Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hại người không thành

Tiểu thuyết gốc · 2027 chữ

Tên Hắc Hổ kia đúng là xui xẻo, những lần đi liệt sát mãnh thú mà hắn từng tham gia trước đây đều có người bảo vệ tận răng, mỗi khi hắn xuất thủ là lúc con mồi đã chỉ còn như đèn cạn dầu không đủ gây uy hiếp. Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác, một đầu bạch hổ trưởng thành toàn thân đầy máu tanh đang lao về phía hắn với tốc độ như tên bắn khiến hắn quá sợ hãi, hai con ngươi co lại, thân hình như bị đông cứng lại cứ như vậy chôn chân trên cành cây. Cũng may cho hắn, con hổ kia đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể gắng sức giơ chân trước về phía đôi phương rồi sinh cơ đoạn tuyệt mà bỏ mình.

-Phập!

Lần này thì bộ móng sắc nhọn của nó không còn trượt mục tiêu nữa, nó ấn sâu vào giữa bụng của đối phương, rồi theo quán tính cả người đó đâm sầm vào tên kia khiến cả hai ngã xuống khỏi cành cây rơi xuống đất.

-Rầm.

Phải biết cành cây nơi Hắc Hổ ẩn nấp vừa rồi cũng cách mặt đất đến mười thước (10 m), lúc ngã xuống hắn lại bị thân thể nặng đến hơn một trăm cân kia đè lên.

-A a a …

Chỉ nghe thấy hắn hú lên trong đau đớn, tiếng kêu thảm thương đủ biết hắn đau đến độ như tê tâm liệt phế. Nói thì lâu chứ từ lúc Hải Long bị thôn trưởng đánh một quyền ngộ thương đến lúc tên Hắc Hổ bị ngã xuống cũng chưa đến mười nhịp thở. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người không ai kịp phản ứng, chỉ khi nghe thấy tiếng hét kia thì mới khiến họ hồi thần lại, vội chạy tới giúp đỡ kéo con hổ kia ra khỏi người Hắc Hổ, đồng thời kiểm tra thương thế cho hắn. Mặc dù chỉ trúng duy nhất một đòn nhưng tình hình của hắn có thể nói là vô vùng bết bát. Móng vuốt của con hổ kia đâm vào bụng của hắn tuy không sâu do lực va chạm nên nó đã rạch một đường dài tạo thành mấy vết rách từ bụng hắn đến dưới phần eo bên trái. Tệ hơn nữa là do va đập mạnh nên toàn thân hắn có mấy vết bầm dập, chưa thể xác định ngay thương thế bên trong nhưng ít nhất có thể thấy xương tay và đùi trái của hắn đã gãy, đúng là thảm không thể tả. Thương thế nặng như thế này nếu không có ít nhất nửa tháng thì đừng mong ra khỏi giường bệnh được còn nếu muốn khôi phục thương thế thì có thể phải mất gần hai tháng. (Ở đây mọi người cũng không nên so sánh với người hiện đại, mới tuổi thiếu niên đã có lực trên trăm cân thì không phải con người bây giờ có thể bì kịp).

-Công tử, người không sao chứ?

Một tên trung niên nhân ở đó vộ vàng hỏi thăm, cũng không quên quay sang trách mắng Hải Long.

-Tên kia, tại sao ngươi lại làm như vậy. Nói đi, có phải ngươi cố ý nhắm vào công tử hay không? Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?

-Xin lỗi, ta … ta chỉ là nhất thời nóng giận nên không khống chế tốt lực đạo của bản thân. Hắc Hổ huynh, ta không cố ý, thực sự là ta không cố ý. Thực sự xin lỗi, ngươi nếu như có mệnh hệ gì thì ta sẽ ăn năn suốt cả đời này.

Hắn vội lắp ba lắp bắp mà giải thích, vẻ mặt đúng là lo sợ do vừa lỡ tay gián tiếp đả thương người khác. Nhưng lúc thôn trưởng quay mặt lại nhìn hắn một cái thì lại thấy khóe miệng của hắn kéo lên một cái mà chỉ có đối phương mới nhận thấy, đúng là đáp trả hành động vừa rồi của đối phương. Ánh mắt của bọn hắn từ xa va chạm vào nhau, cả hai đều có thể cảm thấy địch ý cùng sát ý nhàn nhạt trong mắt đối phương. Không còn thăm dò lẫn nhau nữa, từ bây giờ giữa hai người bọn hắn đã thành lập cừu hận.

