Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

- Mau cứu hắn!

Thanh âm của một nữ tử vang lên, không phải là dạng ẻo lả nũng nịu mà là kiểu đanh thép uy nghiêm khiến cho toàn bộ người của Tử Phong tông sững lại.

-Vút!

Một thân ảnh mặc kim giáp như một mũi tên phi tới phía người trưởng lão kia, chớp mắt đã cuốn lấy thân thể hắn rồi bay ra ngoài. Có điều hắc động kia lại là nơi tới thì dễ nhưng đi thì khó, lúc kim giáp nhân bay tới thì nhờ có lực hút của nó mà tốc độ nhanh như tên bay, có điều khi đón được tên trưởng lão kia để chạy ra ngoài thì lại chẳng thể tiến được mấy bước. Hấp lực từ hố đen quả thực quá lớn, hơn nữa kim giáp nhân có thể cảm nhận được rõ ràng rằng hấp lực này càng lúc lại càng mạnh hơn.

-Đinh!

Kim giáp nhân lấy ra một thanh trường mâu chống xuống đất để đẩy thân mình ra xa, có điều thân thể của hai người vừa mới nhích được vài phân thì lại khựng trở lại.

-Các ngươi còn không mau ra tay cứu giúp ư?

Kim giáp nhân lạnh lùng quát những người còn lại của Tử Phong tông, một nam tử mặt xanh như tàu lá chuối nhăn nhó đáp:

-Như Ngọc thống lĩnh, chúng ta lo thân mình còn chưa xong, hơi sức đâu mà đi giúp ngươi chứ?

Kim giáp nhân kia hóa ra là Tiết Như Ngọc, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn nam tử mặt xanh kia một cái nhưng cũng chẳng nói thêm gì. Người kia nói không sai, hố đen kia quỷ dị như vậy, có trời mới biết nó là thứ quỷ gì, với tình cảnh bây giờ thì ưu tiên tính mạng của bản thân vẫn là hơn hết. Lúc này nàng ta cảm thấy cực kỳ đắng chát, nàng ta vừa mới trở về từ đại điện nghị sự của mấy vị lão tổ hóa cương cảnh, còn chưa hiểu chuyện gì thì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu của một vị trưởng lão liền lao vào ứng cứu theo bản năng, ai ngờ lại khiến cho bản thân lâm vào tình thế nguy nan. Nam tử mặt xanh kia vừa mới quay lại đáp lời Tiết Như Ngọc thì chợt phát hiện hố đen kia đã mở rộng, chỉ trong tích tắc mà đã trở nên lớn gấp ba lần ban đầu, có thể để cho mười người sóng vai đi vào mà không có chút chật chội nào. Hấp lực do hắc động tỏa ra cũng theo đó mà tăng cao, chính hắn lại là người đầu tiên không cầm cự nổi, thân thể bị cuốn vào trong đó.

-A a a, mau cứu ta!

Nam tử mặt xanh kia kêu la thảm thiết nhưng chẳng có ai để tâm, hắn chỉ đành nở một nụ cười tự giễu bản thân. Mới vừa rồi Tiết Như Ngọc kêu cứu thì hắn còn buông lời xa cách, bây giờ tới lượt hắn rơi vào tình cảnh éo le lại chẳng có ai thèm cứu giúp, đúng là quả báo đến nhanh mà. Hai mắt của hắn ánh lên vẻ tuyệt vọng, khoảnh khắc sắp bị hố đen nuốt trọn thì hắn đột nhiên bị một thứ gì đó kéo lại. Nam tử mặt xanh mở to hai mắt, không ngờ người cứu hắn lại là Tiết Như Ngọc. Nàng ta còn đang phải dùng thanh trường mâu cắm trên mặt đất để chèo chống, hơn nữa còn phải giữ thêm một người khác vậy mà khi thấy hắn ta bay ngang qua thì vẫn không do dự mà kéo hắn lại.

