Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu có tư cách gì?

Phiên bản Dịch · 768 chữ

Trước một biệt thự xa hoa tráng lệ được xây dựng theo phong cách châu Âu, một chiếc Audi Q7 chạy chầm chậm vào sân viện.

-Chào mừng phu nhân đã trở lại! - Quản gia Từ cung kính đi tới mở cửa.

-Ân! Ôn Niệm Nam cởi áo khoác rồi hướng phòng trong đi đến, sau đó dừng lại hỏi:

-Anh ấy đã về rồi à?

Quản gia sửng sốt một chút rồi đáp :

-Đúng vậy ạ, tiên sinh giữa trưa đã quay trở lại, suốt đêm đều ở trên phi cơ, hiện giờ đang ở thư phòng nghỉ ngơi ạ !

Ôn Niệm Nam nghe xong, hướng lầu hai đi lên. Hắn đã một tuần không nhìn thấy Cố Ngôn Sanh, trong lòng vạn phần nhớ nhung nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng.

Trước cửa thư phòng, Ôn Niệm Nam đưa tay gõ cửa nhưng sau đó ngập ngừng rồi buông tay xuống, nghĩ gì lại gõ cửa.

-Ngôn Sanh !

Ôn Niệm Nam nhẹ tiếng gọi, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.

-Ngôn Sanh, em có thể vào không ?

Vẫn không có tiếng đáp. Ôn Niệm nam nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt hắn là hình ảnh người trong lòng với vẻ mặt mệt mỏi đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Ôn Niệm Nam nhẹ đi qua rồi ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo hồi lâu, rồi vươn tay vuốt nhẹ gương mặt :

-Khi nào anh mới để ý đến em…

Ôn Niệm Nam đi đến bên cửa sổ, đóng lại, sau lại đêm tài liệu trên mặt đất nhặt lên sắp xếp lại. Khung ảnh đặt trên bàn làm hắn khựng lại.

Trong ảnh là hai thiếu niên đang ngồi trước đàn dương cầm, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa ban sớm.

Ôn Niệm Nam lộ ra nụ cười khổ, hắn biết hai người kia, một người là hôn phu của hắn, Cố Ngôn Sanh, tổng tài tập đoàn Cố Thị, một người là người trong lòng vị hôn phu hắn luôn nhung nhớ..

-Ai cho phép cậu vào đây ? – Một âm thanh tràn ngập từ tính vang lên.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Ôn Niệm Nam hoảng loạn xoay người mang khung ảnh trở về chỗ cũ, nhưng khẩn trương thế nào lại làm rơi khung ảnh xuống đất, phát ra một tiếng bang chát chúa.

-Em.. em .. tôi không cố ý.

Ôn Niệm Nam vội vàng quay người lại xin lỗi, cũng ngồi xổm xuống toàn nhặt khung ảnh đã vỡ nát.

Cố Ngôn Sanh một bước đi tới đẩy Ôn Niệm Nam, vội vàng nhặt ảnh lên xem, thấy bức ảnh không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Niệm Nam bị đẩy một cái lảo đảo lui về phía sau, nhìn Cố Ngôn Sanh đang đang vuốt ve tấm ảnh một cách trân trọng mà tỏ ra hâm mộ.

Chát …

Một cái tát chát chúa phá vỡ sự tĩnh lẵng vốn có của thư phòng.

Ôn Niệm Nam một tay ôm mặt, hắn sửng sốt một chút, rồi chậm rãi xoay người uất hận nhìn Cố Ngôn Sanh .

Cố Ngôn Sanh bắt lấy cổ áo hắn :

-Cậu có tư cách gì đến nơi này ? Ai cho phép cậu động vào đồ đạc của tôi ? Cậu hận hắn đến vậy à ? Đến cả dấu vết của cậu ấy trong nhà này mà cũng muốn xóa hết à ? Cho dù vậy thì cũng đừng mơ tôi thích cậu.

Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trước mặt dối trá cực điểm, năm đó hai người bọn họ yêu nhau đến vậy, người kia đột nhiên mất tích, mà chính hắn mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, không biết rằng chính Ôn Niệm Nam dùng thủ đoạn bỉ ổi làm mẹ bức mình cưới hắn.

Nhìn người trước mắt giận phát run, Cố Ngôn Sanh tiếp lời :

-Nếu không phải mẹ tôi ép tôi phải trở về, cậu cho rằng tôi nguyện ý về sao ? Nhìn cậu tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

-Em chỉ muốn tới nhìn anh một chút, anh đi công tác một tuần …Em rất nhớ anh. – Ôn Niệm Nam nở một nụ cười bất lực.

-Cút ra ngoài ! Đừng để tôi nhìn thấy cậu !

Cửa đóng phanh lại.

Ôn Niệm Nam đưa lưng về phía cửa phòng, cúi đầu nhìn bàn tay bị pha lê cắt chảy máu, đáy lòng dâng lên một trận chua xót.

Bạn đang đọc Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa của Bắc Túy Thập Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thininhxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.