Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận Thế Hỏa Bạo

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Phong Sát là một trong những võ kỹ vương cấp thượng phẩm mạnh mẽ nhất của Tử Phong tông, trong lúc cấp bách thì hai người kia liền nghĩ ngay tới nó, không bàn mà hợp thi triển ra võ kỹ cùng một lúc, hai đạo gió lốc cuốn vào nhau vô tình lại khiến uy lực của chúng lại được tăng lên một thành.

-Ầm ầm!

Thế nhưng võ kỹ kinh khủng như vậy trước bốn đòn công kích khủng bố từ trận pháp lại chẳng là gì, chỉ thấy hai đạo phong quyển bị đánh tan như một làn gió xuân yếu ớt vậy. Công kích từ trận pháp phá tan phong quyển thì vẫn tiếp tục xu thế tiến lên còn hai người sử dụng Phong Sát phía đối diện thì lại bị võ kỹ phản phệ dẫn tới thụ thương.

-Cùng nhau chống đỡ.

Hai tên thái thượng trưởng lão duy nhất còn chưa bị thương vội vàng lấy ra hai món bảo khí phòng ngự, đồng thời cũng không quên ra hiệu cho đồng bạn hỗ trợ một tay. Bốn người bị thương tuy rằng không còn ở trạng thái đỉnh phong nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phóng xuất chân khí để hỗ trợ hai người bọn hắn tạo thành một trận hình phòng ngự gồm sáu tên cường giả nửa bước hóa cương cảnh.

-Oành oành oành!

Bốn đạo công kích của trận pháp đánh lên bảo khí của hai tên thái thượng trưởng lão. Trái với sự lo lắng rằng nó sẽ dễ dàng phá vỡ bảo khí phòng ngự của bọn hắn, bốn đạo công kích kia tuy mạnh mẽ nhưng còn chưa phá nổi phòng ngự của bọn hắn, nói trắng ra là chẳng có bao nhiêu tác dụng. Thân là người trong cuộc thì mấy tên thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông cũng phải giật mình kinh ngạc, kế đó lại là kinh hỷ. Bọn hắn rất nhanh đã nghĩ ra tại sao công kích này lại yếu như vậy rồi, một lão già trong số đó cười rộ lên đắc ý nói:

-Hắn đã dùng hết linh thạch của bản thân rồi, chính vì thế nên công kích vừa rồi mới yếu như vậy.

-Hắc hắc, tiểu tử, lần này ngươi chết chắc rồi.

Một người khác cũng cười lạnh mà nói, ánh mắt nhìn về phía Long Đại Hải toát lên vẻ cực kỳ bất thiện. Long Đại Hải biết không thể giả trang được nên liền cho trận pháp sau lưng mình tán đi, đồng thời thu hết đám trận bàn cùng với trận cơ lại. Những người am hiểu về trận pháp ở đây thấy hắn làm như vậy thì đều thèm chảy dãi, cho dù không biết làm thủ pháp liên trận nhưng nếu như có đống trận bàn và trận cơ kia để nghiên cứu thì nói không chừng có thể nghiệm ra được điều gì đó.

-Nhân Trung huynh, ta không kéo dài thời gian được nữa rồi, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị xong hết đi, bằng không thì chúng ta phải chuẩn bị bỏ chạy ngay thôi.

Long Đại Hải bất đắc dĩ truyền âm cho Nhân Trung Long thì lập tức nhận lại được lời hồi đáp của đối phương.

-Ta cũng chuẩn bị xong rồi, Long huynh mau quay lại đây.