-Thống lĩnh đại nhân …

Nam tử mặt xanh cảm động nhìn Tiết Như Ngọc, định nói lời cảm tạ nhưng mở miệng ra lại chẳng thể nói nên câu. Được người ta lấy ân báo oán, nếu là người khác thì không sao nhưng khi bản thân tự mình trải qua cảm giác đó thì mới thấy được nó là trải nghiệm đáng xấu hổ như thế nào.

-Đừng phân tâm, cố gắng ổn định thân mình đi, đừng để hắc động kia thôn phệ!

Tiết Như Ngọc không để ý đến nam tử mặt xanh chút nào, chỉ nhắc nhở hắn phải cẩn thận. Ở phía bên ngoài võ đài, lúc này toàn bộ trưởng lão của Tử Phong tông đều đã dừng lại, không một ai có thể chạy ra xa hơn được nữa, người đi xa nhất cũng mới chỉ ra khỏi võ đài được có năm mét mà thôi. Mấy tên thái thượng trưởng lão thì may mắn hơn một chút khi đã ra được đến khán đài, bám được vào khu vực ghế ngồi của khán giả nên thân thể vẫn chầm chậm nhích ra xa. Đám người Nhân Trung Long cũng không khác gì, nhờ có Long Đại Hải cảnh tỉnh mà bọn họ bắt đầu chạy trước đám người của Tử Phong tông thế nhưng ngoại trừ nữ tử mặc hắc bào ra thì ba người còn lại đều có tu vi yếu kém, sức kháng cự với hấp lực của hố đen cũng kém hơn rất nhiều, thậm chí đám thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông còn chạy xa hơn bọn họ. Tuy rằng cả bốn người đã ổn định trên khu vực khán đài nhưng không người nào có thể lạc quan nổi. Cứ nhìn xu thế mở rộng của hố đen kia đi, mới qua vài nhịp thở mà nó lại một lần nữa mở rộng gần gấp đôi rồi, hơn nữa quá trình bành trướng còn không có vẻ gì giống như là sẽ ngừng lại. Hấp lực tỏa ra từ đó thì càng lúc càng mạnh, ngay cả gạch đá ở quảng trường cũng dần dần vỡ ra rồi bị hút vào trong.

-Răng rắc!

Một nơi nào đó trên khán đài truyền đến tiếng nứt vỡ, mặc dù tình cảnh lúc này hỗn loạn nhưng cũng không quá ồn ào, đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy thanh âm kia. Không cần nói thì mọi người cũng biết, thanh âm kia là tiếng nứt vỡ của những chiếc ghế ngồi. Ghế ngồi trên khán đài được làm từ tinh cương, lại được thiết kế gắn liền với sàn khán đài nên độ chắc chắc cực kỳ cao. Kể cả là như vậy nhưng vẫn có ghế ngồi bị hấp lực làm cho nứt vỡ, chứng tỏ rằng nơi này cũng chẳng còn an toàn nữa rồi.

-Ba vị, hắc động kia không biết bao giờ mới biến mất, chúng ta ở đây tuyệt đối không an toàn, phải đi khỏi đây thôi.

Long Đại Hải nói lên suy nghĩ của mình, vừa hay cũng hợp với suy nghĩ của ba người Nhân Trung Long. Bọn hắn thừa hiểu với xu thế gia tăng của hấp lực kia thì sớm muộn gì đống ghế ngồi trên khán đài cũng bị hút ra hết, tới lúc đó thì những người dựa vào chúng để bám trụ như bọn họ cũng sẽ bị cuốn đi theo. Khổ một nỗi là bây giờ bọn họ chỉ có thể cố gắng bám trụ vào ghế ngồi, nếu rời khỏi nơi bám víu duy nhất này thì bọn họ còn chẳng thể trụ nổi một khắc.

-Thấy nơi đó chứ, chúng ta sẽ chạy ra đó. Chỉ có ở đó thì chúng ta mới có thể thoát được một kiếp này.

