra kiếm vào vỏ, không cảnh giác là vì Mạc Kiến Nhân trên người không mang theo sát khí, đó là cái mà đệ nhất sát thủ của Sát Tinh lâu có thể cảm nhận được. Bạch Phong Hoa thấy hành động thu kiếm của hắc y nữ tử thì không nói gì, cũng bắt trước thu lại đoản kiếm nhưng ánh mắt vẫn dè chừng nhìn Mạc Kiến Nhân.

-Thì đến đây làm chuyện người ta nên làm! -Mạc Kiến Nhân thấy hành động của hai người liền cười híp cả mắt.

-Làm chuyện người ta nên làm? -Bạch Phong Hoa không chờ hắc y nữ tử nói gì đã nhảy vào, một chút dè chừng liền thay bằng tò mò?

-Dĩ nhiên! Đến kỹ viện là để tìm vui a ~Mạc Kiến Nhân kéo dài từ "tìm vui ", thực sự giống những công tử hay dạo kỹ viện, trên mặt như viết rõ chữ "háo sắc ".

-Vậy sao ngươi không đi bằng cổng lớn mà lại đi bằng...cửa sổ? -Bạch Phong Hoa thấy hắc y nữ tử ngồi xuống nhàn nhã rót rượu liền lấn tới.

-À ta muốn coi xuân cung đồ sống ai ngờ lại bắt gặp được chuyện vui hơn chậc! -Mạc Kiến Nhân trên mặt tràn đầy hào hứng, chuyện giết người liền xem như một vở kịch trong tửu lầu.

Phụt.

- Xuân...khụ...cung đồ....khụ khụ sống? -Hắc y nữ tử đang uống rượu liền phun ra toàn bộ, ho sặc sụa. Cả khuôn mặt xinh đẹp không son phấn vì ho mà thêm phần đỏ ửng, xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp.

-Ta nói không đúng sao? Xuân cung đồ trên giấy chỉ là lý thuyết thôi à, hai người trên giường với nhau lăn qua, lộn lại, kêu rên, thở dốc mới sống động, không phải xuân cung đồ sống là gì? Ta nói đúng không truyền nhân của Trường Linh kiếm pháp Đình Giao? -Mạc Kiến Nhân vừa cười vừa bước tới, ép sát hắc y nử tử.

-Ngươi....ngươi làm sao... biết? -Hắc y nử tữ hay chính là Đình Giao không giấu nổi ngạc nhiên, nhất thời liền ấp úng, hơn nữa rất nhiều năm qua không có nam nhân nào gần mình như thế.

Chóp mũi hai người lúc này chỉ cách nhau chưa đến một phân, tưởng chừng như chỉ nhúc nhích một chút liền có thể chạm vào. Mùi hương dược vật và mùi hương nam tính trên người Mạc Kiến Nhân thoang thoảng truyền vào cánh mũi khiến Đình Giao đỏ mặt.

-Ta làm sao biết? Ta mất mười vạn lượng vàng kim để biết được trên cô nương đó, Đình Giao. Còn truyền nhân của Trường Linh kiếm pháp thì ta biết khi cô nương tấn công ta, hàn khí từ kiếm truyền đến ta liền biết là Trường Linh kiếm làm từ hàn thiết! -Mạc Kiến Nhân từng chút từng chút gỡ ra từng khúc mắc trong lòng Bạch Phong Hoa và Đình Giao.

-Ha không ngờ tổ chức lại bán rẻ Đình Giao ta với mười vạn lượng vàng kim như thế! - Đình Giao cười mỉa mai, trên mặt là lạnh lùng không mang theo một tia cảm xúc.

Còn Bạch Phong Hoa thì chỉ mỉm cười, mười vạn lượng hoàng kim, cả Đình Giao và Lăng Bình (Bảo Bình) đều có liên quan đến số vàng này. Bạch Phong Hoa nhìn trần nhà. Thật không biết bây giờ Lăng Bình (Bảo Bình) đang làm gì, tỷ tỷ sống có tốt không?

- Đúng thế, hay là mỹ nhân, nàng theo ta đi? -Mạc Kiến Nhân cợt nhả, không biết lấy từ đâu ra một cây quạt bằng lụa cán gỗ mà phe phẩy, trông rất ra dáng thiếu gia nhà giàu đi dạo kỹ viện.

-Sao ta phải theo ngươi? -Đình Giao khinh miệt tặng cho Mạc Kiến Nhân cái lườm nguýt cháy mặt.

-Bởi vì ta...

.... vút....Một vật lấy tốc độ cực nhanh phóng đến.

Vật đó bay đến chỉ lóe lên thứ ánh sáng lạnh ngắt chỉ trong một cái chớp mắt khiến cho người ta dễ tưởng lầm là ảo giác. Vật đó, nếu các bậc cao thủ tai thính mắt tinh liền có thể nhận ra trên đó có cột một cuộn giấy, hiển nhiên là dùng để truyền tin. Ám khí bay đến nhắm thẳng vào cái cột sau lưng Đình Giao bay tới nhưng đáng tiếc giữa đường bay lại bị hai ngón tay trái của Mạc Kiến Nhân dùng sức kẹp lại.

Hành động này nói thì dễ nhưng muốn thực hiện được đòi hỏi độ nhanh, chuẩn và chính xác tuyệt đối. Một hành động đủ tố cáo võ công của chủ nhân nó, Mạc Kiến Nhân không phải là tầm thường.

Mạc Kiến Nhân bẻ gãy ám khí, rút cuộn giấy ra cầm trong tay giơ lên như thể đang nghiên cứu một hiện tượng lạ nào đó.

-Tỷ, nhiệm vụ... - Bạch Phong Hoa nhìn thấy vật kia rơi vào tay Mạc Kiến Nhân liền trở nên mất bình tĩnh, vô tình nói ra điều không nên nói.

