Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết Đuối

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

Ở một khu ngoại ô, xung quanh là rừng cây muốn tìm được một căn nhà tứ hộp viện cũng chỉ có một căn, nơi này người trong thành phố gọi nó là nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, ban đêm trong rừng nghe tiếng than khóc, tiếng con nít vui đùa hi hi ha ha, cũng có ma chơi bay qua lại.

Nếu là khu ngoại ô bình thường phỏng chừng có không ít phú nhị đại quăng tiền ra cửa sổ mua nơi này, xây một căn nhà đến cuối tuần lại tụ tập bạn bè quậy phá suốt đêm, không có hàng xóm xung quanh nên không cần kiêng dè gì, nhưng nơi này căn bản là không bình thường, gần hai mươi năm trước nơi này có một vụ thảm sát, ngôi nhà đó có hơn 108 người tính luôn những người bên ngoài vào, hôm đó là ngày đại thọ của một đại tướng trong quân đội không nghĩ đến cũng là ngày chôn cất ông, 108 người đó không ai biết chết như thế nào cũng không ai biết người nào giết bọn họ, nhưng buổi sáng người giúp việc theo thói quen đến dọn dẹp biệt thự, cảnh tượng trước mắt làm cho chân bà run lẩy bẩy đứng không vững mà ngồi bệt xuống đất.

Biệt thự màu trắng nguy nga, nếu nói lộng lẫy cũng không sai, chính là như một toà lâu đài lớn nằm giữa rừng nên bắt mắt vô cùng.

Tường trắng loang lỗ vết máu, tay chân cũng không còn nguyên vẹn, thứ quan trọng chính là 108 người không ai còn đầu, trừ những vệt máu bắn lên tường những thi thể nằm dưới đất đều không có máu, sàn nhà sạch trơn như máu chảy ra đã thấm hết vào sàn nhà bằng cẩm thạch trắng, chưa kể đến là một đại thiếu tướng bị giết phía trên cử xuống không ít người, cuối cùng cách chết cũng giống hệt nhau, mất đầu nhưng không chảy máu, cả người cũng không có dấu vết vùng vẩy chống cự, tin này hai mươi năm trước công bố tạo nên làn sóng không nhỏ cho cả thành phố, người phía trên muốn giấu cũng không giấu nổi, số tổng cộng người chết liên quan đến vụ án nằm ở cuối tờ báo, vừa đọc xong khiến người ta vừa kinh sợ vừa bàng hoàng.

Tổng cộng 208 người.

Vụ án này có lớn đến mức nào cũng không ai dám điều tra tiếp, cũng không khép lại chỉ treo lơ lửng ở đó.

Có người nói lúc trước bọn họ ở khu ngoại ô thường xuyên nằm mơ thấy mình đi vào một căn biệt thự, xong lúc nhận ra thấy trước mắt là khung cảnh rất kinh khủng, toàn bộ người đều nằm la liệt dưới đất, có người ôm đầu tự bức ra, cũng có người ban đêm nghe tiếng hò reo như ai đang mở tiệc, sau đó lại là tiếng than khóc vang vọng cả một khu rừng.

Tuy không có chứng cứ nhưng không phải ai cũng không tin, dần dần truyền tai nhau cuối cùng khi ngoại ô đó không còn ai sinh sống, bán được liền bán còn không bán được liền bỏ, bọn họ cũng không thiếu mấy đồng bạc lẻ.

Chẳng qua nơi này có một căn hộp tứ viện rất lớn còn rất lâu đời, người bên trong như không ảnh hưởng gì, nên ra ngoài thì ra nên vui chơi thì vui chơi, lời đồn bên ngoài bọn họ như không nghe thấy.

Mấy năm trước đường điện nơi này rất tốt không nghĩ đến mấy năm nay lại tệ đến như vậy, điện chập chờn lúc có lúc không, một tháng mất điện bốn ngày, cũng may nước bọn họ sài là nước giếng nếu không phỏng chừng đến nước cũng chẳng có mà sài.

Nơi này ban đêm nhìn qua có chút quỷ dị, buổi sáng còn có xe ô tô chạy qua nhưng ban đêm triệt để không có ai, ngoại trừ người sống trong tứ hộp viện.

Nơi này ban đêm không có đèn, đường điện ở đây không tốt đến người dùng còn không đủ đừng nói đến đèn đường, bên ngoài tối đen nếu không nhờ đèn xe căn bản không thấy phía trước có gì.

Bên trong tứ viện treo không ít đèn lồng bên trong là nến gió thổi đung đưa lập loè như sắp tắt, bởi vì đèn lồng màu đỏ nên nhìn qua có chút quỷ dị.

- Tháng này một tuần mất điện hai lần tổng cộng đã là bảy ngày rồi, có phải chú không đóng tiền điện không?

Là một giọng nữ nghe qua có chút trầm.

Theo phía sau là giọng của một người đàn ông trung niên trầm khàn.

- Mỗi tháng chú đều đóng tiền điện đầy đủ, nếu trễ cũng trễ có hai ba ngày, đừng có nói oan cho chú.

