Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (1)

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Hoa Dung nhẹ nhàng đáp:

-Đây là do mẫu thân tặng ta.

Lạc Long lập tức quay qua Chiêu Quân, nàng kia biết ý lập tức đáp:

-Thứ này là do chúng ta cướp được từ tay của một tên trưởng lão trong huyền mãng tộc, công tử có hứng thú với nó sao?

Nàng ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, một đồ trang trí phẩm cấp thấp kém như vậy tại sao lại được Lạc Long để ý chứ? Trước đây khi giúp Linh Yên như vậy, bây giờ cũng như vậy, chẳng lẽ hắn có sở thích sưu tầm những thứ đồ cổ quái sao? Nàng ta đâu biết được Lạc Long nhìn ra thứ gì từ trên vòng cổ kia. Vòng cổ kia thuần một màu đen tuyền, phía trước có ba hạt châu đen nhánh, tỏa ra một cảm giác mát lạnh khiến người đeo dễ chịu. Có điều thứ bên trong chúng mới đáng nhắc tới. Không linh thạch cao cấp, một loại đá chứa đựng lực lượng không gian rất nồng đậm, có thể dùng để luyện chế không gian giới chỉ có thể tích cực lớn hoặc xây dựng trận pháp không gian có thể truyền tống đi xa hàng vạn dặm. Thứ đồ này là cực phẩm, chỉ là trong mắt đám người vô tri thì nó chỉ là một loại bảo thạch tỏa ra một luồng thanh khí khiến võ giả thư thái mà thôi. Lạc Long đúng lúc đang cần không linh thạch để tu sửa thông đạo không gian nối tới dược viên tiểu thế giới, nếu có không linh thạch cao cấp thì quá trình đó có thể rút ngắn được xuống còn dưới một năm.

-Hoa Dung cô nương, tại hạ muốn đổi lấy bảo trạc kia, không biết có thể được hay không? Điều kiện tùy ý cô nương ra giá.

Chiêu Quân vội đáp:

-Thứ đồ này không đáng giá gì cả, nếu Lạc công tử yêu thích thì cứ việc lấy đi.

Hoa Dung cũng rất hiểu chuyện lập tức tháo vòng cổ xuống đưa cho hắn, Lạc Long lắc đầu nói:

-Thứ này đối với ta có đại dụng, không thể cứ thế nhận được.

Nói rồi hắn đưa ra mười bình ngọc cho nàng nói:

-Ở đây có năm bình chân khí linh đan hạ phẩm, năm bình chân khí linh đan trung phẩm, xem như vật trao đổi.

Hai mắt Hoa Dung mở lớn, lần đầu tiên nàng thấy có người hào phóng như vậy, vội xua tay nói:

-Đan dược này quá đắt, tiểu nữ không dám nhận.

Lạc Long kiên quyết nói:

-Không sao, ngoài ra nếu cô nương có việc gì cần Lạc Long ta giúp đỡ thì cứ việc nói, ta có thể thay cô nương làm một việc.

Hoa Dung nghe vậy thì xoắn xuýt một hồi, hay tay nàng nắm chặt góc áo.

-Dung nhi, không được …

Chiêu Quân thấy không ổn vội lên tiếng ngăn cản nhưng nàng lại cắt lời nói:

-Xin đại nhân cứu Mao Hoàng đại ca!

Lạc Long giật mình.

-Mao Hoàng?

Cái tên này không xa lạ gì với hắn, bởi vì đây là cái tên mà hắn đặt cho đầu yêu hầu đi theo hắn từ chủ thế giới tới Văn Lang đế quốc. Có điều nơi này là Vân Phong đế quốc, chắc hẳn chỉ là người trùng tên với nhau mà thôi, nghĩ tới đây thì hắn mới bình tĩnh trở lại.

-Mao Hoàng mà cô nương nói là nhân tộc sao?

Hoa Dung mờ mịt gật đầu đáp:

-Mao Hoàng đại ca vì cứu ta mà bị huyền mãng tộc bắt đi từ mấy ngày trước, sống chết không rõ, ta muốn đi tìm hắn nhưng phụ mẫu không cho, xin đại nhân có thể cứu hắn.

Chiêu Quân lắc đầu lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, đúng là nữ nhi lớn khó giữ trong nhà mà, sao lại có thể nói ra chuyện này trên tiệc rượu được chứ?