Mọi nhiệm vụ đều được thực hiện trong bí mật là qui định của Sát Tinh lâu. Nếu nội dung nhiệm vụ bị tiết lộ không chỉ làm cho đối tượng ám sát có phòng bị mà còn gây ra nguy hiểm cho những sát thủ khác.

- Trả lại cho ta! - Đình Giao tức giận, âm thanh liền thêm bảy phần lạnh lùng ba phần sát khí. Thấy vật kia rơi vào tay Mạc Kiến Nhân trong lòng không khỏi hấp tấp chỉ là Đình Giao giữ trong lòng không thể hiện lên mặt mà thôi.

-Hử? Trả cho nàng! - Mạc Kiến Nhân ngoan ngoãn hợp tác đến lạ, đem giấy và cả ám khí ném tới chỗ Đình Giao.

Đình Giao ) liền nhanh tay bắt được, cuộn giấy được mở ra. Cả Đình Giao và Bạch Phong Hoa đều tập trung vào cuộn giấy mà bỏ khóe miệng Mạc Kiến Nhân đang cong lên. Đình Giao cầm tờ giấy xem xong liền cầm cuộn giấy đem đốt rồi cầm ám khí truyền nội lực phóng thẳng ra ngoài cửa sổ.

- Bây giờ ngươi có thể đi chưa? - Đình Giao lúc này mới để ý đến Mạc Kiến Nhân đang ngồi vắt vẻo ở cửa sổ, với hành động của hai người chỉ nhàn nhạt vừa cười vừa quan sát, tuyệt nhiên không có lên tiếng.

- Mỹ nhân, nàng thật lạnh lùng. Cơ mà...chúng ta nhất định gặp lại!- Mạc Kiến Nhânbuông một nụ cười khoái trá rồi ngả người ra đằng sau, cả người liền rơi ra ngoài mất hút trong bóng đêm.

- Tỷ tỷ, nhiệm vụ lần này... -Bạch Phong Hoa không giấu khỏi lo lắng, nhiệm vụ này không chỉ có hai tỷ muội các nàng thực hiện, sẽ có người khác nhưng sẽ là nguy hiểm hơn. Nơi đến là long đàm miệng hổ, người được thuê ám sát có lớp lớp bảo vệ. Tỷ muội các nàng phải làm sai đây?

- Tới đâu hay tới đó Hoa nhi- Đình Giao ngáp một cái, khuôn mặt lạnh lùng bàn nãy liền thay bằng dáng vẻ vô cùng trẻ con, lập tức leo lềnh giường đi ngủ làm Bạch Phong Hoa chỉ biết lắc đầu chán nản.

Mạc Kiến Nhân khi thả người rơi ra ngoài liền phi thân nhảy lên một mái nhà khác mặc cho gió mây vần vũ. Lòng bàn tay đang nắm chặt ban nãy cầm cuộn giấy lúc này mới mở ra. Tay phải cầm một ít bột rắc lên, lòng bàn tay trái liền hiện lên sáu chữ màu đỏ như máu. Trong không khí phảng phất một mùi thơm nồng, mùi thơm càng nồng chữ càng mờ đi cho đến khi biến mất.

Mạc Kiến Nhân không kinh hòang, không hoảng sợ mà thay vào đó là chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở căn phòng của Đình Giao rồi mới phi thân rời đi.

"Mỹ nhân hẹn gặp lại"

Sau ba ngày để tang tiên hoàng là ngày đăng cơ của tiến đế, trái với suy nghĩ của mọi người tân đế không phải là thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên. Tân đế lại là Hàn Kỳ Phong, còn Hàn Kỳ Thiên thì được phong làm Lạc thân vương. Hôm nay chính là ngày cả nước ăn mừng tân đế đăng cơ. Thánh chỉ vừa ban ra, Hàn Kỳ Phong đã ban liền một thành chỉ miễn thuế cho bá tánh ba năm, thử hỏi dân chúng sao có thể không vui mừng?

Thêm vào đó lại còn là ý kiến đồng thuận của Lạc Thân vương Hàn Kỳ Thiên có thể nói dân chúng vui mừng vì có được hoàng đế anh minh yêu thương dân lại có thêm cả một vị thân vương biết lo cho dân, hoàng tộc huynh đệ thuận hòa không phải là phúc của bá tánh hay sao?

Nhưng mọi người đều không biết, mọi âm mưu máu tanh vẫn chưa bắt đầu.

Kinh thành Kim quốc mọi ngày đã đông vui, tấp nập thì nay lại càng đông vui, tấp nập hơn bởi sứ giả các nước đều lũ lượt kéo đến mang theo lễ vật chúc mừng. Sứ giả của các quốc gia đến cũng là một đề tài bàn tán sôi nổi của dân chúng.

- Ta nghe nói sứ giả Thủy quốc là tứ công chúa Hạ Thủy La. Nghe đồn nàng ta nhan sắc chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa lại là đệ nhất vũ cơ của Thủy quốc, là trân bảo của hoàng đế Thủy quốc. Chậc chậc...ta cá nàng ta đến để hòa thân.

-Chắc chắn, mà theo ngươi nàng ta đến để cầu thân với ai?

- Tám phần là cầu thân với hoàng thượng anh tuấn tiêu sái của chúng ta!-Một hán tử vỗ đùi đen đét ra chiều thích thú, mưa bay xối xả.

- Ta lại nghĩ là với Lạc Thân vương của chúng ta nha. Ngươi thử nghĩ xem trong tay Lạc Thân vương có binh quyền, cầu thân có khi còn được làm chính phi, còn nhập cung cùng lắm chỉ làm một quí phi.

-Có lý! Có lý a!

Cứ như thế chuyện vui của cả nước, lễ đăng cơ của tân hoàng và sự có mặt của công chúa Thủy quốc Hạ Thủy La trở thành câu chuyện được bàn tán nhiều nhất, là câu chuyên nói vui của bình dân bá tánh Kim quốc.

-Ui mà ta nghĩ dễ gì Lạc Thân vương đồng ý đâu. Nhan sắc của Thủy công chúa gì đó mới là lời đồn thổi, có khi nàng ta xấu như ma đến mức không dám ra đường gặp ai luôn ấy chứ.

