Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh địch

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Như đã biết trước, Hải Long vội thu tay lại, né người sang một bên, nhưng đối thủ của hắn thì không may mắn như vậy. Tên kia đã chuẩn bị sẵn để quyền đối quyền, tất nhiên sẽ dùng hết sức mà lao về phía trước. Bất ngờ bị gọi lại như vậy cho dù thân thủ của hắn có cao cũng không kịp dừng lại, cả người vẫn lao đi. Hắn chỉ đành xòe bàn tay ra chống xuống đất rồi lộn một vòng để ổn định thân thể. Tuy phản ứng không tồi nhưng tư thế của hắn trông cũng chật vật không chịu nổi, nhìn lại có mấy phần hài hước. Lúc này trong lòng hắn đã gào thét không ngừng.

-Con bà nó, các người bị bệnh hay sao, lại lôi lão tử ra làm trò đùa như vậy.

Hắn lại quay đầu ngược lại, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào Thiết Trụ đang chạy tới làm đối phương quá sợ hãi mà vấp ngã. Miệng hắn run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lắp ba lắp bắp mà hô:

-Thôn … thôn trưởng. Ta biết con người của Đại Hải, hắn không thể nào làm ra chuyện thương thiên hại lý gì được. Ngài có thể trách phạt hắn , bắt hắn đi lao động cũng được, tại sao lại muốn hạ thủ với hắn chứ?

Càng nói thần tình của hắn càng xúc động, thậm chí nói đến chữ cuối cùng hai mắt lệ đã lưng tròng, quả là huynh đệ tình thâm, à không, phải gọi là diễn kỹ đạt đến độ quỷ khóc thần sầu. Ngay cả tên cáo già như Mộc Tượng cũng tin là thật, vội xoa tay mà giải thích

-Tiểu Thiết Trụ, ngươi hiểu lầm rồi. Là hai người chúng ta rảnh rỗi muốn vận động thân thể một chút, cũng không phải chuyện gì to tát.

Tên diễn viên hạng A kia rất biết phối hợp, mặt lộ rõ một bộ ngạc nhiên

-Là như vậy a. Nhưng thôn trưởng à, ngài với Đại Hải tỉ thí với nhau liệu có phải không quá phù hợp hay không? Ngài xem …

Hải Long ở xa còn cố nhịn cười, thấy vậy liền tỏ vẻ không vui quát lên.

-Đủ rồi. Tiểu Thiết, là ta tự mình đồng ý. Ngươi nói với những người khác không cần nhúng tay vào.

Nãy giờ bọn hắn nói chuyện, xung quanh đã có không ít người bị hấp dẫn bởi động tĩnh ở đây. Lời hắn nói cũng để cho một vài tên trong nhóm của mình nghe thấy. Mặc dù những người đó có vẻ lo lắng cho lão đại nhưng nghe hắn nói như vậy cũng không ai dám tiến lên.

-Thôn trưởng, ngài thấy lời ta nói thế nào?

Như nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, Mộc Tượng nhìn một vòng xung quanh cũng thấy được không ít thuộc hạ của mình, hắn liền lên tiếng ra hiệu

-Các Người lùi ra xa một chút, không kẻ nào được lại gần trong phạm vi ba mươi thước. Bây giờ có thể bắt đầu được chứ?

-Có thể rồi.