Bên trong một căn phòng lớn bốn người túm tụm lại một chiếc bàn dài, ở trên bàn đốt ba bốn cây nến ánh sáng từ nến hất lên mặt bọn họ, người con gái lúc nãy chính là Mạn Mạn là cô gái duy nhất ở hộp tứ viện.

Người trung niên ngồi bên cạnh cô là Chú Lý.

Người con trai có mái tóc màu nâu hơi xoăn khuôn mặt thanh tú nhìn qua so với con gái còn đẹp hơn là Hàn Duy, cậu năm nay vừa mới mười tám.

Người ngồi bên cạnh là Tần Nhân nhưng người khác đều gọi là Tần đại ca, hắn lớn nhất sau chú Lý năm nay gần hai mươi lăm nếu so sánh với Hàn Duy hai người như hai thái cực khác nhau, một người thanh tú vừa nhìn liền khiến người khác muốn tiến lên bắt chuyện, còn Tần Nhân suốt ngày chỉ mang một bộ mặt người sống chớ gần, nhưng hắn anh tuấn đường nét trên khuôn mặt rất sắc xảo, chính là kiểu người đứng trong đám đông vừa nhìn liền nhận ra ngay.

Cửa đột nhiên mở toang lực mở cửa rất mạnh, va vào tường vang lên một tiếng trầm thấp.

- Có đơn hàng từ phía trên gửi xuống.

Người này là một cậu thiếu niên bình thường, khuôn mặt cũng không có gì sắc nét nhưng tính cách lại dễ chịu, là người nấu ăn cho bọn họ Tiểu Tảo.

Mạn Mạn:" Cậu mở cửa mạnh như vậy làm gì? Cửa bị hư chúng ta không có tiền sửa đâu."

Tiểu Tảo đặt một tờ giấy lên bàn.

- Cửa này tôi đã như vậy mở mấy năm rồi, không hư được đâu.

Ấn Mộ nơi của bọn họ bề ngoài là một thám tử tư là tay chân của cảnh sát, nơi này cũng hoạt động hợp pháp, phía dưới hầm của hợp tứ viện là một ngục giam linh hồn nơi này không thể nhốt người chỉ để áp giải linh hồn để quỷ sai lên gông cổ đem về dưới cho Diêm Ma La Vương, tiền tất nhiên có phần trăm chia đều, tiền nông với bọn họ rất eo hẹp, cảnh sát phía trên gửi đơn xuống tất nhiên phải trả cho bọn họ 70% dù sao những vụ án bọn họ không xử lý được mới đến tay người ở Ấn Mộ này.

Còn tại sao nơi này tên là Ấn Mộ chính là phía dưới hộp tứ viện từng có rất nhiều bộ hài cốt, đến bây giờ còn hay không bọn họ tất nhiên không biết dù sao nơi này chính là do tổ tiên để lại cho chú Lý, có những việc bọn họ không tiện hỏi.

Chú Lý cầm lấy tờ giấy trên bàn đọc sơ qua một lượt.

Vụ án này không quá khó nếu cảnh sát muốn tự mình động thủ thì có thể tìm ra hung thủ chẳng qua có điểm quái lạ, thi thể ngâm nước chưa đến một ngày lúc nổi lên cơ thể gần như bị phân huỷ, khuôn mặt cũng không nhìn ra hình dáng gì, da đầu bong tróc một mảnh lớn, quần áo trên người không còn nguyên vẹn, chỗ này một lỗ chỗ kia một lỗ, như bị thứ gì ăn từng chút từng chút, bên trên còn có mấy tấm ảnh, chú Lý chia ra cho mỗi người xem qua một lượt, thay phiên nhau mà xem.

Nếu không phải bọn họ làm công việc này lâu đến mức nhìn những thứ này không biểu tình quá bàng hoàng như lúc đầu nhưng vẫn có chút không quen, người trong bức ảnh gần như thối rửa đang trong quá trình phân huỷ, nếu bình thường tình trạng cơ thể chết đuối tầm một tuần trở lên mới như vậy.

Tiểu Tảo chỉ quen việc dưới bếp những tấm ảnh này y không có gan nhìn chỉ sợ tối ngủ sẽ ám ảnh, cơm cũng không ăn ngon.

Điện thoại trên bàn reo lên, Tiểu Tảo không có việc gì làm đi tới nhấc máy lên mà nghe.

Đầu dây bên kia chào hỏi vài câu mới nói vào vấn đề chính.

- Chuyện này tôi càng nghĩ càng thấy kì quái nên mới gửi đến chỗ của mấy cậu, thi thể chỉ mới chết đuối một ngày sao có thể thành bộ dáng như vậy, cũng không có dấu vết của cá ăn.

Tiểu Tảo:" Thật sự là chết đuối? Không phải bị giết rồi quăng xuống sông chứ."

Người bên kia cười một tiếng.

- Bên tôi đã cho khám nghiệm tử thi, thật sự là chết đuối còn những chuyện còn lại đều nhờ các cậu điều tra.

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếng này xen lẫn tiếng kia rất hỗn tạp, Tiểu Tảo không nghe ra được gì nhưng không trực tiếp ngắt máy, dù sao bên kia điện có hết tiền cũng không phải tiền của bọn họ, không cần tiết kiệm.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.