Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày Cao Gót Đỏ

Tiểu thuyết gốc · 1422 chữ

Bà nhìn tấm ảnh chăm chú như đang nhớ lại.

- Là mẹ nó có lỗi với tôi, nó là một đứa nhỏ chẳng biết gì nên tôi mới chấp nhận cho nó ở lại đây, đứa nhỏ này lúc đi học thành tích cũng rất khá chẳng qua đến lớp 9 chồng tôi liền mất, gia đình lâm vào cảnh thiếu thốn phải cho nghỉ học, đứa con lớn cũng phải nhập ngũ, mấy năm nay là nó chăm sóc cho tôi.

Hàn Duy hít một hơi sâu, thấy lời bà không phải nói dối thì gật đầu.

Mạn Mạn với Tình Khang thấy cậu gật đầu đều trầm mặt.

Nói thêm một lúc Mạn Mạn mới lấy cái nơ trong hộp gỗ ra cầm lên cho bà xem.

- Bác biết cái này của ai không? Ví dụ như là Tần Hàn thích cô gái nào đó rồi mua quà tặng, hay nhìn thấy người nào đeo cái nơ đỏ này.

Nghe đến đây Bác Nhã liền phản ứng rất kịch liệt.

- Nó thích ai? Nó còn nhỏ như vậy yêu đương cái gì, nó mà yêu đương với ai tôi biết liền không cho nó về nhà, yêu sớm thì có gì tốt.

Nhìn phản ứng này bọn họ biết sẽ không hỏi được gì rồi, đặt lại cái nơ đỏ vào hộp gỗ rời khỏi nhà bác Nhã.

Mặt trời lên cao như muốn hung chết người khác, gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng như thổi lửa, Mạn Mạn là da màu bánh mật nên cũng không sợ bị nắng làm đen da, mặc áo tay cọc hai tay đút túi thong thả mà đi.

Tình Khang để ý đến ông lão đánh giày giăng miếng bạc che phía trên còn ông ngồi ở trong để đánh mấy đôi giày, có cả đôi cao gót màu đỏ của phụ nữ.

Tình Khang:" Chúng ta lại đó hỏi chút đi."

Hàn Duy bị kéo tay áo, mới nhìn theo hướng Tình Khang chỉ mà gật đầu, Mạn Mạn cũng đi theo.

Tình Khang cởi đôi giày trên chân mình đặt trước mặt ông.

- Ông đánh cho cháu đôi giày này với, một đôi bao nhiêu vậy ông?

Ông lão đã có tuổi nhìn thấy có khách tới liền treo nụ cười lên khoé miệng

- Một đôi 100.

Ba người ngồi dưới tấm bạc của ông đợi ông đánh giày, Mạn Mạn nhìn đôi giày cao gót màu đỏ thuận miệng hỏi.

- Ông cũng đánh giày cao gót nữa ạ?

Ông lão nghe thì gật đầu tay vẫn tiếp tục đánh giày:" Miễn là giày ông đều đánh hết, chẳng qua giày cao gót chỉ có một người phụ nữ này đem đến đây thôi."

Mạn Mạn thuận thế hỏi tiếp:" Ông biết Tần Hàn không ạ? Con là bạn của cậu ấy lúc nãy con đến tìm, bác Nhã phản ứng rất dữ dội không còn không cho chúng con chơi cùng Tần Hàn."

Ông lão nghe lời này liền thở dài:" Đôi cao gót đỏ này là của bạn gái của tên nhóc đó, tuần nào cũng đem hai ba đôi giày cao gót màu đỏ đến đây, chẳng qua hai ngày nay rồi bác không thấy nó, con thông cảm cho bà Nhã một chút, đã già rồi tính nết cũng thay đổi không phân biệt phải trái gì."

Ông ngừng một chút mới nói tiếp:" Tần Hàn đứa nhóc đó tuy là con riêng ở ngoài nhưng sống rất có tình nghĩa, tuần nào cũng cho ông thức ăn, còn giới thiệu khách cho ông."

Vừa nhắc đến Tần Hàn ông không nhịn được luyên thuyên thêm vài câu, ba người bọn họ cũng kiên nhẫn ngồi nghe, tò mò gì liền hỏi thứ đó.

Giày của Tình Khang vừa đánh xong phía trước xuất hiện một cô gái mang đôi cao gót đỏ đi về phía này, trên người là váy hoa màu vàng nhạt, bộ dáng rất mềm mại lại xinh đẹp, da trắng nõn khuôn mặt cũng không có khuyết điểm nào để chê.

Ông lão vừa thấy cô liền lên tiếng:" Bạn gái của Tần Hàn là cô gái đó, xinh đẹp lắm đúng không? Ông cảm thấy hai đứa nhỏ này rất tốt tính."

