Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta còn tưởng ngươi biến ra cá

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Mãi cho đến ngày hôm nay, trước khi Thiết Trụ ra về sau bữa cơm, Hải Long mới kéo hắn lại thì thầm to nhỏ, hẹn hắn đêm nay gặp nhau tại đây làm việc động trời. Đối phương còn không quên căn dặn hắn phải thật bí mật không để cho ai phát hiện ra hành tung và đến một mình. Bây giờ hai người bọn hắn đã ở điểm hẹn, có điều càng nghĩ hắn lại càng thấy mình giống như đang làm việc trộm cắp gì vậy. Không cho hắn suy nghĩ nhiều, đối phương liền ấn hắn ngồi bệt xuống đất rồi mới mở miệng nói:

-Tiểu Thiết à, từ lúc chúng ta kết thân đến giờ, cuộc sống của ngươi đã được cải biến gì hay chưa?

-Có chứ, từ lúc hai chúng ta trở thành hảo huynh đệ, ta một nhà bốn người được ăn uống tử tế hơn rất nhiều. Ngoại trừ cơm và rau chỉ có một ít ra thì ngươi mỗi ngày đều mang một con cá đến bí mật cho nhà ta, còn bắt phải ăn hết trong ngày rồi còn không được kể cho bất cứ ai nữa. Có ngày tốt còn có thể được đến hai thậm chí ba đầu. Mọi người đều cho rằng ta và ngươi ích kỷ không muốn chia sẻ đồ ăn với những người khác nên ban đầu còn mặt nặng mày nhẹ với ta rất nhiều. Nếu không phải phụ mẫu cùng gia gia của ta thấy ngươi cũng chỉ có ý tốt thì đã không đồng ý với việc làm của ta rồi. Tự dưng sao ngươi lại đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ …

Hắn vội che miệng mình lại, sợ mình vì quá kinh ngạc mà sẽ hét toáng lên. Bí mật mà hắn khao khát biết được suốt hai năm nay sắp được khai phá rồi ư.

-Không sai, nói chuyện với người thông minh quả nhiên không tốn công. Chắc ngươi cũng nhìn ra được, thân thể a Vân rất yếu nên ta luôn phải ưu tiên đồ ăn cho muội muội mình trước. Tính toán một chút thì cũng có thể nhìn ra mỗi ngày ta đều có thể cố định mà bắt được hai đến ba con cá, ngày nào vận khí tốt có thể đến 4 hoặc 5 con. Hẳn ngươi cũng đoán ra được ta thường ở bên bờ sông mà nhìn chằm chằm xuống chứ.

-Hừ, đừng nói ngươi, trước đây còn có người dựng lều cắm trại ngủ tại bên cạnh ở sông để chờ bắt cá. Đừng nói mỗi ngày đều được hai ba, suốt một tháng ròng rã cũng chỉ bắt được có mấy con cá, thậm chí hai tròng mắt còn chuyển sang màu huyết hồng giống như kẻ thù giết cha đoạt vợ đứng ngay trước mặt vậy. Cũng đừng nói nhà ngươi có cái gì mà vận khí nghịch thiên, mấy lời nói dối cứt chó mấy năm nay của ngươi lão tử nghe không lọt tai nổi một chữ.

Đối phương thấy hắn nói như hờn dỗi vậy cũng bật cười một tiếng nói tiếp:

-Tất nhiên lần này ta sẽ không gạt ngươi nữa rồi. Đi theo ta xuống dưới sông ta cho ngươi thấy. Làm như ta nói, lặn xuống đáy sông, cố gắng mò lấy mấy đồ vật lớn cỡ hai bàn tay được đan bằng tre mang lên đây. Dưới đó chỉ có một ít đá sỏi nên ngươi sẽ thấy ngay đó.

Nghe lời Hải Long, hai người bọn hắn lặn xuống đáy sông lần lượt mò lên được mười dụng cụ bắt cá được đan bằng tre, trông giống như cái nơm (từ giờ xin phép gọi nó là cái nơm luôn cho tiện), cảm giác có chút nặng nhẹ không giống nhau.

-Ngươi thấy cái nào nặng hơn thì thử đưa tay vào tìm kiếm bên trong xem.

