Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

Giọng nói trong đầu hắn thình lình nói chuyện: “Thực nghiệm..lý luận..ý tưởng..”

Như có luồng điện chạy qua hải não hắn, lại như bóng đèn dây tóc được cấp nguồn điện. Lý Khang cắn răng, ý niệm dùng luôn chiêu thức mà bản thân đã vay mượn ý tưởng.

“Đồng Bộ: Chuyển Nghịch!”

Lý Khang gầm nhẹ, wm từ trong cơ thể tuôn trào không lẫn các chất lại với nhau, chủ yếu là máu; rõ ràng và mạch lạc, sau cùng lại như những lõi dây điện quấn nhau hóa thành sợi cáp to hơn, bền chắc và vững vàng.

Đối với Savel đây là một cái chìa khóa mở ra con đường tiến hóa không biết tên, chưa ai đặt chân đến. Còn khi Lý Khang sử dụng, hóa ra lại là ngựa quen đường cũ, thành thục lại thông thạo, ung dung trở về nhà của mình.

Wm quấn quýt nhau, trong sát na giây nó như lại có sinh mệnh của chính mình, không ngại nhìn khắp nơi, hiếu kì đánh giá xung quanh, nhưng sau cùng nó vẫn là biết thân biết phận, hiểu rõ nhiệm vụ của mình.

Nó phình to ra, như quả bóng cao su, xoay tròn kịch liệt giữa màn sương mờ ảo mà Phản Chấn tạo thành, Dị Hóa được triển khai, trong một cái chớp mắt, Phản Chấn như bị triệt tiêu, tan rã, vô pháp cản trở đòn đánh của Lý Khang.

Không ngừng lại ở đó, wm được phân giải ra chính là Bureitter của Bí Thuật Nhân, nó không an phận bị người ta cưỡng ép hấp thu lấy, bồi bổ và cường hóa đòn đánh của Lý Khang, đây chính là Đồng Hóa.

Đùng.

Không nằm ngoài dự tính, Cấm Thuật Sư bị đòn đánh kia ấn sâu vào trong lòng đất, khói bụi mù mịt.

Con đường tiến hóa của Bí Thuật Nhân mặc dù có kĩ năng dùng cho chiến đấu là Phản Chấn nhưng tổng thể đây là con đường dùng để phụ trợ, nấp sau cánh gà hỗ trợ đồng đội.

Giống như ngươi có thể dùng cái nồi để chiên cá, nhưng thủy chung không sao sánh bằng cái chảo chống dính chuyên dụng được, xa xa lại không bằng nồi chiên không dầu.

Hắn biết, Cấm Thuật Sư mất thế nên bản thân không thể hấp tấp lao ra để liều mạng được, núi xanh còn lo gì không có củi đốt. Bí Thuật Nhân lập tức xoay người bỏ chạy, bỏ mặc Cấm Thuật Sư bơ vơ ở đó.

Lý Khang cũng cau mày, khoảnh khắc này tựa hồ là lúc rất khó khăn đối với hắn, hoặc là hắn đuổi theo tên kia, hoặc là ở lại chơi với tên này.

Cấm Thuật Sư dự tính lúc Lý Khang lơ là mất cảnh giác mà bồi vào một kích trí mạng.

Năng lượng trong không khí dị động, Lý Khang xoay người qua nhìn lấy, chẳng biết từ lúc nào địch nhân đã dùng những sợi dây của Jadk để trói chặt hắn lại.

Hắn gồng mình, quằn quại, cố thoát khỏi trói buộc nhưng thủy chung như cũ không có cách nào bứt đứt những sợi dây kia.

Mặc dù bây giờ Cấm Thuật Sư chiếm thế thượng phong, nhưng hắn không hề cười khinh hay tỏ vẻ đắc ý, bình tĩnh đạo: “Ngươi mạnh, quả thực rất mạnh. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của ngươi thuần túy là một loại bản năng, sơ hở ẩn chứa trong đó rất nhiều. Ta thừa nhận chiêu thức Đồng Bộ kia nằm ngoài tầm hiểu biết của ta, nhưng ta dám cam đoan là ngươi cũng không thông thạo mấy, bằng không ta đã chết. Ngươi có thể học Đồng Bộ của đám người Yogen Fruz, sao chép Jadk của ta nhưng ta đã nói đây chỉ là bản năng của người thao túng..”

