Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh nhật

Phiên bản Dịch · 2271 chữ

Cuộc phẫu thuật nắn chân của Kính Thành không đến mức nguy hiểm như phẫu thuật não hay tim, nhưng vì gây mê toàn thân nên cũng khá nguy hiểm. Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không ai dám đả động đến.

Sáng hôm phẫu thuật, trước khi vào phòng phẫu thuật, Kính Thành nằm trên giường di động, Hinh Dĩnh đứng bên cạnh anh, mười ngón tay họ đan vào nhau.

Cuối cùng Kính Thành không nhịn được phải thốt lên: “Dĩnh Tử, nếu anh…”

Đương nhiên Hinh Dĩnh biết anh đang muốn nói gì, cô trợn mắt lên, gần như là gằn tiếng ngắt lời anh. “KHông có nếu như gì hết.” Cô biết Kính Thành đang lo lắng điều gì. Thật ra cô cũng vậy thôi. Nhưng bây giờ, cô không thể để anh có ý nghĩ như vậy.

Kính Thành vẫn nói tiếp: “Dĩnh Tử…”

Hinh Dĩnh nói: “Đã muộn rồi.”

Kính Thành hỏi: “Cái gì?”

Hinh Dĩnh nở nụ cười, bảo: “Anh đã cưới em rồi.”

Kính Thành thành hàm ý của câu nói này. đây cùng là điều khiến anh lo lắng. Anh cố nói tiếp. “Dĩnh Tử, em nghe anh nói đã…”

“Không, không sẽ không hạnh phúc, em sẽ rất thê thảm.” Kính Thành còn chưa kịp nói thế thì Hinh Dĩnh đã đáp lời anh trước.

Kính Thành thở dài, nhìn cô.

Hinh Dĩnh cũng nhìn anh, nói: ‘Không gì có thể khiến chúng ta xa nhau. Chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”

Lòng Kính Thành đang dậy từng cơn sóng, không nói gì được nữa.

Hinh Dĩnh cúi người xuống, cúi đầu hôn anh.

Kính Thành hơi hé môi ra với sự mong đợi.

Nhưng Hinh Dĩnh chỉ điểm nhẹ lên môi anh, sau đó ngẩng đầu lên.

Kính Thành nhìn cô với vẻ thất vọng.

Hinh Dĩnh mỉm cười, cam đoan với anh. “Ra ngoài rồi em sẽ hôn anh, cũng để anh hôn cho đã.”

Kính Thành hiểu được lòng cô nên gật đầu.

Y tá tiến tới, đẩy chiếc giường di động đi.

Hinh Dĩnh nhìn vào mắt Kính Thành, nói: “Em đợi anh ở đây.”

Kính Thành nói: “Được.” Anh không nhịn được thầm cảm thán: So với 10 năm trước, cùng là phẫu thuật nắn chân nhưng tâm trạng tiến vào phòng phẫu thuật lại khác một trời một vực…

Ca phẫu thuật của Kính Thành rất thành công.

Anh vừa tỉnh lại trong phòng phẫu thuật thì lập tức nhìn thấy Hinh Dĩnh đang ngồi dựa vào đầu giường, đồng thời cảm thấy tay mình đang được cô nắm chặt.

“Hi!” Kính Thành nhẹ nhàng chào cô.

Hinh Dĩnh cũng muốn “hi” một tiếng đáp lại anh nhưng khi mở miệng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, mắt thì rưng rưng lệ, hơn nữa ngày càng nhiều.

Kính Thành biết cô vui quá nên khóc, nhất thời sẽ không nín được nên chỉ cười nhắc nhở cô. “Em đã nói ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ hôn anh mà.”

Hinh Dĩnh nghe thế, lập tức cúi đầu hôn lên môi Kính Thành, mặc cho nước mắt lan hoen đầy mặt hai người.

Tuy nói đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng quá trình hồi phục sau phẫu thuật vẫn rất vất vả.