Long Đại Hải nghe thấy vậy thì vội vàng chạy về phía Nhân Trung Long đứng cùng một chỗ với hai người Sa Quách và Nhan Phi. Ngay sau đó Nhân Trung Long liền đưa tay phải ra, một ngọn lửa cũng từ đó mà bay ra hướng về phía đám người của Tử Phong tông. Hỏa diễm ba màu kia không ngừng vặn vẹo, liên tục biến đổi hình thái, có cảm giác như bên trong đó có một cỗ lực lượng khổng lồ đang chờ phá kén mà ra. Vừa nhìn là có thể thấy hỏa diễm này cực kỳ bất ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vậy. Cũng may là tốc độ của nó rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã tới trước mặt đám thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông khiến bọn hắn không kịp chạy. Nhân Trung Long mấp máy môi khẽ nói:

-Tận Thế Hỏa Bạo!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang, ngọn lửa kia đột nhiên phát nổ dữ dội, hỏa diễm bên trong nó không bị khống chế lan ra bốn phương tám hướng, thế nhưng rất nhanh sau đó chúng lại cuốn theo hình tròn tạo thành một cơn lốc xoáy bằng hỏa diễm. Nếu như để ý kỹ thì có thể thấy được hỏa quyển phong được tạo thành từ ba loại hỏa diễm khác nhau, có điều lúc này ai mà để ý được thứ đó chứ? Trong một tích tắc khi hỏa diễm của Nhân Trung Long bạo phát thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều có thể cảm nhận được một luồng khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ, dường như hỏa quyển phong kia đi tới đâu là có thể đốt sạch mọi thứ tới đó. Chỉ trong giây lát này thì bản năng sinh tồn của tất cả võ giả trên khán đài đều trỗi dậy mạnh mẽ, bọn họ không ai bảo ai mà cùng nhau bỏ chạy ra xa khỏi khu vực có hỏa diễm kia gây ra tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Nếu là phàm nhân thì chắc chắn việc này sẽ gây ra cảnh tượng người người giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy, có điều võ giả thì lại khác hoàn toàn. Cho dù ở khán đài không có bao nhiêu người có thể phi hành nhưng những người khác đều có thân thủ không tệ, tên nào tên nấy đều như những con châu chấu, chỉ cần nhảy vài bước là có thể vọt ra khỏi khán đài, cũng bởi vì mỗi người đều có thần thức nên tình huống võ giả vì tháo chạy mà va phải nhau cũng không xảy ra. Ra đến ngoài rìa của khán đài thì mọi người mới cảm thấy có chỗ không đúng, lý do là vì hỏa quyển phong kia hầu như chẳng lan tới chỗ bọn họ, khí tức hủy diệt khủng bố trước đó cũng giảm đi rất nhiều. Khi bọn họ quay đầu nhìn lại tình cảnh trên võ đài thì liền hiểu được lý do. Thì ra đám người của Tử Phong tông đã thay bọn họ chặn gần hết uy lực của hỏa quyển phong kinh khủng kia rồi. Quay lại khoảnh khắc vừa rồi khi hỏa diễm của Nhân Trung Long vừa mới phát nổ, đám người của Tử Phong tông đứng gần nhất nên không kịp né tránh, chỉ có thể ở lại đau khổ chống đỡ uy lực của nó, nói đúng ra thì bọn hắn làm người tốt cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Sáu tên thái thượng trưởng lão tuy rằng lúc trước còn mắng mỏ mấy tên trưởng lão của nhà mình nhưng trong tình huống nguy cấp thì lập tức xếp thành một vòng tròn bao vây lấy hỏa bạo, cũng gánh chịu phần lớn sức công phá của nó. Thế nhưng chỉ một phần nhỏ hỏa diễm bị tràn ra ngoài cũng đủ để khiến cho đám trưởng lão của Tử Phong tông phải khóc thét rồi. Kết quả là toàn bộ cao thủ của Tử Phong tông có mặt trên võ đài đều bị hỏa diễm nuốt trọn, tên nào tên nấy đều bị cháy đen thui như nướng mọi, cũng may mà mọi người đồng lòng dốc sức nên cũng không có ai phải chịu trọng thương, đa phần chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, với sức khôi phục của võ giả thì hoàn toàn không đáng ngại, duy chỉ có một điều bất lợi đó là người nào cũng móc sạch vốn liếng của bản thân ra để đối phó với hỏa bạo nên cả đám cùng rơi vào trạng thái kiệt sức.