-Hoa Dung cô nương xin chờ ta một lát.

Lạc Long nói rồi hóa thành một làn gió bay về mật thất mà Trấn Thiên chuẩn bị cho hắn. Lúc này bên trong mật thất còn có một người nữa, chính là nam tử của xà nhân tộc bị hắn bắt về từ trước.

-Ngươi muốn làm gì?

Nam tử kia rất thành thật ngồi trong phòng vận công trị thương, vừa nhìn thấy Lạc Long thì sợ hãi lên tiếng. Lạc Long không thèm đáp hắn, trực tiếp đánh một chưởng khiến hắn ngất đi, sau đó ấn tay phải lên đỉnh đầu hắn thi triển thuật sưu hồn. Khoảng chừng một lát sau Lạc Long mới mở mắt ra, khẽ thở phào một cái. Bên trong ký ức của đối phương hắn tình cờ thấy được nam tử tên là Mao Hoàng kia, đúng là một võ giả nhân tộc, hơn nữa xà nhân tộc chỉ nhốt chứ chưa có giết hắn. Nói như vậy thì hắn vẫn có thể cứu đối phương, có thể nhận lấy bảo trạc của Hoa Dung mà không cần phải áy náy. Sau khi có được thông tin mình cần biết thì hắn liền quay trở lại tiệc rượu, khi vừa trông thấy bóng dáng hắn thì Hoa Dung đã vội chạy ra đón tiếp, mẹ của nàng ta có ý muốn ngăn cản nhưng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.

-Đại nhân …

Nàng còn chưa kịp hỏi gì thì Lạc Long đã giơ tay lên trước mặt nói:

-Ta có thể đáp ứng đi cứu vị bằng hữu kia của cô nương, có điều ta không thể mang cô nương đi vào lãnh địa của huyền mãng tộc được, như vậy quá nguy hiểm.

Hoa Dung còn định nài nỉ hắn cho đi theo nhưng thấy vẻ mặt cương nghị của hắn thì lại lập tức ngậm miệng không nói gì nữa. Nàng biết đối phương tình nguyện đi cứu Mao Hoàng đại ca là đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu nàng còn đòi hỏi thêm thì nói không chừng đối phương sẽ trở mặt không giúp nữa. Chiêu Quân thấy Lạc Long không có ý định dẫn theo con gái của mình thì thầm thở phào, có điều nàng ta vẫn ra vẻ lo lắng mà nói:

-Lạc công tử, theo thiếp thân thấy thì chuyện cứu người vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn, dù sao thì sào huyệt của huyền mãng tộc cũng không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào.

Lạc Long mỉm cười đầy tự tin đáp:

-Không sao, ta tự có cách.

Tiệc rượu tàn, người của Huyền Kháng đoàn ai về nhà nấy, Lạc Long cũng trở lại mật thất của mình. Hắn cởi bỏ y phục bên ngoài, ngồi lên giường của mình bắt đầu tu luyện. Mật thất của hắn tuy không quá lớn nhưng cũng có không gian tương đối rộng rãi, bên trong mật thất được trang trí đơn giản mà tao nhã, trên bàn uống nước còn có một chiếc lư hương tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Lạc Long vừa ngửi một chút liền thấy bên trong có hưng phấn đằng, thanh tâm thảo, tịnh thần thủy, kết hợp lại với nhau có thể tạo nên hiệu quả thanh thần tịnh tâm. Nói về hương liệu thì hắn cũng tương đối am hiểu, chỉ là đặc sản ở các nơi thì hắn không thể nào biết hết được, vì thế mỗi khi thấy võ giả ở đâu có phương thức điều chế hương dược độc đáo thì hắn đều cố gắng trao đổi lấy công thức, có điều hương dược do Huyền Kháng đoàn chế ra cũng không có gì đặc sắc, mặc dù tốt nhưng còn không lọt được vào pháp nhãn của hắn. Đang ngồi đả tọa thì hắn chợt cảm nhận thấy có một người đang cẩn thận tiến lại gần mật thất của mình. Lạc Long lập tức cảnh giác lên, thả ra thần thức kiểm tra đối phương, không ngờ lại bắt được một khí tức quen thuộc, chính là tiểu cô nương tên gọi là Hoa Dung, con gái của Trấn Thiên và Chiêu Quân. Nàng ta nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng của hắn, cước bộ cực kỳ chậm rãi, cẩn thận, lại tự thân thu liễm khí tức nên không ai phát hiện ra nàng ta.

