Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 2939 chữ

“Anh còn tới làm gì? Cái người bạc tình bạc nghĩa này!” Mắt Lộ Lily lờ đờ vì say, tức giận chỉ thẳng vào anh nói.

“Lily, không ngờ ngay cả em mà cũng không hiểu anh.” Lục Hãn Thư tựa vào ghế salon ngửa mặt nhìn lên trần nhà thở dài.

“Em yêu anh, em không muốn hiểu anh.” Lộ Lily đến gần anh, nước mắt đầy mặt, “Anh Hãn Thư, yêu em được không?”

“Em rốt cuộc muốn anh phải làm thế nào thì em mới có thể hiểu đây? Anh không yêu em, mãi mãi cũng sẽ không yêu em. Nếu em muốn hận anh, em cứ việc hận anh nhưng xin em đừng đắm mình trong cơn say, đừng đày đọa bản thân mình. Em thế này không phải là cô em gái Lily dễ thương, hoạt bát, hiểu chuyện của mọi người, mọi người thấy em như vậy sẽ rất đau lòng.”

“Anh Hãn Thư, em cũng không muốn như vậy, ngay cả em cũng ghét chính bản thân mình nhưng em cũng là người, cũng có cảm xúc, không thể nhanh chóng xóa sạch ngay được. Em vừa không ngừng thuyết phục mình không yêu anh nữa, tuyệt vọng mà buông tay nhưng hai bác Lục, còn có ba mẹ em đều nói anh sẽ trở về bên em, chính họ lại thắp lên hi vọng trong em… Anh Hãn Thư, em thật sự rất mệt mỏi… Huhu…”

“Đứa ngốc, em hãy là chính em, giống như lúc chúng ta còn bé, hồn nhiên chơi đùa thỏa thích bất kể thế nào thì đó chỉ là tình bạn, không có tình yêu. Có lẽ em kiên trì muốn có anh không phải vì muốn anh trở thành người yêu của em mà là vì em muốn anh luôn ở cạnh em, làm bạn tốt cả đời của em. Lily à, dù cho chúng ta lớn lên rồi già đi thì vẫn mãi là bạn tốt, bất cứ lúc nào em quay đầu lại, chúng ta vẫn ở đây. Nhưng mỗi người chúng ta đều phải trưởng thành, phải có cuộc sống riêng của mình, phải tìm kiếm nửa kia đích thực của mình. Chúng ta như người thân ở bên nhau, giúp đỡ nhau lúc khó khăn hoạn nạn, đó không phải là xúc cảm yêu đương, em hiểu không?”

Lục Hãn Thư sờ sờ đầu Lộ Lily, cưng chiều nói.

“Chỉ là tình thân, không phải tình yêu…” Lộ Lily nhìn anh, lẩm bẩm.

“Ừ, không phải em vẫn gọi anh là anh Hãn Thư sao? Tại sao em không gọi anh là Hãn Thư? Em cũng không cố ý thay đổi cách xưng hô giữa chúng ta bởi vì đó đều là tình cảm bạn bè, lâu dần trở thành tình thân để chúng ta bên nhau vô cùng vui vẻ. Cũng không phải em muốn trở thành người thế nào của anh mà chỉ muốn sống bên cạnh nhau thật tốt để kéo dài tình bạn của chúng ta mãi mãi. Cho nên chúng ta đừng phá hư tình cảm chân thành tốt đẹp này.”

“Ừ, đôi khi suy nghĩ, nếu anh Hãn Thư là người yêu em thì cảm giác khi hôn sẽ rất lạ, trong lòng cũng rất bài xích. Chỉ là ba mẹ em rồi hai bác Lục tạo cho em rất nhiều áp lực và ảo tưởng, em biết hôn nhân lại là chuyện khác, em chỉ muốn như khi còn bé cùng anh vui đùa hồn nhiên, vì thế em mới sợ người khác cướp mất, mới thành ra thế này…”

“Cho dù anh cùng Hàm Hương đến bên nhau, kết hôn rồi sinh con nhưng anh vẫn là anh Hãn Thư của em, tình cảm thân thiết của chúng ta mãi mãi không thay đổi được, đứa ngốc!” Lục Hãn Thư ôm cô vào lòng, khẽ xoa tóc cô.

“Anh trai…” Lộ Lily không để ý đến hình tượng bản thân mà khóc lớn.

“Thời gian này anh có rất nhiều chuyện phiền nhiễu cho nên đôi khi cư xử với em không tốt, anh ở tại đây xin lỗi em.”

