Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?

Phiên bản Dịch · 2370 chữ

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn bị nứt vỡ, mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, tim như bị đâm mạnh một dao, nhỏ giọng thầm thì:

-Tại sao ngay cả chấp niệm duy nhất của mình cũng bị cướp đi…Không thể nào… mình sẽ sửa lại… mình sẽ sửa được nó…

Ôn Niệm Nam lái xe tới cửa hàng của nhãn hiệu làm ra chiếc nhẫn, bước chân hoảng loạn bước vào, cầm chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận từng ly từng tí đưa tới quầy.

-Xin… xin chào, tôi muốn sửa chiếc nhẫn này.

Nhân viên cửa hàng nghe thấy đi tới, lễ phép cười nói:

-Chào ngài, để tôi giúp ngài kiểm tra một chút.

-Dạ! Thưa ngài, chiếc nhẫn này không phải của hãng chúng tôi ạ? - Nhân viên cầm chiếc nhẫn trên tay đưa lên xem xét, nghi hoặc hỏi lại.

Ôn Niệm Nam nghe xong thì hơi kinh ngạc:

-Sao lại thế? Tôi nhớ rõ là của nhãn hiệu này, trên hộp nhẫn có ghi tên nhãn hiệu mà, sao tôi có thể nhớ nhầm được chứ?

-Thưa ngài, nhẫn của chúng tôi sao có thể bị nứt vỡ như thế này được? Tay nghề chế tác và chất lượng vật liệu kém thế này không thể là do chúng tôi làm ra đâu ạ!

-Nhưng mà…

-Tuy chiếc nhẫn này đúng là kiểu dáng thiết kế của chúng tôi, cũng được khắc tên nhãn hiệu, nhẫn này có tên là “Vĩnh Hằng”, là bản giới hạn số lượng, trên thế giới chỉ có mười đôi, hoa văn trên đó có thể dựa theo yêu cầu của người mua để chạm khắc, nhưng chiếc nhẫn của ngài là đồ giả, nhẫn “Vĩnh Hằng” được làm bằng chất liệu đặc biệt, sẽ không bị tổn hại như nứt vỡ.

-Nguyên liệu làm ra chiếc nhẫn của ngài là vật liệu thông thường, sao có thể xứng với danh hiệu “Vĩnh Hằng” nổi tiếng lúc bấy giờ, nhẫn đó thậm chí còn được ca tụng có thể tồn tại lâu dài hơn cả tình yêu, ngài có chắc chắn rằng đã mua tại các cửa hàng chính hãng của chúng tôi không ạ?

Mặt mũi Ôn Niệm Nam tràn đầy sự ngạc nhiên sửng sốt khi nghe nhân viên cửa hàng nói về nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” kia, cậu cứ thế chết lặng ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như quặn thắt ruột gan.

Là giả?

Tại sao có thể là giả được?

Cố Ngôn Sinh bị lừa sao?

Nhưng Cố Ngôn Sinh sao lại không nhận ra được chiếc nhẫn này là thật hay giả, hoa văn cùng chữ khắc trên đó là do người mua quyết định, hơn nữa mẹ cũng bảo hắn tự mình ra nước ngoài tìm người chế tác, không thể nào là giả được. Ôn Niệm Nam chợt nghĩ tới gì đó, toàn thân từ trên xuống dưới liền cảm thấy lạnh lẽo.

Nói đúng hơn… cái đeo trên tay mình là giả, mà của Cố Ngôn Sinh mới là thật.

Vĩnh Hằng… vậy mà gọi là vĩnh hằng, thật mỉa mai…

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn mà mình đã từng cực kỳ quý trọng, xem như bảo bối trong tay, trong lòng đầy tràn sự đắng chát.

Chiếc nhẫn là giả… Anh đặt làm hai cái nhưng lại đưa cho tôi đồ giả, ngay tới nhẫn cưới cũng không thật, tôi ti tiện đến mức ngay cả một chiếc nhẫn cũng không xứng có được sao?

