Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 13

Tiểu thuyết gốc · 1721 chữ

Xích Văn Cung vỗ vai Bách Việt rồi ôn tồn nói:

- Con biết tại sao giao long xưa nay luôn duy trì vị thế cao trong mắt các chúng loài khác không?

- Dạ con không biết

- Vì chúng luôn có lòng kiêu ngạo, tự hào về giống tộc. Chúng luôn biết chúng là loài siêu việt hơn những loài khác, nhưng không vậy mà chúng không ra sức. Vì để duy trì vị thế mà giao long luôn cố gắng hết sức để xứng với vị thế của chúng, và luôn tìm cách vượt lên, bỏ xa các loài khác. Như con cũng vậy, biết đặt mình ở đâu rồi hãy cố gắng mà duy trì, tìm cho mình một đường đi riêng để vượt xa tất cả còn lại.

Nói rồi, Xích Văn Cung đứng dậy rồi cầm ấm trà:

- Bà ngồi đi chơi, tôi đi đun thêm ấm trà nữa.

Ngãi Bà nói:

- Nhớ bỏ thêm lát gừng vào, trời mưa rồi đó.

Ngãi Bà quay lại nói với Bách Việt:

- Hãy quay về mà suy nghĩ cho thấu rồi quay lại, chú cậu là người chỉ cho cần câu chứ không cho cá, ông ta muốn cậu thoát khỏi sự dằn vặt vì chuyện lần trước mà dốc lòng đi chào hỏi thổ địa, nhờ ông ta chỉ đường đưa tên Du tới đây.

Bách Việt nói lời cảm ơn rồi quay người đi về lều của mình. Lúc này hai người Ngoan, và Du đang đi trong rừng, Du mở lời:

- Anh Ngoan à, sao anh lại cản em. Mình phải dạy cho chúng một bài học nhớ đời chứ.

Ngoan quay phắt người lại nói:

- Mày nên biết dòng tộc Xích xưa nay không phải là con mèo ướt, muốn nắn là nắn, muốn đánh là đánh. Chúng nó tồn tại từ thời nước Xích Quỷ của Kinh Dương Vương tới tận ngày nay thì đủ hiểu nội lực chúng ghê gớm thế nào. Mày chỉ nhìn thấy bề nổi của chúng, đừng thấy chúng im hơi lặng tiếng, không đụng vào thế sự lâu nay mà nghĩ là yếu. Nếu mày đánh chết thằng nhãi đó thì biết chuyện gì xảy ra không?

Du nghe vậy thì thắc mắc:

- Em vẫn chưa nghĩ tới chuyên về sau, em chỉ mới nghĩ làm thế nào đánh chết nó thôi.

Ngoan nghe vậy thì lắc đầu:

- Cái kết sẽ rất thảm đó, giết người đền mạng. Dù cha có Bát Hải Long Vương cũng không cứu nổi mày đâu. Xưa nay nước sông không phạm nước giếng, mày lại là người gây sự trước, thì dù có trốn tới đâu cũng bị chúng nó lùng ra. Cần tao nhắc lại, dòng họ đó trải qua bao nhiêu đời đã có tới bốn món thần khí, chưa tính các cấm thuật có thể đồ thần sát thượng. Vậy nên có đi lên nhân gian thì tránh đám người họ Xích đó ra nhớ chưa.

Du nghe vậy thì cũng gật đầu vì nghe anh mình nói vậy thì cũng hơi sợ, chợt anh ta hỏi:

- À anh. Đã có dòng tộc Xích thì chắc sẽ có các dòng tộc khác nữa chứ.

Ngoan nghe vậy thì liền nói:

- Dòng tộc Xích là dòng tộc có tiềm lực và lâu đời nhất, nhưng vẫn có một số dòng tộc khác tuy ra đời sau nhưng vẫn không thể coi thường được. Mày nên giữ cái đầu lạnh là được, đừng có việc gì cũng nóng vội, hỏng hết đó nghe chưa.

- Em biết rồi, anh cả cứ nói mãi.

Bóng dáng hai người dần dần khuất trong khu rừng, cách đó không xa Mộc Thần đang nằm vắt vẻo lên ngủ, ông ta nhắm mắt làu bàu nói:

- Hai con lăn quăn này ồn ào thật, thôi kệ chúng, không nên chấp loại này.

Khi đang lim dim ngủ thì bỗng từ phía xa, những âm thanh ầm ầm, hò reo đầy khí thế như duyệt binh. Từ phía xa, một đoàn người đi tới, họ mặc kim giáp, tay cầm thương, bên hông là gươm, đi đầu là một người mặc giáp màu bạc, đầu đội mũ trụ, cưỡi ngựa trắng, trông rất uy mãnh. Ông ta và đoàn quân lính đi gần tới chỗ Mộc Thần đang ngủ thì một tên lính chạy lên bẩm bảo:

- Bẩm ngài, đã tới đất Thái Nguyên, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ có lối vào di tích đó, cũng chưa tìm được người cần bắt. Tiểu binh đã đi thưa hỏi tiểu địa nơi này, hắn ta nói có thấy qua người cần bắt nhưng giờ hắn ta đã đi vào di tích đó mất rồi.

Người ngồi trên ngựa nói:

- Vậy à, mau đi tìm lối vào di tích đó.