Cô biết Kính Thành sợ mình lo lắng nên luôn cố nhịn đau. Nhưng có nhiều khi, anh vẫn bị đau đến mức không nhịn được phải nhíu chặt mày, thậm chí là kêu thành tiếng, có khi còn nửa đêm bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.

Mỗi lần Hinh Dĩnh thấy thế thì rất đau lòng, mắt luôn đẫm lệ.

Cô đau lòng lại khiến Kính Thành đau lòng hơn, nhưng hai người vẫn không nói gì nhiều.

Hinh Dĩnh rất cẩn thận nhưng hôm đó không biết làm thế nào mà lại ***ng trúng cái chân đang bó đầy thạch cao không Kính Thành, khiến anh không nhịn được phải “á” lên một tiếng.

Hinh Dĩnh lập tức ngẩn người, cô nhìn Kính Thành, không nói gì nhưng sắc mặt rất khó coi.

Kính Thành vừa mở miệng nói: “Anh không sao…” thì đã bị Hinh Dĩnh ngắt lời: “Em ra ngoài một chút.”

Hinh Dĩnh nói xong thì lập tức xoay người ra khỏi phòng bệnh.

“Dĩnh Tử!” Kính Thành ở phía sau kêu lên.

Rõ ràng Hinh Dĩnh có nghe thấy không lại không quay đầu.

Hôm ấy cô ra ngoài rất lâu, lúc trở về hai mắt đỏ hoe.

Cô không nói gì cả, Kính Thành cũng không dám nhắc đến.

Nhưng từ sau hôm đó, Hinh Dĩnh càng thêm cẩn thận khi ờ cạnh Kính Thành, đồng thời giữ khoảng cách với anh, gần như là đến mức khiến Kính Thành không thể chịu được.

Từ khi ở bên nhau, tay hai người gần như chưa bao giờ rời khỏi người đối phương, ngày ngày anh hôn em, em ôm anh.

Nhưng bây giờ kính thành không cách nào bảo Hinh Dĩnh đến gần mình, đừng nói chi là ôm hôn cô. Đối với anh mà nói thì đây là một sự tra tấn, còn hơn là cả đau đớn ở chân.

Kính Thành đã mấy lần kháng nghị, sau mỗi lần Hinh Dĩnh dại cẩn thận đến gần anh, cẩn thận ôm anh, hôn anh.

Nhưng đó là vòng tay và nụ hôn xa cách nhất thế giới này. Hơn nữa vì lo lắng, hinh dĩnh không thể nào chuyên tâm được, khiến cho Kính Thành rất buồn bực.

Tình trạng ấy kéo dài suốt hai tuần lễ mãi cho đến hôm ấy, Roy bảo với Hdd chân của Kính Thành không yếu ớt như cô nghĩ, ***ng chạm nhẹ sẽ không gây bất cứ tổn thương nghiêm trọng nào thì mới làm tan biến sự lo lắng ưu tư của cô, Kính Thành mới được ôm cô, hôn cô.

Nháy mắt đã sắp đến ngày sinh nhật Kính Thành. Anh cũng đã ở bệnh viện được mấy tuần.

Hai ngày trước sinh nhật anh, Hinh Dĩnh đột nhiên hỏi: “Anh có muốn về nhà sớm hơn dự kiến không?”

Kính Thành nhìn Hinh Dĩnh, lòng hơi do dự. Sao anh lại không muốn chứ? Thực tế thì anh rất muốn được ở một mình với Hinh Dĩnh nhưng hơi lo lắng về nhà mình Hinh Dĩnh chăm sóc anh sẽ rất vất vả, dù sao ở bệnh viện vẫn có y tá giúp đỡ.

Kính Thành hơi chần chừ nói: “Hay là thôi đi.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Sao vậy?’

Kính Thành nói: “Ở đây có y tá.”

hinh dĩnh hiểu kính thành lo lắng điều gì nhưng cố tình hỏi: “Y tá xinh đẹp hơn em sao?”