-Nghe nói nàng ta mười tám rồi đó, hơn hoàng đế chúng ta một tuổi, hơn Thân vương hai tuổi. Ái chà chà!

-A có khi nàng ta nhân phẩm quá tệ đến nổi không gả đi được.

Tất cả những lời nói cười này đều rơi vào tai một nữ tử y phục màu xanh nhạt. Khuôn mặt che đi bằng lụa xanh mỏng không có khả năng che đi những đường nét sắc xảo trên mặt. Nữ nhân đó yểu điểu, thướt tha mỗi bước đi lại câu thêm linh hồn của một nam nhân trên đường. Tuyệt đối là một đại mỹ nữ!

-Công chúa, bọn họ...-một vị cô nương có vẻ là nha hoàn theo hầu tỏ vẻ không vui, hai lông mày nheo lại, nhỏ giọng nói.

-A Hoa, im miệng!-Nữ nhân kia cau mày, quát khẽ. Đã bảo ra ngoài không được gọi nàng là công chúa.

Nha hoàn nhanh nhảu kia liền im miệng, không dám ho he chỉ lẳng lặng đi theo như một cái đuôi. Bọn họ đến trước đoàn sứ giả để nghe ngóng tình hình, nếu thân phận bị bại lộ thì kế hoạch thăm dò coi như tan tành mây khói.

Hai nữ nhân đó mặc dù thu hút sự chú ý của nhiều người nhưng rồi rất nhanh mọi người đều quên lãng. Bởi lẽ mấy ngày nay mấy vị công chúa, quận chúa, tiểu thư từ chư hầu các nước đều đổ đến Kinh thành nhằm tham gia đại điển đăng cơ của tân hoàng Hàn Kỳ Phong . nên mỹ nhân, mỹ nam thực sự là không thiếu.

Căn phòng vàng rực với rèm châu mai và các thứ bàn ghế, lư hương, họa đồ cao quí và tinh xảo, hai nam nhân ngồi đối diện nhau, một nam nhân mặc hoàng bào và một nam nhân mặc tử y. Hai người này không phải Hàn Kỳ Phong và Hàn Kỳ Thiên thì còn là ai?

-Ngày mai công chúa Thủy quốc sẽ đến đây, đệ sắp xếp thế nào rồi?-Hàn Kỳ Phong đánh từng nhịp lên mặt bàn vừa có vẻ lơ đễnh lại vừa có vẻ quan tâm.

Mấy ngày qua, Hàn Kỳ Phong hoàn toàn đã có thể tin tưởng Hàn Kỳ Thiên không có tham vọng lẫm dã tâm tranh ngôi vị hoàng đế này mà ngược lại còn giúp đỡ y không ít. Đối với nơi hoàng cung đẫm máu tanh này, tìm được chút ấm áp tình thân cũng là điều hiếm hoi. Hàn Kỳ Thiên bây giờ với Hàn Kỳ Phong không còn tạo nên mối đe dọa nữa, phải chăng vì những năm tháng chung sống thưở nhỏ khiến y mong ngóng và tin tưởng vào Hàn Kỳ Thiên hơn chăng?

Hàn Kỳ Thiên chắp tay nhìn Hàn Kỳ Phong không vội nói ngay. Tin tưởng, toàm tâm toàn ý giao cho y tự quyết định mấy ngày nay của Hàn Kỳ Phong, y không phải không thấy. Ngay đến cả việc sử dụng hoàng ấn ban thánh chỉ miễn thuế cho dân chúng ba năm, Hàn Kỳ Phong cũng để mặc y quyết định mà không nói một tiếng nào. Rất nhiều việc đều do mình tự quyết định ngay cả tổ chức đại điển hay đón tiếp sứ giả các nước. Vị hoàng huynh Hàn Kỳ Phong đang muốn chứng minh điều gì? Là thật tâm hay chỉ muốn khiến y tin tưởng mà lơ là cảnh giác?

-Đã sắp xếp hết cả rồi!- Hàn Kỳ Thiên nâng tách trà lên ngấp một ngụm. Để thứ chất lỏng đăng đắng làm đầu óc y thanh tỉnh lại đôi chút. Có lẽ là mình tự đa tình và nghĩ nhiều quá rồi.

Hàn Kỳ Thiên đưa tay lên day trán, mấy ngày nay công việc thật sự quá nhiều, Hàn Kỳ Thiên y thậm chí còn phải ở lại hoàng cung mà chưa về đến vương phủ một chút nào. Vừa tổ chức lễ tang cho phụ hoàng liền phải tổ chức lễ đăng cơ cho Hàn Kỳ Phong, tất cả phải nhanh để nhi mẫu Liên Đế hậu trở tay không kịp. Thật sự là quá mệt mỏi!

Nha đầu Tiểu Lăng kia bây giờ không biết như thế nào? Nghĩ đến khuôn mặt như băng thanh ngọc khiết không vướng chút bụi trần của Giải Lăng Nguyệt, Hàn Kỳ Thiên bất giác nở một nụ cười.

-Hoàng đệ, nếu mệt thì nghỉ ngơi chút!- Hàn Kỳ Phong là thực tâm ân cần quan tâm Hàn Kỳ Thiên .

-Ân! Hoàng thượng, cáo từ!-Hàn Kỳ Thiên chắp tay, cũng nên trở về gặp nha đầu đó rồi.

Hôm nay là ngày đoàn sứ giả của công chúa Thủy quốc Hạ Thủy La sẽ đến. Hai bên quan viên đứng thành hai hàng. Đứng đầu là Hàn Kỳ Thiên , đại diện cho Kim quốc theo đúng vai vế thì tân hoàng Kim quốc không cần phải đích thân đón tiếp mà có thể cử một viên quan nhị phẩm trở lên. Nhưng Hàn Kỳ Thiên đích thân đón tiếp thì quả thật có phần trọng đại hơn.