Người mang đôi giày cao gót đỏ là Kỳ Luy, thấy ông lão liền cười thành thật đi tới.

- Trưa nắng như vậy ông không về nghỉ trưa ạ? Cháu đi mua cơm trưa sẵn tiện ghé sang chơi với ông một lúc.

Ông lão thấy Kỳ Luy nụ cười trong mắt sâu hơn mấy phần:" Ông còn giày chưa đánh xong, Tần Hàn hôm nay còn giới thiệu mấy người bạn đến đánh giày ở chỗ ông."

Kỳ Luy nhìn ba người gật đầu như chào hỏi, Mạn Mạn đột nhiên đứng dậy.

- Cô là bạn gái của Tần Hàn? Tôi là Mạn Mạn.

Kỳ Luy:" Tôi đúng là bạn gái của Tần Hàn, là Kỳ Luy."

Họ Kỳ ở thành phố này không nhiều là thuộc loại họ hiếm.

Mạn Mạn kéo theo Hàn Duy đứng dậy:" Tôi có chuyện muốn hỏi, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Ông lão không chú ý về phía này, vừa đánh giày vừa nói chuyện với Tình Khang, không biết nói gì mà rất vui vẻ.

Kỳ Luy cầm hai hộp cơm trong tay thì gật đầu.

- Đợi tôi một lát.

Kỳ Luy lấy một hộp cơm đem đến chỗ ông lão.

- Ông ơi cháu có mua cơm cho ông, còn nóng nên ông mau tranh thủ ăn ăn đi rồi làm tiếp.

Ông lão:" Đứa nhỏ này sang chơi thì sang sao lại mua đồ ăn? Ông lúc sáng cũng đã có mua cơm rồi."

Kỳ Luy:" Ông định ăn lại cơm buổi sáng chứ gì, như vậy không tốt cho sức khoẻ của ông, cơm con để đây, ông mau ăn."

Nói xong liền đứng dậy nhìn về phía Mạn Mạn mà gật đầu.

Ba người đi tới công viên đối diện, chọn một băng ghế đá lành lặn mà ngồi xuống.

Mạn Mạn lấy ra thẻ đỏ trong túi, đưa đến trước mặt Kỳ Luy thì lên tiếng.

- Chúng tôi là cảnh sát thành phố, có vài chuyện liên quan đến Tần Hàn muốn hỏi cô.

Kỳ Luy bất giác siết chặt tay cầm túi cơm.

- Anh ấy làm chuyện phạm pháp?

Hàn Duy bên cạnh lắc đầu:" Không có."

Kỳ Luy thả lỏng tay cầm túi xách ra thở nhẹ nhõm một hơi.

Không làm chuyện phạm pháp là tốt rồi.

Cô còn chưa kịp lên tiếng Mạn Mạn đã đánh gãy sự nhẹ nhõm trong lòng Kỳ Luy.

- Tần Hàn chết rồi, là chết đuối xác cũng đã được khám nghiệm tử thi, chuẩn bị trả về cho người nhà.

Kỳ Luy cảm thấy đầu mình kêu ong ong, phía trước mắt tối sầm.

- Tần Hàn chết rồi? Sao có thể, hai hôm trước anh ấy nói có việc phải rời thành phố hai hôm khi nào về sẽ đến gặp tôi.

Mạn Mạn lấy ra một cái nơ đỏ.

- Cái này là của cô?

Kỳ Luy gật đầu, trong mắt có ánh nước chực chờ như sắp khóc đến nơi.

- Cái này đúng là của tôi, nửa tháng trước bác Nhã không có ở nhà tôi đến phòng Tần Hàn chơi cái nơ này là để quên ở đó, nếu cô không đưa tôi cũng không biết mình làm mất ở đâu.

Hoá ra là yêu đương lén lút.

Tần Hàn đã hai mươi mấy tuổi nếu là tuổi này người nhà chỉ hận con trai mình không bế thêm cháu về nhà, còn bà Nhã đối với chuyện này phản ứng rất kịch liệt, phải nói là không bình thường.

Hàn Duy:" Cô làm nghề gì? Hai ngày trước gặp Tần Hàn ở đâu?"

Nói đến đây Kỳ Luy có chút ấp úng nhưng vẫn trả lời.

- Tôi là gái mát-sa* lần cuối gặp Tần Hàn là ở chỗ làm, hai người chúng tôi lần đầu gặp cũng ở chỗ đó, lần đó anh ấy thường xuyên tới lui còn làm khách quen.

[ Chỗ gái mát-sa này mình để vậy cho dễ đọc với cảm thấy hay hơn ghi nguyên câu ra, lúc đầu mình định để gái bán hoa. ]

Bảo sao cái nơ này dính mùi quỷ háo sắc, chắc chắn là Kỳ Luy cài đi làm rồi mang đến nhà Tần Hàn, mùi mới nồng như vậy.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.