Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách không mời

Tiểu thuyết gốc · 1926 chữ

Tôi chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt của tôi là một trần nhà màu trắng tinh. Nơi này không hề giống với căn phòng của tôi. Nhận ra được điều này, tôi cố gắng tỉnh táo lại sau đó nhanh chóng quan sát xung quanh.

Lập tức tôi phát hiện ra bản thân lúc này đang nằm trong một phòng bệnh của bệnh viện.

“Bệnh viện sao....đúng rồi!” nói đến đây tôi lập tức cúi xuống nhìn về phía cánh tay của mình.

Không một vết xước!

Có thể nói rằng lúc này cánh tay trái của tôi hoàn toàn không có một vết thương gì cả. Nó giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Không thể nào...rõ ràng tối hôm đó! Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ sao?” tôi bắt đầu lẩm bẩm.

Nhưng mà tôi lại không hề cho rằng như vậy. Những việc xảy ra tôi vẫn còn nhớ như in, thậm chí cảm giác đau đớn lúc đó đến tận bây giờ tôi cũng còn nhớ rất rõ ràng. Đang trong lúc tôi suy nghĩ mê man thì một âm thanh vang lên!

Cạch!

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một cô y tá đang bước vào với một chiếc bảng kiểm tra trên tay.

“À, cậu đã tỉnh rồi sao?” chị y tá nhìn thấy tôi tỉnh dậy thì vui mừng nói.

“Vâng, chị cho em hỏi là em đã nằm đây bao lâu rồi?” tôi hướng về chị y tá hỏi.

“Chính xác thì tối qua cậu được đưa vào đây vào lúc sáu giờ tối và lúc này đã là mười một giờ sáng rồi sáng rồi. Cậu đã bất tỉnh suốt mười bảy tiếng rồi.” chị y tá nói.

Vừa nói chị y tá vừa nhìn vào bảng báo cáo trong tay rồi nói tiếp:

“Dựa theo kiểm tra từ bác sĩ thì cậu có triệu chứng mất sức đột ngột dẫn đến bất tĩnh, hơn nữa kì lạ là trên người cậu không hề có bất cứ vết thương nào nhưng quần áo thì rách nát nhiều chỗ và có vài vết máu dính trên đó. Giống như là cậu đã trải qua một cuộc xô xát đẫm máu vậy.”

Nghe đến đây thì tôi liền giật mình. Nếu như dựa theo đúng những gì chị y tá vừa nói thì mọi chuyện tối hôm trước hoàn toàn là sự thật. Nhưng mà tôi nhớ rất rõ tối hôm đó bản thân mình vốn bị thường rất nặng nhưng mà khi được đưa đến đây trên người tôi hoàn toàn không có một vết thương nào cả.

Cạch!

Tiếng mở cửa lần nữa vang lên, tôi và chị y tá cùng nhìn lại thì thấy một người khác bước vào. Người này sở hữu mái tóc màu đỏ giống tôi cùng với gương mặt nghiêm nghị.

Đó là mẹ tôi, Sakamoto Shina! Một người phụ nữ được mọi người gọi là có vẻ đẹp bất chấp tuổi tác.

“A! Chào chủ tịch!” chị y tá nhanh chóng cúi người nói.

Đúng vậy, mẹ tôi là chủ tịch của tập đoàn bệnh viện lớn có tên là Fujirawa có chi nhánh khắp nơi trên thế giới. Lúc này tôi mới nhận ra bản thân đang nằm trong phòng bệnh của gia đình. Đó cũng là lí do vì sao tôi được sắp xếp ở một mình không bị quấy vầy.

“Cô ra ngoài trước đi.” mẹ tôi gật đầu hướng về phía chị y tá lạnh nhạt nói.

