Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Đối phương ra vẻ thần bí khiến cho hắn thấy rất khó chịu. Nhưng tên này cũng khá tinh tế, cũng không cố gắng đi bào căn nguyên nhân của vấn đề. Chả mấy chốc hai người bọn hắn đã tiến vào sâu trong thôn, bên trong các kiến trúc mọc lên cũng khá thưa thớt. Thung lũng nơi các thôn dân sinh sống tuy bị bao kín nhưng cũng khá rộng lớn, thôn trang nơi này chứa mấy trăm ngôi nhà lớn có nhỏ cũng có, cũng chỉ chiếm diện tích chưa đến một phần mười diện tích. Còn lại đều là sông ngòi và rừng rậm bao quanh. Nhà của Hải Long nằm ở khu vực khá là trung tâm của thôn trang, tuy không quá rộng nhưng cũng đủ cho năm sáu người ở, lại được xây dựng cẩn thận nên cũng không ngại nắng mưa. Vừa bước đến cửa nhà Hải Long đã la lên:

-A Vân, ta về rồi đây. Hôm nay bắt được một đầu cá chép rất lớn, lát nữa là có canh cá bồi bổ cho muội rồi. À đúng rồi, hôm tay còn có tiểu Thiết đến ăn trực nữa đó. Nếu muội không đồng ý thì để ta đuổi hắn về.

Thiết trụ bên cạnh liền huých vào vai hắn, lườm hắn nói:

-Cái tên không có nghĩa khí nhà ngươi, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay đó. Vân muội, là hắn mời ta đến cùng ăn cơm cùng đó.

Từ trong phòng bỗng có thanh âm phát ra.

-Thiết Trụ ca, ca ca của ta thật thà như vậy, còn chưa lừa qua người. Ngươi có chắc là mình được mời không đó?

Chỉ thấy màn che trong phòng được vén lên, một thiếu nữ ngồi trên xe lăn, một tay vén màn che, tay kia thì chậm rãi đẩy bánh xe tiến vào sảnh chính của gian nhà. Thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn, do ngồi trên ghế xe lăn nên không thể thấy hết dáng người, nhưng cũng có thể thấy được đại khái là một nữ tử cao ráo, vóc người nhỏ nhắn lại có đôi phần gầy gò. Nàng tên chỉ một chữ Vân. Quả là tên cũng như người vậy, con người nàng toát ra khí chất nhẹ nhàng, phiêu dật, lại có thêm vẻ ôn nhu và dịu dàng, cùng với khuôn mặt có đôi phần tiều tụy khiến bất kì nam nhân nào nhìn vào cũng muôn dang rộng vòng ta ra chở che. Vốn Vân có bệnh trong người từ nhỏ, thân thể rất yếu, chỉ đứng lên đi lại thôi cũng đã rất tốn sức lực rồi. Mặc dù không có tật ở chân, sinh hoạt cũng có thể tự gánh vác nhưng nàng thường ngồi xe lăn để tiết kiệm sức lực và chỉ đứng lên khi thực sự cần thiết.

Thiết Trụ nghe thấy nàng nói vậy không những không nổi giận mà còn cười xòa nói:

-Ta đã bao giờ gạt muội đâu chứ. Quả thật cái tên này hôm nay cứ như biến thành một người khác vậy. Hành động thì dứt khoát, lời nói sắc bén, còn biết châm chọc kẻ khác, thậm chí còn ra tay dạy dỗ cho đám Hắc Hổ một bài học khó quên đó. Muội nhìn xem, trên mặt hắn còn vết …

Nói đến đây, hắn vội lấy tay che miệng lại, mắt liên tục đảo sang nhìn Hải Long. Hắn biết mình đã lỡ lời nên có phần chột dạ.

Hải Long thấy thế mặt liền biến sắc, cũng lấy tay che miệng đối phương, nói:

-Ngươi nói cái quái gì vậy? Ta nghe không hiểu. A Vân à, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung.

Vân nghe thấy vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Nàng liền nhìn Thiết Trụ nói:

-Thiết Trụ ca, phiền huynh mang con cá này đi làm đồ ăn giúp muội có được không? Muội có chuyện muốn nói với ca ca.

Thiết Trụ liền đáp lại không thành vấn đề. Lúc xách con cá ra ngoài còn len lén nhìn trộm Hải Long còn đang lườm hắn, lại rụt cổ lại đi ra.