Thiết Trụ liền lựa chọn một hồi mới được hai cái nơm có trọng lượng tương đối cao hơn hẳn những cái khác. Đưa tay vào trong một cái trong đó, hắn vừa thử mò mẫm thì liền giật mình kêu lên, lại đau khổ kìm giọng nói nhỏ xuống:

-Là một đầu cá lớn. Tuy không giãy giụa nhiều nhưng vẫn còn sống khỏe mạnh.

Lại thò tay sang cái nơm còn lại, hắn liền kinh ngạc khi phát liện lại là hai con cá nữa. Liền quay sang hỏi đối phương:

-Chẳng lẽ đây là cách mà ngươi kiếm được cá sao? Mấy thứ đồ này là gì vậy? Ngươi lại tìm được chúng ở chỗ nào?

Vừa nói tay hắn lại tóm chặt tay áo của đối phương như sợ bảo bối chạy mất vậy.

-Đây là bẫy cá, giống như là bẫy tiểu thú vậy, nhưng là đặt dưới nước. Ở thế giới bên ngoài mọi người đều có biết cách chế tạo, tuy nhiên trong thôn vốn không có nhiều cá nên chưa có ai nghĩ ra làm bẫy cá mà thôi.

Nói rồi hắn giải thích cho Thiết Trụ biết cách thức làm bẫy cá cũng như cách làm mồi, chọn địa điểm đặt bẫy. Sở dĩ phải vào đến tận sâu trong rừng đặt bẫy cũng là vì lo sợ thôn dân khi xuống sông tắm cũng sẽ phát hiện ra.

-Ra là vậy. Ta còn tưởng ngươi biến ra cá.

Thiết Trụ như được bừng tỉnh đại ngộ, hắn bỗng nảy ra ý tưởng nói:

-Đại Hải, nếu như cá này đều là do ngươi bắt được thì cũng đâu có gì xấu, tại sao chúng ta lại phải che giấu mọi người? Nhà ta có những ngày còn không ăn hết cá ngươi mang cho. Nếu như mang cho những người khác nữa chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Ngươi cũng thấy Lâm thúc hồi sáng phải đi làm việc cho tên Hắc Hổ cũng chỉ vì mấy đấu gạo rồi đấy.

-Tiểu Thiết, ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Ta hỏi ngươi, thể trạng trung bình của thôn dân như thế nào?

-Có vẻ như đều khá gầy gò, dù sao cũng không được ăn uống đầy đủ mà.

Trong thôn cách để kiếm ăn duy chỉ có hai phương pháp, săn bắt và trồng trọt. Một vài người trong thôn đã từng nghĩ đến việc chăn nuôi nhưng căn bản là không có đủ thú vật trong cùng một loài làm giống, nên cũng chỉ đành từ bỏ phương pháp này. Mà dã thú tiến vào thôn thì rất ít, căn bản không đủ để làm đồ ăn cho mười hộ dân chứ đừng nói đến cả trăm hộ. Mà lúa và hoa màu thì mỗi hộ dân đều dành một mảnh đất tương đối lớn để canh tác nhưng vốn dĩ năng suất cũng thấp đến đáng thương nên họ cũng chẳng muốn khai phá đất ở trong rừng để trồng trọt. Thiết Trụ lại nói thêm:

-Nhưng ngươi cũng thấy đấy, bụng cho dù đói một chút nhưng dù sao mọi người cũng đều khỏe mạnh mà.

-Ta lại hỏi ngươi, mấy ngày đầu tiên ta mang cá đến cho nhà ngươi phản ứng của mọi người thế nào?

-Tất nhiên là mừng như điên rồi. Khụ, phải nói là rất vui mừng, nhà ta bốn người ai cũng ngày ngày cầu mong chuyện tốt sẽ kéo dài.

Cá ở trong thôn có thể được coi là thứ đồ ăn cao cấp nhất, nên mỗi ngày mà có một đến hai con thì còn sung sướng hơn trong nhà đại phú của thôn, chính là nhà của thôn trưởng. Thôn dân khao khát được ăn cá đến độ mọi biện pháp có thể thử đều có thể thử qua. Cuối cùng thì cách tối ưu mà thôn dân có thể nghĩ ra được chính là sử dụng những thân cây nhỏ và thẳng, vót nhọn đầu làm thành những cây lao, rồi đặt thật nhiều ở dọc đường đi hai bên bờ sông. Hễ thấy có con cá nào bơi qua thì lập tức chọn một cây lao gần nhất phi xuống sông để bắt cá. Không thể không nói con người nơi này cũng quá lạc hậu đi, đến cần câu mà cũng không thể nghĩ ra được.

