Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (2)

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Hắn mỉm cười nhìn xoa xoa đầu nàng ta. Đồng Mộng Dao chu cái miệng nhỏ nhắn lên đầy bất mãn.

-Đi thôi!

Sau khi đấu giá hội kết thúc, Lạc Long đi ra khỏi sương phòng được Tử Nguyệt thương hội chuẩn bị. Trên mặt hắn mang theo một nụ cười thỏa mãn, đồ vật bán được ở trong hội đấu giá đa phần đều bán được giá cao hơn hắn ước lượng. Điều đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là đi tìm tiểu Đồng, mua cho nàng ta món bảo vật kia mà nàng ta thích. Mặc dù hắn không có tình cảm nam nữ với nàng ta nhưng lại coi nàng như một tiểu muội muội tinh nghịch, đối với nàng ta vẫn rất cưng chiều.

-Người đâu rồi?

Hắn ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy Đồng Mộng Dao thì nhíu mày lại.

-Rõ ràng trước đó đã dặn phải ở gần đây rồi mà, nha đầu này, lát nữa gặp lại phải giáo huấn nó một trận mới được.

Suy nghĩ một chút thì hắn liền bước tới sảnh trước của hội đấu giá, tới góc chính giữa trong đại điện. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Đồng Mộng Dao đang đứng nói chuyện với một thị nữ, phía trước nàng ta chính là một cái giá đựng cây bích ngân trâm mà trước khi vào hội đấu giá nàng ta muốn mua. Vẻ mặt của nàng có chút lúng túng, có điều vừa thấy Lạc Long thì nàng ta liền lập tức tươi cười, vừa chạy lại vừa vẫy vẫy tay về phía hắn nói:

-Tông chủ ca ca, chúng ta mau về thôi!

Lạc Long có chút kinh ngạc hỏi:

-Không phải nói mua bích ngân trâm kia rồi mới về sao? Tiểu Đồng, ngươi đã hỏi giá cả chưa?

Đồng Mộng Dao cười hì hì đáp:

-Ta đột nhiên thấy nó không thuận mắt nữa, chúng ta mau đi về thôi.

Thị nữ vừa mới tán gẫu với nàng thấy vậy thì không biểu thị ra mặt nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.

-Hừ, cái gì mà không thuận mắt chứ, rõ ràng là đồ nhà quê không có tiền còn bày đặt sĩ diện. Tướng mạo phi phàm như vậy, không ngờ cũng chỉ là thứ nghèo mạt hạng, thật đúng là lãng phí nhan sắc trời ban mà.

Lạc Long nhíu nhíu mày với Đồng Mộng Dao đáp:

-Ngươi đang khinh thường ta không có tiền sao?

Nàng ta vẫn cười thản nhiên đáp:

-Đâu có, tông chủ ca ca là đại phú hào một phương mà, sao có thể không có tiền chứ? Ta chỉ là không muốn nó nữa, chúng ta mau đi về đi.

-Không được.

Lạc Long không quan tâm đến nàng nữa, hắn bước tới trước vị thị nữ kia hỏi:

-Cô nương, bích ngân trâm này trị giá bao nhiêu vậy?

Vị thị nữ kia nghĩ hắn là đồ nghèo hèn thì khinh bỉ vô cùng, có điều dáng vẻ anh tuấn cùng y phục chỉnh tề của hắn cũng khiến nàng có chút hảo cảm nên nàng vẫn lễ phép đáp lại:

-Đây là Bích Giao Tù Trâm, vừa là trang sức lại vừa là bảo khí đồ cấp cực phẩm do đại sư của Tử Nguyệt thương hội chế tạo, giá của nó là tám trăm bảy mươi thượng phẩm linh tệ, giá cả có chút cao nhưng trong lúc nguy cấp nói không chừng nó có thể cứu chủ nhân của mình một mạng, như vậy cũng rất đáng giá rồi.

Nàng này sợ Lạc Long chê đắt nên cũng giảng giải thêm một số điểm đặc biệt của bích ngân trâm, ai ngờ hắn chưa nghe hết đã trực tiếp đưa cho nàng một miếng tiêu dụng ngọc bài nói:

-Lấy cho ta thứ này đi!