“Nói nhảm nhiều như vậy?!”

Lý Khang gầm nhẹ, Arayeitter theo lỗ chân lông tuôn ra, bao phủ cơ thể hắn, một bộ giáp trơn nhẹ cơ bản được hoàn thành, tục xưng là Linh Phục.

Sau đó những sợi dây từ mũi kim Jadk hòa tan vào trong Linh Phục của Lý Khang, trở thành một bộ phận của Linh Phục.

Cấm Thuật Sư trừng mắt, vội vàng buông tay đang nắm những đầu còn lại của mũi kim Jadk ra, hoảng hốt nhảy về sau một đoạn.

Theo thời gian, những mũi kim Jadk bị Linh Phục kia từng chút kéo lại, nuốt trọn, trở thành một bộ Linh Phục mới, trên bề mặt được cấu thành từ vô số sợi dây quấn chặt, những mũi kim nhọn hoắt tập trung lại thành những cái gai phân bổ ở khắp nơi, đâm chỉa ra tứ phía chứ không đơn thuần là một giáp trơn nhẹ như trước.

Lý Khang mỉm cười, “Ngươi nói ta nên gọi cái này là gì?”

“Ngươi không những sao chép lại Đồng Bộ của Savel mà còn phát triển thêm một bậc?”

Cấm Thuật Sư kinh ngạc nói.

Không có Bí Thuật Nhân đọc trộm bí mật hắn không còn nhất thanh nhị sở, không ngại bố con thằng nào như trước; trái lại càng thêm dè dặt, không tin tưởng chính mình.

Trong phút chốc suy tư ấy, vô số dây nhợ từ người Lý Khang tỏa ra, thuần thục quấn chặt Cấm Thuật Sư.

“Lấy đạo của người trả cho người?!”

“Cái tên này dài quá, không được!”

“Bối Đạo?!”

“Thôi kệ mẹ nó đi.”

Hắn ung dung đến trước mặt Cấm Thuật Sư, không nói không rằng đấm thẳng vào mặt hắn, đến mức cái mặt nạ kia cũng không còn vững vàng, chịu lực tác dụng mà văng sang một bên.

Để lộ ra bên dưới mặt nạ là nhân vô diện, một người không có ngũ quan.

Lý Khang giật mình, sợ quá hóa giận, lại bồi thêm một cú đấm trực diện.

Đấm một cái còn chưa đã, hắn lại chuyển sang đá thẳng, giựt trỏ, lên gối,...

“Càng đánh.. ngươi càng mạnh. Không đúng, là ngươi càng đánh, ta càng..yếu đi, càng lúc càng không chịu nổi. Đây là nội tại Suy..Yếu sao?”

Vô Diện Nhân mặc cho bị đánh đến tơi bời, vẫn cố gắng nhả vài chữ.

Lý Khang không kiềm chế được, bản tính đã đến ranh giới cuối cùng, lưỡi kiếm linh hoạt chém đứt đầu Cấm Thuật Sư từ lúc nào.

Lý Khang thở hồng hộc, sau đó vươn cánh bay trở về bờ biển.

...

Một bên khác, vùng biên tiếp giáp giữa màn sương và địa thế thông thường.

Bí Thuật Nhân nhìn chằm chằm người không có ngũ quan đang đứng bất động ở trước mặt.

Không biết từ đâu hắn lấy ra một tấm mặt nạ, nửa buồn nửa vui, đeo lên mặt của người kia.

Chốc, người kia khẽ nhúc nhích ngón tay.

Bí Thuật Nhân nói, “Nhiệm vụ này chúng ta chỉ còn lại một cái mạng, cố gắng tận lực tránh xa tên lưu dân đó thôi!”

