Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kích Hoạt Hệ Thống Đánh Giá Kém (1)

Phiên bản Dịch · 1182 chữ

Mùa xuân tháng Ba.

Trời đất giao nhau, vạn vật đâm chồi nảy nở.

Mọi thứ đã mở ra một cảnh tượng tràn đầy sức sống, và ngay cả máu trong cơ thể cũng như đã sẵn sàng để di chuyển.

Bệnh viện Nhân dân Nguyên Thành.

Khoa Y học cổ truyền Trung Quốc.

Trong phòng điều trị của phòng khám ngoại trú.

Khói bốc lên, quyện với mùi ngải cứu cháy khét lẹt.

Một ông lão ngoài sáu mươi đang nằm trên giường bệnh và nheo mắt lại.

Phía sau lưng ông là sơ đồ tổng quan về Kinh Túc Thái Dương Bàng Quan, còn có mấy bình nấu thuốc đang bốc khói nghi ngút.

Những làn khói ngải cứu bốc ra từ bình như những làn khói bếp.

Có bảy tám mũi kim đang cắm lên cái đầu hói của ông.

Ông thoải mái nheo mắt lại, ngay cả vết chân chim cũng giãn ra một chút:

- Bác sĩ Trần, tại sao cứ đến mùa xuân là tôi lại bị chóng mặt vậy?

Trần Nam cười nói:

- Trong bốn mùa, mùa xuân thuộc mộc, trong ngũ tạng lục phủ của con người, gan cũng thuộc mộc, cho nên xuân khí kích thích gan, mùa xuân có xu hướng làm cho gan thịnh, gan hoạt động quá nhiều dễ sinh ra cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Ông lão đột nhiên tò mò hỏi:

- Khi tôi vào bệnh viện, tôi có nghe cậu nói uống hồi xuân có thể bổ gan? Theo lời cậu nói, thuốc bổ này... không phải có vấn đề gì chứ?

Trần Nam cười nói:

- Hồi xuân không phải bổ gan, mà là dưỡng gan, dưỡng gan âm, dưỡng gan dương.

Ông lão cười nói:

- Vị trung y này, cậu thật là giỏi, đáng tiếc... Hiện tại, trung y giỏi thật sự không nhiều...

Trần Nam cười cười, anh không nhiều lời, dùng ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ba ngón cùng nhau di chuyển liên tục, cây kim anh cầm trong tay như có linh hồn, nhanh chóng xoay tròn trên da đầu người bệnh, di chuyển theo hô hấp người bệnh.

Châm cứu là một công việc cần cả kỹ thuật và thể chất.

Kỹ thuật châm cứu của Trần Nam là nghề gia truyền, ông nội anh là một trung y lâu năm nổi tiếng của Trung Quốc, nhưng ông đã ra đi sớm, anh cũng chỉ học được một chút da lông.

Mặc dù vậy, thứ này cũng giúp anh rất nhiều trong công việc lâm sàng.

Khoảng năm phút sau, Trần Nam cười hỏi:

- Ông cảm thấy thế nào rồi?

Ông lão nằm ở trên giường trị liệu không nhịn được rên rỉ một tiếng:

- Ôi... Tôi thoải mái hơn nhiều rồi!

- Tôi cảm thấy đầu mình nhẹ hơn rất nhiều.

- Bác sĩ Trần, kỹ thuật châm cứu của cậu thật tuyệt vời!

- Lão già tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng chứng hoa mắt chóng mặt này là bệnh cũ, muốn khỏi cũng không dễ dàng, cậu thật sự rất giỏi!

- Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy trước đây.

- Cảm ơn cậu rất nhiều!

Trần Nam khẽ mỉm cười:

- Không có gì, ông nghỉ ngơi trước đi, lát nữa cháu sẽ ghi đơn thuốc cho ông.

Ông lão mỉm cười:

- Được rồi, bác sĩ Trần, cậu đi làm việc đi.

Trong phòng điều trị vẫn còn bảy tám người bệnh đang chờ.

