Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toàn quân bị diệt

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Hai tên kia còn đang cãi nhau nảy lửa thì chợt một bóng người xuất hiện chắn giữa hai người bọn hắn. Hắn quét chân một cái đánh ngã một tên, đồng thời giáng một chưởng vào ngực hắn khiến hắn bay ra xa mười mấy thước. Tên còn lại vừa mới kịp hồi thần, định lao lên thì trước mặt hắn đã chi chít quyền ảnh, hắn còn chưa kịp làm ra thủ thế thì tất cả quyển ảnh đã chuẩn xác rơi trên khắp thân thể hắn. Mỗi một quyền đều mang lực lượng đến ba trăm cân. Không cần thêm bất kỳ chiêu thức nào, hắn lập tức ngã xuống, thân thể vạm vỡ đổ sập xuống mặt đất, tạo một tiếng ầm nhẹ. Nhanh đến khó tin! Chỉ trong tích tắc, hắn từ lành lặn biến thành không thể thê thảm hơn được nữa. Toàn thân đều là vết thương, xương cánh tay hai bên đều có nhiều chỗ đứt gãy, xương sườn cũng gãy mấy cái, trên mặt còn lưu lại một ngũ chỉ ấn thâm đen. Lúc hắn ngã xuống, trong miệng trào ra một ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn theo hai cái răng. Không thể nghi ngờ trong đám quyền ảnh vừa rồi còn kèm theo một cái bạt tai vô cùng uy lực. Tất cả thương thế dường như xuất hiện cùng lúc, tất cả đau đớn chợt ập đến khiến não của hắn không thể tiếp thu, trực tiếp ngất đi, do đó mới mất đi ý thức mà ngã ngửa ra đằng sau.

-Thạch Thạch. Tên tiểu tạp chủng, ta giết ngươi!

Tên Thiết đại hán kia xúc động hô lớn, hai mắt đã đỏ ngầu, hắn lao thẳng về phía Hải Long. Thế nhưng thân ảnh của đối phương trước mặt mình chợt tiêu thất, đồng tử của hắn co rút lại, vội quét mắt khắp nơi tìm kiếm địch nhân.

-Bốp.

Một cái bạt tai nặng tựa thái sơn khiến đầu óc hắn choáng váng, đầu hắn cũng bị đánh lệch sang một bên, cả người ngã nhào. Vội vàng đứng dậy, hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi chứa hai cái răng, còn chưa kịp làm ra động tác gì thì một cước của đối phương như trời giáng đạp tới, xương đầu gối của hắn đã bị chấn vỡ. Hắn vừa mới a lên một tiếng thì đối phương đã dùng tay phải trảm một cái ngay giữa cổ họng của hắn khiến hắn không thể lên tiếng.

-Bốp bốp bốp.

Mấy tiếng đập mạnh vang lên, xương tay phải của hắn gãy, xương sườn của hắn gãy, xương đùi của hắn cũng gãy. Đau đớn của hắn đến cũng nhanh, tuy nhiên không dồn dập như đệ đệ của hắn, không làm hắn ngất đi ngay lập tực mà phải cảm thụ từng chút đau đớn một. Cổ họng của hắn đã bị chặn, nước mắt không nhịn được nghẹn ngào mà trào ra ngoài. Một đại nam tử thực lực bất phàm như hắn có phong ba nào của cuộc đời mà hắn chưa từng trải qua, thế nhưng mấy chiêu vừa rồi mà hắn nhận là thứ kinh khủng nhất trong đời mà hắn từng thể nghiệm. Cảm giác đau đớn này khiến hắn như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan vậy.

-Ngươi có biết tại sao mình lại thê thảm hơn tên kia đến vậy không?

Hải Long hỏi hắn một câu, cổ họng của đối phương khẽ nhúc nhích như muốn cầu xin nhưng dù thế nào cũng không thể thốt ra một âm thanh nào. Hắn một bên chân xương đầu gối vỡ vụn, bên còn lại xương đùi bị đánh gãy, lúc này đang quỳ trên mặt đất, chỉ muốn trực tiếp ngất đi nhưng đau đớn lại làm hắn thanh tỉnh lạ thường. Đối phương lại nói thêm một câu, với hắn mà nói như sét đánh ngang tai.

