Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Trường

Tiểu thuyết gốc · 1333 chữ

Người bình thường nếu muốn rèn luyện thể lực cũng phải lựa buổi chiều hoặc sáng còn muốn da rám nắng thì đi tắm nắng buổi chiều.

Còn Tình Khang vừa muốn đen vừa muốn rèn thể lực, làm một lúc hai việc của tên lười như Tình Khang thì chính là như vậy, mặc kệ nắng hung cho nóng đầu, nếu buổi trưa không có việc gì làm đều chạy bộ như vậy gần nửa tiếng mới chịu đi về.

Nắng ở thành phố còn không gắt bằng ở khu ngoại ô, ở đó cây cối tuy nhiều bóng râm cũng không ít nhưng nắng cũng rất gắt, buổi trưa cũng không có xe nước chạy đi phun nước xuống đường như ở thành phố, nhà ai thích thì cứ đem nước nhà ra mà hất bên ngoài đường.

Nhưng ở đó ngoại trừ hợp tứ viện của bọn họ ra thì làm gì còn nhà nào.

Tình Khang thấy hai người liền chạy tới.

- Đã hỏi được chưa?

Xung quanh bây giờ rất nóng cho dù đứng dưới bóng cây cũng chẳng mát bao nhiêu, lúc Tình Khang vừa tiến tới hai người như bị hơi nóng trên người y làm nóng theo.

Hàn Duy lùi lại giữ khoảng cách với y.

Mạn Mạn vẫn đứng ở chỗ cũ một cái nhúc nhích cũng không, có nhưng mày đã cau chặt.

- Cậu bị thần kinh đúng không? Nắng ở đây là 41 độ cậu ra ngoài nắng đứng giãn cơ làm gì? Tên điên như cậu còn sợ chưa đủ đen?

- Tôi muốn hoà làm một với bóng tối luôn được không? Muốn làm điệp viên đấy, cậu quản được chắc.

Mạn Mạn với Tình Khang như lửa với nước, chỉ cần gần nhau hơn một gang tay chỉ sợ tạo ra vụ nổ hơi nước, những người xung quanh cũng không tránh khỏi.

[ Ở đây là ví dụ về 2 người đánh nhau hay cãi nhau mà văng miểng á. ]

Hàn Duy đành lên tách hai người ra.

- Được rồi được rồi, hai người muốn cãi nhau thì giải quyết xong vụ này hẳn cãi.

Mạn Mạn hừ một tiếng, mới tìm cái băng ghế đã bị mẻ hết phân nửa ngồi xuống.

Tình Khang:" Cậu hỏi được gì rồi? Có thông tin nào hữu dụng không?"

Hàn Duy:" Người kia không chỉ là bạn gái của Tần Hàn mà còn là bạn gái cũ của anh trai Tần Hàn, chuyện này nói qua có chút phức tạp, chẳng qua tuần trước Tần Hàn có tranh cãi với anh trai chuẩn bị xuất ngũ của mình....."

Hàn Duy kể một lượt lời Kỳ Luy cho Tình Khang.

Tình Khang nghe xong liền vò đầu bức tóc:" Mẹ nó, thử hỏi quen bạn gái cũ của anh trai là loại cảm giác khốn nạn gì chứ? Tên Tần Hàn này tôi cảm thấy cũng không phải dạng hiền lành gì cho cam."

Nghề nghiệp gì đó của Kỳ Luy, Tình Khang cũng không nhắc tới nhưng càng nghĩ càng có vấn đề.

Mạn Mạn đặt hai tay trước ngực:" Nếu tôi có em gái, nó quen bạn trai cũ của tôi chắc chắn tôi sẽ tẩn cho nó một trận."

Bạn trai cũ chính là bạn trai cũ đừng nói đến người trong nhà quen, đến bạn thân quen lại người yêu cũ của người kia, lúc đi chơi giáp mặt nhau đã thấy lấn cấn.

Nếu hết yêu thì không nói, còn nếu chia tay nhưng còn yêu thì sao?

Hai người còn lại đều đồng tình với câu này của Mạn Mạn.

Ba người bắt xe trở lại hợp tứ viện ở ngoại ô, xe vừa đến Tình Khang đã mở cửa chạy trước, chưa đến mấy giây đã mất tăm.

Hai người cũng không để ý đến.

Mạn Mạn trả tiền taxi cho tài xế, hai người mới đi vào.

