Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Tự Mình Làm Được.

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Hôm nay là một ngày đẹp trời!

Mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, tay và chân của Hứa Duệ đều cảm thấy lạnh và đau bụng.

Cốc trà gừng nóng pha đường này thật sự có tác dụng giúp cô bớt lạnh và đau.

......

- Bác sĩ Trần, có người bệnh mới tới, chủ nhiệm bảo cậu phụ trách.

Y tá Tiểu Lâm chạy vào văn phòng, thông báo với Trần Nam.

Trần Nam sửng sốt một chút:

- Được!

Nhưng... Anh có chút tò mò, Dương Hoằng Niệm sẽ tốt như vậy do mình phụ trách người bệnh sao?

Thật ra, Trần Nam đã sẵn sàng trở thành mục tiêu của Dương Hoằng Niệm và không được phụ trách người bệnh.

Nói chung, thu nhập của bác sĩ nội trú phụ thuộc rất nhiều vào người bệnh mà do bác sĩ phụ trách, bạn phụ trách càng nhiều người thì bạn càng có nhiều tiền.

Anh không ngờ rằng Dương Hoằng Niệm sẽ chủ động cho anh người bệnh?

Nhưng... Anh vừa đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy lão nhân Lý Mạnh Tam.

Trong một khoảnh khắc, Trần Nam ngay lập tức hiểu ra.

Anh hiểu rồi!

Dương Hoằng Niệm rõ ràng là không có ý tốt.

Tuy nhiên, Trần Nam không quan tâm, ai quan tâm?

Bên cạnh đó, Trần Nam, người vừa có được phương pháp Chẩn Đoán Lưỡi cấp độ Chuyên Gia, thậm chí còn chuẩn bị dùng thử!

Thì sợ cái gì?

Trần Nam nghĩ đến đây, không chút do dự, thay vào đó là mỉm cười bước tới, nói với Lý Mạnh Tam, người đã hoàn thành các thủ tục:

- Chào ông, cháu là Trần Nam, bác sĩ phụ trách của ông.

Lý Mạnh Tam nhìn thấy Trần Nam, lễ phép gật đầu:

- Ừm, làm phiền bác sĩ Trần rồi.

- Đây là bệnh án.

Tào Mỹ Quyên đích thân dẫn y tá đi dọn dẹp phòng đơn, sau đó nói với Trần Nam:

- Bác sĩ Trần, chuẩn bị xong rồi, phòng bệnh số 9.

Sau khi việc nhập viện của Lý Mạnh Tam được giải quyết, Trần Nam trở lại văn phòng và bắt đầu cân nhắc xem nên khám gì và kế hoạch điều trị.

Tào Mỹ Quyên đi vào, nhìn Trần Nam nhỏ giọng nhắc nhở:

- Tiểu Trần, cẩn thận, tính tình của ông lão này không được tốt.

- Đừng tùy tiện làm kiểm tra, ông ấy rất ghét điều này.

- Chủ nhiệm đang ghi hận cậu, cậu đừng gây thêm chuyện!

Trần Nam cười đáp:

- Cám ơn mẹ Tào.

Tào Mỹ Quyên tức giận nhìn Trần Nam:

- Hừ, tôi không có đứa con trai như cậu!

- Được rồi, tôi đi làm việc đây.

Cao Mỹ Quyên, với tư cách là y tá trưởng, đồng thời là quản gia trưởng của khoa, là một người tốt bụng, được các nữ y tá trẻ tuổi gọi là mẹ Tào.

Lỗ tai của Hứa Duệ nhạy bén, vừa nghe, lập tức nhíu mày:

- Lý Mộng Tam?

- Không ổn... Không ổn….

- Trần Nam, cậu đi nói với chủ nhiệm, không cần, tôi tự mình nói, người bệnh này giao cho tôi.

- Cậu không giải quyết được!

Hứa Duệ có chút lo lắng, cô biết rõ đây là Dương Hoằng Niệm đang gây khó dễ cho Trần Nam.

Trần Nam cười nói:

- Sư tỷ, chị đang “rụng dâu” còn muốn chiến đấu? Ha ha.

- Chị khoảng thời gian này mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt.

- Tôi tự mình làm được!

- Hơn nữa... Lão sư không dạy chị sao? Phụ nữ không nên nhúng tay vào chuyện của đàn ông.

Hứa Duệ gần như phá lên cười.

Thằng nhóc hỗn xược này.

Cũng tính là đàn ông?

Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Nam, cũng thở dài một hơi, bảo:

- Vậy cậu cẩn thận một chút, nếu có khó khăn, cứ tìm tôi.

Năm nay Trần Nam 25 tuổi, so với mọi người vẫn còn có chút non nớt, dù sao cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học đã đến bệnh viện, trong hai năm, kinh nghiệm hay kỹ thuật đều không tích lũy đủ.

Sau khi Trần Nam dặn dò mấy vấn đề nhập viện thông thường, anh đọc giấy chẩn đoán bệnh trên giấy chứng nhận nhập viện, các ghi chép trong hồ sơ bệnh án.

Vì cẩn thận, Trần Nam đã lấy hồ sơ bệnh trước đây của Lý Mạnh Tam từ máy tính và đọc lại chúng.

- Phẫu thuật ung thư dạ dày?

Trần Nam khẽ nhíu mày!

Sau khi đọc kỹ vài lần, anh có chút cau mày, bởi vì tình trạng của ông lão chỉ có thể cải thiện một chút sau mỗi lần nhập viện, nhưng bệnh tình của ông ấy không giảm bớt.

Sau khi cân nhắc một lúc, Trần Nam cầm một cây bút và một cuốn sổ đi đến phòng của Lý Mạnh Tam.

- Chào ông, cháu đến để kiểm tra tình hình của ông.

Lý Mạnh Tam đứng dậy, thấy Trần Nam còn trẻ, ngồi xuống ghế:

- Ừ, bác sĩ Trần, đừng lo lắng. Sau khi vào bệnh viện, các cậu là nhân vật chính, đừng lo trước lo sau. Lý Mạnh Tam tôi không phải là một con hổ, mà là một người bệnh bình thường.

Trần Nam cười đáp:

- Dạ, gần đây ông có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Nói chi tiết để cháu biết.

Lý Mạnh Tam thở dài, bắt đầu kể:

- Gần đây, tôi luôn cảm thấy toàn thân ngột ngạt, tính tình nóng nảy, dễ nổi nóng!

- Hơn nữa, tôi rất mệt mỏi, luôn cảm thấy có chút khó thở.

- Nhưng khó chịu nhất chính là cái dạ dày này, giống như có lửa đốt.

- Hôm này, buổi sáng ngủ dậy, hơi thở còn có mùi, đi đại tiện có chút khó khăn, cảm giác như bị táo bón...

Trần Nam nghe thấy thế, cảm thấy có chút tò mò.

Chẩn đoán bệnh do Dương Hoằng Niệm đưa ra là hư nhược khí âm.

Tuy nhiên, nếu hơi thở có mùi, đại tiên khó khăn, đây là do dạ dày bị bệnh?

Bạn đang đọc Bác Sĩ Trần, Đừng Sợ (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.