Chị y tá nghe vậy thì nhanh chóng chào tạm biệt rồi đi ra ngoài đóng cửa lại. Nhìn thấy chị y tá đã đi mất thì mẹ tôi kéo lấy một chiếc ghế đến ngồi cạnh giường sau đó lên tiếng nói:

“Mẹ nghe quản gia nói rằng tối hôm qua con được người ta phát hiện bất tỉnh nằm trên mặt đất. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Tuy rằng giọng điệu nghe có vẻ lạnh lùng nhưng tôi vẫn nhìn thấy được sự lo lắng bên trong ánh mắt của mẹ cùng với những vết thâm nhẹ dưới mắt. Có lẽ mẹ tôi đã thức suốt đêm qua vì lo lắng cho tôi.

“Tối hôm qua khi đi học về thì con bị một con chó lạ tấn công. Trước khi con kịp nhận ra điều gì thì đã tỉnh lại trong bệnh viện rồi.” tôi ra vẻ nhớ lại sau đó nói.

Chuyện tối hôm trước vô cùng quỷ dị và khó tin. Nên trước khi tìm hiểu rõ ràng chuyện gì tôi không muốn mẹ phải lo lắng vô cớ cho tôi. Dù sao thì mẹ đã phải liên tục bận rộn với công việc và lo cho gia đình này trong khi bố tôi không có ở đây.

Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt tôi. Một lúc sau khi tôi dần cảm thấy không ổn thì mới lên tiếng:

“Hiện nay mẹ vẫn còn bận việc, trước mắt con cứ qua nhà Higashi ở tạm trước, khi nào xong việc thì mẹ sẽ qua đón.”

“Vâ-vâng ạ.” Tôi ấp úng.

Thấy vậy mẹ tôi thở ra một hơi sau đó đứng lên đi ra ngoài. Tuy rằng chỉ là lướt qua nhưng tôi có thể nhìn thấy được vẻ mặt cực kỳ thâm trầm của mẹ tôi khi bà quay đi. Kế đến tôi kiểm tra thân thể thì thấy là đã có thể hoạt động lại như người bình thường rồi.

Dựa theo lời mẹ nói thì tôi bắt đầu gọi điện cho Higashi nhưng sau đó tôi lại phát hiện điện thoại của tôi đã không biết rơi đi nơi nào. Có lẽ nó đã bị rơi mất vào tối hôm trước. Thế là tôi quyết định đi thẳng đến nhà của Higashi.

Tôi thay quần áo đã được chuẩn bị sẵn sau đó liền rời khỏi phòng bệnh. Khi đi ra bên ngoài thì tôi thấy xe đã được chuẩn bị sẵn. Tôi lên xe nhưng lại đổi hướng từ nhà Fujikata sang nhà của mình.

“Nhưng mà cậu chủ, phu nhân đã nói là.....”

“Anh đừng quan tâm, đây là việc riêng của tôi.” tôi lập tức cắt ngang tài xế.

“Phu nhân sẽ rất tức giận.” anh tài xế cố gắng khuyên nhủ lần nữa.

Tôi không đáp lại mà chỉ im lặng nhìn thẳng về phía tài xế với ánh mắt lạnh lùng. Dường như không thể chịu được ánh mắt của tôi nên anh tài xế chỉ biết cắn răng mà lái xe thẳng về nhà của tôi. Lúc này tôi mới lấy tinh thần của mình.

Vừa rồi không hiểu vì sao mà tôi cảm thấy như một con người khác, nói đúng hơn là trông như một con thú nhìn chằm chằm vào con mồi của nó vậy. Nhìn thấy vẻ sợ hãi của anh tài xế thì tôi biết dường như đã có điều gì đó thay đổi trong bản thân mình thì phải.

Nhưng không đợi tôi tìm ra gì thì chiếc xe đã đến nơi rồi. Nhà tôi là một căn biệt thự nằm độc lập ở sườn núi cách trung tâm thành phố một khoảng khá xa. Đó là nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của bố mẹ, nhưng những chuyện đấy có vẻ tôi sẽ chẳng bao giờ được kể lại vì tính chất công việc của họ luôn là thứ cản trở chúng tôi có được một ngày dành cho gia đình.