Kính Thành không nhịn được bật cười ha hả.

Hinh Dĩnh nói: “Buổi tối em nhớ anh, không ngủ được.” Bệnh viện không cho người nhà ở lại vào ban đêm. Ban ngày Hinh Dĩnh gần như là ở đây suốt nhưng đêm đến, một mình ở nhà, cô rất nhớ Kính Thành.

Kính Thành ngẩn ra, nói; “Anh cũng vậy.”

Vậy thì còn gì phải nghĩ nữa? Về nhà sớm thôi!

Hôm sau, Hinh Dĩnh làm xong thủ tục xuất viện. Trước khi họ rời khỏi bệnh viện, Roy căn dặn họ một vài chuyện cần chú ý. Hai người gật đầu ghi nhớ.

Roy vừa rời khỏi, Hinh Dĩnh đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức đuổi theo.

Về nhà, Kính Thành hỏi cô chuyện gì nhưng cô nói không có gì, chỉ hỏi một vấn đề nho nhỏ.

Ngày thứ hai sau khi về nhà là sinh nhật của Kính Thành.

Sáng sớm, vừa mở mắt ra là Hinh Dĩnh đã hăm hở nói với Kính Thành: “Sinh nhật vui vẻ!”

Kính Thành mỉm cười, hỏi: “Không có quà sinh nhật sao?”

Hinh Dĩnh nói: “Đương nhiên là có, tối nay em đưa cho anh.”

nhưng đến tối, dường như cô lại quên mất chuyện này.

Ăn cơm tối xong, hai người cùng đọc sách một lát, rồi lại trò chuyện một chặp. Sau đó, Hinh Dĩnh nhìn đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa rồi, chúng ta tắm rửa đi ngủ thôi.” Hoàn toàn không nhắc đến quà sinh nhật.

Kính Thành không khỏi cảm thấy thất vọng trong lòng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ cùng nhau trải qua sinh nhật sau hơn mười năm. Hơn nữa Hinh Dĩnh đã nói là có quà, cho nên cả ngày nay anh đều rất mong ngóng.

Nhưng Kính Thành cũng không nói gì, bởi vì anh biết mỗi ngày Hinh Dĩnh đều rất vất vả, nhất là hôm nay.

Hinh Dĩnh bảo Kính Thành đánh răng rửa mặt xong thì bưng một thau nước ấm tới, lấy một chiếc khăn sạch ra đặt trên giường, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi phẫu thuật, Kính Thành kiên quyết yêu cầu tự mình tắm rửa chỗ nào đó. Lúc đầu Hinh Dĩnh cảm thấy bị tổn thương đôi chút nhưng có cách nào khác đâu, vì Kính Thành không chịu nổi sự ***ng chạm của Hinh Dĩnh. Bây giờ chỉ có chân của anh là không thể đi, còn những bộ phận khác thì không thành vấn đề, anh khao khát cô, còn hơn cả trước đây.

Kính Thành tắm xong, đọc sách thêm một lát thì Hinh Dĩnh mới tắm rửa xong.

Nghe tiếng mở cửa, Kính Thành vô tình ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã phải ngẩn ngơ.

Hinh Dĩnh mặc bộ váy ngủ hai dây bằng lụa mỏng, dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình nóng bỏng hiện ra: Đôi chân dài, bầu ngực đầy, bờ mông cong, vòng eo nhỏ…

Không phải Kính Thành chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như trước mắt, chẳng qua mấy tuần không thấy, bây giờ nhìn lại, nó gây cho anh sự kích động lớn.

Cổ họng Kính Thành khô khốc đến phát đau.

Anh rất muốn gọi: “Lại đây em!” Sau đó vén làn lụa mỏng lên, ngậm lấy nụ anh đào, ra sức cắn mút…

Sau đó nữa thì sao?

