Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

Nước Nam Quốc là một đất nước nhỏ có hình dạng chữ S nằm phía Nam Thiên Quốc. Đã từ lâu Thiên Quốc nhiều lần đem binh thảo phạt nhưng trải qua vô số năm Nam Quốc vẫn anh dũng giành lại được chủ quyền của riêng mình. Sau khi trải qua thế chiến Thiên Quốc đã không còn xâm lăng Nam Quốc nhưng bên trong vẫn luôn tìm đủ mọi cách để biến Nam Quốc một lần nữa trở thành thuộc địa của mình.

Thiên Quốc luôn cho rằng đất nước của họ sinh ra là sứ mệnh thế thiên hành đạo nên các nước xung quanh phải cúi đầu xưng thần với bọn họ. Dã tâm của họ trải qua sự phát triển của nhân loại đã ngày càng trở nên lớn mạnh, rất nhiều địa phương muốn ly khai khỏi chúng đều bị chúng mạnh mẽ dùng vũ lực dập tắt. Hồng Minh, Thịnh Đài,..., những vùng đất màu mỡ vẫn luôn phản kháng lại Thiên quốc nhưng đều là cá nằm trong chậu không thể thoát thân.

Tuy nhiên vẫn luôn có ngoại lệ. Nam Quốc tiền thân là nước Xích Quỷ tồn tại cùng với chiều dài lịch sử của Thiên Quốc mấy ngàn năm qua vẫn luôn cùng với Thiên Quốc đối chọi không ngừng. Dẫu cho Thiên Quốc binh hùng tướng mạnh chiếm lĩnh hơn ba phần tư lãnh thổ Xích Quỷ, thậm chí có thời điểm chúng chiếm cả Xích Quỷ suốt cả ngàn năm nhưng một phần còn lại của Xích Quỷ vẫn luôn trỗi dậy vì sứ mệnh thiêng liêng bảo vệ nguồn cội tổ tiên của mình. Một phần đất nước xưa anh dũng kiêu hùng tồn tại đến ngày nay chính là đất nước Nam Quốc.

Nói thì là thế nhưng không phải chuyện đã dừng lại. Mấy chục năm trước Thiên Quốc lại dùng sức mạnh quân sự của mình mà mạnh mẽ chiếm đoạt hai quần đảo lớn là Tinh Sa và Vân Sa nằm trên vùng biển phía Đông Nam Quốc. Chúng luôn như thế luôn ngang ngược mạnh mẽ chèn ép những đất nước yếu hơn mình, bao nhiêu năm qua chúng sống như những kẻ đạo tặc cướp bóc và sát sinh. Trong tim chúng chảy dòng máu của Thần tộc kiêu ngạo nên đạo lý sống của chúng vô cùng đơn giản là bốn chữ “Cường giả vi tôn”.

Lại nói đến Nam Quốc, đây là một đất nước tôn thờ chữ “Văn” nên trải qua vô số năm như thế nhưng trong tên của người Nam Quốc vẫn còn nhiều người thêm chữ “Văn” vào tên đệm. Chữ ấy theo người xưa truyền lại, dưới thời mười tám vị Hùng Vương là biểu đạt cho tấm lòng bao dung lương thiện của con người. Đặt tên có chữ “Văn” là muốn con cháu luôn nhớ đến lời dạy cha ông, sống là lấy đức phục nhân, dùng tấm lòng để cư xử với vạn vật.

Thủ đô của Nam Quốc là thành phố Nam Đô nằm ở vị trí Long mạch lớn nhất khu vực đồng bằng sông châu thổ vốn dễ thủ khó công nên trăm ngàn năm qua vẫn luôn trụ vững tới tận bây giờ. Nam Đô là nơi đô thị phồn vinh, nơi đất trời giao thoa hội tụ nên linh khí nồng đậm đã giúp cho nơi này liên tục sản sinh ra những thế hệ anh tài kiệt xuất.