Nói đến bố tôi, ông ấy là Sakamoto Madao, là một sĩ quan thuộc viên chức nhà nước, trong mắt tôi, ông là một người bố rất nghiêm khắc, tôi luôn bị ông phạt rất nặng mỗi khi mắc phải một sai lầm dù lớn hay nhỏ, đó là lí do vì sao tôi có một thể lực vượt trội hơn hẳn so với những đứa bạn cùng lứa, mỗi hình phạt mà bố đặt ra cứ như một bài tập dành cho thủy quân lục chiến, khốc liệt đến nỗi có lần tôi đã ngất xỉu vì kiệt sức, tất nhiên là mẹ tôi không để yên cho ông về chuyện đấy, cứ mỗi lần gặp bà là ông lại phải cư xử giống như một chú mèo con. Đúng là con người ta khi đi ra đường có thét ra sấm, gầm ra lửa, thì về nhà cũng phải khụy gối trước mặt sư tử hà đông.

Tôi chậm rãi mở cửa xuống xe. Bỗng nhiên tôi phát hiện một điều khác thường. Đó chính là hôm nay tôi không nhìn thấy bất cứ người hầu nào cả. Dường như hiểu được ý nghĩ của tôi nên lúc này anh tài xế liền đi đến bên cạnh tôi giải thích.

“Thưa cậu chủ, hôm nay phu nhân đặc biệt cho mọi người nghỉ phép vài ngày nên hiện nay trong nhà không có ai cả.”

Tôi nghe vậy thì mới hiểu ra. Liền cho tài xe trở lại bệnh viện còn bản thân mình thì đi vào nhà. Hiện nay tôi đang khá đói bụng nên định kiếm gì đó lót dạ. Hôm nay không có người hầu thì tôi ngoại trừ mì gói ra thì không có lựa chọn khác, nếu đặt thức ăn ngoài thì phải chờ rất lâu do tính chất khu vực.

Sau khi ăn xong, tôi về phòng của mình, mở tung cửa sổ ra rồi nằm phịch xuống giường. Tôi lôi mấy cuốn truyện tranh ra đọc cho đở chán. Dần dà ánh mắt tôi dần nặng trĩu và ngủ quên đi lúc nào không hay biết.

Tính tong!

Bỗng một tiếng chuông cửa vang lên kéo tôi tỉnh dậy từ mộng đẹp. Ban đầu cho rằng bản thân mình nghe lầm nhưng sau đó tiếng chuông vang lên lần nữa. Tôi không nghĩ rằng là mẹ tôi vì bà ấy vốn không cần nhấn chuông cửa.

Tôi ngồi dậy ngáp một cái rồi đi xuống dưới lầu. Tôi định theo thói quen mở cửa ra thì phát hiện có chuyện không đúng. Tiếng chuông vừa rồi là chuông cửa mà không phải bên ngoài cổng. Điều này chỉ có thể nói rằng người đến đã vô thanh vô tức vượt qua khỏi cổng mà đi thẳng vào nhà.

Mang theo sự nghi ngờ nên tôi liền nhìn qua ống kính trên cửa. Đó là một người đàn ông (tôi đoán là vậy) mặc vest trắng vô cùng lịch sự. Chỉ là trên mặt của người đó mang theo chiếc mặc nạ với gương mặt buồn trông giống như là những chú hề trong rạp xiếc vậy.

Không biết vì sao bản năng của tôi mách bảo rằng không nên mở cửa cho người này. Bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn vang lên:

“Bắt khách đợi trước cửa nhà mà không mở cửa là một điều khiếm nhã đấy, thưa cậu thiếu gia đây.”

Không thể nào! Rõ ràng tôi chưa mở cửa cũng chưa lên tiếng nhưng mà người kia dường như biết rất rõ tôi đang ở nơi đây.

“Vẫn không có ý định mở cửa sao? Cậu quả thật là khiếm nhã, bản thân tôi rất ghét những người khiếm nhã như vậy. Cho nên liệu cậu...!”

Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại một lúc sau đó vang lên lần nữa với một giọng điệu vô cùng đáng sợ!

“CẬU CÓ THỂ ĐI CHẾT ĐƯỢC KHÔNG?!”

Bạn đang đọc Asura - Ngọn lửa bất diệt sáng tác bởi Kuma0611
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kuma0611
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.