Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

Mình sinh ra và lớn lên ở một vùng đất độc , tiếp xúc với tâm linh từ bé . Hôm nay , sẽ chia sẻ câu chuyện về người bác ruột của mình .Tên bác là Nguyễn Hoài Cổ mọi người hay gọi bác với cái tên Hai Cổ . Chuyện là thế này , bác mình lấy vợ khi mới 19 tuổi ( cả hai trải qua ngăn cấm của gia đình , và rất khó khăn mới đến được với nhau nên khi cả hai rất yêu thương nhau) . Ông bà nội cho bác mình một số vốn để đi buôn .

Bác mình giỏi lắm , mua đồ lên vùng cao ở Tây Nguyên buôn bán với người dân tộc . Thấy chồng vất vả , vợ bác xin theo phụ bác . Lúc đầu , bác không cho vì còn 2 đứa con còn nhỏ . Sau một hồi , thuyết phục thì bác đồng ý ( một phần vì đỡ tiền thuê người , một phần là đã có ông bà trông con giúp ) . Nhưng đó là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của bác .

Vợ bác rất đẹp , lúc lên buôn làng buôn bán thì bị lão thầy mo già để ý . Và chuyện gì cũng tới , vợ bác bị lão bỏ bùa . Về quê , vợ bác bỏ trốn lên buôn sống với lão . Bác mình biết chuyện , lên tận buôn làng gặp . Nghe kể lại , là lúc đó bác mình khóc rất nhiều , van xin vợ bác đi về . Nhưng vợ bác đã cự tuyệt. Gia đình vợ bác, cha mẹ , anh chị cũng lên khuyên . Thậm chí cha mẹ vợ nói sẽ từ cô , nếu không hồi tâm chuyển ý . Nhưng không , vợ bác vẫn một mực ở lại với lão thầy mo . Tuyệt vọng , bác mình về quê . Lúc nào mắt cũng đỏ hoe và mùi men ,là tình trạng của bác lúc đó . Rồi có người mách đi tìm thầy , kẻo bị bỏ bùa . Bác mình lặn lội xuống vùng núi Thất Sơn, gặp thầy ( mình xin phép giấu tên vì thầy đã mất ) .

Thầy nghe câu chuyện cũng mủi lòng , và sẽ hứa là giúp bác mình . Lúc đó , bác mình vui mừng đến nỗi còn hứa sẽ xây mới lại cho ngôi chùa ở gần đó . Bác mình dẫn thầy lên buôn làng đó . Nhưng trớ trêu thay , vợ bác đã không còn . Nghe kể là trong một lần sơ ý của lão thầy mo, vợ bác biết mình bị bỏ bùa . Nên định đốt căn phòng có nuôi ngải . Lão đó biết , đánh đập hành hạ , thậm chí là gọi bọn trai tráng trong làng hiếp dâm tập thể . Quá tủi nhục , vợ bác đã nhảy tử trên vách núi xuống , thân xác nát vụn . Biết chuyện , bác mình như người điên , cầm cả dao định giết lão mo . Nhưng bị bọn trai tráng đánh bị thương nặng . Sau khi chôn cất vợ , bác mình nhờ ông bà trông con , nói là đi buôn . Thế là bác mình đi biệt tích 4 năm liền . Bác mình đi tìm thầy học đạo để về trả thù dân bản đó . Lúc bác về quê , ông bà nội đã khóc không thành lời . Nghe kể, bác một mình sang vùng Tân Cương ( Trung Quốc ) rồi lại tới Tây Tạng . Ròng rã 4 năm liền , bác mới về nước . Bác thuê hẳn một xe tải lớn chở đồ , nói là buôn bán tiếp . Lần này , có ba và chú mình đi theo sợ bác đi mất nữa . Không ngờ , bác tới cái buôn làng . Lão thầy mo ,cả bọn thanh niên năm đó vẫn sống tốt . Ba mình kể , bác thấy bọn đó thì vừa cười vừa khóc . Cả đoàn dựng trại và lều , bày đồ ra bán cách không xa buôn làng đó . Và đó là lúc bác mình trả thù cho vợ .

Sau khi cả đoàn dựng trại, bày đồ buôn bán. Dân từ bản làng đó và các bản khác kéo tới mua rất đông. Riêng bác mình thì lặng lẽ ở trong cái lều riêng. Bác lặng lẽ đi vào rừng, tìm hái nhiều loại cây khác nhau rồi đem về, ai hỏi cũng im lặng. Và bác ở trong lều suốt 2 ngày, cấm ai không được lại gần nửa bước. Trong 2 ngày đó, lều của bác lúc nào cũng vang tiếng giã thuốc, tiếng rít lên. Vào đêm thứ 3, bác mình đi vào rừng gần buôn làng đó. Ba và chú mình phát hiện, nên bám theo. Bác mình biết, đi được một đoạn thì quay lại bảo:

- Hai đứa ra đi với anh cho an toàn, anh biết 2 đứa đi theo anh nãy giờ rồi.

