Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh đẹp nhất thế gian

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Hải Long ngâm mình dưới lòng sông cũng mất đến gần một canh giờ mới chịu ngoi lên. Lúc lên toàn thân hắn lại lành lặn như chưa từng bị thương vậy. Đây là một bí mật động trời. Nếu để kẻ khác biết được, không chừng sẽ coi hắn là yêu quái mà đuổi giết hắn. Vì vậy nên bí mật này ngoài hắn ra cũng chỉ có hai người kia biết được, cũng chỉ có bọn hắn là đáng tin. Đợi cho quần áo khô hết hắn mới trở về nhà. Lúc về thì đã thấy trong nhà có tiếng nói chuyện rất vui vẻ, là hai người kia đang tán gẫu. Đồ ăn lúc này cũng đã được dọn hết ra rồi, hắn về cũng chỉ cần thay đồ rồi bốn người lập tức ngồi vào bàn ăn. Mâm cơm hôm nay đồ ăn nhiều hơn thường ngày gấp hai lần, cũng đa dạng các món ăn hơn, có cơm, có rau, có cả món cá hấp với xích cam thảo đặc biệt thơm ngon sở trường của Thiết Trụ. Tên này đúng là biết cách nấu ăn với cá, không những không tanh mà còn rất thơm, chất lượng cũng chỉ có hai từ mỹ vị có thể tả được. Lâm thúc còn mang theo một chút thịt dã thú hun khói ướp cay từ nhà hắn sang. Đây cũng được tính là loại thực phẩm xa xỉ trong thôn, chỉ là không đúng với mấy người bọn hắn. Ở cái nơi thiếu thốn lương thực như thế này con người ta luôn biết cách tiết kiệm lương thực ở mức tối đa. Đối với thịt dã thú thu hoạch được, cách xử lý tốt nhất là treo chúng lên cạnh bếp lửa trong nhà, khói từ bếp sẽ giữ cho thịt không bị hư thối. Mặc dù làm như vậy có chút không được tươi ngon nhưng đổi lại có thể bảo quản lâu dài, đến mùa lạnh có thể mang ra ăn để chống đói. Ba tên nam nhân vừa uống rượu vừa đàm đạo có vẻ rất vui, bọn hắn đều là những người hào sảng nên cũng không cần giữ lễ tiết. Vân ở một bên mặc dù ngồi xe lăn nhưng vẫn một mực ở bên cạnh rót rượu, hai người kia can ngăn nhiều lần nhưng nàng vẫn nhất quyết phải làm. Sau bữa cơm, Lâm và Hải Long tiếp tục vừa uống rượu vừa bàn chính sự, còn Thiết Trụ sớm đã chẳng khác gì người nhà nên ở lại phụ giúp Vân dọn dẹp.

-Hải Long à, ngươi bây giờ cũng được coi là lãnh đạo của nhóm người chúng ta rồi, ngươi có kế hoạch cho đoạn thời gian tới chưa?

-Lâm thúc, trước mắt chúng ta cần phải phát triển thế lực của riêng mình, xây dựng vốn liếng để đấu với đám Mộc Tượng. Trước mắt thiện cảm của thôn dân đối với chúng ta rất tốt, ta dự định sẽ để một người đứng ra nhận công lao cho việc mang lương thực cho thôn dân.

-Vậy người đó chắc chắn là ngươi rồi.

Hải Long quay sang nhìn đối phương mà hỏi

-Sao thúc lại nghĩ vậy? Vì ta là lãnh đạo của mọi người sao?

Người kia chỉ cười nhạt trả lời:

-Nếu có một ngày chuyện này bị đám người kia biết được, vậy người đứng ra nhận công lao chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của bọn hắn. Ngươi không nghi ngờ gì chính là người có khả năng tự bảo vệ bản thân mình nhất trong số chúng ta.