-Thưa ngài? Quý khách? Vậy ngài có muốn sửa nó nữa không? Đã bị hỏng nặng thế này rồi dù có sửa lại cũng sẽ để lại vết nứt.

Mấy năm gần đây chưa bao giờ cậu tháo nó ra khỏi tay, cũng chưa từng để nó chịu tác động của ngoại lực, chỉ có hôm qua rơi khỏi tay lại bị xe của Cố Ngôn Sinh nghiền qua…

Ôn Niệm Nam liếc chiếc nhẫn nứt gãy trên bàn, giọng điệu bình thản nói:

-Sửa, có vết tích cũng được, để lại dấu vết cũng tốt…

Cậu lại cúi nhìn ngón tay đeo nhẫn bên tay phải trống trơn, cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Hóa ra mấy năm kết hôn này, Cố Ngôn Sinh không tháo chiếc nhẫn ra, không phải vì hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này, cũng không phải đeo cho đẹp hay quên tháo xuống.

Thì ra ngay từ đầu tất cả đã là giả, thì ra đồ vật mà trong lòng mình trân trọng nhất lại là đồ giả, Cố Ngôn Sinh thậm chí còn phải phí tâm tư, cố tình làm một chiếc nhẫn giống hệt từ kiểu dáng tới thiết kế với cái của hắn.

Sở dĩ hắn luôn đeo trên tay là để từng giây từng phút nhắc nhở chính bản thân, Ôn Niệm Nam cũng chỉ là hàng thứ phẩm…

Nhớ lại khoảnh khắc Cố Ngôn Sinh đeo nhẫn cho mình trong hôn lễ, trong mắt hắn không hề che giấu sự chán ghét cực điểm, biểu hiện rõ ràng như vậy, thế mà mình lại không phát hiện.

Trên đường lái xe trở về, tay Ôn Niệm Nam hơi phát run, mãi tới lúc xe đỗ ở trước cửa biệt thự vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cậu mở cửa xe nhìn ngôi biệt thự sáng đèn trước mặt, thật giống như một cái lồng giam xa hoa vây hãm cậu bên trong, trong lòng Ôn Niệm Nam nảy sinh ý muốn từ bỏ.

Dì Lam đang cầm bình nước đi ra, thấy Ôn Niệm Nam vẫn đứng cạnh xe không vào nhà, bà hơi nghi hoặc nói:

-Phu nhân, cậu về rồi.

Ôn Niệm Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong mắt bước vào.

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn sofa trống trơn, chạy nhanh lên lầu.

-Chờ đã phu nhân, bà chủ vừa gọi điện tới nói rằng hôm nay sẽ cùng cậu Nguyên Phong về sớm, ngày mai muốn cùng đi dự tiệc do phu nhân của chủ tịch Tưởng tổ chức.

-Ừm.

Ôn Niệm Nam thất thần cất bước lên tầng, vừa mới tới giữa cầu thang liền thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc. Cậu từ từ ngẩng đầu lên trông về phía chủ nhân đôi giày, sắc mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

-Cậu còn dám chạy ra ngoài?

Ôn Niệm Nam vô thức buông tay vịn cầu thang ra lùi lại một bước, có chút ý muốn giữ khoảng cách với Cố Ngôn Sinh. Cố Ngôn Sinh thấy vẻ cự tuyệt của Ôn Niệm Nam, ý lạnh trong mắt càng sâu, bước tới một bước.

-Cậu dám tránh tôi? Sao thế, còn biết sợ tôi à? Hôm qua đưa người tình của cậu tới tận cửa nhà cũng không thấy cậu sợ tôi nha?

Dì Lam nghe vậy ngạc nhiên:

-Đưa tới nhà? Cậu chủ ngài nói gì vậy? Hôm qua phu nhân không…

-Im miệng! Tôi biết hai người bị cậu ta mua chuộc! Nói không chừng rất nhiều việc cậu ta làm bà và chú Từ biết mà giấu nhẹm.