-Vì cái miệng chó ti tiện của ngươi sủa nhiều hơn hắn một câu.

Chỉ vì nhiều hơn một câu nói nhục mạ mà hắn phải chịu thống khổ người thường khó có thể thừa nhận nổi, chuyện này sao có thể không làm người ta hối hận được chứ. Thế nhưng trên đời này cũng không có thuốc hối hận cho hắn dùng. Cũng may đối phương cuối cùng cũng đá một cước vô cùng hữu lực vào đầu hắn khiến hắn mất ý thức mà hôn mê. Đang trong thế thượng phong, hai huynh đệ Thạch Thiết chỉ trong chưa đầy mười hơi thở liền biến thành hai con chó chết nằm đó, thê thảm vô cùng. Tất cả những người quan chiến xung quanh bao gồm cả đồng bạn của Hải Long đều trố mắt nhìn, trong lòng run lên sợ hãi. Không một ai nói gì, đám người Hắc Hổ đều chân run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích. Chỉ có bản thân hắn coi như còn có chút bình tĩnh, vội túm lấy cổ áo của Thanh Y mà cắm đầu chạy.

-Các người không phải là mục tiêu của hắn, giúp ta ngăn cản hắn một chút, nếu như thành công sẽ có trọng thưởng.

Hắn vừa chạy vừa quát mấy tên tiểu đệ đằng sau. Chỉ một câu thôi nhưng đã thấy được tên này mồm miệng cũng vô cùng lợi hại, vừa trấn an đám tiểu đệ lại dùng lợi ích dụ hoặc bọn chúng. Quả nhiên ngay khi Hải Long định đuổi theo thì gần mười tên thiếu niên đã đứng chắn ngay trước mặt hắn. Hắc Hổ vừa ngoái lại nhìn thấy được cảnh này trong lòng có chút buông lỏng, tuy nhiên vẫn không quên tiếp tục chạy như điên. Thế nhưng hắn không ngờ được mới chạy được mười mấy bước bên tai đã vang lên thanh âm như tử thần đòi mạng:

-Bạch Miêu huynh, tại sao lại vội vàng như vậy.

Câu nói nhẹ nhàng kia vang lên trong óc hắn như tạo thành tiếng ong ong, hắn run rẩy quay đầu lại đã thấy đám tiểu đệ nằm bất tỉnh hết ở đằng sau, còn Hải Long thì đang chạy song song với bọn hắn, miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.

-Bốp.

Thân thể hắn như đạn pháo bị đánh bay trở lại đằng sau, tên Thanh Y bị hắn túm lấy cũng bị bay sang một hướng khác. Hắc Hổ gắng gượng thân mình đứng dậy, vẫn chưa kịp định thần thì đã gặp phải công kích như mưa sa bão táp, thân mình như mộc chiếc thuyền độc mộc bị hồng thủy nhấn chìm giữa đại hải vậy. Hắn ngã xuống, thân mình toàn là vết thương, cũng còn may đều là ngoại thương, không có chỗ nào xương cốt tạng phủ bị tổn hại. Hải Long biết rất rõ tên này vừa mới khôi phục thương thế, nếu ra tay quá nặng chỉ sợ sẽ làm hắn tàn phế. Đến lúc đó cha của hắn chắc chắn sẽ mặc kệ tất cả, điên cuồng mà trả thù, điều này không tốt cho kế hoạch của hắn. Xử lý xong tên này, Hải Long chậm rãi mà tiến tới chỗ của tên còn lại.

-Ngươi … ngươi … ngươi đừng qua đây. Cha ta có rất nhiều tài phú, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi.

Tên kia mặt xám như tro tàn, môi run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy câu xin tha.

-Hừ, ngu xuẩn. Ta cần những thứ dơ bẩn đó sao?

Đối phương ngày một tiến lại gần khiến phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn cũng ầm ầm sụp đổ. Dưới quần hắn đã có chút ẩm ướt, một thứ mùi khó ngửi bốc lên từ người hắn. Vốn còn định trêu trọc hắn thêm một lát, Hải Long thấy như vậy cũng không muốn dây dưa nữa. Rắc rắc mấy tiếng đồng thời vang lên, người hắn chỉ trong tích tắc đã xuất hiện bên ngoài mười mấy thước, còn tên kia thì tứ chi đã bị đánh gãy.