Hắn lại cười cười mà đáp:

-Công đức do ta làm ra thì cũng nên do ta nhận, đây chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

-Ngươi cũng đừng nói vậy. Ta biết ngươi còn băn khoăn mọi người sẽ nghĩ ngươi là kẻ hám lợi tham hư vinh. Nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Đám người chúng ta không có kẻ nào là ngốc cả, nếu như ngươi chịu đứng ra tạo thế lực để giúp đỡ người dân nghèo thì chúng ta sẽ chỉ biết ơn ngươi mà thôi.

Nghe vậy hắn không nói gì thêm, đối phương cũng vậy. Sau khi giúp Vân dọn dẹp, Thiết Trụ cũng lôi kéo Lâm ra về, vừa đi hắn còn vừa ngẩng đầu huýt sáo, nhìn vô cùng cao hứng. Lúc hai người hắn đi về thì Hải Long vẫn còn đang ngồi uống rượu một mình, còn muội muội hắn thì còn đang tất bật dọn dẹp trong nhà. Hắn hầu như chưa từng giúp nàng việc nhà, điều này cũng làm cho người làm huynh đệ như Thiết Trụ cũng từng nhiều lần phê bình hắn. Đối với người ngoài hắn có vẻ là một ca ca tệ hại, không biết chăm sóc muội muội còn làm nàng phải sống vất vả. Thế nhưng chỉ có Vân mới hiểu được, nàng đã rất may mắn mới có được một người ca ca như vậy, một người ca ca có thể thức đến canh năm để thử nghiệm dược tính của các loại dược thảo để chữa bệnh cho nàng, một người luôn ở bên chăm sóc nàng ân cần mỗi khi bệnh tình của nàng trở nặng, một người ở bên nàng vô điều kiện, chưa từng chê bai hay nặng lời với nàng vì thân thể nàng yếu đuối. Thực ra mối quan hệ của huynh muội bọn họ cũng khá phức tạp. Tình cảm của cả hai dành cho nhau đều rất lớn, chỉ là với Vân thì Hải Long giống như một nam nhân vậy, mỗi ngày ở bên hắn nàng đều cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, mỗi phút ở cạnh hắn thì trái tim đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Thế nhưng tên đầu gỗ kia lại không có chút tinh tế nào trong tình yêu nam nữ, tuy hòa ái dễ gần nhưng lại không có cảm tình với bất kỳ nữ nhân nào. Diệp di khi còn sống từ cố gắng tác hợp hai người bọn họ với nhau, nhưng hắn nói gì cũng không chịu. Tình cảm không phải là thứ có thể ép buộc được. Vì vậy nên khi nàng sắp lìa đời chỉ đành bất đắc dĩ để bọn họ kết bái làm huynh muội. Sau khi nàng mất Vân chỉ còn một mình hắn, cảm tình không phai nhạt đi mà mỗi ngày lại càng lớn lên. Nàng nhận làm tất cả công việc trong nhà từ nấu đến giặt đồ, chỉ có gánh nước và đốn củi là để cho hắn làm. Nhiều lần hắn nói với nàng không cần làm những chuyện đó nhưng nàng lại nói bản thân muốn tập luyện nhiều hơn chút để thân thể có thể mau chóng bình phục. Kỳ thực nàng muốn tự tay vì hắn mà chuẩn bị cơm nước, muốn thay hắn làm sạch y phục, muốn chính mình quét dọn ngôi nhà của hai người. Mỗi ngày chờ hắn về nhà, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn cơm, cảm giác ngoại trừ xưng hô ra thì bọn họ giống như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy. Điều tưởng chừng giản đơn như thế nhưng lại giúp thiếu nữ quanh năm bệnh tật này có thêm dũng khí tiếp tục sống, có thêm động lực chữa trị căn bệnh nan y trong người.

-Ca, nay lại đi đánh nhau đó à.

Vân đang ngồi xe lăn, hai tay chống cằm nhìn ra ngoài sân nhà, dường như lơ đễnh hỏi Hải Long đang ngồi bên cạnh một câu làm hắn giật thót mình. Khóe môi hắn giật giật, nở một nụ cười còn khó coi hơn mếu mà đáp:

-Muội biết rồi à?

-Ngay cả thôn trưởng huynh cũng dám khiêu chiến, muội muốn không biết cũng khó đó.