- Dạ, tiểu binh nghe lệnh

Mộc Thần lại làu bàu:

- Khỉ thật, cái đám thần này, rảnh lắm hay sao mà đem theo cả một đội âm binh thế này. Cút đi cho ta ngủ

Nói rồi, Mộc Thần đưa tay lên rồi phất nhẹ một cái. Cả một đoàn như vậy cứ như vậy biến mất, người cưỡi ngựa giật mình khi nhìn thấy trước mắt là một khung cảnh xa lạ, nhưng khi nhìn thấy cánh cổng phía xa thì hắn ta nhận ra đó là cổng đi vào di tích kho tàng Ung châu. Vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng hắn vẫn đi về phía trước, thì thấy hai người một nam một nữ chính là Xích Văn Cung và Ngãi Bà đang ngồi ăn khoai, uống nước trà.

Ngải Bà nói:

- Lại có khách tới nữa kìa.

Xích Văn Cung bóc xong vỏ khoai, rồi thổi cho nguội bớt rồi đưa nó cho Ngãi Bà:

- Chờ tôi lột vỏ xong đã rồi làm gì thì làm.

Người mặc giáp màu bạc đi tới, ông ta nhìn thấy thì nói:

- Hai người các ngươi là pháp sư đúng không, vậy thì có thể nhìn thấy ta cớ sao không hành lễ.

Xích Văn Cung nói:

- Được, được, chờ tôi lột xong vỏ khoai đã. Ngài lâu rồi không ra nhân gian, cứ thong thả chút.

Người đàn ông nghe Xích Văn Cung nói xong thì cơ mặt giật giật, ông ta cầm tuốt thanh gươm bên hông lên rồi chém thẳng về phía Xích Văn Cung:

- Để ta phế bỏ tu vi của nhà ngươi. Dám ăn nói hàm hồ.

Nhưng khi lưỡi gươm cách Xích Văn Cung vài cm thì nó lại khựng lại, từ thân thể của Xích Văn Cung phát ra một lớp kết giới màu lam, trên đó là các biến ảo từ những thù gia ngôn, thỉnh thoảng lại xuất hiện các chòm sao trên trời, kèm theo các hoa văn trong trời đất. Xích Văn Cung nói:

- Tôi đã nói gì đâu, ngài cớ gì tức giận.

Nói rồi ông ta vẫn thản nhiên lột vỏ khoai lang. Đám âm binh kia thấy vậy thì cũng tức giận, chúng ùa tới rồi đồng loạt rút gươm ra. Như theo một cách biến trận, chúng di chuyển theo các quy luật rồi đồng loạt trở thành một trận pháp, Xích Văn Cung nhìn thấy thì bật cười, ông ta lấy trong túi một nắm đậu đen rồi ném chúng xuống đất. Ngay lập tức, những hạt đậu tỏa ra những luồng sương mù, từ trong đó bước ra là những người cao lớn, phía sau là một lá cờ đeo trên lưng, ai nấy thần sắc lạnh lùng, đầy tinh nhuệ. Gã mặc giáp bạc nhìn thấy thì nheo mắt lại:

- Là thánh dực quân. – rồi quay sang nói đám âm binh dưới quyền của mình – tất cả dừng lại cho ta

Nói xong hắn đi về phía trước rồi nói:

- Ta là đại tướng tên là Văn Hạ, là tay chân của Thái U Vương Hoàng Chân, ta theo lệnh ngài mang quân tới bắt một người. Hắn ta là một vu sư, đã ra tay đốt đền, xúc phạm thần vị do chính Thánh Mẫu Ỷ Lan hạ phong. Hắn tên là Hai Cổ và đang ở dưới di tích này, ta mong hai người có thể mở đường cho ta vào bắt người

Xích Văn Cung lắc đầu nói:

- Không được, ngài hãy tìm đường khác mà đi. Nơi này đã được tôi trấn giữ, muốn vào thì phải bước qua tôi. Tôi cũng không muốn làm khó dễ ngài đâu.

Văn Hạ nghe Xích Văn Cung nói xong thì rơi vào đăm chiêu, ông ta nói:

- Được.

Nói rồi, ông ta lấy ra một hổ phù rồi ném nó về phía Xích Văn Cung. Hổ phù dần dần hiện lớn ra, một đầu hổ từ từ hóa ra. Nó nhe nanh rồi cắn thẳng vào đầu, Xích Văn Cung nhìn thấy thì cũng không hề hoảng loạn. Ông ta cầm lấy một vật hình tròn như dĩa nhưng lại bằng kim khí, trên đó là các rãnh sâu, xung quanh vành là các văn tự lớn được làm nổi lên. Xích Văn Cung lấy nước trà đổ vào rãnh trong dĩa, rồi từ từ đọc chú:

- Thủy nhập kim tất sinh pháp, nhân bất lưỡng cực tất sinh đạo, trấn môn tất yếu hạ sinh tinh.

Từ cái dĩa đó xuất hiện vô số các chòm sao được nối lại với nhau, chúng xoay quanh rồi đồng loạt chặn đứng hổ phù kia lại. Văn Hạ đưa tay lên rồi tạo thần ấn, tay hắn ta liên tục kết, các ngón tay luân phiên đổi phương thức. Nhưng hổ phù vẫn không hề nhúc nhích được chút nào, hắn ta hơi nhăn mặt lại một chút. Xích Văn Cung mỉm cười, đưa tay nắp lấy hổ phù, ngón tay cái của ông ta miết lên rồi gõ mạnh lên nó, ngay lập tức khiến cho nó rơi vào tay. Xích Văn Cung đi tới đưa hổ phù lại cho Văn Hạ rồi nói:

- May mắn hơn được.

Văn Hạ cầm lấy hổ phù, ánh mắt đầy vẻ khâm phục rồi xoay người quay đi. Ông ta và cả đoàn âm binh từ từ biến mất trong làn sương mờ ảo kia.

Xích Văn Cung lắc đầu:

- Không biết mọi chuyện bên dưới thế nào rồi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.