Đoàn xe của Thủy quốc gồm ba xe ngựa, một cỗ kiệu có ngựa kéo và một đoàn mười chiếc xe cống phẩm. Ba cỗ xe ngựa kia chắc chắn là quan viên đi theo. Nhưng thu hút sự chú ý là cỗ kiệu có ngựa kéo dẫn đầu kia. Cỗ xe ngựa treo rèm hoa làm từ lụa thượng hạng của Tư Mã gia, rèm lại có màu xanh là dấu hiệu của hoàng tộc Thủy quốc, ngoại trừ người của hoàng thất sử dụng màu xanh dương là khi quân đại tội. Không cần nói cũng biết người ngồi trong xe là ai.

Đoàn xe sứ giả Thủy quốc đi đến Bắc Vũ môn liền lại, các quan viên trên xe liền theo phép tắc nhưng công chúa Hạ Thủy La của bọn họ thì lại chậm chạp chưa chịu xuống xe. Sứ giả Thủy quốc không khỏi toát mồ hôi hột, công chúa bọn họ hết đòi tới trước bây giờ lại định làm gì đây? Bắc Vũ môn không chỉ có quan viên đón tiếp sứ giả mà còn có bá tánh tò mò kéo đến chiêm ngưỡng nhan sắc được đồn thổi hơn cả tiên nữ của vị công chúa này.

-Công chúa điện hạ, mời người xuống xe- Một quan viên tam phr không biết làm sao liền mở miệng. Thực sự là không phải phép tắc mà.

Tâm trạng vị quan kia là nóng hơn cả lửa bởi đã một khắc trôi qua mà vị công chúa của bọn họ không có bất kỳ động tĩnh gì. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

-Lạc Thân vương gia, bổn công chúa đi xe lâu chân tê không đứng được. Không biết ngài có thể đỡ ta xuống xe không?-bên trong truyền đến thanh âm ba phần ngọt ngào bảy phần ma mị, là một thiếu độc khiến người ta như bị thôi miên, bất giác làm theo.

-Được!-Hàn Kỳ Thiên trong lòng dâng lên khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, dù sao Hạ Thủy La cũng là công chúa Thủy quốc, không thể vì cảm xúc cá nhân mà làm hỏng mối quan hệ bang giao hai nước đưa đến chiến tranh không nên có cho bá tánh.

Hàn Kỳ Thiên vừa nói xong liền có một bàn tay trắng nõn, thon thon dưa ra khỏi rèm như chờ đợi. Hàn Kỳ Thiên bước đến nắm lấy đỡ Hạ Thủy La xuống, đang định buông tay liền bị bàn tay vủa Hạ Thủy La nắm chặt.

Hạ Thủy La trên mặt vẫn che nửa khuôn mặt bằng khăn lụa khiến người ta không khỏi ngao ngán, tò mò. Thân hình yểu điểu, giữa tiết trời mùa động lại chỉ choàng áo dàu bên ngoài y phục mỏng. Mặc dù tôn lên được vòng eo nhỏ xíu nhưng giữa tiết trời cuối đông thế này thì có đáng không?

-Vương gia, chẳng lẽ không muốn biết dung mạo của ta sao?-Hạ Thủy La cả người dựa sát vào Hàn Kỳ Thiên khiến y khó chịu, chân mày khẽ cau lại.

Giọng nói ma mị, cả người uyển chuyển, mềm mại như nước là nam nhân khác thì đã sớm phát điên nhưng Hàn Kỳ Thiên cố nhiên lại rất bình tĩnh.

-Công chúa thỉnh tự trọng! Về dung mạo của người, bổn vương không có ý kiến, biết cũng được mà không biết cũng chả sao!-Hàn Kỳ Thiên chán ghét buông tay, đẩy nhẹ Hạ Thủy La ra, mặc kệ nàng ta là tê chân thật hay tê chân giả, có đứng được hay không.

Hàn Kỳ Thiên quay lưng lại phân phó cho thuộc hạ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho sứ giả Thủy quốc rồi nhanh chóng rời đi. Mọi hành động của hai người đều được mọi dân chúng chứng kiến, chỉ trong một ngày những tin đồn về nàng công chúa cố công câu đẫn Hàn Kỳ Thiên đã lan đi nhanh chóng. Dân chúng Kim quốc thật sự rất có "lòng yêu nước nồng nàn", quyết tâm "dìm giặc ngoại xâm".

Đại điển đăng cơ diễn ra một cách hoàn hảo dưới sự chúc phúc và niềm vui của muôn dân bách tính. Sau lễ đăng cơ sẽ là đại yến tẩy trần cho các sứ giả và tân hoàng Hàn Kỳ Phong.

Đại yến bắt đầu, văn võ bá quan cùng gia quyến và chư thần các nước đã gần như có đủ nhưng chỉ thiếu mỗi tân hoàng Hàn Kỳ Phong, Lạc Thân vương Hàn Kỳ Thiên và công chúa Thủy quốc Hạ Thủy La. Quan lại cùng sứ thần các nước đều dõi bắt ra cửa lớn điện Càn Long chờ đợi nhân vật nắm giữ binh phù của Kim quốc, dưới một người trên vạn người-Hàn Kỳ Thiên và thiên hạ đệ nhất vũ cơ Hạ Thủy La.

-Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!-Một giọng nam vang lên pha thêm chút eo éo nhưng dõng dạc, không thiếu phần khí thế uy nghi của hoàng thất. Đây là đại tổng qua bên người Hàn Kỳ Phong, Tiểu Cát Tử!

-Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu vạn tuế vạn vạn tuế!

Giọng Tiểu Cát Tử vang lên, những âm thanh xầm xì to nhỏ đều bị chèn ép xuống dưới, im bặt. Các quan viên trước đó tụ tập nghị luận nay ai về lại chỗ người đó. Tất cả mọi người cùng quì xuống tung hô tạo nên một khí thế thật lớn khiến sứ giả các nước không khỏi khiếp sợ trong lòng.