Thị nữ kia kiểm tra tấm tiêu dụng ngọc bài kia, phát hiện bên trong là một con số trên trời thì giật mình a lên một tiếng, sau đó vội vàng đi lấy Bích Giao Tù Trâm xuống, làm thủ tục thanh toán.

-Vị đại nhân này, đây là đồ vật của ngài.

Lúc nàng ta đưa bích ngân trâm cho Lạc Long thì trên mặt mang theo một nụ cười sáng lạn, thái độ cũng rất cung kính. Lạc Long không quan tâm đến nàng, cầm lấy bích ngân trâm đặt lên tay của Đồng Mộng Dao nói:

-Cầm lấy.

Đồng Mộng Dao tay cầm bích ngân trâm thì hơi siết chặt lại, bộ mặt hiện rõ sự do dự.

-Tông chủ ca ca, trong tông còn có nhiều người, ta nghĩ không cần vì một món đồ trang sức mà tiêu tốn nhiều như vậy.

Lạc Long xoa xoa đầu của nàng ta nói:

-Ngươi có thể nghĩ cho mọi người là tốt, có điều ca đây cũng không thiếu tiền, sau này bất kể có chuyện gì ngươi chỉ cần trực tiếp nói với ta là được.

Đồng Mộng Dao gật đầu một cái thật mạnh, nở một nụ cười tươi như hoa. Dọc đường về nàng ta vừa đi vừa nhảy chân sáo, tay cầm ngân trâm lắc lư liên tục, bộ dáng có chút trẻ con nhưng cũng rất đáng yêu, khiến cho Lạc Long cảm thấy rất thoải mái. Tiểu Đồng trong lòng hắn chính là như vậy, một tiểu cô nương tính tình trẻ con nhưng lại hiểu chuyện, luôn đặt mọi người trong tông môn lên trước bản thân mình. Ngay cả khi sắp rời xa nhân thế, trong giây phút mà nhiều người thường thể hiện sự sợ hãi của bản thân thì nàng lại nở một nụ cười và nói với hắn rằng mọi người rất nhớ hắn.

Bên trong mật thất trống trải, Lạc Long ngồi tu luyện, hai giọt nước không tự chủ được lăn trên má. Hắn thở dài một tiếng, đã cố không nghĩ tới nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

-Tiểu Đồng, ca có lỗi với ngươi.

Chuyện Đồng Mộng Dao bị người đánh chết không phải lỗi của hắn, kỳ thực trên con đường tu luyện thì những nguy hiểm chết người tồn tại ở khắp mọi nơi, hắn không thể nào bảo hộ hết cho những người mà hắn quan tâm. Có điều lần đó cũng vì hắn chủ quan nên nàng ta mới phải bỏ mạng, cũng có thể nói rằng hắn có một phần đáng trách trong đó. Thế nhưng đau lòng và tự trách không phải là việc tốt, để không phụ lòng những người đã khuất thì cách tốt nhất là phải tự chấn chỉnh bản thân, phải sống thật tốt để bọn họ trên trời có linh cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.