-Đó chính là trọng điểm. Thử tưởng tượng nếu như ngươi chia sẻ cá cho những người có quan hệ tốt với ngươi, rồi mọi người trong thôn đều biết chúng ta có thể kiếm được nhiều cá như vậy. Cao lương mĩ vị như vậy, ai sẽ không đỏ mắt thèm thuồng chứ?

-Dù sao thì họ cũng không biết cách chế tạo bẫy cá, làm sao có thể tranh giành bắt cá với ngươi được.

-Ngươi nghĩ những kẻ có quyền lực ở đây sẽ ngồi yên nhìn ngươi sống sung túc vì có đồ ăn dư giả ư? Hừ, cứ nhìn vào tên tiểu ác bá Hắc Hổ đi, bọn hắn cũng chẳng phải là người lương thiện gì đâu. Nếu như chuyện này lộ ra, bọn chúng chắc chắn sẽ bắt chúng ta làm công cụ bắt cá cho bọn hắn. Tệ hơn nữa thì ta và ngươi sẽ bị bắt lại, rồi bị tra khảo, phải nói cho bọn hắn cách để bắt cá, sau đó mấy tên khốn đó sẽ độc chiếm nguồn cá về cho riêng mình. Trước đây có một vị trưởng bối trong nhà ta đã từng nói, nếu ngươi có cách để tạo ra một nguồn tài nguyên vô cùng trân quý, đừng bao giờ chia sẻ phương pháp với những kẻ khác, điều đó sẽ dẫn đến họa sát thân cho ngươi. Thay vì biết ơn ngươi, bọn hắn sẽ chỉ cố gắng để thay thế ngươi, trở thành kẻ duy nhất có được thứ tài nguyên đó mà thôi.

Thiết Trụ liền ôm bụng cười ha ha một hồi rồi mới nói:

-Ta nói này Đại Hải, không phải ngươi đã quá suy diễn rồi sao. Thôn dân nơi đây đều sống với nhau rất hòa thuận mà, đâu có mấy khi phát sinh tranh chấp. Đây đều là nhờ vào công lao của mấy người như thôn trưởng chứ. Ngươi đừng chỉ nhìn con trai hắn có chút không đứng đắn mà nghĩ như vậy chứ.

-Hừ, thứ bình yên ngươi thấy đó chỉ là do tài nguyên chỉ có quá ít mà thôi. Ta từ thế giới bên ngoài mà đến, ở đó đồ ăn vô cùng phong phú, cung cấp cho mọi người còn dư giả rất nhiều. Tuy nhiên có những kẻ lại mang trong mình dã tâm muốn độc chiếm tài nguyên, giết người cướp lấy đồ ăn cũng chẳng phải việc gì mới lạ.

Thực ra hắn đang nói đến những chuyện giết người cướp của, hại người đoạt tiền tài ở ngoại giới. Tuy nhiên với Thiết Trụ hay những người khác nơi đây thì chỉ có đồ ăn mới quan trọng thôi, cho nên hắn mới nói giết người cướp đồ ăn. Đến đây hắn lại nói thêm:

-Hơn nữa, nếu như những kẻ cầm quyền trong thôn nếu như tốt như ngươi nói thì tại sao các thôn dân lại phải cố định nộp một phần lương thực cho bọn hắn. Bọn hắn không thể cướp trắng trợn chỉ vì như thế sẽ làm mọi người phẫn nộ, từ đó sẽ không ai giúp bọn hắn kiếm đồ ăn mà thôi.

Thiết Trụ càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, lại có suy nghĩ khác về cái thôn làng tươi đẹp đã nuôi hắn lớn lên này. Hắn tuy chỉ là một thiếu niên nhưng suy nghĩ lại vô cùng nhanh nhạy, đủ để hắn nhận thức được những điều người kia nói là vô cùng hợp lý. Hơn nữa đây còn là huynh đệ tốt của hắn, chẳng có lý do gì để gạt hắn cả.

-Ta hiểu rồi, vì thế nên chúng ta không thể để lọt ra chuyện này cho dù là đối với những gia đình thân thiết xung quanh.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.