-Còn dám giảo biện, ta xem ngươi đúng là cố ý không thể sai được, mau giơ tay chịu trói.

Tên trung niên nam tử kia định cả miệng lấp vú em, không nghe đối phương giải thích mà nhất quyết muốn quy chụp cái tội danh này cho hắn. Cơ hội lấy lòng thôn trưởng cũng không có nhiều như vậy, không tranh thủ lúc này lao lên bắt tên kia lại thì còn chờ đến lúc nào?

-Khoan đã, ngươi dựa vào đâu mà nói Đại Hải hắn cố tình làm bị thương Hắc Hổ chứ? Ta thấy hắn đúng là tình cờ ngộ thương đối phương mà thôi. Nhìn đi, ngươi không thấy là hắn còn đang rất sợ hãi đây à?

Chỉ thấy Lâm đã chắn trước mặt hắn, không có ý định cho hắn tiến lên.

-Hừ, Lâm lão ca, ngươi cũng đừng bị tên tiểu từ này lừa gạt. Hắn chỉ đang giả vờ mà thôi.

-Ta thật sự không có mà!

-Súc sinh, ngươi câm miệng! Đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lâm, chuyện này liên quan đến công tử, ta sẽ không vì ngươi thực lực mạnh mà nhún nhường đâu.

-Vậy ngươi cứ thử xem!

-Đủ rồi, không cần tranh cãi làm mất hòa khí. Lão Hùng, ngươi mau lui lại.

Tên Hùng kia chỉ chờ có thế liền ra vẻ bất mãn mà lùi lại. Mục đích của hắn đã đạt được, cũng không cần tiếp tục tỏ ra hùng hổ nữa. Hắn biết lão đại sẽ gọi hắn lại nên chỉ làm ra bộ vậy thôi, cảnh người khổng lồ quật con mèo bệnh tới tấp vừa rồi rõ mồn một trước mắt hắn còn chưa có quên. Nếu thực sự động thủ thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết cả.

-Đại Hải, không phải ta muốn đổ tội cho ngươi nhưng ngươi nói vừa rồi chỉ là tai nạn liệu ngươi có thể đưa ra lời giải thích được không.

-Ta … ta, vừa rồi mọi thứ phát sinh quá nhanh, ta cũng đâu có gì để giải thích chứ. Chỉ là ta quá kích động nên đã nhanh tay ném con thú kia đi thôi, không ngờ nó lại bay đến chỗ Hắc Hổ huynh.

-Như vậy là ngươi không đúng rồi, nếu ngươi không giải thích được cho việc làm của mình thì làm sao mọi người có thể tin rằng đó chỉ là tai nạn được chứ. Không phải vì đây là con trai ta mà ta cố tình làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi kích động nhanh tay ném nó đi thì tại sao lại trùng hợp rơi vào vị trí của hắn được. Ngươi nói ngươi ngộ thương chưa chắc đã là thật, nhưng vết thương trên người con trai ta lại là thật.

Tên Mộc tượng này đúng lý không tha người. Lời nói lại vô cùng bình tĩnh, phân tích hợp lý, khiến cho mấy tên khác trong đội ngũ cũng nổi lên sự phẫn nộ với hung thủ.

-Thôn trưởng, vậy có thể để ta hỏi ngươi một câu được không?

-Ngươi cứ nói đi.

-Vừa rồi lúc công kích đầu bạch hổ kia ngài cũng đánh ta một quyền, ta lại hỏi ngài, lúc đó là ngài vô tình hay cố ý?

Câu hỏi của này khiến hắn thầm cảm thấy không ổn, nhưng mặt ngoài thì vẫn bình mà nói ra.