-Không được, ta phải phấn chấn lên, phải mạnh lên để bảo vệ hết thảy người mà ta quan tâm, để những kẻ khác ngay cả nghĩ cũng không dám làm hại bọn họ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt thì Lạc Long liền biết bản thân phải làm gì. Bây giờ không phải lúc than khóc, trước mắt hắn vẫn còn một nguy cơ rất lớn. Hắn nghĩ tới Cửu Kiếm môn, nghĩ tới Nhan Như Kiếm, cũng nghĩ tới việc đối phương tại sao lại biết thân phận của hắn ngay từ đầu, còn biết được một vài bí mật như tuổi tác của hắn. Điều đó cho thấy phía sau đối phương có một âm mưu lớn, không biết đối phương là ai, chỉ biết rằng kẻ đó rất nguy hiểm, vì thế việc hắn cần làm bây giờ là phải mạnh lên, phải mạnh lên tới mức có thể thoải mái đương đầu với mọi loại âm mưu quỷ kế đang nhằm vào hắn. Có câu áp lực tạo nên kim cương, con người trong tình cảnh khó khăn sẽ phát huy ra tiềm năng to lớn, Lạc Long cũng như vậy. Chôn giấu phần đau thương vào sâu trong lòng, dũng cảm tiến lên trên con đường cường giả phía trước, chỉ sau một đêm mà hắn cảm thấy như tâm cảnh của bản thân đã lột xác vậy, có một cảm giác khó nói thành lời.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn để lại một mẩu giấy nói sẽ đi sâu vào trong địa bàn của huyền mãng tộc trong phòng rồi lặng lẽ rời đi, không kinh động tới bất cứ ai. Bước đi trong Điện Quang sơn mạch, thân ảnh của hắn di chuyển nhanh thoăn thoắt, tụ lôi châu trên đầu cũng được mở ra thu hút lôi điện trên trời, có thể nói là an toàn tuyệt đối. Hắn cứ như vậy mà đi lại trong sơn mạch, không hề cố kỵ bất cứ thứ gì, tốn nửa ngày trời thì cũng gần tới được biên giới tiếp giáp với thung lũng của xà nhân tộc. Kỳ thực nếu chọn thung lũng gần nhất thì hắn chỉ cần đi mất hai canh giờ thôi, có điều hắn muốn tới nơi mà nam tử gọi là Mao Hoàng kia bị bắt giữ trước tiên nên mới phải đi xa hơn một chút. Tới khi đi đến gần biên giới giáp ranh giữa địa bàn của huyền mãng tộc và những ngọn núi cao vút xung quanh thì cảnh tượng trước mắt quả thực khiến người rung động. Một bên là bầu trời bên trên sơn phong bị bao phủ bởi mây đen dày đặc, bên trong không ngừng có lôi quang gào thét, bên còn lại thì là một mảnh trời xanh mây trắng, thiên không quang đãng, giống như một bên là thiên đàng, một bên là luyện ngục vậy. Lạc Long thu hồi ánh mắt, nhanh chân tăng tốc tiến về phía thung lũng phía trước thì đột nhiên bị ngăn trở.

-Xoẹt!

Một đường kiếm khí cắt ngang qua trước mặt hắn, ngăn cản lại bước tiến của hắn. Cũng may mà Lạc Long phản ứng nhanh kịp lùi lại, kiếm khí đi trượt qua thân thể hắn sau đó cắt xuống mặt đất tạo thành một vết cắt sâu hoắm. Phải biết rằng đất đá trong Điện Quang sơn mạch đều cứng rắn vô cùng, Lạc Long vừa nhìn thấy độ sâu của vết cắt kia thì liền ước lượng được người phát ra công kích ít nhất cũng có tu vi khí hải trung kỳ. Hắn không lấy gì làm ngạc nhiên, ngoảnh mặt lại nhìn về một hướng nói:

-Đã tới rồi thì không cần phải làm trò mèo như vậy, giấu đầu lòi đuôi, như thế cũng không có gì hay đâu.

Hướng mắt hắn đang nhìn vốn dĩ ngoài mấy cây đại thụ ra thì chẳng có gì, thế nhưng sau lời nói vừa rồi thì từ trong không khí đột nhiên truyền lên một tiếng a. Một đám người bị y phục màu đen che kín từ đầu tới chân đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu là một nam tử nhìn như năm mươi. Điểm đặc biệt chính là nam tử này không có đeo khăn che mặt mà để lộ chân diện của mình.

-Trưởng lão của Huyết Vũ lâu sao? Không biết là vị thứ mấy?

Nam tử kia không tỏ thái độ gì mà chắp tay đáp:

-Tại hạ Tào Dương, tam trưởng lão của Huyết Vũ lâu.

-Lạc Long, tán tu.

Lạc Long cũng chắp tay đáp lại, trên mặt không mang bất kỳ một biểu cảm nào. Tào Dương nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, nếu như đối phương là người của đại tông môn nào đó thì chắc chắn sẽ phải dè chừng Huyết Vũ lâu của hắn, nhưng nếu đối phương là tán tu thì sẽ chẳng cố kỵ gì cả, trái lại Huyết Vũ lâu sẽ phải cân nhắc nếu muốn đắc tội với đối phương.

-Không biết Lạc huynh vì điều gì mà lại muốn can thiệp vào chuyện giữa Huyết Vũ lâu chúng ta?

-Ta nhận được ủy thác của một vị bằng hữu, Tào huynh không cần thăm dò, chuyện này không thể thương lượng được, hoặc là quý lâu hủy chuyện làm ăn với huyền mãng tộc, hoặc là các vị trở thành địch nhân của ta.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.