-Ồ!

Lạc Long cảm thấy có chút hứng thú, rất muốn biết đối phương định làm gì mình. Ám sát sao? Đến phụ mẫu của nàng còn chẳng có tư cách đó huống hồ là nàng ta. Tới tâm sự đêm khuya sao? Nếu vậy thì hành vi của nàng cũng quá lén lút rồi, vả lại nàng ta cũng không có vẻ gì là thích bộ dáng anh minh thần tuấn của hắn cả. Đang lúc hắn suy đoán các loại khả năng thì nàng ta chợt dừng lại trước cửa phòng hắn, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó. Năm phút, mười phút, rồi thời gian một chén trà đi qua, nàng ta vẫn như một pho tượng đứng im ở đó không nhúc nhích. Lạc Long lúc này mới có chút suy đoán chắc chắn về hành vi của nàng, hắn mặc một bộ y phục vào người rồi đẩy cửa ra khỏi phòng. Hoa Dung thấy hắn đi ra thì đột ngột thì giật mình, vội lên tiếng nói:

-Đại nhân, ta …

Lạc Long lại phất tay lên cắt lời nàng nói:

-Hoa Dung cô nương yên tâm, lời ta đã nói thì nhất định sẽ làm tới nơi tới chốn, vị bằng hữu đó của cô nương ta sẽ cố gắng hết sức để cứu. Ta đã nhận đồ của cô nương, nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, cô nương mau về phòng ngủ đi thôi.

Khuôn mặt yêu kiều của Hoa Dung hơi đỏ lên một chút nói:

-Đại nhân hiểu lầm ý của tiểu nữ rồi, Hoa Dung tới đây là để nói với ngài nếu như việc cứu Mao Hoàng đại ca có thể gây nguy hiểm tới ngài thì xin ngài đừng bận tâm tới nó. Chiếc bảo trạc mà tiểu nữ đưa cho đại nhân không có giá trị gì, đại nhân có thể nhận lời sẽ cứu Mao Hoàng đại ca là tiểu nữ đã mãn nguyện rồi.

Lạc Long nghe vậy thì mặt mo đỏ bừng, hắn đã hiểu lầm tiểu cô nương lương thiện này rồi, quả thực là xấu hổ muốn chết mà. Ho khan hai tiếng, hắn nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp nói:

-Tâm ý của cô nương Lạc mỗ xin nhận, ta còn phải nghỉ ngơi để ngày mai khởi hành, phiền cô nương trở về cho.

Hoa Dung không dám cãi lại, quay qua thi lễ với hắn rồi quay trở về phòng của mình.

-Ài!

Lạc Long thở dài một tiếng quay trở lại phòng luyện công, có điều hắn làm gì cũng không thể tập trung luyện công được. Tiểu cô nương Hoa Dung kia đã gợi nhớ cho hắn đến một thiếu nữ khác.

-Tông chủ ca ca, bích ngân trâm kia nhìn đẹp quá, muội có thể mua được không?

Lạc Long đang ở bên trong phòng đấu giá của Tử Nguyệt thương hội bên trong Thiên Lung thành, thời gian lúc này cũng quay trở lại mười mấy năm trước, khi mà đoàn người của Long Vân tông mới tới Thiên Lung thành định cư. Hôm đó Lạc Long dẫn theo Đồng Mộng Dao đi tới đấu giá hội, nàng ta vừa nhìn đã say mê một cây bích ngân trâm trên một tủ kính, nàng ta liền nổi tính trẻ con lên đòi hắn mua cho bảo trâm đó.

-Ha ha, hiện tại ta không có đủ tiền.

Lạc Long cười khan một tiếng, hắn dẫn Đồng Mộng Dao tới nơi này để ký gửi bán đấu giá một số đồ vật, kiếm chút tiền để duy trì hoạt động của tông môn.

-Chỉ cần đợi sau khi đấu giá hội kết thúc thì ta sẽ đưa ngươi đi mua món đồ này.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.