Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện binh

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Mười đầu huyền mãng bị trấn áp trên mặt đất, xương cốt toàn thân vỡ nát, lục phủ ngũ tạng cũng chẳng có chỗ nào lành lặn. Chúng định há miệng phát tiết hết đau đớn thì lại phát hiện bản thân không tài nào có thể mở miệng ra, giống như có một luồng lực lượng đè ép vào đầu của chúng không cho chúng cử động vậy. Đâu chỉ là đầu thôi, linh hồn lực của Lạc Long mạnh mẽ nhấn toàn bộ thân thể của chúng xuống mặt đất, kiếm ý sắc bén chém đi một đoạn đuôi dài khoảng một mét, tương đương với một phần mười chiều dài cơ thể của chúng. Đám huyền mãng bị chém đi một phần thân thể thì đau đớn cùng cực, muốn giãy giụa nhưng thân mình động không được, muốn gào thét nhưng miệng mở không ra. Đang lúc chúng khốn đốn vì đau đớn thì kiếm ý lại chém đi một phần thân thể của bọn chúng, đau đớn khủng khiếp đến độ một đám huyền mãng hung hãn phải chảy nước mắt, rất nhanh sau đó nước từ trong mắt chảy xuống cũng chuyển thành máu tươi. Từng đoạn từng đoạn thân thể bị chém đi, thời gian cách nhau cũng không dài nhưng đau đớn dồn dập nhưng vậy lại càng kinh khủng, tới khi bọn chúng chỉ còn lại cái đầu thì Lạc Long mới cho bọn chúng được chết.

-Chuyện gì vậy?

Thủ vệ ở hạp cốc phía ngoài nghe thấy động tĩnh cũng từ xa chạy tới, có điều còn chưa kịp tra xét gì thì đã bị đánh thành một đống thịt vụn. Lạc Long nhìn về phía mấy nữ tử nhân tộc đang run rẩy bên cạnh, sóng gió trong lòng vẫn khó mà nguôi được. Hắn lục lọi không gian giới chỉ của mấy tên huyền mãng tộc một lát sau đó lấy ra mấy tấm thuẫn khí lớn đưa cho các nàng nói:

-Đi dọc theo hạp cốc kia là lối ra khỏi thung lũng này, lại đi về phía Tây Nam thêm ba mươi dặm là căn cứ của Huyền Kháng đoàn, các ngươi cứ nói là Lạc Long công tử đưa các ngươi tới, tự khắc sẽ có người tiếp đón và đưa các ngươi về nhà của mình. Đi đi!

Mấy nữ tử kia nghe vậy thì ánh mắt có chút ngây dại, cảm thấy dường như việc đang xảy ra này không chân thực. Các nàng bị huyền mãng tộc bắt tới đây nô dịch từ mấy chục năm trước, thân làm nô lệ nên đã sớm quên cảm giác tự do rồi, bây giờ được thả đi lại cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy.

-Còn không mau đi?

Lạc Long quát, trong giọng nói của hắn còn mang theo một luồng năng lượng kỳ diệu khiến cho đầu óc của các nàng tỉnh táo, vội vàng nhận lấy thuẫn khí rồi chạy ra phía ngoài của thung lũng.

Lạc Long nhìn thấy các nàng rời đi, chợt thay đổi quyết định trong lòng. Lần này hắn sẽ không ẩn nhẫn chờ thời cơ, hắn sẽ không kiêng dè gì mà đại náo nơi này, khiến cho gà bay chó chạy, để đám súc sinh kia không có ý định hại người nữa mới thôi. Nhìn lại về đống thi thể trên mặt đất, dù căm hận nhưng hắn cũng không thể lãng phí tinh hoa huyết nhục của bọn chúng như vậy được, đây đều là tài nguyên tu luyện Long Thần Quyết đấy. Lạc Long chọn một nơi vắng vẻ, bố trí trận pháp che giấu rồi bắt đầu hấp thụ huyết nhục tinh hoa của mười mấy đầu huyền mãng. Bốn tên là yêu tướng, đám còn lại chỉ là yêu thú chưa hóa hình, đẳng cấp cũng chỉ là tôn giai mà thôi. Ở dược viên tiểu thế giới Lạc Long đã hấp thụ Xà Cửu, một tên yêu tướng đỉnh phong. Lúc đó hắn đã cảm thấy bản thân rất gần với bước đột phá cảnh giới mới rồi, vậy mà sau khi hấp thụ thêm mười mấy tên mãng yêu vẫn không đột phá được. Không phải do hắn cảm giác sai, chỉ là đám mãng yêu này so lực huyết mạch với yêu thú thượng cổ trong dược giới thì quả thực quá rác rưởi. Lạc Long ra khỏi nơi ẩn náu, liên tiếp đánh mười mấy chưởng về bốn phía.

