Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơ Đỏ

Tiểu thuyết gốc · 1433 chữ

Lời này của bà nói rất lớn, gần như dùng hết sức bình sinh mà nói chuyện.

Nói xong liền ngồi xuống lại sofa, tay cầm ấm trà run rẩy phát ra tiếng vang lạch cạch.

Tường ở đây rất mỏng, nhà bên cạnh có chuyện gì nhà kế bên đã nghe gần hết, bởi vì dùng tường chung.

Tuy phản ứng của bà có điểm bất thường nhưng không cản trở bọn họ điều tra, ba người đứng trước căn phòng của Tần Hàn nắm lấy tay cầm cửa đẩy vào.

Bên trong khác xa với tưởng tượng của bọn họ, đồ đạc quăng lung tung không ngay ngắn, quần áo thay xong cũng quăng một góc không xếp gọn, chăn gối bị nhào thành một đống.

Cửa vừa mở ra Mạn Mạn bị mùi thối bên trong hung cho đứng không vững đưa tay che mũi vẫn còn ngửi thấy.

Không chỉ có Mạn Mạn hai người còn lại đều nghe thấy, bác Nhã như không nghe được vẫn ngồi trong phòng khách thất thần.

Cái mùi này không phải mùi chuột chết hay mùi cống hay cũng không phải mùi hôi của phòng lâu ngày không lau dọn mà là mùi thịt thối.

Tình Khang từng ngửi qua mùi này, vừa quen lại vừa lạ không nhịn được hít một hơi sâu liền choáng váng mặt mày, phải víu lấy cửa mới không ngã xuống đất.

- Mùi của quỷ háo sắc.

Tên sao thì nó chính là như vậy, nó không phải tìm đến để hại chết người để làm thế thân cho nó đi đầu thai, mà chính là bám víu hút lấy linh khí của những người háo sắc hay gọi là ham mê sắc dục, da dẻ người bị nó đeo bám vàng ọt.

Hàn Duy bị mùi thối này làm cho chảy nước mắt, hiện tại mới lĩnh ngộ được mùi thịt thối so với mùi chuột chết còn thối hơn.

Bọn họ có thể nghe được mùi người khác không nghe được hay nhìn những thứ người khác không thấy được.

Ví như Tiểu Tảo, có thể thấy bộ dáng của những linh hồn lúc chết, nói ra thì như vậy nhưng cho dù thấy linh hồn thôi đã đủ khủng bố người khác.

Linh hồn không đầu, cũng có linh hồn bị xe tông cơ thể không lành lặn, tuy vẫn đi chung một chỗ nhưng những chỗ kia không ghép lại được mỗi cái bay một nơi, chỉ hận không thể rớt hết xuống đất.

Nếu cao hơn có thể thấy thực thể chẳng khác nào con người nhưng càng khủng bố hơn.

Cũng không phải tự dưng bọn họ có thể thấy những thứ người khác không thấy, mà chính là bắt linh hồn giam dưới ngục ở Ấn Mộ, sẽ được đổi lấy công đức, nhưng riêng Tiểu Tảo không cần đổi lấy công đức vẫn được cái chức năng nhìn thấy linh hồn kia.

Gia đình Tiểu Tảo mấy đời là làm đạo sĩ còn rất cao tay, chẳng qua đến đời ba Tiểu Tảo thì lại vô dụng, không thể nhìn thấy được linh hồn cũng không theo nghề đạo sĩ mà đi ra bên ngoài kinh doanh, lúc sinh ra Tiểu Tảo cũng không nhìn thấy những thứ kia, đến lúc sáu tuổi y đột nhiên bị tai nạn hai mắt không nhìn thấy đường, là được một người anh họ qua đời hiếng mắt cho mới nhìn thấy được mấy thứ kia.

Nhưng Tiểu Tảo từ bé đã sợ ma, những thứ không biết rõ là quỷ hay thần luôn một lòng kính sợ, nhất là đối với ma quỷ, năm y lên chín tuổi ba mẹ cũng qua đời, cả gia tộc đều làm đạo sĩ hiện tại đột nhiên xuất hiện một kẻ ngoại lai không giống ai, tất nhiên bị chán ghét, ba mẹ Tiểu Tảo mất liền quăng y vào cô nhi viện là được chú Lý nhận nuôi.

Nếu là ma thì tất nhiên đám người này cũng không thấy ngoại trừ quỷ.

Ba người đi đến cửa sổ đóng chặt trong phòng mà mở ra, chỉ mong cái mùi thối này bay đi nhanh một chút.

Sau đó mỗi người mới tìm xung quanh một vòng, găng tay cũng đã đeo vào.

