Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa...Hồi ức khắc sâu trong đáy tim

Tiểu thuyết gốc · 1372 chữ

Mưa rơi tí tách trên hiên nhà ngày một lớn, Phó Vân Hy cuộn người lại trên ghế, co ro ngồi nhìn ra cửa sổ. Kí ức từng chút từng chút hiện ra thật sống động.

Âm thanh đổ vỡ vang vọng dưới lầu, tiếng cãi vã không ngừng vang lên bên tai.

- Phó Tùng, tên khốn kiếp nhà anh. Tôi đã phải cực khổ vì căn nhà này biết bao nhiêu. Sao anh lại đối xử với tôi như thế ? Cô ta có gì hơn tôi cơ chứ, cô ta chẳng qua chỉ là một cô gái bán hoa mua vui cho đàn ông mà thôi .

Phó Tùng trong mắt hằn lên tia máu, ông ta giáng cho Lục Thanh một bạt tai, lại nắm lấy tóc bà ấy kéo ngược ra sau, tay còn lại bóp chặt lấy cằm bà:

- Tôi nói cho bà biết, cô ấy không phải gái bán hoa, cô ấy tốt hơn bà gấp trăm lần. Tốt nhất bà hãy im miệng lại cho tôi, nếu không đừng mong được sống ở căn nhà này nữa.

Lục Thanh nở nụ cười nhạt:

- Ông nghĩ tôi muốn sống ở đây sao? Ông muốn đuổi tôi đi..Được thôi, ngay bây giờ tôi sẽ rời khỏi cái nơi dơ bẩn này.

Bà vùng khỏi đôi bàn tay dơ bẩn của ông ta, khoảnh khắc bà xoay người rời đi, bà đã nhìn thấy cô. Cô đứng ở cầu thang nhìn thấy tất cả mọi thứ, cô nguyện cùng bà ấy rời khỏi nơi này, chỉ cần bà ấy dang rộng vòng tay đón cô vào lòng. Bà ấy đứng đó nhìn cô nhưng trái với sự mong đợi của cô, bà lại ngoảnh mặt đi không một chút luyến tiếc nào. Cô vội đuổi theo bà, dùng đôi tay nhỏ nhắn níu lấy váy bà mong bà sẽ đưa cô đi cùng. Bên ngoài trời mưa như trút nước, cô nhìn thấy bà ấy lên xe rời đi, Phó Vân Hy vội đuổi theo miệng không ngừng gào lên " Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con lại ". Nhưng người mẹ ấy không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, cứ thế rời đi bỏ lại cô đứng dưới màn mưa xối xả.

Thời khắc đó tim cô như chết lặng, kí ức khắc sâu trở thành một nỗi ám ảnh, cũng từ đó tính cách cô trở nên trầm tĩnh.

" Cốc, cốc"

Tiếng gõ cửa khiến cô bừng tỉnh, có lẽ đối phương cũng quá hiếu tính cách cô nên trực tiếp đẩy cửa vào

- Chị, chị lại suy nghĩ gì đấy. Mau xuống nhà thôi, bố tìm chị đấy !

Cô không đáp lời chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng lên.

Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đang nhàn nhã vừa uống cà phê vừa đọc tin tức. Phó Vân Hy nhìn ông ta không chút biểu cảm, ngồi xuống đối diện chờ đợi ông ta mở lời.

- Hy Nhi, đã lâu rồi ta và con không nói chuyện với nhau nhỉ ?

Cô vẫn im lặng không đáp lời, Phó Tùng nhìn gương mặt lạnh lùng của cô phút chốc cơn tức giận lại dâng lên.

- Ta đang nói chuyện với con đấy có nghe không hả ?

- Có chuyện gì ?

Giọng nói vô cảm của cô khiến ông ta muốn phát điên, nhưng ông ta cố kìm nén cơn giận.

- Tối nay, con cùng ta đi dự một bữa tiệc quan trọng, con hãy chuẩn bị đi.

- Tại sao tôi phải đi ?

- Con trai của Lâm gia rất thích con, cậu ta muốn gặp con .

Phó Vân Hy cười khẩy, lão hồ ly này vì lợi ích không tiếc bán cả con gái mình, nhưng rồi cô chợt nghĩ ông ta chưa từng coi cô là con gái. Cô đứng lên, chuẩn bị rời đi, cô chán ghét khi phải hít chung bầu không khí với ông ta.