-Ca, huynh ngồi xuống đi đã.

Vân rót một cốc nước trà đặt xuống bàn.

-A Vân à, ta thực ra chỉ …

-Ca à, có đau không vậy?

Nàng lấy tay sờ lên những vết bầm tím đã rất mờ trên mặt của Hải Long, bàn tay có vẻ hơi rung, trong mắt còn có ẩn ẩn lệ quang. Hải Long bỗng ngây người, lát sau mới hồi thần lại, cầm tay của nàng nói:

-Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không đáng kể. Muội chưa thấy mấy tên vô lại kia bị ta đánh cho tả tơi thôi.

-Nhưng nếu ca có chuyện gì thì muội phải làm sao?

Vân lại dùng giọng điệu oán trách khiến cho đối phương cũng hiểu được mình đã làm cho muội muội phải lo lắng đến như thế nào.

-Xin lỗi, ta cũng vì không nhịn được bọn hắn khiêu khích nên mới đánh nhau với bọn hắn. À đúng rồi, còn nhớ trước đây ta từng nói bản thân bị trọng thương nên không thể phát huy ra thực lực hay không? Bây giờ ta cũng đã khôi phục được một điểm thương thế rồi. Cho nên mấy cái hạng giá áo túi cơm như tên Hắc Hổ bây giờ ta đã không để vào trong mắt nữa, cũng không cần nhẫn nhịn bọn hắn làm gì.

Vân dường như muốn nói gì rồi lại thôi. Nàng rất nghe lời ca ca của mình. Hai người lại nhìn nhau mà chẳng biết phải nói gì, khiến cho bầu không khí lại trở nên trầm mặc. Hải Long không nhịn được mà đổi chủ đề:

-Thân thể muội hôm nay như thế nào rồi? Có chuyển biến tốt hay không?

Vừa nói hắn vừa dùng tay ấn nhẹ vào hai bên bả vai của người đối diện, cũng đưa mặt lại gần để quan sát kỹ khí sắc của muội muội. Vân bỗng cảm thấy hai tai chợt nóng lên, trên gò má đang nhợt nhạt nổi lên một tầng phấn hồng. Nàng vội đẩy xe lùi lại một chút, tay trái đưa lên trước mặt che đi sự xấu hổ, mất một lát mới bình tĩnh lại được. Miệng nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng nói ra:

-Lần này đã có một chút tác dụng rồi. Sáng nay sau khi tập luyện đi lại một hồi, mặc dù vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng muội lại có cảm giác sức lực hồi phục rất nhanh. Cơ thể cũng có một chút dễ chịu hơn.

Hải Long nghe thấy vậy không khỏi vui mừng ra mặt. Hắn đã cố gắng tìm cách chữa bệnh cho muội muội rất lâu rồi. Mặc dù trong thung lũng có rất nhiều loại hoa cỏ thảo dược, nhưng cũng không có loại nào là trân quý, lại không biết bệnh của muội muội là gì nên vấp phải vô vàn khó khăn. Đến các y sư trong thôn cũng không thể chữa trị được chứ chưa nói gì đến bản thân hắn. Nhưng hắn cũng chưa từng bỏ cuộc, vẫn luôn tự nhủ với bản thân là phải chữa khỏi cho muội muội. Dựa vào kiến thức hắn có được, sau thời gian suy nghĩ rất lâu thì hắn cũng đưa ra giải pháp tối ưu. Đó là để muội muội mỗi ngày vào thời gian sáng sớm tự đứng lên đi lại một hồi, sau khi tiêu hao hết khí lực thì lại nghỉ ngơi. Đến gần tối lại lặp lại một lần nữa. Ban đầu còn cảm thấy rất khó khăn, nhưng dần dần thể lực của muội muội cũng có tăng lên một chút, khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Tuy nhiên điều làm hắn đau đầu nhất lại là vấn đề dược tài. Thôn dân vốn cũng có rất ít có người mắc bệnh nên các y sư trong thôn cũng chỉ hái một lượng thảo dược rất ít. Thảo dược trong thung lũng cũng có rất nhiều, tuy nhiên do không nắm bắt được tính chất bệnh tình của Vân nên hắn cũng không thể nào chọn loại thảo dược phù hợp được. Do đó, hắn chỉ đành chọn từng loại thảo dược có dược tính nhỏ nhất để thử nghiệm, tránh gây ra tổn thương thân thể. Mỗi lần thử thuốc, hắn đều chỉ dùng một lại dược tài duy nhất. Sau khi sắc thuốc lại pha với nước nóng đến khi rất loãng mới dám cho Vân uống thử. Dược thảo mà hắn thử trước tiên chính là những loại có mộc thuộc tính, vì mộc đại diện cho sinh cơ, theo hắn là cách tốt nhất để cải thiện tình trạng sức khỏe cho muội muội mình. Tuy nhiên ròng rã mấy năm trời, cơ hồ cũng đã thử hết các loại thảo dược có thuộc tính mộc nhưng cũng chắc có chút tiến triển nào. Mấy tháng trở lại đây, hắn bắt đầu chuyển sang dược tài hỏa hệ và các loại dược liệu có tính băng hàn. Do hai chủng thảo dược này có tính phá hoại mạnh với cơ thể nên cứ mỗi một tháng lại phải đổi sang loại còn lại để tránh ảnh hưởng xấu tới thân thể.