Cấm Thuật Sư đạo, “Ta biết rồi, ngươi cũng vậy.”

“Chúng ta đã hết mặt nạ mang theo. Mà nhiệm vụ cũng không còn gì quan trọng nữa, sớm rút lui thì hơn!”

Cấm Thuật Sư lắc đầu, “Went không nói, nhưng tên lưu dân kia..ta cứ bất an không yên. Nhanh chóng lập kế hoạch, một lần tiêu diệt hắn..”

Sột soạt sột soạt.

Sau đó cả hai đồng thời cùng nhìn về một phương khác trong khu rừng, ở đó có hai người y như đúc bọn hắn đang tiến đến.

“Ciao!”

“Ciao!”

Cấm Thuật Sư không có Nhân Bản cũng không có điểm chiếu để Sao Chép: Phân Thân, nhưng Bí Thuật Nhân có Bí Thuật: Trùng Sinh.

Trùng Sinh, cho phép sống lại ở một thời điểm nào đó trong quá khứ.

Có điều Bí Thuật này không cần người thi triển chết đi mới có thể dùng như một dạng kĩ năng bị động.

Nó thuộc về kĩ năng chủ động, hơn nữa nó không chỉ có thể thi triển lên nguyên chủ, mà có thể áp dụng lên kẻ khác

Vậy sẽ ra sao nếu Trùng Sinh ngay khi chính chủ còn đang sống sờ sờ.

Kết quả là người khác sẽ cho rằng đây là Nhân Bản của hệ Xám, hoặc Phân Thân của hệ Đỏ.

Nhìn thì giống nhau nhưng thực ra là khác biệt rất nhiều.

Nhân Bản là từ một cái khuôn đúc ra, giống nhau y như đúc. Lối tư duy, hành động, phản ứng, kinh nghiệm,..đều là một.

Trái lại, Phân Thân thì mỗi một cá thể sẽ có ý thức độc lập, đa phần sẽ khác nhau mọi phương diện, ngoại trừ ngoại hình bên ngoài và kĩ năng sẵn có.

Còn Trùng Sinh thì như đã nói, hơn nữa nó không hề bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ, mỗi cá nhân chính là một người ở từng thời điểm khác nhau trong quá khứ. Còn Nhân Bản và Phân Thân sẽ biến mất tùy thuộc vào ý niệm của nguyên chủ hoặc thương tổn gánh chịu.

Tóm lại là anh em nhà Trigger đã thua nhưng không phục, muốn đấm tiếp.

...

Lý Khang đấm nhau trở về, không tính là thua, nhưng triệt để không có thắng.

Hắn tin là bản thân đã giết người, nhưng người đó còn chưa chết.

Đây thuộc về phạm trù cảm giác, tương tự như khi Cảm Quan cho ra kết quả, vô pháp chứng minh bằng khoa học.

Nhưng qua cuộc chiến vừa rồi, hắn đã học hỏi được nhiều điều, trưởng thành cũng không ít.

Ngược lại, hắn cũng không nghĩ bản thân lỗ mãng hay gì, hắn tự tin, tin chính mình có thể làm được.

Cũng bởi, hắn có một duy niệm khác xuất phát từ chân lý của bản thân là, cứ sợ hãi mọi thứ chi bằng chết quách cho rồi.

Quả thực là vậy.

Hắn không ngại đánh nhau, không sợ hãi, suy cho cùng là hắn có sức mạnh để làm vậy.

Nhưng người ngoài cho rằng hắn lỗ mãng, hấp tấp và háo chiến,.. Cũng đúng.

Không biết gì về đối phương, không nghiên cứu chiến thuật, đánh theo bản năng, cố chấp,..

Nhưng không phải đối phương cũng vậy sao?

Đối phương cũng đâu biết gì về hắn, đâu biết được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì..

Lý Khang chính là không biết đối phương có một Bí Thuật Nhân chuyên đi moi móc bí mật của người khác nên mới có suy nghĩ như vậy. Nhưng kể cả khi hắn biết là người ta hiểu về hắn rồi thì không lẽ giơ tay đầu hàng, chịu chết hay sao?

