Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu nhiên gặp Ninh Vinh Vinh

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

Hắn không nghĩ nhiều, lập tức hướng về Thiên Đấu Thành, vừa đi vừa hỏi nàng:

- "Nha đầu, có chuyện gì vậy?"

- "Baba, Ngươi mau đến đi, nếu không e rằng Tuyết Nhi sẽ không chịu nổi!"

- "Được rồi! Baba đến ngay đây!"

Hắn thông qua chiếc nhẫn cảm nhận được nàng không hề gặp chuyện nguy hiểm, không hiểu vì sao cô nàng lại gấp gáp như vậy.

Vừa mới tới nơi, cô nương lập tức nhà vào ngực hắn, tham lam hít thở khí tức nam nhân.

- "Baba đáng ghét, lâu vậy không tới thăm Tuyết Nhi!"

Hắn mỉm cười xoa đầu nàng:

- "Nha đầu lớn tướng rồi còn như con nít vậy. Đã gần 30 tuổi đầu rồi còn muốn dính lấy baba!"

Cô nàng ngạo kiều hứ một tiếng:

- "Hứ! Tuyết Nhi cứ thích dính lấy baba đấy!"

- "Đuợc rồi, nha đầu có chuyện gì quan trọng, lại còn bảo sắp không chịu nổi là chuyện gì?"

- "Hì hì! Dĩ nhiên là nhớ baba đến sắp không chịu nổi rồi!"

Nàng cười hì hì một tiếng rồi hướng đến môi hắn hôn tới.

Nam nhanh chóng né ra, trừng mắt:

- "Nha đầu đừng làm rộn, rốt cuộc là có chuyện gì, baba còn rất nhiều chuyện phải làm đâu."

Thấy hắn né ra, nàng ủy khuất nhìn hắn:

- "Hức... Baba hết thương Tuyết Nhi rồi, không thèm quan tâm Tuyết Nhi nữa, chỉ muốn đi làm chuyện khác!"

Nam hết cách với cô nàng này, chỉ đành xuống nước:

- "Rồi rồi! Là baba không đúng, Tuyết Nhi ngoan muốn baba làm gì nào?"

Nàng lập tức nín khóc, giả vờ tức giận hừ một tiếng:

- "Hừ, trước tiên baba phải hôn Tuyết Nhi đã!"

Nói xong nàng lập tức ấn đôi môi trái tim kiều diễm của mình lên miệng hắn, ngấu nghiến lấy. Nhưng lần này nàng mạnh dạn hơn, chủ động đưa chiếc lưỡi đinh hương của mình ra, ý định xâm nhập vào bên trong miệng hắn.

Nam bất đắc dĩ cắn chặt răng lại, không cho nàng tiến xa hơn.

Nhưng ai ngờ cô nương này không chịu an phận, đưa tay xuống đũng quần hắn nắm lấy côn thịt bóp mạnh một cái khiến hắn giật mình. Nhân cơ hội này chiếc lưỡi của nàng tiến thẳng vào trong đảo khắp khoang miệng.

Hắn dở khóc dở cười với nữ nhi hư hỏng này, đẩy nàng ra:

- "Tuyết Nhi, đến đây thôi!"

Nàng nuốt nước miếng cái ực, xong ánh mắt mị mị hỏi hắn:

- "Baba, miệng Tuyết Nhi có ngọt hơn của mẫu thân không?"

Hắn buồn cười nhéo nhéo chiếc mũi quỳnh:

- "Rồi rồi! Miệng Tuyết Nhi là ngọt nhất!"

- "Khúc khích, vậy sau này baba muốn đều có thể nếm bất cứ lúc nào nha, Tuyết Nhi chỉ để dành cho baba đấy!"

Nam cốc đầu nàng một cái:

- "Nha đầu hư hỏng! Được rồi, còn chuyện gì nữa không, nếu không baba đi a!"

Nàng vội vàng giữ lấy tay hắn:

- "Không được! Nếu baba muốn đi phải bồi Tuyết Nhi đi dạo một ngày!"

- "Ồ! Nha đầu không phải còn bận đóng giả thái tử sao? Nay lại có cả thời gian rảnh?"

- "Hứ! Tuyết Nhi đã sắp xếp xong rồi, hôm nay baba nhất định phải bồi ta!"

- "Được được! Ta cũng không vội, bồi nữ nhi bảo bối một ngày vậy."

Nàng vui vẻ khoác tay hắn ra ngoài. Hiện tại nàng không ở trạng thái ngụy trang, do là chưa từng xuất hiện bên ngoài nên cũng không lo bị phát hiện.

Vậy là hắn đưa nàng đi dạo chơi khắp Thiên Đấu Thành.

Tuyết Nhi khoác tay hắn rất vui vẻ, cười không ngớt miệng.

- "Baba, Tuyết Nhi thật nhớ lúc nhỏ mỗi ngày đều cùng baba đi chơi khắp nơi a."

