Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 10

Tiểu thuyết gốc · 1578 chữ

Các cánh tay cuồn cuộn những luồng sương đen đỏ, chúng vặn vẹo rồi cử động các pháp khí của Bác. Bác đứng nhìn hắn ta rồi một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất rồi từ từ giao lại với nhau. Tên kia cũng không ngần ngại, cái đầu rắn to lớn cũng từ từ há rộng ra, hắn ta cắn đầu lưỡi rồi phun vào miệng rắn, hai bên cộng hưởng pháp lực với nhau. Thanh kiếm trong tay hắn ta nhận nguồn pháp lực của hắn xuất hiện nhiều dao động, nó bắt đầu lơ lửng rồi chỉ thẳng về mặt Bác. Bác cũng nhìn hắn ta rồi trầm giọng:

- Xuống địa ngục đi.

Hắn ta cũng cười sằng sặc:

- Còn ai phải xuống thì chưa biết đâu.

Đồng loạt những cánh tay của bác vươn ra, cầm lấy pháp khí rồi bổ mạnh xuống hắn ta. Thanh kiếm cũng rung lắc rồi vút, nó đâm thẳng về phía của Bác. Chúng va chạm rồi cùng giằng xé, khiến cho không khí xuất hiện những luồng văn vẹo đáng sợ. Nhưng trong lúc đó Bác bỗng khựng lại, thương bệnh trong người Bác lại phát tác đúng ngay lúc này, các luồng pháp lực bắt đầu hỗn loạn và có dấu hiện bạo phát, đôi mắt Bác chảy ra máu. Cố nén lại bác nghiến răng hít một hơi thật sau rồi trầm giọng quát:

- Vu ...Diệt

" ĐÙNG ....ĐÙNG". Hai bên nổ tung hất văng cả hai ra xa, Tuệ Linh đã hồi phục lại được kha khá, cô vội chạy tới đỡ lấy Bác. Nhưng Bác đưa tay nói không cần,:

- Cô mau mở cánh cổng kia lên đi.

Tuệ Linh nhìn vào mắt Bác thì cô hiểu Bác muốn làm gì, cô quay người đi tới chỗ cánh cổng rồi dùng hai tay nhấc bổng cánh cổng lên. Ông Tường lo lắng cho Bác, ông ấy và Bảy Ếch chạy tới chỗ Bác dìu Bác. Nhưng Bác mở miệng đầy máu và nói:

- Chờ cháu làm một việc này đã.

Bác chạy tới chỗ miếng ngọc hàn âm đang nằm vương ra đất, Bác bỏ nó vào túi rồi ra ý cho mọi người rời khỏi đây. Nhưng một tiếng gầm của hắn ta lại vang lên:

- Chạy, không dễ đâu

Thân hình rắn trườn nhanh lên đất, những con rắn nhỏ cũng theo đó tuôn theo như lũ. Bác nhìn thấy thì nheo mắt lại, Bác đứng lại rồi lấy lá phù chứa nghiệp hỏa ra, đưa nó lên mặt và kết ấn pháp, một ngọn lửa đen từ đó xuất hiện, nó tạo thành một lớp lửa chặn đứng lại hắn ta. Bảy Ếch cầm khẩu súng nhằm thẳng vào đầu hắn ta rồi nổ súng " ĐOÀNG. ĐOÀNG". Hai viên đạn bắn thẳng vào nhưng không trúng. Bác nói:

- Đưa anh mấy viên đạn đây.

Cầm lấy những viên đạn từ Bảy Ếch, Bác lấy máu của mình bôi lên đầu đạn rồi đưa:

- Bắn thẳng vào chỗ nối thân hắn và thân rắn.

Bảy Ếch gật đầu rồi đưa súng lên, lần này những viên đạn bắn trúng ngay chỗ đó nhưng số khác vẫn trượt. Bị bắn trúng điểm yếu, hắn ta trào ra một loại máu nhờn nhợt đỏ tươi. Bác nhìn hắn ta rồi nói:

- Chiếu.

Bác khẽ lấy tay bóp mạnh, tiếng rắc rắc từ các khớp tay phát ra. Bên kia một tiếng nổ như bong bóng nổ, kèm theo đó là một lớp bụi máu văng ra khắp nơi. Lúc này cả nhóm mới đi qua khỏi cánh cổng, Tuệ Linh hạ nó xuống rồi cùng thoát khỏi nơi này. Một hồi di chuyển nhanh trong đường hành lang này, chắc chắn không có sự đuổi theo của hắn ta. Cả nhóm mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Bác lúc này mới dừng lại, Bác ngồi xuống rồi lấy lọ thuốc ra, cho ba viên vào miệng rồi ngồi xuống từ từ khôi phục lại. Còn ở khu ngục lúc nãy, hắn ta bị một vết thương chí mạng và nghiêm trọng, chỗ giao nhau của hắn và thân xà tinh bị một vết thương cắt dài, máu từ đó tuôn ra như suối. Hắn ta căm tức nhìn Bác chạy thoát rồi thầm gầm gừ

- Mày được lắm, đợi đó đi.