Hải Long vừa dứt lời, hai người liền lao vào nhau. Lần này đã không ai cản được bọn hắn nữa rồi. Hải Long không dám khinh thường đối thủ, tung một quyền dùng tám phần lực nhắm thẳng vào quyền đầu của đối phương. Hai nắm đấm va chạm tạo ra tiếng va chạm như tinh cương va vào nhau, chỉ thấy cả người Hải Long như đạn pháo bắn ngược lại đằng sau. Hắn ngã ngửa trên đất, vội bật người dậy, trong lồng ngực có một luồng khí áp bách khiến hắn không chịu được, trên miệng tràn ra hai vệt máu tươi. Hai mắt hắn trợn tròn không thể tin nổi. Một quyền dùng đến tám phần lực của bản thân, nếu đối thủ là Lâm thúc thì cũng có thể ngang tài ngang sức, vậy mà lại không thua xa một quyền hời hợt của đối thủ. Trong lòng của Mộc Tượng thì đang khoái chí, trong mấy lần hắn đấu cùng đối phương đây là lần đầu hắn chiếm được thượng phong. Tiếp tục lao lên tấn công, hắn phát hiện ra đối phương cũng không phải kẻ ngốc. Tên kia không chịu cứng đối cứng với hắn nữa mà luôn dùng góc độ xảo diệu làm công kích của hắn bị đổi hướng. Thế nhưng như vậy thực sự có hiệu quả sao? Tên tiểu tử kia đúng là trẻ người non dạ, thấy hắn để lộ ra một chút sơ hở liền nắm lấy thời cơ phản đòn, một cước nhắm thẳng eo bên trái của hắn đá tới. Chỉ chờ có như thế, hắn liền túm lấy chân đối phương rồi tung cho hắn một đòn ngay ngực trái. Lại một lần nữa trúng chiêu, Hải Long ngã bay ra phía sau, miệng phun một ngụm máu lớn. Vừa bật dậy thì đã thấy quyền đầu tới tấp đang nhắm vào mặt hắn mà bay tới, hắn chỉ biết đưa tay lên chống đỡ theo bản năng. Chỉ trong chớp mắt, hắn liên tục trúng chiêu, bị đánh đến sắp thành đầu heo luôn rồi, thậm chí một bên mắt của hắn còn sưng lên vì trúng một quyền chính diện. Lúc hắn còn đang lảo đảo người đứng dậy, cố mở con mắt còn lại ra thì lại ăn ngay một cước nặng đến bốn trăm cân, bay thẳng xuống con sông bên cạnh.

-Đại Hải!

Mấy tên đồng bạn của hắn vội hô lớn lên. Thiết Trụ không chịu được mà chỉ thẳng vào Mộc Tượng mà nói:

-Thôn trưởng, chỉ là so chiêu tại sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?

-Không được vô lễ.

Lâm cũng xem như tỉnh táo, quát lên khiến cho hắn lập tức ngậm miệng.

-Chúng ta đã giao ước trước với nhau, quyền cước vô tình khó tránh khỏi thương tích, miễn không thụ trọng thương là được. Ta thấy dù sao Đại Hải hắn cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, cũng không đáng lo ngại nha.

Tên này đã trút giận xong xuôi cũng không để ý đến mấy câu nói, hắn lại trở về với bộ dạng thôn trưởng hòa ái mà uy nghiêm như ngày thường. Mấy tên thủ hạ của hắn ở xung quanh đứng nhìn cũng không quên hô hào tán dương thôn trưởng uy vũ, thôn trưởng khí phách. Bỗng dưới nước có động tĩnh, một thân ảnh lao lên như tên bắn khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, chính là Hải Long. Thế nhưng trái với vẻ thong dong ban đầu, lúc này hắn đã thảm không thể thả, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trên người khắp nơi đều là vết bầm tím.

-Ồ Đại Hải, ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?

Tên kia quay đầu lại hài hước nhìn hắn mà chế nhạo một câu.

-Không dám, thôn trưởng thực lực siêu quần hôm nay ta đã lĩnh giáo đủ rồi. Đa tạ ngài đã chỉ điểm.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Thấy bộ dạng của hắn như vậy khiến Mộc Tượng vô cùng hả hê, lại châm chọc hắn một câu nếu có cơ hội chúng ta lại luận bàn rồi mới đem đám thủ hạ rời đi. Hắn cũng thấy như vậy đúng là quá mất mặt đi, bèn phất phất tay ý bảo đám đồng bọn tản đi hết. Đến khi chỉ còn ba người hắn, Thiết Trụ và Lâm, hắn liền không còn tức giận nữa mà nở một nụ cười lạnh nhìn theo hướng đám người trước rời đi.

-Đã dò xét kỹ chưa?

Chợt Lâm lên tiếng hỏi

-Với thực lực hiện tại của ta còn không thể dò xét được điểm cuối của hắn. Hắn có thể thong dong mà đánh ra lực lượng bốn trăm cân, chiến lực tối đa ít nhất cũng có bốn trăm năm mươi cân.

Vừa nói hắn vừa lau đi vết máu trên miệng. Thiết Trụ lại ra vẻ lo lắng nói

-Như vậy không được rồi. Cho dù hai người liên thủ cũng không địch lại hắn. Vậy nếu sau này phát sinh xung đột với đám người bọn hắn thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?