-Một quyền đó là ta định tung lên người con thú kia, nhưng chẳng may hai chân mắc vào nhau nên một quyền đó mới đổi hướng chẳng may rơi vào ngươi. Nhưng chẳng phải ngươi cũng không sao rồi ư. Không giống như …

-Thôn trưởng, ngươi nói như vậy là không đúng rồi. Một người thân thủ đứng đầu ở đây lại để hai chân va vào nhau ư? Còn nữa, một quyền hụt mà người nói lại có thể nặng đến hơn ba trăm cân ư? Nếu như không phải ta da dày thịt béo, đổi lại là người khác thì hai tay bây giờ đã gãy làm mấy khúc rồi. Bây giờ vết thương vẫn còn vô cùng đau đớn đây.

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào vết thâm đen trên cánh tay phải của mình.

-Như vậy mà ngài còn nói là không may được vậy thì ta chỉ có thể nói với ngài, trên đời này chuyện trùng hợp có rất nhiều, giống như ta trùng hợp ngộ thương con trai của ngài vậy.

Vả mặt, đây tuyệt đối là vả mặt. Hắn dùng lời nói của đối phương để phản bác lại chính hắn, lời nói ẩn giấu ý khiêu khích, lại có vẻ châm chọc. Tuy nhiên không thể không nói lý lẽ của hắn cũng vô cùng sắc bén, khiến người nghe khó lòng phủ nhận được. Đây gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.

-Đủ rồi, ngươi đả thương con trai ta như vậy còn ở đó già mồm cãi láo.

-Hừ, ngươi đả thương ta thì ta phải cam chịu, nhưng ta chẳng may đả thương con trai của ngươi thì lại là một ngàn cái sai. Con ngươi đáng quý còn ta thì không chắc? Đây chẳng lẽ là bộ mặt thật của đám nhà giàu các người?

-Lão cẩu, cuối cùng ngươi cũng mắc câu rồi.

Hắn âm thầm khoái ý mà nghĩ, một loạt lời nói cũng chỉ để đối phương nhảy vào cái tròng mà hắn đã làm ra sẵn mà thôi. Như ý thức được mình đã lỡ lời, Mộc Tượng cũng chỉ đành xuống nước giảng hòa nói:

-Là ta đã lỡ lời rồi, cũng vì quá lo lắng cho con trai nên ta không giữ được bình tĩnh. Xin lỗi ngươi, Hải Long.

Cái tên đạo đức giả này ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng trong lòng thì lại đang thầm mắng chửi người kia. Hắn cũng hết sức đau đầu không nghĩ ra tại sao tên khốn kiếp kia lại khó chơi như vậy chứ. Rõ ràng mấy năm từ lúc hắn đến thôn đến bây giờ đều như cái bao cát chịu khi dễ, chỉ biết nghe người khác chế giễu, mắng chửi mà, tại sao bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy chứ?

-Hừ, ta cần ngươi xin lỗi làm gì chứ. Coi như ta hôm nay xui xẻo, bị đám người các ngươi bắt nạt.

Hắn vẫn tỏ ra giận dỗi mà quay đi, trong lòng thì đang nghĩ “đúng là sảng khoái mà”. Hắn còn vờ như đang vô cùng ấm ức nên cũng chẳng cần phải khách sáo mà giữ kính ngữ với đối phương.

-Hải Long, ngươi cũng đừng để bụng, thôn trưởng cùng vì lo lắng quá mà thôi.

Lâm chạy theo hắn, vì đi vừa gọi to. Thực ra ở đây cũng chỉ có Lâm là có chút quan tâm với hắn. Những kẻ còn lại không phải thủ hạ của Mộc Tượng và Hắc Hổ thì cũng là những tên muốn lấy lòng cha con hắn, tất nhiên sẽ chẳng ai quan tâm đến thiếu niên kia rồi.

-Này này, ngươi đi chậm lại chút đã được không. Cũng đã ra khỏi tầm mắt của bọn chúng rồi.

Đuổi theo Hải Long một hồi, hai người đã chạy rất xa đến một nơi khác của khu rừng này rồi. Lúc này người kia mới lên tiếng gọi khiến hai người cũng đều dừng lại.

-Lâm thúc, ngươi đi theo ta làm gì? Nếu như không nhanh trở lại thì chỉ sợ sẽ không được chia chiến lợi phẩm. Con hổ đó cũng không nhỏ, mỗi người cũng được không ít đâu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.