-Hôm nay là ngày vui chúng ta sẽ không câu nệ tiểu tiết quần thần. Các ái khanh bình thân!-Hàn Kỳ Phong rất có phong phạm của bậc đế vương sau khi đỡ Thái hậu, Phong phi trước đây, ngồi vào một cái ghế phụng đặt bên trái ghế của mình.

Chúng quan đều hô to đa tạ rồi ai vào chỗ nấy, không hề phát ra một tiếng động nào. Mọi người đều nín thở chờ đợi phản ứng của Hàn Kỳ Phong đối với sự chậm trễ của Lạc Thân vương Hàn Kỳ Thiên .

-Thất đệ vẫn chưa tới sao?-Hàn Kỳ Phong sau khi an tọa liền quét mắt khắp đại điện đều không tìm thấy bóng dáng của Hàn Kỳ Thiên .

Chẳng phải đệ ấy nói hôm nay sẽ mang theo một người tới sao? Sẽ là ai đây? Hàn Kỳ Phong không khỏi tò mò bởi lẽ số người Hàn Kỳ Thiên thân cận chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu đếm ra thì chỉ còn y và Tiểu Thuận Tử là còn sống và thân thiết với Hàn Kỳ Thiên một chút.

-Lạc Thân vương giá đáo! Còn vị này...?-Bên ngoài vang lên tiếng thái giám đứng trầu. So với Tiểu Cát Tử thì thiếu nhiều lắm khí thế cho nên vẫn chỉ có thể là một tiểu thái giám mà thôi.

Người đến quả thật là Hàn Kỳ Thiên , mà không chỉ một người mà Hàn Kỳ Thiên còn dắt theo một tiểu cô nương thập phần đáng yêu. Nhưng với tiểu thái giám kia thì vị tiểu cô nương này cực kì lạ mặt. Nhìn sắc mặt Hàn Kỳ Thiên có phần đen thui, thái giam khóc không ra nước mắt, tiểu nhân không biết đại nhân vật này không có tội chứ?

-Gọi là Lăng tiểu thư!- Ống tay áo Hàn Kỳ Thiên bị giật giật dĩ nhiên là Giải Lăng Nguyệt không muốn y làm to chuyện. Thôi thì chiều ý muội ấy vậy.

Thái giám kia mừng rơn như vớ được vàng, ánh mắt cảm kích vô cùng mà cũng âm thầm khắc tên cùng hình dáng của vị Lăng tiểu thư này vào đầu.

-Lạc Thân vương cùng Lăng tiểu thư giá đáo!- Thái giám kia hô to "Lăng tiểu thư" khiến cho mọi người dồn hết sự chú ý vào Giải Lăng Nguyệt.

Hai người bước vào đại điện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hàn Kỳ Thiên khóac trên mình bộ trường bào màu đen thêu chỉ bạc nổi bật lên nền đen. Thắt lưng bạch ngọc trắng bên hông lại dắt theo một mảnh ngọc bội đỏ như máu làm tăng thêm thập phần tuấn mỹ, khuôn mặt góc cạnh uy nghiêm toát lên khí thế vương giả xa cách khó gần.

Trái ngược với vẻ lãnh đạm, hờ hững với mọi thứ của Hàn Kỳ Thiên , Giải Lăng Nguyệt lại càng thêm phần trong trẻo, gần gũi. Khuôn mặt tròn non nớt, vô cùng đáng yêu, thật sự là rất chọc người ta yêu thích muốn nựng muốn véo nhưng Hàn Kỳ Thiên ở đây ai dám? Đặc biệt nhất là đôi mắt linh động, trong sáng và vô cùng thơ ngây, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ thuần khiết, và thêm phần cương nghị không sợ trời không sợ đất.

Minh chứng cho điều đó là việc Giải Lăng Nguyệt đảo mắt khắp đại điện và âm thầm so sánh với Lăng Vân cung. Ân cũng không quá tồi tàn! Hàn Kỳ Thiên kéo Giải Lăng Nguyệt ngồi xuống vị trí của mình. Một cái bàn đặt ở đầu tiên dãy bàn bên phải và chỉ kê thấp hơn bàn của Hàn Kỳ Phong một chút. Điều này thể hiện rõ thân phận dưới một người trên vạn ngươi của Hàn Kỳ Thiên .

Hàn Kỳ Thiên là Thân vương có thể không hành lễ nhưng Giải Lăng Nguyệt Lăng tiểu thư gì đó có thể phạm thượng khi quân không hành lễ hay sao? Mọi người đều không tán thành nhưng không ai dám ra mặt chỉ trích. Đùa sao? Hoàng thượng và thái hậu còn đang ở đây, hai người họ không lên tiếng thì sao đến lượt quân thần như bọn họ.

Mọi người đều đặt sự chú ý lên người Giải Lăng Nguyệt nên không để ý Hạ Thủy La đang từ ngoài bước vào. Đến khi mọi người nhận ra sự có mặt của Thủy quốc công chúa thì nàng ta đã bước đến giữa đại điện từ lúc nào.

-Thủy quốc công chúa Hạ Thủy La xin ra mắt hoàng thượng- Hạ Thủy La mặc dù hành lễ nhưng cũng chỉ nhún người rồi nở một nụ cười câu dẫn hồn phách.

-Ngẩng mặt lên cho trẫm xem. Dung mạo quả là chim sa cá lặn sắc nước hương thành- Hàn Kỳ Phong nói mấy câu khen xả giao rồi lại đưa mắt tìm tòi Giải Lăng Nguyệt. Tiểu cô nương này thật thú vị, diện kiến long nhan mà không hề run sợ.

Dáng người thướt tha dưới lớp y phục thật khiến cho nam nhân điên đảo. Hạ Thủy La vốn luôn tự tin về dung mạo của mình có thể khiến mọi nam nhân tình nguyện quì gối bị Hàn Kỳ Thiên không quan tâm thậm chí là chán ghét đã đủ đả kích nay lại gặp thêm một Hàn Kỳ Phong hờ hững với mỹ sắc. Hạ Thủy La không thể không tự nhủ trong lòng, phải chăng nam nhân Kim quốc có sở thích đặc biệt tỷ như tiểu cô nương muốn mông không có mông muốn ngực không có ngực?