Một nhóm người nữa cũng phải gánh chịu sức công phá của hỏa bạo chính là khổ chủ Nhân Trung Long và đồng bọn. Bọn hắn đứng khá xa với trung tâm của vụ nổ nhưng vẫn nằm trong tầm công kích của hỏa quyển, cũng may mà có đám người của Tử Phong tông gánh chịu phần lớn uy lực của nó, bằng không lấy trạng thái bết bát của bọn hắn thì đúng là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

-Nhân Trung huynh, hai vị, chúng ta mau rút đi thôi, ở lại lâu tất sẽ sinh biến.

Long Đại Hải lên tiếng đề nghị cả đám cùng nhau chạy thì lập tức nhận được sự tán đồng của ba người còn lại, thế nhưng bọn hắn còn chưa kịp rời đi thì phía trung tâm của võ đài đột nhiên truyền tới một tiếng nứt vỡ.

-Răng rắc!

Ngay sau đó là một loạt những tiếng nứt vỡ khác cũng vang lên, điểm đặc biệt là âm thanh này hoàn toàn không giống với tiếng nứt vỡ của bất cứ đồ vật nào. Càng đáng sợ hơn là những tiếng nứt vỡ kia không biết truyền từ đâu ra, cũng không có dấu hiệu nào nhưng bất cứ người nào nghe thấy chúng đều cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

-Răng rắc! Răng rắc!

Từng tiếng nứt vỡ liên tiếp vang lên, ánh nhìn của mọi người có mặt tại tràng như bị hút về phía trung tâm của võ đài, nơi phát ra những thanh âm nứt vỡ kỳ quái đó.

-Mau chạy!

Long Đại Hải hô lớn, đồng thời cùng một lúc kéo ba người Nhân Trung Long đang ngơ ngác chạy ra xa. Ba người Nhân Trung Long chẳng hiểu gì nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn thì cũng rất phối hợp cùng nhau bỏ chạy. Đám người của Tử Phong tông đứng gần với trung tâm võ đài nhất thấy hành động kỳ lạ của hắn thì cũng cảm thấy không hay, vội vàng lết thân thể tàn tạ ra khỏi võ đài. Thế nhưng tất cả những việc này đều chỉ là công cốc, cho dù là người của Tử Phong tông hay đám người Nhân Trung Long cũng không thể trốn thoát được.

-Ầm!

Thanh âm của thứ gì đó sụp đổ vang lên, mọi người nhìn lại liền kinh hoảng khi phát hiện đây không phải thứ gì đó. Chỉ thấy không gian ở trung tâm của võ đài đột nhiên sụp đổ, những tiếng nứt vỡ trước đó cũng là do không gian bị phá vỡ gây ra. Ở chỗ không gian sụp đổ kia xuất hiện một cái hố đen sâu thẳm, nó chẳng nể nang gì mà hút tất cả những thứ trước mặt vào trong, dù là cát bụi hay đất đá cũng không ngoại lệ. Hắc động truyền ra hấp lực khổng lồ cuốn tất cả mọi thứ gần nó vào. Một tên trưởng lão xấu số của Tử Phong tông ở gần nó nhất lập tức bị cuốn vào trong, dù hắn ta đã dùng đủ loại thủ đoạn để trốn ra ngoài nhưng bản thân hắn còn đang bị thương nặng, căn bản không chống lại nổi hấp lực khủng bố kia.

-A a a, lão Dương, cứu ta.

Hắn ta cố gắng kêu lão bằng hữu của mình tới cứu nhưng lão bằng hữu kia lúc này đã sợ chết khiếp rồi, nào có tâm tư đi cứu hắn chứ. Những người khác của Tử Phong tông cũng như vậy, chẳng ai rảnh đi quan tâm hắn sống chết ra sao, người nào người nấy đều cắm đầu chạy ra xa nhất có thể.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.