Nói rồi hắn quay lại cái quan tài rồi nằm xuống đó. Chỗ mọi người nghỉ ngơi lúc này đã được Bảy Ếch vơ lấy ít rễ cây dưới đất rồi châm lửa đốt cho có hơi ấm. Anh ta lấy trong balo ít lương khô đưa cho mọi người, anh ta ngồi bệch xuống dưới rồi nói:

- Mẹ nó, cái thứ người rắn không ra hình đó, giá ở đây mà có thêm mấy anh em như hồi giết con cá chình, thì nó nhừ tử

Tuệ Linh ngồi gần đó nói:

- Anh đừng có nói vớ vẩn, biết thứ đó lợi hại cỡ nào không. Hắn ta vừa là pháp sư lại chung cơ thể với xà tinh, đừng nói là anh. Cả cái làng anh cũng bị nó ăn mất.

Bảy Ếch nghe vậy cũng không nói gì thêm, vì anh ta cũng chỉ chửi cho bõ tức chứ không có ý định liều mạng với thứ vừa rồi. Bác ngồi được 30 phút thì mở mắt, Bác nói:

- Chạy được là may mắn rồi, thương bệnh của anh lại có dấu hiệu sắp vỡ ra lần nữa.

Tuệ Linh nhìn bác rồi nói:

- Sao ông không chữa nó đi, đê lâu thì sớm muốn gì cũng chết vì nó.

Bác nghe vậy thì lắc đầu:

- Cô cũng biết, muốn chữa dứt thương bệnh thì hoàn toàn không dễ gì. Tôi định sau chuyến đi này sẽ tìm cách chữa nó, cô nói đúng, để lâu thì mạng tôi càng nguy hiểm.

Bảy Ếch thì đứng dậy quyết định xem xét xung quanh, anh ta đi về phía trước thì nhìn thấy một cảnh tượng hết sức ngoạn mục, anh ta lắp bắp nói:

- Mọi người ơi, mau mau tới đây coi này.

Ba người kia nghe vậy thì liền tới thì một khung cảnh làm ai cũng sững người. Bên dưới chỗ mọi người là một thung lũng đúng nghĩa, những cây nấm to như nhà mọc nhiều vô số kể, chúng đều có màu sắc xám hoặc trắng, có ít đốm đen nữa. Bảy Ếch nhìn thấy thì nói:

- Wow, xuống coi thử đi anh. Lần đầu tiên em thấy nhiều nấm to như vậy.

Nói rồi anh ta trượt xuống cái dốc rồi băng băng chạy tới gốc nấm gần nhất. Bác và hai người cũng chạy xuống bên dưới, nơi này giống như một thế giới phóng đại lên, thân nấm to đến mức hai người ôm mới hết. Bảy Ếch và Thiềm Thừ thích thú chạy đi khắp nơi ngó nghiêng rồi thử trèo lên trên. Ông Tường nói:

- Cẩn thận đó Ếch.

Anh ta leo lên rồi quay xuống nói:

- Cháu biết rồi.

Bỗng nhiên, dưới mặt đất ngọ nguậy rồi từng con giun to như trăn gấm chui ra, chúng to đến kinh dị, khắp người là một lớp nhầy, chúng bò lên mặt đất rồi chen nhau tới các chỗ cây nấm. Lúc này những cây nấm tiết ra một loại hỗn hợp chất màu trắng như vôi rồi thấm xuống đất,lũ giun to lớn này đưa chỗ đất vào người. Đám giun này nhìn rất ghê sợ nhưng chả có chút nguy hiểm gì cả.

Bác nhìn chúng rồi nói:

- Loại này ở các nơi khác gọi là Địa Long, một đám như này có thể xơi tung cả một khu rừng chỉ trong vài ngày, chúng cũng có thể dùng làm thuốc và rất tốt nhưng không biết pha chế hòa phối tính bổ của nó thì có thể khiến người dùng no đến chết.

Bảy Ếch thì trố mắt nhìn đám giun to lớn này, anh ta thử lấy cán dao chọt vào người nó thì thấy mềm mềm nhưng nó lại không hề tức giận.

Bác nói:

- Xuống đây đi Ếch.

Anh ta leo xuống định nói gì đó thì đám giun đất bỗng chốc thay đổi, chúng tỏ ra vẻ sợ hãi rồi quay đầu lại, tìm lại cái hang lúc nãy rồi chui xuống dưới. Mọi người biết có biến thì vội chạy về lên trên mô đất khi nãy, từ phía xa xa một cái bóng hình thon dài, màu đỏ như máu đang bò nhanh tới. Khi nó lộ ra thì Bảy Ếch hô lên:

- Ôi mẹ ơi, đỉa gì to vậy?

Một con đỉa to gấp đôi một con giun đất ở đây, nó bò nhanh tới đám giun đất rồi há miệng ngoạm lấy đuôi của một con giun rồi từ từ nuốt vào người. Con giun cố chống trả nhưng vô ích, từ từ nó bị con đỉa to kia nuốt lấy vào người, đầu của giun phun ra máu đỏ rồi mất hút vào trong người của đỉa. Đám giun đất đã chạy trốn hết vào hang, nên không còn con nào nữa. Con đỉa kia bắt đầu tìm con mồi khác, nó đánh mùi thấy mùi máu của Bác, như mừng rỡ nó bò nhanh tới chỗ cả nhóm. Bảy Ếch thấy vậy thì nói:

- Mọi người cứ để tôi, còn này tôi lo được.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.