Nam lắc đầu thở dài, ra vẻ buồn bã:

- "Haiz, ta cũng nhớ Tuyết Nhi lúc nhỏ ngoan ngoãn bao nhiêu, bây giờ càng lớn càng hư hỏng."

Nàng thấy hắn than thở liền đem cánh tay hắn, ấn vào giữa hai bầu ngực căng tròn của mình:

- "Hì hì! Tuyết Nhi hư hỏng như vậy baba không phải cũng rất thích sao?"

Hắn kho khan mấy tiếng xong cốc đầu nàng.

- "Khụ khụ khụ! Nha đầu nói bậy cái gì!"

Nàng ôm đầu phụng phịu, trong lòng thầm mắng "Hừ! Baba rõ ràng là biến thái còn không chịu thừa nhận."

Hắn vội chuyển chủ đề:

- "Chỗ kia có ồn ào, chúng ta qua đó xem thử!"

Thế là hắn tới chỗ một đám người đang bu lại, chỉ thấy bên trong là một tiểu cô nương y phục xanh nước biển đang chỉ tay vào ba tên nam tử đang khóa chặt lấy một nữ nhân chửi bới:

- "Ba người các ngươi không biết xấu hổ, ba nam nhân lại xúm lại ức hiệp một phụ nữ yếu đuối, mau thả người"

Nam nhận ra nàng là Ninh Vinh Vinh, hiện tại nàng mới chỉ 6 tuổi.

Ba tên này nhìn y phục cao quý của nàng lập tức nhận ra nàng là người Thất Bảo Lưu Ly tông, không dám to tiếng:

- "Tiểu cô nương, nàng là nô lệ bỏ đã bỏ trốn, chúng ta chỉ theo lệnh bắt lại mà thôi, cũng không phải bắt người vô cớ!"

Ninh Vinh Vinh hai tay chống hông, giọng điệu kiêu ngạo:

- "Hừ! Ta không quan tâm, ta chỉ biết các ngươi là đang ức hiếp vị tỷ tỷ này, mau thả nàng ra nếu không đừng trách!"

Nữ nhân đang bị bắt dùng ánh mắt cảm kích nhìn nàng. Nam cũng gật gù, trong lòng cảm thán: "Tiểu nha đầu Ninh Vinh Vinh này tuy tính tình kiêu ngạo không xem ai ra gì nhưng lại rất lương thiện."

Ba tên nam tử thấy nàng xem thường mình liền hừ một tiếng:

- "Hừ! Tiểu nha đầu đừng ỷ mình là người Thất Bảo Lưu Ly tông liền không xem ai ra gì, nơi đây là Thiên Đấu Thành, chúng ta cũng không làm gì sai, cho dù Thất Bảo Lưu Ly Tông thì sao?"

Ninh Vinh Vinh giận đến đỏ mặt:

- "Ngươi!!!"

Đúng lúc này, một nam tử trung niên bước tới, nắm lấy tay nàng:

- "Vinh Vinh, không được làm loạn."

Hắn chính là Ninh Phong Trí, phụ thân của Ninh Vinh Vinh. Thấy hắn, nàng mừng rỡ:

- "Phụ thân, mau cứu vị tỷ tỷ kia!"

Ninh Phong Trí nhìn nữ nhân, thấy dấu ấn nô lệ trên mặt nàng liền thở dài một hơi:

- "Haiz, Vinh Vinh, hắn nói không sai, chuyện này không phải chúng ta có thể can thiệp được!"

- "Nhưng..."

Không để nàng nói hết câu hắn liền kéo tay nàng đi: "Đi thôi, sau này không được chạy lung tung."

Ninh Vinh Vinh gương mặt buồn bã, chỉ có thể bước theo Ninh Phong Trí.

Hoàng Nhận Tuyết chứng kiến nãy giờ nắm chặt tay, đang định bước lên thì bị Nam kéo lại:

- "Tuyết Nhi, đừng manh động, cho dù hôm nay con cứu được nữ nhân kia, nhưng vẫn còn vô số những người khác tương tự như nàng, một mình con có thể cứu được hết sao?"

- "Phụ thân, nhưng..."

Hắn mỉm cười:

- "Ta biết, bất quá nếu đã gặp thì cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, để baba!"

Rồi hắn bước lên hỏi:

- "Ba vị huynh đệ, cho hỏi nô lệ này của các ngươi bán thế nào?"

Ba tên này đang định kéo nữ nhân kia đi, nghe thấy vậy liền quay lại nhìn, thấy y phục của Nam liền nhếch miệng cười:

- "Ồ! Ngươi muốn mua sao? Không đắt, 5 vạn kim hồn tệ!"

Ninh Phong Trí cùng Ninh Vinh Vinh cũng hứng thú quay lại nhìn. Đám người cũng nhao nhao:

- "Cái gì? các ngươi định ăn cướp sao?"

