Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu mộ đồng bọn

Tiểu thuyết gốc · 1888 chữ

Sau mỗi lần săn giết dã thú thì đội trưởng là Mộc tượng sẽ lấy một phần trước, còn lại các đội viên còn lại của liệp sát đoàn sẽ chia đều phần còn lại dưới sự giám sát của hắn. Bây giờ Lâm cùng hắn đi xa như vậy chỉ sợ mấy người kia đã phân chia xong rồi. Tuy nhiên, đối phương cũng không có vẻ gì là tiếc nuối, hắn chỉ cười xòa nói:

-Lương thực mà thôi, thêm một chút cũng không nhiều, bớt một chút cũng không ít.

-Không phải ngươi lần trước cũng vì lương thực mà làm tay sai cho kẻ khác đó sao?

Hắn là đang ám chỉ đến lần trước Lâm cùng với đám người Hắc Hổ cùng nhau vây công mình.

-Ài, cũng là lỗi tại ta. Lần đó tên Hắc Hổ nói rằng chỉ cần làm một việc rất đơn giản, lại đang lúc nhà ta thiếu chút đồ ăn nên ta mới đáp ứng hắn. Lúc ta phát hiện hắn triệu tập nhân thủ để đối phó ngươi thì cũng đã không thể dừng lại được rồi. Thực ra ta đi theo ngươi cũng là để xin lỗi một tiếng chuyện ngày hôm đó, là do ta đã sơ suất rồi.

Hải Long thấy vậy thì cũng khá ngạc nhiên. Mặc dù Lâm và cha của Thiết trụ là huynh đệ tốt nhưng dù sao với hắn cũng không có quá nhiều quan hệ, vì vậy hắn cũng không hiểu rõ người kia. Bây giờ nghe đối phương xin lỗi thì hắn cũng biết sự bộc trực mà đối phương biểu lộ ra bên ngoài cũng không phải giả dối. Thực ra hắn cũng không có ác cảm gì với đối phương về chuyện lần trước. Thời buổi khó khăn có ai là không phải nghĩ cho cuộc sống chứ. Chỉ là thấy đối phương đi theo tên tiểu tử đáng khinh kia nên cũng không có mấy thiện cảm với hắn. Nhưng bây giờ đối phương vì xin lỗi hắn một câu mà lương thực cũng không cần, chứng tỏ đây là một người đáng kết giao.

-Lâm thúc, thực ra ta cũng không có để bụng chuyện đó. Thúc cũng đừng cảm thấy áy náy trong lòng, không phải ngày hôm đó ta còn đả thương thúc hay sao? Người cũng không có so đo chuyện này với ta. Hai người chúng ta coi như hòa nhau đi.

Giọng điệu của hắn đã cải biến khiến đối phương cũng trút được gánh nặng trong lòng.

-Ngươi có ý định gì sắp tới không?

-Ý định gì là sao?

-Còn giả ngốc nữa, ngươi làm cho tên tiểu tử Hắc Hổ thảm như thế, không lẽ không sợ bị trả thù sao?

-Trả thù gì chứ? Ta chỉ là sơ ý ngộ thương hắn thôi mà.

-Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ta xin cam đoan sẽ không làm chuyện bất lợi với ngươi. Chuyện mà ngươi gây ra có phải sơ ý hay không thì ta không dám chắc, nhưng chuyện ngươi đả thương hắn là thật sự. Với địa vị của cha hắn trong thôn, bọn hắn tha cho ngươi mới lạ đó. Đừng nói ngươi có tin hay không, đến ta còn không tin được.

Nói ra những lời này có thể thấy hắn cũng thật tâm lo cho tên thiếu niên này. Điều này làm cho Hải Long có chút cảm động, cũng thấy kinh ngạc vì sự nhạy bén trong tư duy của đối phương. Nhìn hắn lực lưỡng, chất phác thế kia không ngờ tâm tư cũng kín đáo thật.