Tiếng lá khô bị đạp lên phát ra tiếng, ở trong sân trồng một cái cây rất lớn lại còn rất lâu đời nhưng cây này bọn họ không biết là cây gì.

Hàn Duy cuối cùng cũng không nhịn được liền lên tiếng.

- Tôi cảm thấy không ngoại trừ khả năng Tần Phong là người giết chết Tần Hàn nhưng xác xuất lại rất nhỏ.

Mạn Mạn vuốt lại mái tóc hơi vểnh lên của mình.

- Một lát tôi với cậu đến chỗ làm việc của Tần Hàn một chút, chắc chắn sẽ có manh mối.

Hiện tại bọn họ không ngoại trừ khả năng là ai, mọi người liên quan đến chuyện này đều là đối tượng tình nghi là người giết Tần Hàn.

Hai người về ăn trưa một chút mới chia ra hai nhóm, Hàn Duy đi đến chỗ làm lúc trước của Tần Hàn còn Mạn Mạn với Tình Khang đi đến nhà Tần Hàn thêm một chuyến.

Hàn Duy dù sao vẫn thích làm nhiệm vụ một mình hơn, tính cậu có chút trầm lại hơi quái dị những thứ không được chạm càng muốn chạm, nhưng vẫn chưa đến mức gọi là nhân cách chống đối xã hội.

Hàn Duy không dễ bị lời lẽ khiêu khích tác động tới, Hàn Duy chỉ làm những thứ trong lòng muốn làm ví như muốn rút móng tay người thi thể không đầu ra xem thử.

Hàn Duy đọc một địa chỉ cho tài xế.

Xe dừng trước một công trường, bên trong không ít người đi qua lại, ở bên ngoài chất lung tung đồ đạc.

Hàn Duy bắt đại một người hỏi:" Cho tôi hỏi một chút, tôi là người quen của Tần Hàn, anh biết cậu ấy ở đâu không?"

Người này họ Tấn người khác gọi là Tấn đại ca, là trưởng nhóm 3.

- Tần Hàn? Ở đây có ba người họ Tần, cậu muốn hỏi người nào? Có ảnh hay không, ở đây đều kêu bằng biệt danh chỉ sợ hỏi tên như vậy cũng không ai nhớ được.

Hàn Duy lấy một tấm ảnh thẻ được chụp bằng điện thoại đưa cho Tần đại ca.

- Người này, anh biết người này không?

Tấn đại ca nheo mắt nhìn mấy giây mới gật đầu.

- Tần nồi nhỏ, thằng nhóc này chung nhóm với tôi, chẳng qua cả tuần nay đã không đến đây, bình thường thằng nhóc này rất siêng, giờ nghỉ trưa còn cố làm thêm một lát mới nghỉ, nhà thầu còn tính năm nay chuyển nó lên làm quản lí quan sát.

Hàn Duy nhìn cái nắng trên đầu, liền muốn choáng váng.

Hàn Duy lấy trong túi ra một tờ thẻ công tác của cảnh sát nhân dân.

- Tôi bên phía cảnh sát, anh có thời gian hay không? Tôi muốn hỏi vài vấn đề liên quan đến Tần Hàn.

Tấn đại ca chuẩn bị lên tiếng, phía xa xa đã có người hô lớn về phía này.

- Họ Tấn kia, đang làm gì đó hả? Nhanh tay nhanh chân lên một chút, chuyển gạch xong sớm hôm nay liền nghỉ trưa sớm.

Tấn đại ca đáp một tiếng, áy náy nhìn Hàn Duy.

Hàn Duy:" Tôi ở tiệm tạp hoá bên kia đường đợi anh."

Tấn đại ca:" Nửa tiếng nữa sẽ nghỉ trưa, cậu đợi tôi một lát."

Hàn Duy gật đầu, tay đút túi đi qua tiệm tạp hoá, mua một gói thuốc với lon coca ướp lạnh mới ngồi vào bàn.

Tuy ở đây là tiệm tạp hoá nhưng rất đầy đủ còn có nước sôi nấu mì, bên ngoài bắt hai cái bàn, vừa nhìn liền biết để công nhân nghỉ trưa qua mua nước rồi ngồi lại.

Ở khu này chỉ có mỗi tiệm tạp hoá này, nếu không thích chỗ này cứ đi xa thêm một chút gần năm phút sẽ có một cái tạp hoá khác nhỏ hơn, nhưng đám người công nhân không có thời gian, lựa nơi gần nhất mà xử lí bữa trưa.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.