Ba tên nam tử hừ lạnh một tiếng:

- "Hừ! Các ngươi câm miệng, chúng ta thích bán như thế đấy, các ngươi có ý kiến?

Còn ngươi, có mua không, nếu không thì tránh đường!"

Nam lười nói nhảm với những tên này, ném cho bọn hắn một túi Kim Hồn tệ.

Ba tên kia đếm xong liền cười lớn:

- "Haha! Huynh đệ quả là người sảng khoái.

Đi! Từ nay ngươi là nô lệ của vị huynh đệ này!"

Nữ nhân đi đến trước mặt Nam quỳ xuống, giọng run rẩy:

- "Chủ nhân!"

Nam thở dài, chỉ tay lên dấu ấn trên mặt nàng, vết sẹo từ từ biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của đám người.

- "Không cần gọi ta chủ nhân, từ nay ngươi tự do rồi, mau đi đi!"

Nói xong hắn đưa cho nàng một túi Kim Hồn tệ. Nữ nhân đưa tay nhận lấy, đầu óc vẫn đang còn mơ màng.

- "Mau đi đi, ngươi không phải là hồn sư, không nên ở lại nơi này, tìm một làng quê mà sống yên ổn, ở đó sẽ được Vũ Hồn Điện bảo hộ, không cần lo lắng bị bắt như trước đây."

Nàng lúc này mới hoàn hồn lại, nước mắt chảy ra, dập đầu lia lịa:

- "Đa tạ ân nhân, ơn cứu mạng của người cả đời không bao giờ quên!"

- "Được rồi! Đứng lên đi!"

Đám người mộng bức. Tên này bị điên sao? Bó ra 5 vạn kim hồn tệ mua một nô lệ xong thả đi.

Ninh Phong Trí nhìn cảnh này thở dài: "Haiz, e rằng sớm muộn nàng cũng bị bắt lại mà thôi!"

Quả nhiên, ba tên nam tử kia nghe xong lại nhìn về phía nữ nhân kia, ánh mặt nồng nặc vẻ tham lam.

Nam đương nhiên nhận ra, nhíu mày:

- "Các ngươi còn dám có chủ ý với nàng?"

Bọn hắn lại cười lớn:

- "Haha! Vị huynh đệ đừng hiểu nhầm, chúng ta không bao giờ bắt nô lệ đã có chủ, bất quá..."

Nam lười nói nhảm, chỉ nghe xoẹt một tiếng, đám người con chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn về phía ba tên kia thì thấy bọn hắn đã tắt thở ngã xuống.

Nam trở lại vị trí, phủi tay:

- "Được rồi! Bây giờ ngươi có thể yên tâm mà rời đi!"

Nói xong hắn trở lại với Tuyết Nhi, cùng nàng rời khỏi nơi này.

Đám người cảm thán:

- "Thì ra hắn đã có thê tử xinh đẹp như vậy, chẳng trách không để ý tới nàng!"

Lời này lọt vào tai Tuyết Nhi khiến cô nương cười khúc khích, còn hắn giả vờ ho khan vài cái.

Nữ nhân được cứu dùng cảm kích nhìn theo bóng lưng hai người.

Tiểu cô nương Ninh Vinh Vinh thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nam, sau đó nàng nhìn sang phụ thân của mình bĩu môi một cái khiến Ninh Phong Trí cười khổ, thở dài:

- "Haiz, cũng không thể không khâm phục hắn, bất quá hắn đã đắc tội với một trong những thế lực buôn bán nô lệ lớn nhất của Thiên Đấu Đế Quốc, e rằng sẽ gặp không ít rắc rối!"

Trở lại cung điện thái tử.

- "Baba, Tuyết Nhi quyết định rồi, ta sẽ đẩy nhanh kế hoạch, nhanh chóng thâu tóm Thiên Đấu Đế Quốc, nếu không sẽ có càng nhiều bách tính phải chịu khổ!"

Hắn mỉm cười xoa đầu nàng:

- "Được rồi! Nên nhớ phía sau con còn có baba và mẫu thân, đừng cố ép mình quá!"

Nàng gật đầu:

- "Baba không cần lo lắng cho Tuyết Nhi, ta còn có Đâm Đồn Đấu La và Xà Mâu Đấu La hỗ trợ!"

Hắn gật gù, lấy ra hai viên hồn hoàn Hệ Thống đưa cho nàng:

- "Nha đầu, đột phá 70 cấp cũng lâu rồi, cầm lấy cái này."

Nàng vui vẻ nhận lấy:

- "Hì hì! Cảm ơn baba."

Nói xong lại hướng đến môi hắn hôn tới.

Nam để nàng hôn xong, nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp:

- "Được rồi! Nha đầu nhớ cẩn thận."

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 69
Lượt đọc 2333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.