Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn thủy phách thể quyết

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Giúp muội muội uống thuốc và đưa nàng vào nhà nghỉ trưa, xong xuôi thì hắn lại ra chỗ tảng đá gần lều tạm của mình. Buổi trưa hắn thường khoanh chân ngồi ở đây hít thở không khí, khác với đa số người trong thôn đều có thói quen ngủ trưa. Ngẩng đầu lên nhìn, một màu trắng xóa của muôn vàn đám mây đang lượn lờ. Trong thung lũng này cảnh tượng quanh năm đều là như vậy, cả ngày bị bao quanh bởi mây mù, hạ mát đông ấm. Nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh, từng tiếng gió thổi, tiếng nước chảy, hắn dần rơi vào trạng thái nhập định, hơi thở của hắn dần chậm lại. Hắn ở đó thổ nạp, hơi thở trở nên đều đặn vô cùng, tạo thành một tiết tấu kỳ lại khiến bản thân hắn như hòa làm một với thiên địa. Không biết có phải do ánh sáng từ dòng sông bên dưới phản chiếu hay không nhưng quanh thân hắn dường như có một tầng lam quang lượn lờ, có cảm giác giống hơi nước, lại thêm chút bạch sắc nhìn có chút yêu dị.

Thổ nạp khoảng một canh giờ, hai mắt hắn từ từ mở ra. Cặp đồng tử lam sắc thâm thúy như biển lớn kia như ẩn chứa tinh quang vậy. Trong đầu hắn chậm rãi nổi lên mấy câu pháp quyết:

-Thiên địa bao la, vạn vật khởi nguyên đều từ âm dương, phải trải qua diễn sinh từ ngũ hành. Thủy trung ngũ hành là có tính linh hoạt nhất, có thể mềm mại, cũng có thể cứng rắn, có thể ấm áp, cũng có thể băng hàn, có thể tụ hợp, lại có thể tẩu tán. Thủy thuộc tính có thể vô cùng bền chắc, cũng có thể trở nên phi thường bất ổn. Sinh linh muốn tồn tại, trong thể nội đều phải chứa đựng nước. Nước có thể pha lẫn trong huyết dịch, trong cơ nhục thậm chí trong cả xương cốt. Cải biến thân trung thủy dịch, khiến nó bất ổn, ép buộc thân thể thích nghi, tự khắc sẽ trở nên cường đại. Thủy chuyển sinh lực lượng, “Diễn thủy phách thể quyết”.

Những luồng lam và bạch quang quanh thân thể hắn dần dần hội tụ lại, thông qua hàng vạn vạn lỗ chân long mà đi vào cơ thể hắn. Nước trong khắp các bộ phận trong cơ thể hắn dường như đều đang biến chuyển, trở nên lạnh giá. Từ huyết nhục, cơ bắp, cốt tủy thậm chí cả não bộ, mọi tế bào nước trong cơ thể hắn đều đang có xu hướng đóng băng, ngay cả bên ngoài cơ thể hắn cũng đang từ từ hình thành một tầng băng sương. Hắn tự điểm vào hai huyệt ở vai và ngực trái, hai tay kết xuất một ấn quyết kì dị. Chưa đầy một phút thân thể hắn đã run rẩy kịch liệt, hắn vội đưa song chưởng ra đằng trước rồi quay lại vỗ mạnh vào giữa ngực của mình. Lập tức, toàn bộ thủy dịch đã đóng băng trong cơ thể hắn vỡ ra, trở về nguyên trạng. Hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn, bắn thẳng xuống sông, lại không tiêu tán vào dòng nước mà cứ như tinh cương, quỷ dị chìm xuống đáy sông. Toàn thân Hải Long lúc này đã trở nên vô lực, hắn ngã ra tảng đá, miệng thở hồng hộc, lấy tay lau đi vệt máu còn dính trên mặt nở một nụ cười khổ tự giễu nói:

-Đúng là lỗ mãng mà. Bây giờ liều lĩnh dùng luyện thể quyết chẳng khác nào tự đi tìm chết. Phải dừng lại ngay thôi, nếu không thì được không bằng mất, tự mình hại mình. Ài, thân thể này vẫn còn quá yếu mà.