-Ầm ầm ầm!

Chưởng ấn của hắn đánh xuống mặt đất khiến cát bay đá chạy, cổ thụ đổ rạp, điểu thú từ trong đó hoảng loạn bay đi, động tĩnh phải nói là rất lớn. Không lâu sau đã có một đoàn quân kéo tới, trong đó có cả huyền mãng hóa hình và chưa hóa hình. Thông thường mà nói thì yêu thú thời đại này đạt tới tôn cấp sẽ thông linh, tới tông cấp mới có thể hóa hình, được phong làm yêu tướng. Một đoàn quân đội tới nơi này điều tra có đến hơn ba mươi tên nhưng chỉ có năm tên huyền mãng hóa hình mà thôi, Lạc Long chẳng tốn bao nhiêu công sức liền diệt gọn bọn chúng. Hắn cũng không có lập tức đi tu luyện, một chút tài nguyên đó vẫn còn chưa đủ cho hắn đột phá. Hắn ngồi điều tức tại chỗ, chờ đám binh lính huyền mãng tộc tiếp theo tới. Một quân đoàn hơn ba mươi tên phái đi đều tử nạn, điều này đã đánh động tới cao tầng của huyền mãng tộc. Lần này bọn hắn phái tới một chi quân đoàn lên tới hơn một trăm người, chủ lực là huyền mãng đã hóa hình, trong đó còn có ba tên yêu soái sơ kỳ.

-Ngươi là người nào?

Một trong ba tên thủ lĩnh kia nhìn thấy Lạc Long ngồi đả tọa giữa đường lớn thì lớn tiếng chất vấn. Lạc Long chậm rãi mở hai mắt ra thì thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là trên miệng không ít chiến sĩ của huyền mãng tộc còn vương máu tươi, khí tức của nhân tộc tỏa ra từ đó là của võ giả nhân tộc. Võ giả nhân tộc rất thích dùng thân thể của yêu tộc để luyện đan cùng với làm đồ ăn, yêu tộc đối với nhân tộc cũng là như vậy, bọn hắn rất thích hấp thụ máu thịt của nhân tộc để tăng cao tu vi, đó là quy luật tự nhiên. Có điều Lạc Long biết đám huyền mãng tộc này chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, lại thích lạm sát người vô tội, là một đám cầm thú chân chính.

-Ta là người nào sao? Ta là người đã diệt đi quân đoàn do các ngươi phái tới, cũng là người sẽ lấy mạng của các ngươi!

Lạc Long nhìn tên thủ lĩnh kia, ánh mắt tràn đầy sát ý khiến đối phương giật mình.

-Láo xược, ngươi muốn chết sao? Các ngươi mau giết hắn cho ta!