“Anh Hãn Thư, em rất lo cho anh… và người yêu của anh, bác trai nói bác tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng cho chuyện của anh, nhưng em lại chẳng giúp được gì cho anh cả…”

“Anh biết xử lí tốt chuyện của mình, chỉ cần em luôn hạnh phúc là được, còn về ba anh, bất kể ông giở thủ đoạn gì cũng không ngăn cản được anh.” Mắt Lục Hãn Thư tràn đầy kiên định.

Ba ngày, nghĩ lại thật buồn cười, ba anh cảnh cáo anh trong ba ngày phải chấm dứt tình yêu với Diệp Hàm Hương, trái ngược hoàn toàn với phong cách làm việc trước đây, điều này có tính là ba anh đã rất nhượng bộ không?

Anh không ngại lạnh nhạt với Diệp Hàm Hương một thời gian ngắn để ba anh không chú ý đến nữa. Chẳng qua anh không thể không nghĩ đến cảm nhận của cô, nếu làm tổn thương cô mà có thể bảo vệ được cô thì anh không ngại làm một ‘bad boy’, nhưng đó không phải là bản chất thật của anh, cách làm đó chẳng qua là vạn bất đắc dĩ thôi.

“Hãn Thư, cứng quá sẽ gãy, mình thấy lúc này cậu đừng cương với ba cậu, chú Lục nói được là làm được, một khi hai người đã ngả bài mình sợ chú Lục trong cơn tức giận sẽ gây bất lợi cho Hàm Hương.” Thẩm Hạo ngồi bên im lặng đã lâu cuối cùng cũng mở miệng.

“Vậy mình phải làm thế nào? Làm như ba mình nói trong ba ngày chia tay với cô ấy? Mình không làm được!”

“Có một chiêu gọi là kế hoãn binh, cậu hãy lạnh nhạt với cô ấy một thời gian để chú Lục dần quên chuyện này, sau đó chờ ông nội cậu từ nước ngoài trở về làm chủ cho cậu. Cậu cũng biết ông nội luôn che chở cho cậu, chuyện đại sự của cậu người tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó mọi chuyện cứ tùy cơ ứng biến thôi.”

“Nhưng đột ngột lạnh nhạt với cô ấy, không phải rất tàn nhẫn sao?”

“Rất tàn nhẫn nhưng cũng coi như là khảo nghiệm.”

“Mình không thể nói cho cô ấy biết mọi việc để cô ấy phối hợp cùng mình sao?”

“A, cậu đừng làm cho tình hình rối rắm thêm được không? Cô ấy thật lòng yêu cậu thì sẽ muốn cậu phải khó xử sao? Cô ấy chắc chắn sẽ rời khỏi cậu, không để cho cậu tìm thấy cô ấy. Cứ thà để cô ấy hiểu lầm còn hơn để cô ấy đau lòng mất hết hy vọng.”

“Vậy… lạnh nhạt…”

“Không chỉ lạnh nhạt mà phải tìm một cô gái để diễn vở này, để chú Lục không nghi ngờ.”

“Hạo, cảm ơn đề nghị của cậu nhưng mình không thể làm vậy. Dù chỉ một giây mình cũng không thể không có cô ấy. Hơn nữa mình không thể giương mắt nhìn cô ấy tuyệt vọng đau khổ được. Mình với cô ấy tuy hai nhưng vốn đã là một rồi, thấy cô ấy cười mình sẽ vui, thấy cô ấy đau khổ mình sẽ tự trách bản thân, vậy thì sao mình có thể lạnh nhạt với cô ấy, không quan tâm cô ấy thậm chí làm tổn thương cô ấy được? Cậu không thể tưởng tượng được rằng một khi bị người mình yêu lạnh nhạt, hờ hững, coi không ra gì, cậu sẽ khổ sở, tuyệt vọng cỡ nào đâu? Mình tình nguyện hủy diệt cả thế giới cũng không muốn thấy cô ấy đau khổ đến tan nát cõi lòng. Mình muốn cô ấy luôn vô tư, hạnh phúc trong tình yêu của mình, không để cho cô ấy chịu bất cứ tổn thương uất ức nào.”

“Hãn Thư…”

“Hạo, đây là vấn đề mình phải đối mặt, mình sẽ vượt qua được, tuyệt đối không lùi bước, mình sẽ tìm cách nói chuyện đàng hoàng với ba mình.”

“Hãn Thư, mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, nhưng mình vẫn luôn ủng hộ cậu, quan trọng nhất là cậu phải bảo vệ được cô ấy, sau đó bình tĩnh thương lượng chuyện này với chú Lục.”

“Mình sẽ làm được, an toàn của cô ấy là điều quan trọng nhất.”

Lục Hãn Thư quay đầu lại thì thấy Lộ Lily đã ngủ say, anh kêu Thẩm Hạo đưa cô ấy về nhà, sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Trong lòng anh đã có chủ định, giờ phải tìm ba anh nói chuyện.