-Lâm thúc, ngươi chẳng lẽ cũng có khúc mắc gì với thôn trưởng sao?

-Cũng không phải khúc mắc gì. Chỉ là Đại Hải à, ngươi tuy rằng rất thông minh nhưng vẫn chưa nhìn thấu chuyện trên đời này được. Không phải chỉ mình ngươi nhìn ra hắn là một kẻ giả nhân giả nghĩa thôi đâu. Rất nhiều người cũng nhìn ra được, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi. Dù sao hắn cũng có thực lực và thế lực rất lớn, lại không xúc phạm đến lợi ích của mọi người, chỉ là thu chút tiền hàng tháng mà thôi.

Hải Long chợt sửng sốt khi nghe thấy lời của đối phương, thì ra hắn cũng không phải thông minh hơn người như bản thân hắn vẫn tưởng.

-Lâm thúc, ta hiểu rồi. Nhưng ta cũng có việc muốn nói.

-Ồ, là việc gì vậy?

-Việc này rất trọng yếu, không thể nói bây giờ được. Nếu ngươi tin được ta thì canh ba đêm nay trước cửa nhà đợi ta.

-Mặc dù có chút đáng nghi nhưng ngươi đã là huynh đệ tốt của Thiết Trụ thì cũng là người đáng tin. Được, ta sẽ gặp ngươi ở đó. Cũng không cần phải bảo ta che giấu hành tung, ta biết mình phải làm gì.

Quả nhiên là tư duy nhạy bén. Phen này đến lượt hắn có cái nhìn mới về những người khác rồi.

-Được, vậy ta về trước đây. Hẹn thúc đêm nay.

Quay trở về thôn, trên đường đi thì hắn trở về nhà hắn lại bắt gặp Thiết Trụ. Tên này mặt mũi vô cùng hớn hở lại thần thần bí bí vừa lôi kéo hắn vừa nói báo cho hắn một tin vui. Riêng buổi sáng ngày hôm nay, người trong thôn đã bắt được mười mấy con cá từ dưới sông. So với trước đây mỗi ngày chỉ một hai con thì số lượng đã phải gấp đến hơn hai mươi lần. Điều này đã chứng thực suy đoán mà vài ngày trước hắn nói cho tên kia, làm cho hắn không khỏi chờ mong với thu hoạch đêm nay. Sau khi bàn bạc lại kế hoạch hành động và cách xử lý đám cá thu được thì hắn mới về nhà mình. Hắn còn không quên thông báo hành động đêm nay sẽ có thêm sự tham gia của Lâm khiến tên kia mừng rỡ không thôi. Xong chuyện thì hắn mới về nhà, cũng đúng vào giờ cơm trưa. Về đến nhà thì cơm đã được chuẩn bị hết rồi, Vân đang ngồi xe lăn bên bàn ăn đợi hắn.

Đến đêm hắn lại một lần nữa bí mật rời khỏi lều tạm, hai người gọi theo Lâm thúc cùng nhau đến địa điểm bí mật. Sau khi giải thích cho người mới những kiến thức liên quan thì ba người cũng xuống dưới sông thu thập bẫy cá. Quả nhiên không sai, mỗi cái bẫy đều có đến ba con cá, đạt đến dung lượng tối đa mà chúng có thể chứa được. Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ rằng số lượng bẫy này căn bản không đủ. Bọn hắn lại bỏ ra một canh giờ, để làm thêm hai mươi cái bẫy nữa, rồi mới đi xử lý chỗ cá bắt được. Kế hoạch của bọn hắn rất đơn giản, để lại mười con cá mang về chỗ lều tạm của mình ngụy trang thành bọn hắn bắt được, số còn lại thì mang đi tẩu tán cho các hộ dân trong thôn mỗi nhà nửa con cá. Những hộ được bọn hắn cho cá đều là những gia đình nghèo, thiếu thốn đồ ăn và đặc biệt là không có bất kỳ liên quan nào đến những tên phú hộ, nhất là tên Mộc Tượng kia. Bọn hắn cũng nói rằng đồ ăn như thế này hàng đêm bọn hắn đều sẽ mang đến, nhưng với điều kiện những gia đình đó phải tuyệt đối giữ bí mật. Những người kia mặc dù thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không dám làm trái với lời hứa vì đồ ăn miễn phí tốt như thế này đúng là cơ hội trời ban. Xong xuôi ba người bọn hẳn trở về chỗ lều tạm ở bờ xông, Lâm thúc cũng quyết định sẽ qua đêm luôn ở đây. Ba người bọn hắn thay phiên nhau canh gác và bắt cá, nhóm lửa cả đêm, giả thành cảnh tượng cả đêm không ngủ để bắt cá.