-Đâu phải ta kiếm chuyện đâu. Là cái tên không biết xấu hổ đó đến tìm ta, nói cái gì mà muốn thử thực lực. Hừ, ta xem chỉ là hắn muốn báo thù chuyện nhi tử của mình bị ta đả thương mà thôi.

Vân liếc xéo hắn một cái, hắng giọng lên mà nói:

-Trọng điểm không phải là hắn chủ động tìm người kiếm chuyện mà là có ai đó thực lực bất phàm cũng không cần suy tính đã thẳng thắn đáp ứng nha. À đúng rồi, muội nhớ những người có mặt ở đó lúc kể lại còn nói rằng có người khuyên can còn bị hắn ta đuổi đi nữa đó.

Hải Long thực sự á khẩu rồi, hắn không dám phản bác lại câu nào. Hắn xoa xoa đầu, giả bộ tức giận mà nói:

-Cũng tại tên kia khiêu khích ta trước, ta nhất thời không nhịn được mới đáp ứng hắn. Muội đừng lo lắng, dù sao đây cũng không phải việc gì to tát, không phải ta đã không có việc gì rồi sao?

-Huynh còn muốn gạt muội nữa sao? Thương thế của huynh Thiết Trụ đại ca đã nói hết cho muội rồi. Sao huynh lại bất cẩn thế chứ, lỡ như …

Nói đến đây nàng đã nức nở, hai mắt có ngấn lệ, xúc động không nói hết được câu. Biểu cảm của nàng làm cho hắn vội luống cuống giải thích:

-Không phải, ta … ta … ta là muốn thăm dò thực lực chân chính của hắn nên mới chấp nhận so chiêu với hắn mà thôi. Muội không biết đó thôi, khi hắn lao đến định đánh ta một quyền, ta liền né chiêu, sau đó trả lại hắn ba quyền. Lúc hắn định đá ta một cước, ta lại vòng ra sau tặng cho hắn một cước vào mông khiến hắn cắm mặt xuống đất không đứng lên được …

Hắn miêu tả vô cùng sinh động, đều là hắn tránh đòn ra sao, phản công thế nào. Vừa nói tay chân hắn vừa múa liên tục làm cho Vân không nhịn được mà phì cười. Nàng cười rất thích ý, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, gương mặt tuy không trang điểm nhưng mang vẻ đẹp tự nhiên làm say lòng người. Không biết từ lúc nào mà hắn bị lạc vào trong dung nhan xinh đẹp đến xuất trần đó của nàng, dường như bản thân bị hãm sâu vào trong cảnh đẹp nhất thế gian không thoát ra được. Mãi đến lúc nàng gọi hắn mấy lần, còn lấy tay khua khua mấy cái trước mặt hắn mới làm hắn sực tỉnh, có vẻ hơi mất tự nhiên mà nói:

-Đã đến giờ uống thuốc rồi, ta … ta đi lấy thuốc cho muội, để nguội thì không tốt đâu.

-Ca!

Giọng nói của Vân vang lên bỗng làm hắn giật mình.

-Sao vậy?

-Chúng ta … nếu như có thể vĩnh viễn bên nhau như lúc này thì thật tốt biết mấy.

Tiếng nói nàng ngày càng nhỏ, khi nói hết câu đã chỉ còn vo ve như tiếng muỗi câu. Hắn có chút sững sờ nhưng vẫn ngay lập tức đáp lại

-Chỉ cần muội vẫn cần ta, ta sẽ mãi mãi ở bên muội như lúc này.

Mặc dù hắn nói với tư cách của một ca ca nói với muội muội, nhưng tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn cảm nhận được rung động mạnh. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn hắn gật đầu một cái. Còn hắn thì đã quay đi vào trong bếp chuẩn bị nước thuốc rồi. Vừa đi hắn vừa lầm bầm:

-Là tâm động rồi sao? Thực sự sao?

Thế rồi hắn lại cười khổ lắc đầu.

-Không thể nào. Ta lại có thể động tâm ư?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.