Kỹ thuật châm cứu của Trần Nam rất tốt, hơn nữa anh còn có thái độ tốt và nghiêm túc trong việc điều trị, vì vậy anh rất được người bệnh ưa thích.

Trong số những người bệnh này còn có một ít đến từ các quận và thành phố lân cận của thành phố Nguyên Thành.

Bọn họ đặc biệt đón tàu để đến khám bệnh, vì vậy bọn họ thường xuyên đến trễ.

Tuy nhiên, cũng không có vấn đề gì cả.

Sau khi bọn họ gặp bác sĩ vào buổi sáng, thì có thể kịp bắt chuyến tàu quay về vào buổi chiều.

...

Ngay khi Trần Nam chuẩn bị châm cứu cho bà lão bên cạnh thì cánh cửa phòng tư vấn đột nhiên mở ra.

- Cộp cộp cộp…

Tiếng giày cao gót vang lên trong căn phòng tư vấn yên tĩnh, lộ ra rất đột ngột.

- Bác sĩ Trần Nam là ai?

Trần Nam quay lại, người bên kia là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng cắt ngắn đến tai, cô mặc một bộ vest mỏng màu xanh lam, hai bông tai lớn rất dễ thấy, trên vai phải đeo một chiếc túi, có logo LV rất lớn, trông như đang khoe hoang.

Kim châm cứu trong tay Trần Nam dừng một chút:

- Tôi là Trần Nam.

- Mời đóng cửa trước.

- Người bệnh đang được điều trị, không được để gió thổi vào.

Dù là châm cứu hay moxib hay giác hơi, lỗ chân lông cơ thể con người đều sẽ mở ra, lúc này rất dễ tiếp xúc với gió, vì vậy hãy nhớ tránh gió và lạnh.

Người phụ nữ hít hít cái mũi, không nhịn được nhíu mày:

- Khói nhiều như vậy, nghẹt thở quá, cho nó bay ra ngoài đi!

Trần Nam lập tức cau mày, lắc đầu, đứng dậy đóng cửa lại:

- Cô muốn tìm tôi có việc gì?

Người phụ nữ thấy vậy, lập tức nhướng mày, dùng ánh mắt dò xét và dò hỏi nhìn chằm chằm Trần Nam:

- Cậu chính là Trần Nam? Còn trẻ như vậy à?

- Dương tổng là người kêu tôi tới tìm cậu.

- Gần đây tôi hơi đau đầu, muốn cậu châm cứu cho tôi.

Đây là trường hợp thường thấy trong bệnh viện, có rất nhiều người đến gặp bác sĩ dựa trên mối quan hệ của họ.

Và Trần Nam nhìn những người bệnh cũ của mình và nói với người phụ nữ:

- Vậy cô hãy chờ tôi một chút. Tôi vẫn còn một vài người bệnh ở đây.

Người phụ nữ nghe thấy câu trả lời này thì sắc mặt trở nên khó coi, cô đến đây vì mối quan hệ, nhưng cô cũng không được ưu tiên?

- Còn phải mất bao lâu nữa?

Trần Nam nhìn những người bệnh còn lại:

- Còn cần hơn một giờ nữa.

- Nếu cô cảm thấy khó thở thì cứ việc ra ngoài.

Người phụ nữ này đột nhiên có chút không vui, nhưng thấy nhiều người như vậy, cô cũng không tiện nói thẳng.

Cô kéo Trần Nam ra cửa, hạ giọng nói:

- Bác sĩ Trần, tôi rất bận, lát nữa tôi còn có việc gấp!

- Cậu ưu tiên làm cho tôi trước đi.

- Tôi rất thân với chủ nhiệm Dương, và ông ấy đã đề nghị tôi đến đây.

- Nhân tiện, tôi cũng quen biết lãnh đạo bệnh viện của cậu...

Trần Nam lắc đầu

- Xin lỗi, hôm nay tình huống tương đối đặc biệt, bọn họ đều là người bệnh đến từ nơi khác, trị liệu xong còn phải bắt xe lửa về.

Bạn đang đọc Bác Sĩ Trần, Đừng Sợ (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.