Lộ rồi, cả ba và chú cũng đành đi theo bác. Cả ba đi một lúc rất lâu, vào sâu trong rừng. Ba mình có hỏi:

- Anh vào rừng giờ này chi vậy, nguy hiểm lắm. Hay về đi anh.

Bác mình cười:

- Hai đứa sợ thì cứ về, đây cầm 2 tấm phù này mà về.

Nhưng ba với chú lại sợ bác lại bỏ đi, nên nhất quyết đi theo. Bác dẫn đi tới địa điểm mà ai cũng ớn lạnh khi nghe đến: NHÀ MỒ. Là nơi chôn cất người chết của buôn làng, bên trong nhà mồ là các cỗ quan tài chứa xác chết. Bên ngoài là các tượng gỗ được điêu khắc hình người. Bác mình tới nhà mồ, rồi đưa cho cả 2 một cây sáo bằng xương, và giăng chỉ đỏ thành một vòng tròn, bắt cả hai ngồi trong đó. Có chuyện gì cũng không được ra. Chưa hết, để an toàn ; bác còn dùng 5 thứ: lược, dao, bút, vòng chuỗi và nhẫn ( tất cả đều làm bằng xương ) đặt xung quanh. Dưới 5 món đồ vật là một tấm phù vẽ hình vừa giống côn trùng vừa giống người. Bên cạnh mỗi đồ vật là một cây đèn cầy. Làm xong tất cả để đảm bảo an toàn cho 2 đứa em. Bác mình hành pháp. Bác dùng 9 cái lọ bằng gỗ, bên ngoài khắc phù điêu tựa các kim thân của La Hán nhưng mặt mũi rất giữ tợn, hung tàn đặt thành vòng tròn xung quanh nhà mồ. Bác lấy ra một cỗ quan tài nhỏ bằng xương cỡ cái hộp bút, đặt trước cửa vào nhà mồ. Sau đó, lấy những lọ chứa nước thuốc mà bác đã hái từ trước rải lên 9 cái lọ. Kỳ lạ, 9 cái lọ bắt đầu phát ra tiếng rít rất khó chịu như tiếng người rít lên đau đớn nhưng đầy thoả mãn. Bác dùng 2 tấm bùa màu tro, dán lên 2 bức tượng thần giữ cửa nhà mồ vị trí tim. Xong xuôi, bác một mình bước vào nhà mồ. Cả ba và chú đều chưa hiểu chuyện gì thì nghe xung quanh có rất nhiều tiếng người: khóc có, cười có, chửi rủa có, trách có,.. Nhưng không thấy ai, nhớ lời bác dặn là không được ra khỏi vòng. Cả hai vừa ngồi vừa khấn vái. Gần 30p, sau bác mình mới trong nhà mồ bước ra. Bác lắc đầu, nói:

- Tao đã có lòng, muốn nói chuyện. Năm đó, dân bản các người hại vợ tao chết thảm. Nay tao đến trả thù. Ai gieo nhân, người đó nhận quả. Tao chỉ đến thông báo, không muốn các người chen ngang vào. Khi đã xong chuyện, thì tao lại đến thả ra. Đừng có dại mà phá, hoạ đó. Biết không.

Sau đó, bác dùng 2 con dao bằng đồng đâm sâu vào vị trí đã dán bùa lên hai tượng thần gác nhà mồ. Bác thu dọn đồ đạc, bảo chú và bác mình đi về. Lúc đi về, chú mình bảo:

- Hai anh ơi, em nghe tiếng vợ em gọi.

Nói xong, chú bỏ chạy vào rừng. Bác và ba mình đuổi theo, bác nhanh tóm được chú. Bằng vài đòn, bác đánh chú ngất xỉu. Bác lầm bầm:

- Bọn ma rừng, chúng mày to gan lắm.

Nói liền dùng dao cắt ngón tay chú, lấy máu chú rồi dán lên tấm bùa. Rồi lại bác lấy một lọ gỗ, bên ngoài khắc hình một con ngài mặt người,có rất nhiều tay người xung quanh ( ngài giống như bươm bướm nhưng to hơn ). Rồi dán tấm bùa lên lọ. Ngay lúc đó, bác mở lọ thì có một con ngài màu trắng đục, mắt màu xanh bay ra. Ba mình vừa thấy đã hoảng, nhìn đôi mắt con ngài đó rất đáng sợ, như thể nó sẽ ăn tươi nuốt sống ba mình.Con ngài bay một vòng chú mình rồi bay đi mất. Bác mình bảo:

- Mày cõng thằng Tư về, anh đi phía sau.