Nếu để cho kẻ khác nghe thấy thì có đến chín phần sẽ không nhịn được mà lao vào chửi bới:

-Con bà nó! Ngươi thần lực trời sinh như vậy mà còn dám nói thân thể quá yếu. Mẹ kiếp, đúng là trong phúc mà không biết hưởng. Ta cũng muốn thân thể yếu như vậy, ông trời đúng là bất công mà.

Sau một hồi nghỉ ngơi, hắn cố lết thân thể tàn tạ nhảy xuống sông ngâm mình trị thương. Hắn cố lặn xuống sâu, tìm tòi một hồi mới thấy được ở một chỗ dưới đáy sông có mấy miếng huyết sắc băng phiến, tỏa ra quang mang yếu ớt nhưng lại là lam sắc vô cùng tà dị. Đây không nghi ngờ gì chính là máu mà hắn phun ra vừa rồi. Vị trí này ở khá gần bờ sông nên nước cũng không sâu, chân hắn có thể chạm được lòng sông. Hắn đứng đó ngâm mình, điều chỉnh khí tức. Chỉ trong một giờ đồng hồ, nội thương của hắn đã khỏi hẳn. Không những vậy, hắn còn bắt được hơn mười con cá đang bơi qua. Mấy con cá này cũng rất kỳ quái, dòng sông rộng lớn nhưng chúng nó lại kéo nhau bơi về vị trí của hắn, hay đúng hơn thì chúng bơi về vị trí mấy giọt máu tươi đã đóng băng của hắn. Với khả năng ở dưới nước như trên đất bằng của mình, hắn chỉ dùng tay không bắt cá nhưng cũng không có con nào thoát được. Vác trên lưng cái sọt chứa đầy cá, hắn hướng thẳng về vị trí nơi đồng bọn của hắn đang bán cá trong thôn. Đi được một lúc, trước mắt hắn xuất hiện một khu vực giống như là một phường thị thu nhỏ vậy. Hai bên đường có đầy các sạp hàng, các mặt hàng chủ yếu là gạo, rau và một chút lương thực khác. Những người bán hàng đều ăn mặc quần áo bình thường, trên thân có nhiều mảnh vá, người mua đa số cũng đều giống như họ. Những người này mang theo lương thực của chính mình, sau khi thương lượng, trả giá với người bán, đôi bên tự thống nhất giá cả với nhau rồi dùng vật phẩm trao đổi. Trong khu vực này nổi bật nhất không nghi ngờ gì là một quầy hàng bán y phục, trên bàn lần lượt có những bộ quần áo nhiều màu sắc khác nhau, có giản dị, cũng có lấp lánh mê người. Trên quầy, một tên thiếu niên đang ngồi tựa lưng trên ghế, miệng không ngừng ngáp, giữa ban ngày nhưng hai mắt hắn lờ đờ như đang ngủ vậy. Chủ nhân thực sự của quầy hàng duy nhất bán vải vóc trong thôn này là Bạch Miêu, là một mỹ phụ trung niên. Phu quân của ả ta trước đây là một trong năm tên đại phú trong thôn, là một trong những tâm phúc của Mộc Tượng. Tuy nhiên không hiểu nguyên nhân vì sao mấy năm trước hắn ta đột ngột qua đời, con trai lúc đó mới chỉ ba tuổi nên ả ta lên nắm quyền điều hành mọi việc trong gia đình. Có nhiều người nói rằng ả ta có quan hệ bất chính với mấy tên thủ hạ, đặc biệt là mấy tên thanh niên trai tráng đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhưng ngại quyền thế của ả nên cũng chỉ dám dị nghị sau lưng mà thôi. Đối diện quầy hàng này cũng là một trong những quầy hàng xa xỉ nhất ở đây, chính là nơi bán thịt dã thú, thuộc sở hữu của Hắc Hùng, cũng là tâm phúc của Mộc Tượng. Tuy nhiên mấy ngày nay chuyện làm ăn của bọn hắn có chút không được tốt lắm, nguyên nhân là do sợ xuất hiện của lớp lớp các quầy hàng lớn nhỏ bán cá. Trước đây cá trong thôn rất hiếm khi có người bắt được nên cũng không có ai chỉ sống bằng nghề bán cá. Tuy nhiên bây giờ mỗi ngày thôn dân có thể bắt được đến hàng chục đầu cá, lại cộng thêm sản lượng mà đám người Hải Long mang tới khu phường thị, số lượng cá bán ra mỗi ngày cũng đã cao đến kinh người. Trong số những quầy hàng bán cá, không thể nghi ngờ địa phương của đám người Hải Long là náo nhiệt nhất, bởi vì số lượng bọn hắn bán ra chiếm hơn một nửa thị trường, lại lấy hình thức là những người dân nghèo cùng nhau lập nên khiến thôn dân cũng có cảm tình với bọn hắn hơn. Lúc này Hải Long đã phát hiện ra chỗ của bọn hắn có ba người, trong đó có Lâm thúc. Hắn ta là người có thực lực cao nhất chỉ sau hắn, tất nhiên sẽ thường xuyên phải tọa trấn ở đây để tránh kẻ khác gây rối. Bên cạnh hắn có hai tên thiếu niên đang ra sức mời chào người đi đường, là con trai hắn tiểu Phong và hảo hữu của hắn tiểu Kê. Những người đến đây mua cá nhìn cũng không phải giàu có gì nhưng y phục thì chỉnh tề, không một mảnh vá, là tầng lớp trung lưu trong thôn. Không cần nói cũng biết mấy tên này đều là thủ hạ dưới trướng của mấy tên thổ hào, nếu không thì bọn hắn kiếm đâu ra tiền mua y phục tốt chứ. Chẳng qua cũng chỉ làm chó cho kẻ khác mà thôi. Tuy nhiên hai tên tiểu tử ở quầy hàng cũng không tỏ vẻ khinh bỉ gì, trái lại còn cười nói nhiệt tình mà chào hàng, cũng coi như diễn xuất không tệ đi. Ngày thường bọn hắn đều đi theo Thiết Trụ, chắc đã được tên kia chỉ điểm diễn xuất không ít, bộ dạng tuy còn hơi thiếu chuyên nghiệp nhưng cũng coi như khả tạo chi tài (người tài có thể bồi dưỡng). Hắn đang định lại gần chào hỏi thì thấy từ xa phía đối diện có một đám hơn mười tên đang tiến lại gần chỗ bọn Lâm thúc, đầu lĩnh chính là tên Hắc Hổ kia. Sau khi thoáng cân nhắc, hắn quyết định lùi lại đứng sau một quầy bán rau, tạm ẩn nấp thân mình xem xét tình hình.