Hạ Thủy La cũng không quan tâm Hàn Kỳ Phong có để ý không bởi nàng đến đây chỉ có một mục đích và người nàng nhắm tới chỉ có một, Hàn Kỳ Thiên .

-Bệ hạ, ta thực sự có chút không hiểu phép tắc của Kim quốc, ngài có thể giải đáp cho ta không?- Hạ Thủy La cau mày khó chịu, nhưng cặp chân mày thanh tú chỉ khẽ cau rồi lập tức giãn ra thay vào đó là đôi môi ướt át nở một nụ cười khuynh đảo nhân gian.

Giải Lăng Nguyệt không bỏ sót một biểu cảm nào trên mặt Hạ Thủy La kể cả cái nhìn đầy khiêu khích, với một khối điểm tâm cao quế hoa cho vào miệng nhưng mắt không rời thân ảnh yểu điểu như rắn nước giữa đại điển. Giải Lăng Nguyệt bắt gặp ánh mắt kiêu ngạo thị chúng của Hạ Thủy La nhưng Giải Lăng Nguyệt cô, kiêu ngạo hơn bất kì ai, kiêu ngạo toát ra từ trong xương tủy và ẩn giấu sau một khuôn mặt non nớt chưa trưởng thành. Hai người, một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau với cái nhìn khiêu khích và đầy ẩn ý. Hạ Thủy La cô muốn gì đây?

-Hoàng thượng, Thủy La là công chúa lại phải nhún người hành lễ nhưng nàng ta, một Lăng tiểu thư lại không cần phải hành lễ. Phải chăng công chúa Thủy quốc không bằng một tiểu thư của Kim quốc? Hay là Kim quốc muốn vũ nhục ta, vũ nhục Thủy quốc?- Hạ Thủy La phụng phịu nói, trong giọng nói mang theo nũng nịu, nửa đùa nửa thật nhưng lại kéo mối quan hệ ngoại giao hai quốc gia vào với nhau. Người tinh mắt liền có thể nhìn ra Hạ Thủy La là đang kiếm chuyện.

Phải làm sao đây? Hàn Kỳ Phong nhìn Hàn Kỳ Thiên , ánh mắt thăm dò.

-Lăng tiểu thư đây có một thân phận khác là nghĩa muội của ta, coi như là một quận chúa, cũng xem như là ngang hàng với một công chúa. Hoàng thượng niệm tình nàng ta tuổi còn nhỏ không hiểu qui củ nên miễn cho, công chúa không chấp nhặt môt tiểu cô nương chứ? Hạ công chúa có ý kiến?- Hàn Kỳ Thiên lạnh giọng đối với loại nữ nhân nhỏ nhen, chấp nhặt ganh đua thật khiến cho y chán ghét. không giống như Giải Lăng Nguyệt bị người ta kiếm chuyện cũng không để ý.

Không để ý là Hàn Kỳ Thiên nghĩ vậy thôi chứ ai kia đang chớp chớp mắt ra vẻ vô tội nhưng trong bụng đang cười thầm thậm chí còn giơ ngón tay cái lên khen hay dưới gầm bàn nữa. Giải Lăng Nguyệt vô tư vui vẻ hưởng thụ điểm tâm, còn Hàn Kỳ Phong thì hai mắt trợn trừng sắp rơi ra ngoài, thất đệ của y từ khi trở về liền rất lãnh đạm và kiệm lời lại vì một tiểu cô nương mà nói nhiều như thế. Mà y miễn hành lễ cho nàng ta khi nào, y nói y mới gặp vị Lăng tiểu thư xa lạ hoắc lần đầu này có được không?

Hai mắt Hàn Kỳ Phong lóe ranh mãnh, dường như y vừa nghĩ ra điều gì đó.

Thái hậu không vui nhưng cũng không nói gì. Xung quanh tiếng nghị luận xì xào liền im bặt. Không cần biết là thật hay giả nhưng ý tứ bảo hộ của vương gia với vị Lăng tiểu thư kia là thật. Mọi người nếu không sợ chết liền nghị luận thử xem?

-Là Thủy La thất lễ! Xin lấy rượu tạ tội!- Hạ Thủy La không hổ là kẻ sống trong thâm cung rất biết tiến biết lùi, liền rót một chén rượu uống cạn rồi về chỗ của mình ngồi.

Cung yến thì vẫn luôn nhàm chán với mỹ thực của ngự thiện phòng và ca vũ của hoàng cung. Mỹ thực ngự thiện phòng tuy ngon thật nhưng không thể ăn không chán. Mỹ tưởu, mỹ thực duy chỉ chờ mỹ nhân Hạ Thủy La lên dâng vài khúc vũ.

-Hoàng thượng xin để Thủy La hiến vũ giúp vui cho mọi người. Có được không?-Không để mọi người chờ lâu, Hạ Thủy La đã chủ động xung phong giết giặc.

Vốn là Hạ Thủy La luôn nhìn Hàn Kỳ Thiên nhưng y lại không thèm liếc mình một cái khiến nàng như bị kiến cắn trong lòng. Hàn Kỳ Thiên là nam nhân Hạ Thủy La nàng đã định rồi, y không để ý tới nàng thì hãy để y chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng khi múa đi.

-Được á! Hoàng đế ca ca mau chuẩn đi! Lâu rồi muội chưa được xem ca vũ. Ai thật nhớ điệu "Điểu song phi" của đệ nhất hoa khôi Hợp Hoan lâu a~- Hàn Kỳ Phong chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên.

Không ai khác chính là Giải Lăng Nguyệt không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thiên hạ không đại loạn. Sau Giải Lăng Nguyệt chính là các bá quan văn võ đã ngà ngà say hưởng ứng. Thuận nước đẩy thuyền sao Hàn Kỳ Phong có thể không đồng ý được?