Long Đại Hải chỉ tay về một phía, ba người Nhân Trung Long cùng nhìn lại thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, khi quay lại nhìn hắn ta thì ánh mắt người nào cũng giống như đang nhìn người điên vậy. Chỗ mà hắn chỉ tay kia là khu vực bậc thang trên khán đài, là một khu vực trống trải không có thứ gì để bám víu, nếu như chạy ra đó thì bọn họ chỉ có nước bị hố đen kia hút vào mà thôi. Nhân Trung Long là người duy nhất quen biết với hắn, cũng biết tên này không phải kẻ ngốc nên vội hỏi:

-Long huynh, có phải ngươi có kế hoạch gì đó hay không?

Long Đại Hải không ngần ngại mà thừa nhận:

-Đúng vậy!

Nói rồi hắn ném ra ba cây cờ khiến chúng cắm trên mặt đất. Những cây cờ kia không phải là phàm vật. Thân cờ và lá cờ được làm từ vật liệu hiếm có, ba động năng lượng mà chúng tỏa ra đủ để khiến cho ba người Nhân Trung Long phải chú ý. Đây là trận kỳ, một trong những loại đạo cụ khó luyện chế nhất của trận pháp sư. Thứ đồ vật này quý giá ở chỗ nó có thể thay thế cho trận bàn và trận cơ cùng với một loạt những thao tác kết trận phức tạp, khiến cho quá trình bày trận của trận pháp sư trở nên nhàn nhã hơn rất nhiều. Nhìn vào chất liệu của trận kỳ thì có thể dễ dàng nhận ra chất lượng của chúng chẳng kém gì bảo khí vương cấp. Ba cây trận kỳ vừa mới cắm xuống đất thì Long Đại Hải cũng lập tức kết ấn, quả nhiên là thủ pháp rất gọn gàng và nhanh chóng. Rất nhanh sau đó một trận pháp đã hiện lên, dáng vẻ của nó giống như kết giới bao phủ một khu vực tương đối rộng rãi. Không gian bao phủ của kết giới có hình dạng khá là kỳ lạ, nếu như phải nói ra thì nó giống như là một chiếc lều có phần đáy hình tam giác vậy. Sau khi bày trận xong thì Long Đại Hải lập tức quay qua ba người còn lại nói:

-Chờ khi ta ra hiệu thì chúng ta cùng nhau đi tới trận pháp kia!

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn tràn đầy sự nghi ngờ của ba người Nhân Trung Long thì hắn lại nói thêm:

-Đừng hỏi ta bất cứ thứ gì, không còn thời gian giải thích nữa rồi.

Thấy ba người kia vẫn còn có chút do dự thì Long Đại Hải đã có chút tức giận.

-Chúng ta còn gì để mất sao? Nếu không chạy thì chắc chắn phải chết, các ngươi có thể lựa chọn không tin ta, đợi đến khi bị hắc động kia thôn phệ rồi thì các ngươi đừng có hối hận.

Ba người Nhân Trung Long nghe thế thì chỉ biết cười khổ, quả thực bọn họ không tin tưởng Long Đại Hải lắm. Thế nhưng đúng như lời người kia nói, bọn họ bây giờ đã không còn gì để mất nữa rồi. Đi cũng chết mà không đi cũng chết, chi bằng cứ thử lựa chọn tin tưởng người kia một lần. Nữ tử mặc hắc bào hạ quyết tâm trước, nàng ta đứng lên định phi thân về phía kết giới kia nhưng lập tức bị Long Đại Hải ấn ngồi xuống trở lại.

-Ngươi …

Nàng ta tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong ánh mắt ẩn giấu sát khí băng lãnh. Long Đại Hải làm như không nhận ra sát khí của nàng ta, hắn tỏ vẻ cáu gắt trực tiếp cắt lời của nàng ta.

-Ngươi bị điên rồi sao? Không nghe thấy ta nói phải đợi ta ra hiệu rồi mới đi ra à?

Nữ tử kia tức đến nổ phổi, mặc dù không thấy mặt nhưng bộ ngực không ngừng phập phồng của nàng ta cũng đủ để chứng minh điều này rồi. Thế nhưng chỉ có thể trách nàng ta đã vội vàng mà thôi, nếu như bây giờ nàng ta gây sự với đối phương thì quả thực là không biết nặng nhẹ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.