-Cá đây cá đây. Các vị ca ca, tỷ tỷ, thúc thúc, thẩm thẩm mau lại xem, cá tươi ngon không đâu có thể sánh được đây.

Hai tên tiểu đệ lại lên tiếng rao lớn, lúc thấy đám người kia lại gần thì liền lớn tiếng hô lên:

-Ai nha, là Hắc Hổ thiếu gia và các vị ca ca, khách quý, khách quý. Các vị mau lại xem, cá chỗ bọn ta đảm bảo tươi ngon, vẫn còn đang bơi trong thùng, mang về có thể chế biến đủ loại món ăn, có câu nhân gian tối mỹ vị dĩ ngư nhục nha (thế gian món ngon nhất là thịt cá), đảm bảo các vị đã mua thì sẽ không hối hận.

-Tiểu tử, bớt phí lời đi, chúng ta đến đây cũng không phải để mua hàng của các ngươi.

Một tên thiếu niên đứng bên cạnh Hắc Hổ lạnh lùng lên tiếng đáp. Tên này cũng quần là áo lượt chẳng kém gì tên cầm đầu, tay phải cầm một chiếc quạt xếp gõ mạnh một cái lên mặt bàn. Hắn gọi là Thanh Y, là nhi tử duy nhất của Hắc Hùng. Khác với Hắc Hổ, tên này là một tên phú nhị đại chân chính. Thân hắn cao, dáng người hơi gầy, lúc nào cũng một bộ công tử ca, cũng chưa bao giờ tham gia liệp sát đoàn đi săn dã thú, đơn giản là vì hắn không có chút thực lực nào. Nếu không phải cha hắn là một cự phú, để hắn tự mình lăn lộn bên ngoài chắc chắn không trụ được hai ngày. Lúc này hắn một bộ vô cùng hung ác mà quát lớn:

-Không nộp lại một phần lương thực các người kiếm được, lại dám ở đây mở quầy bán cho người khác sao? Các người không coi quy định trong thôn ra gì sao? Có tin bản thiếu gia cho người tháo dỡ cái quầy rách nát của bọn ngươi hay không?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.