Trong nhà, ba anh ở phòng sách, thấy anh trở lại thì khá bất ngờ, buông quyển sách trong tay xuống.

“Ba!” Vừa nghĩ tới cái tát lúc sáng trong lòng anh lại dâng lên phức tạp.

“Ừm… Ngồi đi!” Ba anh gật đầu bảo anh ngồi xuống.

“Ba, con muốn biết…” Lục Hãn Thư không có ngồi, hai tay đặt lên bàn, vô cùng gấp gáp muốn có được đáp án, anh muốn biết ba mình có thật là lòng dạ sắt đá không biết đến tình cảm không, nhưng lời nói của anh lại bị cắt ngang.

“Con trai, dự án xây dựng khách sạn sắp hoàn thành, vài ngày nữa con hãy qua giám sát chặt chẽ.” Lục Chấn Hiên cố ý tránh vấn đề kia, ông không muốn hai cha con lại xung đột, tạm thời cứ kéo dài thời gian.

“Ba, con biết xử lí công việc của mình, chỉ là chuyện của con và Hàm Hương…”

“Con trai, rốt cuộc cô ta đã làm gì con mà con thần hồn điên đảo, cứ đối nghịch với ba con vậy?”

“Ba, người đã từng thích ai đó từ tận đáy lòng, cảm giác trái tim đập dồn dập chưa? Không liên quan đến tiền tài, gia cảnh, cô ấy lại có điểm đặc biệt làm con vô cùng vui vẻ. Dù cô ấy không rực rỡ chói lóa như những người khác nhưng cô ấy lại làm con cảm nhận được hạnh phúc thật sự, cô ấy chính là nửa kia đích thực mà con tìm kiếm bấy lâu.”

“Con gái xinh đẹp trên đời này nhiều không đếm xuể, có thể thỏa mãn con không hết, tại sao lại đi chọn một đứa không có tiền đồ, không có địa vị như cô ta để gia đình phải xào xáo thế này?”

“Ba, dù cho có xinh đẹp hơn cũng không làm con vui vẻ được, càng không thể làm con yêu được.”

“Chúng ta không còn gì để bàn nữa, con ra ngoài đi.”

“Ba…”

“Đi ra ngoài!”

“Ba, bất kể ba phản đối thế nào thì lần này con cũng sẽ tự mình làm chủ.” Lục Hãn Thư kiên quyết bỏ lại một câu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

Đàm phán với ba anh đã thất bại, kế tiếp ông ấy sẽ lựa chọn biện pháp ngăn cản mà anh lại không có cách nào đoán trước được. Điều duy nhất anh nghĩ đến lúc này là phải cố gắng bảo vệ người yêu của mình, đợi đến lúc ông nội ở nước ngoài trở về.

Nhưng ông nội cũng có lập trường riêng của người. Lúc còn bé, mỗi khi bị ba nghiêm khắc giáo huấn liền trốn vào người ông nội để người che chở, bảo vệ. Nhưng giờ đã trưởng thành nên anh biết mình phải có trách nhiệm, không thể gặp khó khăn lại nhờ ông nội giúp đỡ như khi còn bé được.

Lục Hãn Thư vẫn chưa nói cho Diệp Hàm Hương biết mọi điều về ba mình, anh quyết bảo vệ cô, không để những thứ ở bên ngoài kia gây bất lợi cho cô. Vì thế trong những ngày kế tiếp, anh theo sát Diệp Hàm Hương như hình với bóng.

Việc anh nắm tay cô ra vào công ty gây ra một trận ồn ào huyên náo. Trước đây truyền thông luôn sứt đầu mẻ trán tranh giành tin tức hiếm có của anh mà giờ tất cả cùng vui mừng rạng rỡ viết nên giai thoại của anh cùng một cô gái thần bí.

Mọi thứ về Diệp Hàm Hương tựa như một điều bí ẩn, bị Lục Hãn Thư bao bọc đến mức gió thổi không lọt, cùng cô xuất hiện ở trước mặt mọi người là vì muốn tỏ rõ năng lực với ba anh.

Mặc kệ thái độ ba anh có tồi tệ như thế nào, hết lần này đến lần khác anh đều mỉm cười hả hê. Anh muốn cho ba anh biết anh tuyệt đối không lùi bước, anh không thể không có cô.

Nhưng Diệp Hàm Hương không nghĩ như vậy, bởi vì khi mọi ánh mắt hâm mộ xung quanh cô tăng lên cô thật sự không hiểu Lục Hãn Thư đang làm gì, bởi vì trước kia anh chưa bao giờ vô tư đưa cô tới những nơi công cộng. Cô không muốn trở thành cô gái đứng sau nhân vật công chúng hấp thụ nhiều ánh sáng như anh.