Kính Thành cúi đầu nhìn đôi chân bó bột của mình, tuy nói hồi phục rất tốt nhưng vẫn hoàn toàn không thể động đậy. Cái chân ở giữa có thể đứng thẳng thì có tác dụng gì? Kính Thành hết sức bất đắc dĩ.

Tuy nói phẫu thuật là hướng tới một mục tiêu xa hơn, nhưng trước mắt thật khiến anh ngao ngán.

Kính Thành hơi tức tối nói: “Em không thể mặc kín đáo một chút sao?”

Hinh Dĩnh hỏi: “Sao thế?”

Kính Thành nói: “Em làm thế tàn nhẫn chẳng khác nào quơ quơ cây kẹo trước mặt một đứa trẻ không thể ăn được kẹo.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Ai không ăn được kẹo?” Nói xong đi đến bên giường, quỳ xuống bên cạnh anh.

Cô ở rất gần anh, làn da ấm áp mịn màng của cô khẽ chạm vào anh, hơi thở tươi mát của cô khiến thần kinh của anh bị kích thích.

Kính Thành hít sâu, cố nén nhưng cũng chỉ được một giây, sau đó liền cúi đầu, thuần thục hôn cô.

Chết thì chết!

Anh nào biết, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì!

Đầu lưỡi Hinh Dĩnh vừa chạm vào liền khiến Kính Thành run cả người.

Miệng cô ngậm vào lần thứ nhất đã khiến cho lí trí của Kính Thành sụp đổ, từ “không” hoàn toàn không cách nào thốt ra khỏi miệng.

Sau đó anh ngày càng điên cuồng. Anh chưa từng biết thì ra còn có cảm giác thế này. trước đây, anh cứ nghĩ mình đã được thể nghiệm cảm giác cực khoái, bây giờ mới biết còn có thể hơn nữa…

Anh chỉ có thể vừa thở dốc vừa nói: “Trời ạ!”

Đến cuối cùng, anh hoàn toàn điên cuồng.

Nửa người không thể nhúc nhích, tinh thần cũng chìm trong trạng thái chuếnh choáng, miệng chỉ biết nói một câu: “Trời ơi!”

Hinh Dĩnh hỏi: “Có thích quà sinh nhật của em không?”

Kính Thành nhìn cô, không thể trả lời. Thích? Không, không chỉ là thích là thích đến phát điên lên, muốn chết đi được.

Kính Thành nói: “Không nói đến cái khác, chỉ vì điều này, làm phẫu thuật cũng đáng.”

Hinh Dĩnh có chút không dám tin: “Tuyệt đến thế sao?”

Kính Thành lắc đầu. Anh không cách nào miêu tả được cảm giác cực khoái này, đành nói: “Anh muốn chết ở trong miệng em.”

Hinh Dĩnh cười.

Kính Thành ôm cô, nói: “Sao em lại như vậy? Anh biết làm sao đây?”

Hinh Dĩnh chỉ cười. Mấy tuần nay, cô biết cơ thể anh rất đau, cũng biết sự khát vọng của anh. Cho nên khi sắp đến sinh nhật, cô liền hỏi Roy chuyện xuất viện. Hôm qua cô còn đuổi theo anh ta, đỏ mặt hỏi: “Có thể thân thiết được không?”

Roy nói: “Đương nhiên, chỉ cần hơi sáng tạo chút là được.” Sau đó lại thêm một câu: “Thể xác và tinh thần được thoải mái sẽ giúp anh ấy hồi phục nhanh.”

Hinh Dĩnh chưa từng làm chuyện này cho Kính Thành, trước đây không cần thiết, cho nên chưa từng nghĩ đến. Bây giờ cần sáng tạo một chút, cô liền tự nhiên làm cho anh. không ngờ lại khiến anh điên cuồng như vậy.

Anh thích, thế thì tốt! Hinh Dĩnh cũng rất vui vẻ.

Bạn đang đọc Ấm Áp Như Xưa của Định Tuệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.