Đến sáng thì bọn hắn cũng chỉ bắt thêm được một con cá nữa, tổng cộng là còn mười một con. Ba người làm bộ rất vui sướng chạy đi khắp cả thôn khoe khoang chiến tích, mỗi người giữ lại một con cá còn lại thì lớn tiếng rao bán. Những người mua tất nhiên cũng chỉ có mấy hộ có tiền rồi, theo giá thì trường bọn hắn vui vẻ mua cá với giá hai đấu gạo hoặc hai cân rau quả cho một con cá. Lương thực trong nhà bỗng trở nên phong phú hơn ngày thường rất nhiều khiến cho ngay của Hải Long cũng cảm thấy vô vùng khoái ý. Sau bữa tối hắn triệu tập hai người kia để bàn bạc, lần này thì địa điểm gặp mặt là ở nhà của Lâm

-Ta tính qua rồi, thu hoạch mỗi ngày của chúng ta cũng phải đạt hơn hai lần số cá tối hôm qua.

Trong phòng kín, Hải Long lên tiếng trước, chỉ một câu đã làm cả hai người kia giật mình. Hôm qua bọn hắn thu được vừa đúng ba mươi con cá, vậy chẳng phải từ bây giờ mỗi ngày con số sẽ đạt trên sáu mươi sao?

-Vậy … vậy chẳng phải ba người chúng ta không thể xử lý hết được sao?

Thiết Trụ là người hồi thần trước, hắn lắp bắp nói ra lo ngại trong lòng.

-Đúng vậy. Ài, thực ra ta cũng không muốn quá nhiều người biết chuyện này, nhưng tình thế ép buộc, chúng ta phải chiêu mộ thêm người thôi. Dù sao số cá đó càng nhiều thì càng có lợi cho kế hoạch. Ta không quen nhiều người, theo hai người thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu người đây?

Lúc này thì Lâm mới lên tiếng

-Nhân thủ không phải là vấn đề, huynh đệ của ta cũng có không ít, đều là những người đáng tin. Hơn nữa bọn hắn cũng có con trai, so với Thiết Trụ thì cũng không kém là bao.

Hắn cũng không dám so sánh đám thiếu niên kia với Hải Long, dù sao tên này cả thực lực lẫn đầu óc đều quá kinh khủng đi, ngay cả hắn còn tự thẹn không bằng.

-Ta có tất cả năm vị huynh đệ từng cùng vào sinh ra tử, nếu như được thì ta muốn tất cả bọn hắn đều tham gia.

Hải Long nghe vậy nhíu nhíu mày, một lát sau mới nói ra:

-Nếu Lâm thúc đã đảm bảo như vậy thì ta cũng không phản đối. Nhân số tuy có chút đông nhưng nếu quản lí tốt thì chưa chắc đã là việc xấu. Được rồi, đêm nay mọi người tụ họp ở địa điểm cũ, cụ thể thế nào ta chắc không cần nói nữa. Hai người đi chuẩn bị trước đi, ta ra khu lều tạm trước.

Hắn bây giờ đã là lãnh đạo của nhóm ba người này rồi, cho dù sau này có thêm thành viên thì vẫn là như vậy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.