“Từ nay về sau không cần thiết phải đi với anh đến mọi nơi đâu.”

Ngồi trong xe Ferrari sang trọng, xoa xoa mấy chỗ ở cổ tay bị anh nắm chặt, Diệp Hàm Hương nhíu mày lẩm bẩm.

“Nhưng anh muốn dùng mấy điều thị phi này để buộc chặt em bên cạnh anh.” Lục Hãn Thư cười cười, vẻ mặt đắc ý.

Ít nhất ba ngày vừa rồi ba anh không có cơ hội ra tay với cô, anh nghĩ, chỉ cần để cô bên cạnh anh cả ngày thì ba anh sẽ không làm được gì.

“Anh không cho em làm việc cũng không cho em về nhà, chỗ nào cũng đòi đi theo, cái gì cũng muốn quản, anh không thấy mình thật bá đạo, rất đáng ghét sao?” Diệp Hàm Hương ngồi ở ghế lái phụ liên tục càu nhàu.

Lục Hãn Thư lắc đầu một cái, cứ coi như đây là cô bé ngốc chẳng biết trời cao đất dày là gì đi, bởi lẽ đời không biết không có tội mà, sao cô có thể hiểu được nỗi khổ của anh chứ? Cô mong manh yếu đuối như vậy nhưng lúc nào cũng có thể bị ba anh sai người làm hại, nếu như anh không ở bên cạnh thì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm.

“Em không thể ngoan một chút cho anh được sao?” Một tay anh cầm tay lái, một tay vỗ vỗ lên đầu cô.

“Em mất tự do thế này là ai ‘ban tặng’ đây? Còn phải ngoan ngoãn để anh ức hiếp em sao? Dù cho có chết anh cũng phải để em giãy giụa chốc lát chứ?” Cô bất mãn tránh thoát khỏi tay anh, thậm chí còn trợn mắt làm dữ với anh.

“Quả nhiên miệng lưỡi ngày càng sắc bén, lần đầu ‘thỉnh giáo’ qua! Ha ha, thật dễ thương!” Lục Hãn Thư nhìn về phía trước, lái xe vô cùng quen đường.

Chợt anh thắng gấp, xe dừng ven đường, một tay ôm sát cô rồi anh hôn lên môi cô.

Bất chợt xuất hiện nụ hôn nóng bỏng làm Diệp Hàm Hương hơi sợ hãi, nhưng người kia dần dần làm cho cô mê đắm, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn nồng cháy kia. Bàn tay khẽ vuốt nhẹ rồi lần mò vào váy của cô, cách lớp quần lót mà yêu thích xoa nắn đến không buông tay.

Cô thật sự rất sợ anh sẽ có những hành động điên cuồng ngay trong xe, vội vàng đè tay ngăn không cho anh làm càn nhưng anh vẫn cứ cuồng nhiệt hôn cô đến mức cô không tài nào thở nổi.

Anh nhẹ nhàng buông lỏng cô ra, dáng vẻ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp tục lái xe, còn cô thì dựa lưng vào ghế thở hổn hển.

Xe dừng lại trước một hộp đêm, anh kéo cô xuống xe.

Vốn định chở cô về nhà nhưng Thẩm Hạo lại hẹn ra ngoài, càng hay anh lại muốn chính thức giới thiệu cô với bạn bè của anh. Thế nên đã thay đổi kế hoạch mà tới đây, biết cô đang giả vờ ngủ vẫn cứ kéo xuống xe.

“Em không có uống rượu, anh không cần dẫn em vào đó!”

Một người cao 1m85 vác một cô gái xinh xắn dễ thương trông thật giống kẻ bắt cóc, có không ít ánh mắt nghi hoặc xung quanh.

Trong phòng bao ngoài Thẩm Hạo còn có mấy người bạn, đối với người được Lục Hãn Thư cưng chiều xuất hiện trên mặt báo bên cạnh anh mấy ngày nay mọi người đều không thể không biết.

Chẳng qua dáng vẻ bị trói vào giúp bạn bè được trận cười to thoải mái.

Lục Hãn Thư ngồi xuống ghế salon, cô cũng ngồi theo, anh vẫn luôn ôm eo cô một tấc không rời.

“Hãn Thư, cậu cũng coi như xong đời, dám cả gan đối chọi với ba cậu, bọn mình đây có thể hiểu nhưng trước mặt mọi người mà vẫn ân ái không rời, cậu thật quá đáng!” Một người trong đám bạn bất mãn kêu la.

Bạn đang đọc Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen của Thạch Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.