-A a a …

Xương cốt đứt gãy, đau đớn đột nhiên truyền đến khiến một tên chưa từng chiến đấu qua như hắn hét lên một tiếng như tê tâm liệt phế. Hải Long trở về chỗ đám người Lâm thúc vẫn đang đứng như trời trồng, tiện tay nhặt lấy giỏ đựng cá mà hắn mang tới từ chỗ bờ sông. Xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người vẫn chưa từ rung động mà hồi thần lại. Vốn dĩ đang là tràng cảnh ỷ đông hiếp yếu, đám người Hắc Hổ chỉ trong chưa đầy một phút toàn quân bị diệt, tình cảnh này như in sâu vào não của mỗi một thôn dân có mặt ở đây vậy.

-Lâm Thúc, ta mới bắt được thêm hơn mười con cá nữa. Tối nay phiền thúc triệu tập mọi người đến nhà ta ăn cơm, chúng ta không bán nữa, số cá còn lại cũng mang về nhà ta chuẩn bị bữa tối đi.

Lâm nghe vậy vội gật gật đầu, phân phó hai tên tiểu tử dọn quầy, mang cá cùng nhau đi đến nhà hắn.

-Đại Hải, ngươi rốt cục còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa vậy? Vốn dĩ ta còn tưởng thực lực của ta với ngươi đã không còn cách xa nhau nữa. Bây giờ xem ra là ta đánh giá bản thân quá cao rồi.

Hắn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười nhạt một chút nói:

-Thúc chỉ cần biết chúng ta ở cùng phe là được rồi, những điều còn lại thực sự quan trọng sao?

-Cũng đúng. Thực lực của ngươi cũng đủ làm chỗ dựa cho chúng ta rồi, Lâm thúc sẽ làm trợ thủ đắc lực cho ngươi.

Tự thấy bản thân vô năng, Lâm lại tự giễu cười một tiếng.

-Hai người chúng ta cũng chẳng tính là cái gì. Bây giờ chúng ta và đám người kia đã chính thức thành địch nhân sống còn rồi, thực lực hai người nào có thể xoay chuyển càn khôn chứ.

-Vậy ngươi tính sẽ làm gì? Bây giờ đã không còn đường lùi rồi nữa rồi. Cũng đừng nói với ta vừa rồi ngươi chỉ nhất thời nóng nảy nên mới ra tay tàn độc với bọn hắn.

Vừa nói ánh mắt hắn vừa quay ra nhìn đám người Hắc Hổ vẫn đang hôn mê bất tỉnh mỗi tên nằm một góc. Lúc này đã có mấy kẻ muốn đỡ bọn hắn đi, chỉ là đám Hải Long vẫn còn ở đây nên chúng chỉ có thể chờ đợi, mặt khác cũng cho người đi thông báo với bên của Mộc Tượng.

-Tất nhiên rồi. Dù sao hoạt động gần đây của chúng ta cũng đã bị chúng đánh hơi được, nếu không thì làm sao bọn hắn lại đến khiêu khích chứ? Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ quang minh chính đại mà làm, nếu bọn hắn muốn chơi thì ta sẽ chơi với bọn hắn đến cùng.

-Nhưng chúng ta đâu có đủ vốn liếng để đấu lại bọn hắn.

-Thúc cũng đừng quá lo lắng, bố trí trong khoảng thời gian này của chúng ta đã đến lúc phát huy tác dụng rồi. Được rồi, ở đây đông người phức tạp, chúng ta về thôi.

Hắn vừa dứt lời thì Thiết Trụ và tiểu Phong cũng đã thu dọn xong xuôi, bốn người lên đường trở về nhà hắn. Lúc này đám tay chân của Mộc Tượng mới dám tới đưa đám Hắc Hổ đi, một đường tiến thẳng tới chỗ y sư nổi danh nhất trong thôn.

Bữa cơm tối ngày hôm nay tại nhà Hải Long xem ra vô cùng nhộn nhịp, có đầy đủ đám đồng bọn của hắn, cũng may căn nhà hắn tự tay dựng nên cho Vân và Diệp di cũng rất rộng lớn, đủ để cho bọn hắn tổ chức ăn uống.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.