Tên thủ lĩnh kia ra lệnh cho mấy tên thủ hạ, lập tức có mười mấy tên chiến sĩ của huyền mãng tộc cầm vũ khí đi tới trước mặt Lạc Long. Nếu như hóa về bản thể thì yêu thú khó có thể dùng được bảo khí do nhân tộc chế tạo, thế nhưng nếu như đã hóa thành nhân hình thì việc vận dụng bảo khí cũng không có gì khó khăn. Đám chiến sĩ kia đa phần đều dùng xà mâu, một số khác thì dùng cung tên, những loại binh khí yêu thích của xà tộc. Ba mũi tên hiểm độc phóng về phía Lạc Long, bên trên mỗi một đầu mũi tên đều được tẩm huyền mãng độc, một loại độc có sẵn trong cơ thể của huyền mãng. Theo sau ba mũi tên là từng mũi xà mâu uốn lượn như độc xà đâm về phía hắn, tốc độ và góc độ của mỗi một mũi mâu đều khác nhau, tạo thành thế công liên miên bất tuyệt nhắm vào hắn. Đám chiến sĩ kia tuyệt đối không phải là một đám ô hợp, vừa mới ra tay đã có thể phối hợp nhuần nhuyễn như vậy thì khẳng định là chiến sĩ chuyên nghiệp đã trải qua hàng trăm trận. Có điều trước mắt Lạc Long thì đám người này chính là một đám ô hợp, thậm chí ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Trường kiếm nơi tay, thân thể hắn như một làn khói lao về phía đám chiến sĩ kia. Ba mũi tên hiểm hóc tới trước nhưng lại liên tục đi xuyên qua hắn, ngay cả góc áo của hắn cũng chẳng bắn trúng, những mũi xà mâu theo sau cũng lần lượt trượt mục tiêu. Thân pháp của hắn phiêu diêu vô định, người đi tới đâu là thấy máu tươi ở đó, lướt qua tên nào là đầu lâu của tên đó liền bay lên trời. Đám huyền mãng yêu đằng sau thấy vậy thì lần lượt hít một hơi thật sâu, một tên thủ lĩnh khác không nhịn được quát lớn:

-Tất cả cùng tiến tới, phải giết bằng được hắn!

Đã lâu rồi mới có người dám tiến vào huyền mãng tộc giết người, hơn nữa còn là đơn thương độc mã. Vốn dĩ bọn hắn cho rằng đối phương tới đây cũng chỉ để chịu chết, ai ngờ bọn hắn đã lầm. Người thanh niên trước mắt kia quả thực quá khủng bố, chỉ trong nháy mắt có thể tước đi tính mạng của hàng chục tên yêu tướng, khiến cho đối thủ trước khi chết còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thủ đoạn này đến cả yêu soái còn làm không được.

-Tới đi, cùng nhau lên đi!

Lạc Long ngửa đầu lên trời giống lớn, trong giọng nói còn mang theo giận giữ và sát ý vô cùng vô tận. Tay hắn cầm trường kiếm, không dùng man lực đánh tan quân đoàn trăm người trước mắt mà dùng thân pháp len lỏi vào giữa đội hình quân định, lưỡi kiếm tung hoành trảm sát từng tên địch nhân. Với những tên táng tận lương thiên lương như huyền mãng tộc thì hắn phải lần lượt diệt sát mới có thể hả giận.

-A a a!

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đám chiến sĩ của huyền mãng tộc tên thì bị chém bay đầu, tên thì bị đâm xuyên qua lồng ngực và trái tim, có tên xui xẻo còn bị cắt làm hai nửa, tử trạng đều vô cùng thê thảm, ấy thế mà không thể gây ra cho địch nhân dù chỉ một vết xước. Lạc Long giống như một ma thần liên tiếp qua lại giữa đám binh sĩ kia, vừa đón đỡ, né tránh công kích vừa phản đòn, y phục màu đất đá nhuộm đỏ màu máu cũng không hề làm hắn nao núng, trong lòng hắn bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ: “Giết”.

-Không ổn, mau ngăn hắn lại!

Ba tên thủ lĩnh yêu soái thấy vậy thì vội vàng gia nhập chiến trường, đồng thời ra lệnh cho đám thủ hạ lần lượt rút lui ra ngoài. Đám yêu tướng còn sống nhận được mệnh lệnh thì trong lòng thầm thở phào, vội vàng rút ra khỏi vị trí mà Lạc Long đang đứng, trong đó có mấy tên xấu số gần Lạc Long nhất không kịp rút lui nên phải bỏ mạng lại. Ba tên yêu soái tức giận tới gần Lạc Long, một tên có dáng vẻ trung niên trong mắt như muốn phun lửa nói:

-Tiểu tử nhân tộc, ngươi quả thực rất có tài, nếu như diệt trừ thì bản tọa cũng không nỡ. Tham gia dưới trướng của bản tọa, làm chó săn cho ta, ta có thể tha ngươi một mạng.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.