-Kỳ lạ, hỏa tiêu hoa cũng đã uống được hơn 3 ngày rồi cũng không có tác dụng, tại sao lần này lại có chuyển biến chứ? A vân, đừng nói muội đang đùa ta nhé!

Hải Long tay phải không ngừng xoa xoa cằm trông như thám tử phá án thời hiện đại vậy.

-Muội có bao giờ gạt ca huynh đâu chứ! Lần này thực sự muội cảm thấy thân thể có chuyển biến rõ ràng hơn hẳn thường ngày.

-Vậy thì rốt cuộc là tại sao nhỉ?

Hắn ra vẻ khó hiểu, rồi lại đau khổ suy tư.

-Cái đó, ca à …

Vân làm ra vẻ ấp úng khiến hắn giật mình.

-Chuyện là sáng hôm qua sau khi uống dược thủy từ hỏa tiêu hoa ta vẫn thấy như mọi ngày. Đến tối trước khi đi ngủ thì thấy trên bàn ở phòng khách có một bát dược thủy, nghĩ là huynh đặc biệt vì ta mà làm ra nên đã uống hết. Sau đó cả đêm liền cảm thấy đau đớn, mãi cho đến buổi trưa ngày hôm nay thì thân thể lại trở nên vô cùng có khí lực, cũng có cảm giác nhẹ nhõm hơn.

-Muội vừa nói cái gì?

Hải Long bỗng giật thót, hắn giận giữ hét lên khiến cho Thiết Trụ ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng. Sau khi nói với đối phương là không có chuyện gì mới quay sang nhìn đối phương:

-Hèn gì ta cứ thấy kì lạ, a miêu a cẩu gì đó đi qua thì cũng không thể liếm sạch cái bát thuốc đến không chừa một giọt như vậy.

-Ca ngươi nói ai là a miêu a cẩu chứ!

Vân hắng giọng lên nói, nhưng lại có vẻ ngây thơ đáng yêu vô cùng. Hắn bỗng thấy hơi chột dạ vì lời nói buột miệng vừa nãy, nhưng rất nhanh lại có vẻ ý thức được điều gì, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

-Không đúng! Bát thuốc đó vốn là ta làm từ sung cơ hàn bang thảo, nếu uống vào thì rõ ràng sẽ gây xung đột dược tính trong cơ thể muội. Chẳng lẽ …

Nói đến đây hắn bỗng phá lên cười ha ha một tràng dài, khiến cho Thiết Trụ tội nghiệp đang nấu canh cá ở bên ngoài ngày hôm nay đã phải chịu nhiều đả kích tinh thần lại càng thêm hoài nghi nhân sinh.

-Thì ra là vậy, a Vân, ta tìm ra cách giúp muội khỏe lại rồi, ha ha ha ha.

Hắn vô cùng sung sướng liền ôm lấy muội muội này, nhấc nàng lên khỏi xe lăn mà xoay một vòng. Đặt nàng ngồi lại trên ghế, thấy khuôn mặt của nàng đã đỏ lên như lửa đốt thì hắn cũng ý thức được không ổn. Vốn dĩ hai người họ cũng đâu phải thân huynh muội, nam nữ thụ thụ bất thân mà.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.