Mạn Mạn tìm một lúc liền mệt đến hoa mắt, mùi thối vẫn còn lẩn quẩn trong không khí hít thở cũng không thông, vậy mà không tìm được thứ gì hữu dụng cho việc điều tra, Mạn Mạn đá đống đồ nằm ở một góc.

- Lần sau tớ nhất định đem theo bình oxy bên mình, cái mùi quỷ háo sắc nồng như vậy mở cửa sổ cũng không bay hết, gan tên kia chắc cũng yếu lắm rồi.

Hàn Duy tìm trên bàn nghe lời này mới lên tiếng.

- Đợi một lát về chúng ta đi tìm bác sĩ ngày hôm qua giải phẩu cho tên kia hỏi một chút, xem gan tên kia đã yếu hay chưa.

Tình Khang:" Mùi này hung cho các cậu đến đầu óc mơ hồ rồi đúng không? Là bị chết đuối đó, đừng nói đến gan đến phổi cũng bị sưng phù lên rồi."

Tình Khang tìm trong tủ áo, sờ thấy một hộp gỗ liền lôi ra, là một hộp gỗ màu nâu bên trên có hoa văn in nổi hình bông hoa, rất giống hộp trang sức của phụ nữ thời xưa.

Không có khoá.

Trời bây giờ đã là gần giữa trưa, ở đây không có điều hoà đến máy lọc không khí cũng không có, ba người quay quanh một cái bàn.

Mùi thịt thối phát ra từ hộp gỗ này, còn rất nồng.

Hàn Duy nhường lại vị trí mở hộp cho Mạn Mạn.

Tuy là con gái nhưng gan cô rất lớn, không sợ thứ gì đừng nói sợ quỷ bọn họ cảm thấy quỷ nên sợ Mạn Mạn mới đúng.

Mạn Mạn hừ một tiếng ló đầu ra khỏi cửa sổ hít không khí trong lành một, cái mới quay lại mở hộp, động tác rất dứt khoác.

Bên trong không phải để thứ gì quá quan trọng không phải trang sức vàng hay bạc mà là một cái nơ màu đỏ để cài tóc, là đồ dùng của phụ nữ.

Mùi thối từ nơ này bay ra rất nồng như từng quỷ háo sắc chạm qua.

Bọn họ không chạm vào, trực tiếp đóng lại.

Tìm một chút thấy thật sự nơi này không còn nơi nào cất giấu đồ mới đóng cửa lại đi ra bên ngoài, Mạn Mạn bỏ hộp gỗ vào túi nhựa trong suốt tránh người khác chạm qua để lại dấu vân tay.

Bọn họ chuyển đến tìm trong phòng khách, bác Nhã vẫn ngồi ở chỗ cũ, tv được bật lên đang chiếu phim lúc mười hai giờ trưa, âm thanh tv phát ra có chút rè, màn hình cũng đã bị nhiễu, rất khó nhìn.

Mạn Mạn tìm được một cuốn album ảnh, bác Nhã thuận thế liếc qua.

- Đó là album ảnh gia đình.

Hai người nghe vậy cũng đi tới lật xem, từ đầu đến giữa bộ ảnh chỉ có ba người, bác Nhã với chồng bà với đứa con lớn, ngũ quan đứa con lớn rất phổ thông ở trong đám đông cũng không quá nổi bật gì, đến giữa album đột nhiên xuất hiện người thứ tư một đứa nhóc gần tám tuổi.

Lật thêm một chút nữa không thấy chồng bà đâu, phỏng chừng đã mất rồi.

Ngũ quan đứa con út lớn lên tạm ổn so với anh trai thì dễ nhìn hơn một chút.

Mạn Mạn:" Đứa nhỏ xuất hiện trong ảnh này là Tần Hàn?"

Bác Nhã nghe hỏi liền đứng dậy tiến tới ngó một chút.

- Đứa con trai út là con riêng của chồng tôi, lúc này ông ấy mới dẫn về nhà.

Là con riêng à, như vậy không loại trừ khả năng bà là người giết đứa con trai út này, dù sao là con riêng có mang thù hằn gì hay không chỉ có trong lòng bà biết.

Bác Nhã ngừng một lúc mới nói tiếp:" Lúc đầu tôi còn phản đối rất kịch liệt, nhưng mà mẹ của đứa nhỏ này bị ung thư qua đời, không còn cách nào khác nên phải đem về nhà, tôi cũng có con sao có thể nhắm mắt làm ngơ để nó một mình, một đứa nhóc tám tuổi thì có tội gì chứ.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.