- Tôi không đi.

Phó Tùng điên tiết đập vỡ tách cà phê trong tay, gương mặt bừng bừng lửa giận

- Con khốn, tao nuôi mày ăn học lớn chừng này mà mày dám trái lệnh tao ?

- Ông nuôi tôi ??? Trong trí nhớ của tôi, ông chưa từng chu cấp cho tôi bất cứ thứ gì cả.

- Tao không chu cấp mà mày lớn chừng này sao? Ngôi nhà này là của tao, mày ăn đồ của tao, mày xài tiền của tao.

- Nếu tôi nhớ không lầm, ngôi nhà này đứng tên ông ngoại tôi từ khi nào lại trở thành nhà của ông thế ? Công ty là của Lục gia, nhà là của Lục gia, tiền là của Lục gia. Chỗ nào là của ông ?

- Mày ...

- Sao không nói được à ?

Phó Tùng tức giận nhưng cũng không làm gì được, tất cả tài sản đều của Lục gia, Lục lão gia trong một lần bị tai nạn đã trở thành người thực vật trong di chúc có để tất cả tài sản của Lục gia đều để lại cho cháu gái bởi vì cô là đứa cháu duy nhất, nếu cô có mệnh hệ gì tất cả tài sản đều sẽ được mang đi từ thiện. Vì vậy suốt bao năm qua Phó Tùng vẫn luôn không làm gì được Phó Vân Hy. Hết cách ông ta đành phải hạ giọng với cô.

- Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến công ty, không lẽ con nhẫn tâm nhìn công ty sụp đổ sao ?

Phó Vân Hy chỉ im lặng không nói gì, cô xoay người rời đi. Ngoài trời mưa đã tạnh, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu rọi qua từng kẻ lá. Cô lên xe rời khỏi cái nơi chỉ mang đến cho cô những muộn phiền.

Cô chạy thẳng ra biển, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, để gió biển thổi bay những muộn phiền trong lòng. Chợt cô nhìn thấy một người đàn ông, anh ta đứng trên vách đá, bởi vì ngược nắng nên cô không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy anh ta dang rộng cánh tay nhìn thì có vẻ như anh ta đang muốn tự sát. Cô vụt chạy đến, leo lên vách đá không cao lắm nhưng phía dưới có nhiều tảng đá ngầm, rất thích hợp để tự sát. Cô nhẹ nhàng tiến đến sau lưng anh ta và kéo mạnh anh ta lùi lại. Người đàn ông bất ngờ xoay người lại ngơ ngác nhìn cô

- Anh điên à ? Anh muốn tự sát hay sao ?

Bỗng nhiên anh ta nhìn cô rồi bật cười khanh khách, Phó Vân Hy khó hiểu nhìn người đàn ông. Cô nhìn quần áo trên người anh ta là hàng hiệu đắt tiền, phong thái ăn mặc trưởng thành nhưng nhìn dáng vẻ cười ngả nghiêng của anh ta cô lại nghĩ " Không lẽ tên này bị người ta đá nên điên rồi ?"

- Anh có làm sao không đấy ? Trên đời này còn rất nhiều người, không có người này sẽ có người khác thôi. Đừng quá bi thương mà nghĩ quẩn .

Phó Vân Hy nhẹ giọng an ủi anh ta, người đàn ông nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô vỗ vai anh rồi kéo anh xuống khỏi vách đá

- Này, anh có cần tôi gọi người thân của anh không?

Lúc này người đàn ông mới trả lời cô

- Tôi không sao. Tôi không có người thân nào cả. Tôi cũng không có xe để trở về thành phố.

Cô quan sát anh ta từ trên xuống, xác định trên người anh ta ngoại trừ bộ quần áo thì không còn gì cả.

- Vậy tôi đưa anh về thành phố nhé.

Anh ta rất ngoan ngoãn gật đầu, theo cô lên xe. Cách đó không xa có 2 người một nam một nữ nhìn theo không nén nổi bất ngờ. Đây là tình huống gì vậy ? Chủ tịch chỉ đơn thuần là đi hóng gió biển thôi mà. Hai người định tiến đến nhưng anh ta lại ra hiệu không cần, hai người không còn cách nào khác chỉ đành chạy theo về thành phố.

Bạn đang đọc Anh Là Nắng, Em Là Mưa sáng tác bởi lucia_ngocmy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucia_ngocmy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.