Ngày hôm nay Cố Ngôn Sanh bực bội không thôi, hắn không nghĩ tới Ôn Niệm Nam ngày hôm qua bị hắn bắt gặp đi cùng Đường Sóc vậy mà hôm nay còn dám chạy ra ngoài.

Xem ra tối qua chiếu cố mình chỉ vì sợ mình tức giận, sao có thể là thật lòng.

-Nói gì mà đem cổ phần trả lại cho tôi rồi đi, sau đó lại tới chỗ mẹ tôi làm bộ đáng thương, luôn miệng nói không phải vì tài sản của Cố gia nhưng lại làm cho mẹ tôi đầu tư cho công ty bố cậu, nếu cậu không phải vì điều này thì sao lại không đồng ý ly hôn?

-Xem ra hiện tại chỗ tôi không ăn được, nên mới tới chỗ Đường gia, cậu còn biết rằng anh trai Đường Sóc không cho hắn gặp cậu nên mới gấp gáp dẫn hắn tới nhà sao?

Cố Ngôn Sanh nhìn người trước mắt sắc mặt ngày càng tái nhợt, đôi môi mấp máy làm ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng có chút cảm xúc khác thường.

Cảm giác quái lạ kia lại xuất hiện lần nữa, ngực thực không thoải mái, hắn không thích loại cảm giác không thể nắm bắt này, làm hắn trở nên khó chịu, tâm tình trở nên bực bội bất kham.

-Ôn Niệm Nam, cậu rốt cuộc có bao nhiêu ti tiện mới ở đây dây dưa với tôi không thôi, thế nhưng đồng thời còn theo nam nhân khác, cậu cho rằng nhân lúc tôi say đóng vai người tốt chăm sóc tôi là tôi sẽ để ý đến cậu sao?

Ôn Niệm Nam nghe Cố Ngôn Sanh nói, giương mắt lãnh đạm nói:

- Đường Sóc không có lỗi, là tôi không biết xấu hổ cùng hắn gặp mặt, là tôi vì tiền nên không muốn ly hôn, là tôi giả vờ chiếu cố anh, vậy đã được chưa? Giờ tôi có thể đi không?

- Rốt cuộc cũng thừa nhận? Rốt cuộc cũng thừa nhận cậu câu dẫn Đường Sóc.

Cố Ngôn Sanh nhìn di động trong tay Ôn Niệm Nam, lạnh băng nói:

-Đưa di động cho tôi!

-Anh định làm gì?

Cố Ngôn Sanh một phen nhào tới đoạt di động ném xuống dưới lầu, di động vỡ tan tành.

-Cậu không cần dùng nó, đối với cậu nó là công cụ thể liên hệ với tiểu tình nhân, còn nói là bằng hữu.

-Đúng vậy, tôi không có bằng hữu, chỉ có một mình hắn, lại vì tôi mà bị uy hiếp, hiện tại tôi không còn bằng hữu nữa, anh hài lòng chưa?

Ôn Niệm Nam trước sau cùng cậu vẫn duy trì khoảng cách ba bậc thang, rũ con ngươi chậm rãi nói, trong mắt tựa hồ có cái gì lập lòe.

Cố Ngôn Sanh nhìn cậu ngữ khí trầm trầm trong lòng càng bực bội, tiền lên một bước tới gần.

-Vừa lòng? Ai cho phép cậu dẫn hắn tới đây? Ai cho phép cậu nói địa chỉ cho hắn ở nơi này? Ai cho phép cậu mang danh phận phu nhân Cố gia mà ném đi mặt mũi Cố gia? Nếu cậu đã lêu lổng cùng hắn thì cũng nên ly hôn đi để kết thúc mọi chuyện!

-Tôi trước giờ đều không có làm gì mất mặt Cố gia, chưa làm gì sao tôi phải thừa nhân?