Cũng không biết vô tình hay may mắn mà Bí Thuật Nhân gặp chuyện, không thể đọc được bí mật của hắn, bằng không kết quả sẽ có thể có khác biệt.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng.

Lý Khang ngáp ngắn ngáp dài, chui mình vào túi lều giăng ở trên cây, ở quê hắn gọi đây là cái võng.

Kiki hip mắt nhìn đại ca nó ngáy khò khò an giấc. Phận làm đàn em há có thể để đại ca mình chịu nhục trở về như vậy.

Sau đó, nó căn dặn con gà mái tre mấy câu rồi cùng con gà đông tảo trở lại phía bên kia rừng rậm, nơi đang bị màn sương dần nuốt chửng.

...

Lại qua mấy ngày.

Không biết bằng cách nào mà Tjader lại có thể sống sót qua buổi chạy bộ khắc nghiệt đó.

Hắn biết, chạy bộ là bộ môn cơ bản, rất tốt cho sức khỏe, có điều là nhiều người thấy nó đơn giản quá nên không muốn chạy.

“Nhưng cũng không đến mức các người bắt ép ta chạy bộ chứ?!”

Không chạy sẽ bị giết chết, trong quá trình chạy cũng có thể kiệt sức mà chết.

Mà, bây giờ hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, không rảnh đi nghiên cứu mấy cái này.

Bọn hắn chỉ được nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục buổi tập huấn khác.

Hắn dự định lúc này sẽ nghỉ ngơi cho triệt để, sẵn sàng nghênh chiến một trận đánh ác liệt khác.

Tjader rời giường, sửa soạn cơ thể chút ít.

Sau cùng, hắn đến nhà ăn ở cạnh khu kí túc xá.

Mỗi một đại đội ở một khu vực riêng, có kí túc xá, nhà ăn, sân tập luyện,.. riêng biệt.

Đây cứ như một hệ sinh thái, khép kín và tuần hoàn, không giao du với bên ngoài.

Tjader đẩy cửa bước vào.

Bên trong chỉ có lác đác mấy người đang ngồi ăn như hổ đói, ngấu nghiến, bù đắp chút đói khát mấy ngày qua.

Nào chỉ là một chút, Tjader liếc mắt thấy, bên cạnh bàn ăn bốn người ngồi ở bên trái hắn đã có hai chồng khay đựng cơm cao như ngọn núi.

Hắn thuần thục lấy ra cái thau ở sau lưng, vung một thau cơm đầy, xoay người đổ hết nguyên nồi súp hầm vào thau, sau đó lại bế thêm một con gà quay đi tới một bàn ăn ở trong góc.

Cấp trên có nói qua, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, đừng nuốt luôn cái nồi là được.

Nhân viên ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nói, đây là thông tục thường thấy. Tjader có là gì, có lần còn có kẻ uy hiếp đầu bếp, một bên giục đầu bếp nấu, một bên ăn ngấu nghiến nữa là.

Tjader không có thói quen ăn ngấu nghiến hay ăn vội, hắn ăn rất từ tốn, nhai rất kĩ. Hắn cũng không có thói quen nói chuyện hay làm việc khác khi ăn cơm, hoàn toàn tâm trung vào chuyện ăn uống.

Thế nên cơm đã nguội từ lâu hắn mới ăn xong một thau.

Sau chừng một giờ, Tjader muốn đổi một thau cơm mới.

Vách theo cái thau hắn trở lại quầy đồ ăn, nhưng lúc này nhân viên ở đấy bất đắc dĩ nhìn hắn thờ dài, “Ngươi đến trễ rồi, cơm vừa mới hết, ngươi muốn ăn tiếp chỉ có thể đợi đến cử cơm tiếp theo!”

“Ừa, nếu vậy thì thôi vậy!”

Tjader trả lời cho có lệ, không mấy hào hứng cầm cái thau trở về khu kí túc xá.

Hiển nhiên là hắn còn chưa ăn no.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.