Về tới dựng trại, bác bảo ba:

- Lát con ngài đó bay về trả vía cho thằng Tư, mày đừng sợ mà đuổi nó đi.

Lát sau, con ngài đó quay về thật. Nó bay đáp lên vai trái một lúc thì bay về lều của bác. Sáng hôm sau, bác cười bảo chú và ba:

- Lần sau, đi rừng đừng có thấy ai cũng theo, MA RỪNG kéo chết đó.

Lần đó, ba và chú mình đều sợ hẳn ra. Sáng hôm sau, bác nói cả đoàn mua ít đồ làm mâm lễ cúng thần rừng. Ai cũng lạ, sao lại cúng thần rừng chi. Nhưng bác cười bảo, có chút lễ dễ nói chuyện làm ăn. Mọi người chỉ nghĩ là phù hộ làm cúng ăn buôn bán. Sáng hôm đó, bác có bảo chú đi theo mảng đồ. Bác thì vừa cầm một cái la bàn bằng đồng, bên trên khắc nhiều thứ rất quái dị. Đi tới trưa, cả hai tới nơi. Có một cái cây cổ thụ rất to, chú kể chắc 3 người đàn ông ôm mới hết. Bên dưới cây cổ thụ, là tượng gỗ khắc hình con hổ. Bác đưa cho chú cây sáo xương hôm trước, bảo đi xa về phía tây cách chỗ này 200m. Xong xuôi, bác dâng lễ. Rồi đốt một tấm phù đỏ. Bác ngồi xuống trước tượng hổ. Miệng lẩm bẩm rất nhiều. Chú mình thấy, tán cây cổ thụ rung lên rất mạnh. Tấm phù cháy rất chậm. Chú mình ước chừng cỡ 10 phút. Khi tấm phù gần tắt, tán cây hết rung chuyển. Bác mình khom người vái:

- Chuyện năm đó, ngài không biết. Tôi không trách. Chuyện tôi làm hôm nay, sẽ tự nhận hết. Mong ngài đừng quấy phá.

Sau đó bác có đọc một đoạn kinh bằng tiếng Tây Tạng. Rồi bảo chú đi về. Chú mình tiếc của, định mang đồ lễ về thì bác bảo, lễ đó không ăn được đâu. Chú nhìn thì thấy đồ đã ôi thiu hết. Đi được 500m, thì nghe có tiếng hổ gầm. Nhưng chú bảo, nghe nó gầm ảo não lắm. Như người mình than thở vậy. Qua sáng hôm sau, bác lại bảo đưa cho bác ít tiền với mấy bao muối. Bác bảo đi biếu. Ai cũng lạ, muối bán rất đắt trên vùng núi sao lại tặng không. Bác bảo ba mình vác muối đi qua 2 bản làng khác gần đó. Bác gặp già làng và thầy mo 2 bản đó, tặng quà mỗi người 500k ( lúc đó là số tiền lớn ) và mỗi người một bao muối. Bác cũng nói rõ ý định, và muốn họ không chen vào chuyện này. Dù người dân tộc rất đoàn kết, nhưng chuyện này là lão thầy mo kia gây nghiệp, không liên quan tới họ. Họ chỉ mong là bác phạt kẻ có tội, tha người vô tội. Về tới chỗ ra hướng sét đánh là chỗ nhà mồ hôm trước. Sdựng trại, lúc cả đoàn đang ăn cơm. Thì bỗng thấy có sét đánh. Trời không mưa, nhưng vẫn có sét lớn, từng đợt từng đợt đánh vào một chỗ. Ba và chú đều nhận ra chỗ đó, bùng lên ngọn lửa rất lớn. Bác bước ra khỏi lều, bảo không cần sợ. Lửa nhanh tắt thôi. Và chỉ 5 phút sau, là ngọn lửa đã tắt. Mọi người ùa tới xem, chỉ thấy chỗ đó đã bị thiêu thành tro. Không còn nhận ra được cái gì đã từng ở đây. Bác quay lưng đi và nói:

- Tao đã cảnh cáo không nên phá phong ấn, chúng mày tự chuốc lấy. Nhưng như vậy cũng tốt, tránh gây tai họa cho người khác.

Dân bản đó, kéo tới đông lắm, ai cũng mặt mũi xanh lè. Vì nhà mồ đã bị hủy thì đồng nghĩa với tai ương, chuyện xấu xảy đến. Trong đám đó có cả lão thầy mo. Bác đứng từ xa nhìn lão với ánh mắt như muốn nói:

- Giờ tới lượt chúng mày.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 766

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.