Mọi người vui vẻ chờ đợi chỉ có Hạ Thủy La khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận. Giải Lăng Nguyệt đem so sánh một công chúa cao quí với kinh thành kỹ nữ. Đệ nhất hoa khôi Hợp Hoan lâu? Hợp Hoan lâu? Cái tên thật thô tục! Dám vũ ngục nàng? Thật là đáng giận! Hạ Thủy La liền chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà họ Lăng, nếu Giải Lăng Nguyệt mà biết chắc sẽ cười lớn vì họ Lăng đâu phải họ của nàng. Ống tay áo bị Hạ Thủy La tức giận mà vò nát.

Các sứ thần Thủy quốc khóe miêng không ngừng co giật, trên trán đã vã ra mồ hôi. Một sự vũ nhục trong kín đáo!

Được sự ân chuẩn của Hàn Kỳ Phong, nhạc nhanh chóng tấu lên. Âm thanh ban đầu du dương, Hạ Thủy La bắt đầu lắc hông và xoay eo một cách chậm rãi. Nhạc nhanh hơn một chút, nàng ta bắt đầu xoay người, xoay tròn, xoay tròn, y phục mỏng nhẹ cũng theo đó mà tung bay, xoay tròn theo từng động tác. Dải lụa dài trên trên cánh tay Hạ Thủy La mề mại tung bay phất đến đâu thu về lại câu đi hồn phách của một người. tiết tấu nhạc càng nhanh vòng quay càng liên hồi, thân hình Hạ Thủy La lạ càng xoay tròn nhanh hơn.Thật khéo khi nàng ta chỉ xoay tròn trên mũi chân của mình.

-Ai nha!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét khiều mị của Hạ Thủy La rồi cả người nàng ta ngã xuống đất. Vì đang xoay tròn nên những dải lụa đang xoay xung quang Hạ Thủy La liền quấn chặt nàng ta lại. Hạ Thủy La khó khăn lắm mói thoát ra được, mắt đã ngân ngấn nước khiến cho mọi người đều dâng lên lòng thương tiếc trừ hai người.

Thật sự là quá mất mặt!

Hàn Kỳ Phong chỉ cho truyền thái y rồi sai người đưa về dịch xá. Kế hoạch câu dẫn Hàn Kỳ Thiên coi như đi tong.

Trước khi rời đi, Hạ Thủy La còn bắt gặp ánh mắt hả hê của Giải Lăng Nguyệt khiến nàng ta tức suýt ngất đi. Giải Lăng Nguyệt vô cùng vui vẻ nhưng chỉ là trong lòng thôi. Nếu mọi người chỉ tập trung vào cái eo con kiến của Hạ Thủy La thì Giải Lăng Nguyệt đang tò mò về khả năng giữ thăng bằng của nàng ta nên vật gì tròn tròn từ ngoài bay vào đập vào mắt cá chân Hạ Thủy La thì Giải Lăng Nguyệt thấy rõ nhất. Ai thật là ăn ở mà!

Giải Lăng Nguyệt trong lòng cảm khái thầm nhủ sau này phải ăn ở tốt một chút.

Phụt...á...á...á

Sau sự cố của Hạ Thủy La, mọi người chưa hết bàng hoàng thì đèn bất ngờ phụt tắt, giữa đám quần thần vang lên tiếng hét chói tai.

-Có thích khách! Hộ giá! Bảo vệ hoàng thượng! Bảo vệ thái hậu!-Vang lên giọng hô dõng dạc của Tiểu Cát Tử, các thị vệ ám ảnh đều ùa vào mang theo đèn đuốc sáng rực.

Đèn được thắp lên, Càn Long điện là một mảnh tan hoang, thức ăn đồ ăn vương vãi khắp nơi, bán ghế bị xô đổ, ngả nghiêng. Người bị giết nằm trên đất, máu chảy dài. Trong Càn Long điện có không ít sát thủ bị giết những còn tới hơn hai mươi tên sát thủ. Nổi bật trong hai mươi tên sát thủ là hai sát thủ có vẻ là nữ nhân, một trong hai người mặc y phục màu trắng. Sát thủ lại mặc bạch y?

Trận đánh vẫn chưa đến hồi kết thúc, dường như hai mươi người còn sót lại chính là cao thủ thực sự. Cửa bị chặn lại, quan văn và sứ giả các nước đều được đưa vào góc điện với hai tầng cấm vệ quân bảo vệ. Ngay khi đèn tắt phụt, Hàn Kỳ Thiên đã kéo Giải Lăng Nguyệt ra đằng sau mình che chở và dường Tiểu Cát Tử miệng thì hô "Bảo vệ hoàng thượng! Bảo vệ thái hậu!" nhưng bản thân thì càng đánh càng tiến về phía Giải Lăng Nguyệt và Hàn Kỳ Thiên . Có Hàn Kỳ Thiên và Tiểu Cát Tử nhưng dường như không thể bảo vệ được tứ phía của Giải Lăng Nguyệt. Hàn Kỳ Phong nhíu mày lộn người xoay một vòng liền tạo thành thế chân hạc vây Giải Lăng Nguyệt ở giữa.

Chính sự bảo hộ cẩn thận này lại khiến bọn sát thủ nhắm tới Giải Lăng Nguyệt, hai nhân vật quan trọng cùng tụ lại một chỗ, bọn sát thủ liền nhất loạt tấn công một mình Tiểu Cát Tử có vẻ là võ công kém nhất. Hàn Kỳ Thiên và Hàn Kỳ Phong liền cùng nhau hỗ trở để lộ ra một bên hông của Giải Lăng Nguyệt. Như đã có ký hiệu ngầm từ trước một tên sát thủ có kinh công cực tốt đã lướt qua tóm chặt lấy vai và dặt lên cổ Giải Lăng Nguyệt cây kiếm nặng đẫm máu tươi.