-Hừ, cũng chỉ có vậy mà thôi. Bọn hắn không tìm đến chúng ta coi như xong, nếu chúng dám đến thì ta để cho chúng có đi mà không có về. Không phải chỉ có chừng đó thôi sao? Cho ta nửa năm khôi phục thương thế nhất định có thể đạt đến lực lượng năm trăm cân.

-Ngươi chắc chứ?

Hai người kia đều ngạc nhiên mà nhìn hắn.

-Tất nhiên rồi, chuyện này sao có thể đùa được. Cho nên đoạn thời gian này chúng ta càng phải điệu thấp, tránh cho mấy kẻ kia nghi ngờ.

-Được. Nếu như có lực lượng chống lại bọn hắn thì ẩn nhẫn nửa năm có là gì.

Ngay từ ban đầu mục tiêu của hắn đã là lật đổ sự ảnh hưởng tuyệt đối của Mộc Tượng và vây cánh của hắn rồi. Thực ra hắn cũng không phải là người có dã tâm, chỉ là tên Hắc Hổ không ra gì kia đã nhắm tới Vân từ rất lâu rồi. Đừng nhìn nàng lúc nào cũng ốm yếu, mặt mũi không chút khí sắc, từ khi lên mười bốn nàng vẫn luôn được ca tụng là mỹ nhân số một số hai của thôn. Vậy nếu như chữa trị hết được bệnh của nàng, nhất định nàng sẽ là đệ nhất mỹ nhân của thôn. Ngoài các y sư đã từng xem bệnh cho nàng, người ngoài luôn nghĩ rằng điều kiện gia đình nàng không được tốt, do thiếu dinh dưỡng nên khí sắc mới kém như vậy. Nhất là tên công tử ca kia, hắn tự tin cho rằng nếu nàng chịu lấy hắn thì chắc chắn điều kiện gia đình hắn sẽ làm cho nàng có thể khỏe mạnh trở lại. Cũng chính vì vậy mà mỗi tuần hắn đều đến một lần để thăm hỏi nàng, mỗi lần đến đều một bộ chính nhân quân tử, ân cần hỏi han, còn không quên mang theo lương thực tiếp tế. Thế nhưng từ khi Hải Long xuất hiện cũng khiến nàng không ít lần cự tuyệt khi hắn đến thăm. Đây cũng là một trong những lý do chính làm cho hắn hận tên kia nhất, trong quá khứ không ít lần gây sự khiêu khích với đối phương cũng là vì vậy.

-Trở về nhà đi, trưa nay hai người qua nhà ta ăn cơm đi, a Vân nói rằng mấy ngày rồi không thấy các người, trong nhà có chút tịch mịch.

Lâm thúc nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu. Trái lại tên kia lập tức hai mắt sáng lên, vội đáp lời.

-A, được thôi. Không ngờ Vân muội lại chủ động nhớ nhung ta. Đại Hải, ngươi nói xem liệu có phải nàng có cảm tình với ta rồi không?

-Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ nữa đi. Muội muội ta chỉ là thấy nhớ Lâm thúc mà thôi, ngươi cũng chỉ là người đi kèm không hơn không kém.

Tên mặt dày này cũng không để ý lời của hắn, tiếp tục đùa cợt

-Ngươi cũng đừng nói chắc như vậy. Chuyện ta và nàng đến với nhau cũng là hợp tình hợp lý mà. Trừ khi ngươi ghen với ta nha. Dù sao các ngươi cũng đâu phải là thân huynh muội đâu.

Hắn đã có chút mất kiên nhẫn, lạnh mặt xuống mà nói:

-Dù ngươi là huynh đệ nhưng nếu như còn dám nói như vậy lần nữa thì sau này đừng đến nhà ta nữa. Được rồi, các người về trước đi, ta ở lại trị thương đã.

Biết mình đã nói lỡ lời nên Thiết Trụ cũng không có mở miệng nữa. Hắn quay qua nhìn Lâm thúc, hai người gật đầu rời đi. Bọn hắn đều hiểu rằng Hải Long muốn xuống dưới sông chữa trị vết thương, tránh để muội muội hắn lo lắng.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.