Cố Ngôn San duỗi tay muốn nắm tóc Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam bản năng sợ hãi mà lui về sau, nhưng cậu quên mất chính mình đang ở trên cầu thang, nhất thời mất thăng bằng mà ngã xuống.

-Ngô...

Ôn Niệm Nam theo bản năng túm chặt quần áo Cố Ngôn Sanh, ai ngờ lại đem Cố Ngôn Sanh kéo xuống cùng mình, cả hai ngã xuống lầu.

-Trời ơi, Phu nhân! Cậu có sao không?

Ôn Niệm Nam té xuống vừa vặn nằm trên tấm thảm, may mà không có bị thương.

-Không...không có gì, trên mặt đất có thảm.

Ôn Niệm Nam quay lại nhìn người phía sau, vừa định nói gì, lại thấy được chiếc đồng hồ trên cổ tay Cố Ngôn Sanh, ánh mắt hơi lập lòe.

Cố Ngôn Sanh đẩy người trước mặt đứng lên, lạnh băng nói:

-Cậu nguyện ý vì làm Đường Sóc ôm lại không muốn tôi chạm vào cậu? Giả ngây thơ à?

-Tôi không muốn anh chạm vào tôi, cũng không muốn tiếp xúc với anh.

Có lẽ vì chiếc nhẫn, Ôn Niệm Nam trong lòng nghẹn một cỗ khí, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay hắn mà mình đã tặng lại có cảm giác châm chọc.

Chính mình vì ngày kỷ niệm kết hôn mà chuẩn bị quà tặng rất lâu, mà đối phương tặng nhẫn cưới cho mình lại là giả.

Dì Lam thấy bọn họ lại muốn cãi nhau, lần này Ôn Niệm Nam không hề yếu thế, trong lòng nôn nóng sợ bọn họ đánh nhau.

Đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh tức khắc thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy cứu tinh đã trở lại, vội vàng hô:

-Lão phu nhân, Nguyên Phong thiếu gia đã về!

Cố Ngôn Sanh nghe được tiếng dì Lam hừ lạnh một tiếng xoay người tới ngồi trên sô pha.

Ôn Niệm Nam đứng ở cầu thang không có động tĩnh, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn.

Chu Nguyên Phong cùng Lục Vân đi vào, mới đến cửa đã cảm thấy không khí căng thẳng.

Lục Vân nhìn Ôn Niệm Nam trong mắt hiện lên một mạt di sắc, giương mắt cười nói:

-Niệm Niệm, lại đây ngồi, mẹ có việc muốn nói!

Ôn Niệm Nam đi tới ghế ngồi xuống rồi cúi đầu, Lục Vân trừng mắt nhìn Cố Ngôn Sanh, mở miệng nói:

-Lần này hạng mục cùng hợp tác với Tưởng tổng đã ký, về sau hai nhà hợp tác sẽ làm tập đoàn Cố thị phát triển một bước, con làm không tồi.

-Ngày mai là sinh nhật Tưởng tổng phu nhân, mẹ nhận được thư mời, con cùng Niệm Niệm đi đi, Tưởng tổng ở trong yến hội giới thiệu con.

-Dẫn cậu ta đi? Ôn Niệm Nam không phải người trong công ty đi làm gì? Con đi với Nguyên Phong còn được.

-Câm miệng!

-Con mang Thẩm Lạc An đi bàn chuyện hạng mục ta còn chưa tính sổ với con đâu! Hắn là thứ gì! Con còn dám mang hắn theo thật làm ta mất mặt, lần sinh nhật Tưởng tổng phu nhân những người có địa vị đều đi, người thừa kế các tập đoàn đều mang theo phu nhân của mình, con đã kết hôn, không mang theo Niệm Niệm thì tính cái gì?

-Phu nhân? Cậu ta xứng! Con chưa từng thừa nhận cậu ta là phu nhân.

Bạn đang đọc Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa của Bắc Túy Thập Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thininhxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.