-Tất cả dừng tay! Buông vũ khí xuống!- Tên sát thủ gào lên với chất giọng trầm đục, hai mươi huynh đệ vào sinh ra tử nay chỉ còn có năm người sao có thể không đau lòng? Hai mắt tên sát thủ gằn lên những tia máu có phần điên loạn.

Tên sát thủ thấy hai bên đã dừng tay nhưng lại chậm chạp không chịu bỏ vũ khí liền gấp gáp. Hắn sắp phát điên rồi! Kiếm kề sát cái cổ trắng nõn của Giải Lăng Nguyệt cứa nhẹ rỉ ra một vết máu.

-Dừng tay!- Tên sát thủ gấp Hàn Kỳ Thiên còn gấp hơn, Tiểu Lăng vừa mới hồi phục lại gặp chuyện này. Đáng lẽ không nên đồng ý với yêu cầu của Tiểu Lăng mới đúng. Sao bản thân không nghĩ đến sẽ có sát thủ chứ?

-Bỏ vũ khí xuống!-Tên sát thủ nhắc lại một lần nữa, bàn tay dùng lực mạnh hơn bóp chặt hai vai khiến Giải Lăng Nguyệt phải nhăn mặt đau đớn, khẽ lên lên, hai mắt đã ầng ậng nước làm người khác sinh lòng thương tiếc.

Cẩm y vệ nhìn Hàn Kỳ Phong dò xét nhưng nhận được cái phất tay ra hiệu của Hàn Kỳ Thiên liền đồng loạt buống vũ khí xuống. "Keng!" tiếng kim loại nặng nề va xuống nền đất làm tên sát thủ vô cùng khoái trá.

-Hàn Kỳ Thiên mau giao binh phù ra đây! Nếu không tiểu mỹ nhân của ngươi...ai dà...- Tên sát thủ cười man rợ, bàn tay đặt trên vai Giải Lăng Nguyệt bắt đầu không yên phận di chuyển dần xuống dưới.

-Ngươi...Hàn Kỳ Thiên nghiến răng ken két, tức giận chỉ muốn cho tẻn sát thủ kia một chưởng.

Từ bên ngoài cung tiễn kéo vào chắn trước mặt Hàn Kỳ Thiên và Hàn Kỳ Phong, bao vây năm tên sát thủ lại thành một vòng tròn ở giữa. Cung đã giương lên chỉ còn chờ hiệu lệnh liền biến năm tên sát thủ và cả Giải Lăng Nguyệt thành nhím.

-Bắn tên!- Hàn Kỳ Phong ra lệnh, đành phải xin lỗi tiểu mỹ nhân này và thất đệ vậy, giang sơn của y chỉ có thể là của y.

-Không được bắn!- Hàn Kỳ Thiên gằn giọng, lườm Hàn Kỳ Phong một cái nhìn cảnh cáo như nói "Muội ấy có mệnh hệ gì người đừng hòng làm hoàng đế!"

Hàn Kỳ Phong bị cái lườm của Hàn Kỳ Thiên làm cho lạnh cả sống lưng, cả khuông mặt méo mó, vặn vẹo. Chưa gì đã dại gái như vậy rồi sao? Giang sơn của y, hổ phù trên tay vị thất đệ này có an toàn không đây? Có khi nào sau này Hàn Kỳ Thiên đem hổ phù ra làm sính lễ không? Hàn Kỳ Phong khóc không ra nước mắt, giang sơn Kim quốc thật đáng lo.

-Ngươi...con khốn!- Tên sát thủ gầm lên đầy tức giận kèm theo đó là một tiếng "chát".

Trong lúc mọi người dồn sự chú ý vào Hàn Kỳ Thiên và Hàn Kỳ Phong, Giải Lăng Nguyệt đã chớp lấy cơ hội cào vào mắt tên sát thủ hòng thoát thân. Giải Lăng Nguyệt nhanh nhưng tên sát thủ nhiều kinh nghiệm thực chiến còn nhanh hơn, lập tức tóm chặt lấy hai tay Giải Lăng Nguyệt kéo ngược ra đằng sau nhưng vì thế khăn che mắt đã bị kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt. Tên sát thủ này nếu sống mà đào tẩu cũng sẽ bị dán cáo thị truy nã ở khắp nơi, chắc chắn là không thể sống.

-Hổ phù!- Tên sát thủ mất kiên nhẫn nhắc lại, trên cổ Giải Lăng Nguyệt lại xuất hiện thêm một vệt máu.

-Không được làm hại tiểu hài tử! -Tên nữ sát thủ vận bạch y hô lên giận dữ, âm thanh trong, thánh thót khiến mọi người chú ý. Một nữ sát thủ?

Nhưng mọi người không chú ý quá lâu mà đổ dồn sự tập trung vào Hàn Kỳ Thiên .

Giải Lăng Nguyệt trên cổ đặt một thanh kiếm dài, hai tay bị bẻ ngược ra đằng sau, mặt đỏ ửng lên vì đau đớn. Nhưng hai tay bị bẻ ngược ở đằng sau lấy một góc đô mọi người không thấy được, tay trái khẽ xoay tròn chiếc vòng ngọc tìm ra một chỗ nhô lên trên chiếc vòng ngọc láng mịn. Chỗ nhô lên được che dấu rất cẩn thận bằng mắt thường không thể thấy được. Thấy rồi! Mắt Giải Lăng Nguyệt lấp lánh tinh quang, tay trái giữ lấy vòng ngọc, ngón trỏ tay trái khẽ đẩy nhỗ nhô lên, từ bên trong chiếc vòng một thứ chất bột trắng rơi vào lòng bàn tay đặt trong tay áo. Ống tay áo hơi dài thành ra một lớp vải bọc lớp bột trắng kia.

Cùng lúc đó, Hàn Kỳ Thiên đã lấy ra một khối ngọc màu đen, chạm khắc tinh xảo, chắc chắn là hổ phù. Nhìn thấy vật đó mọi người đều không giấu được kinh ngạc.

-Thất đệ, đệ...

Hết chương 9.

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.