Trong dòng người đông đúc phía dưới liền đang có mấy người đang nhốn nháo xem trò vui gì đó. Chỉ thấy một đám thiếu niên ăn mặc sang trọng đang đấm đá không ngừng, một tên trong số đó còn liên tục chỉ tay buông ra những lời vô cùng khiếm nhã. Theo ngón tay của hắn có một thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám mặt mũi lấm lem quần áo rách nát bẩn thỉu đang ôm mặt hứng chịu những đòn đánh của đám thiếu niên ăn mặc sang trọng. Những người xung quanh chỉ đứng xem náo nhiệt cũng không ai dám xông tới ngăn cản, cũng có thể là họ sợ bị liên lụy.

“ Một lũ khốn nạn ỷ đông hiếp yếu mà cũng xứng làm đàn ông hay sao” Bàng hoàng mất mấy giây tên thanh niên chỉ tay chửi bới nãy giờ mới nhìn ra trong đám đông xuất hiện một hình bóng vô cùng quen thuộc. Giọng nói ấy không sai vào đâu được, chính là cô ấy, chính là thân hình nóng bỏng kia, chính là nữ thần của Nam Đô học viện. “ Thì ra là Nữ Thần của chúng ta” tên thanh niên vừa cười nói vừa ra hiệu cho đám thiếu niên kia dừng tay. Thiếu nữ lúc này mới bước ra khỏi đám đông, mọi người bây giờ mới để ý đó là một thiếu nữ tuoir chừng mười tám, vóc dáng cao gầy mặc một bộ đồ da bó sát tôn lên những đường cong chết người của một người phụ nữ. Một người nào đó lúc này mới nhận ra vội hô lớn “ Đó đó là Nữ Thần của Nam Đô học viện Tạ Linh Nhi”

Tiếng xì xào ngày càng lớn, tên tuổi của Tạ Linh Nhi thì ai trong thành phố Nam Đô không phải là cả Nam Quốc đã là đàn ông thì không ai không biết đến nàng ta, đó chính là Tạ Linh Nhi. Linh Nhi tiến đến chỗ cậu thiếu niên bị đánh cũng không thèm nhìn đám thiếu niên kia một cái, mà đám thiếu niên kia cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ ngây ngốc đứng đó ngắm nhìn những đường cong của Linh Nhi đang toát ra mị lực mê người.

Nam thiếu niên bị đánh bây giờ đã khá hơn nhìn thấy người đẹp như Tạ Linh Nhi cũng thoáng chút ngây ngẩn nhưng rất nhanh lên khôi phục thanh tỉnh vội vàng đứng dậy rồi nhanh chân lẩn vào đám đông trốn thoát. Trong đầu hắn vẫn còn tưởng tưởng đến thảm cảnh lúc nãy chỉ là vô tình đụng phải bạn gái của tên thiếu gia kia vậy mà đã bị đánh cho thân tàn ma dại thế này “ Cũng may không để cô ta chạm vào nếu không ta hôm nay bị đánh chết cũng không chừng. Trần Văn ta khi nào mới hết bị người đời chà đạp đây”.

Linh Nhi nhìn bộ dáng chật vật chạy đi của người kia có chút khó hiểu nhưng rồi cũng bỏ qua nhìn lại đám thanh niên vừa nãy lúc này đã thêm một thiếu nữ mặc váy hoa trông cũng rất xinh đẹp đang ôm lấy cánh tay tên thanh niên chửi bới lúc nãy “ Nguyễn Minh Châu cậu nghe rõ cho tôi, đừng để tôi thấy cậu đụng tay chân với người khác nếu không thì tôi sẽ không để yên cho các cậu đâu”. Cả đám nghe lời này vội vàng xua tay tỏ vẻ từ nay sẽ không dám tái phạm nữa. Bọn chúng đều hiểu Nam Đô học viện là học viện khép kín, từ cấp một tới cấp ba đều do nhà trường tuyển chọn học sinh. Nhưng chân chính học viện lại là bậc cao học, những người bên ngoài có thể thi vào vì thế đám con cháu mấy gia đình có chút tiền tài và quyền lực đều muốn đưa con mình vào Nam Đô cao học học viện để đào tạo. Mà đã vào đó rồi thì tất nhiên không thể đắc tội với những học viên tinh anh của học viện nếu không muốn có một kết cục bi thảm, hơn nữa Tạ Linh Nhi này bối cảnh cũng không phải thứ mà bọn chúng có thể dụng tới.

Trần Văn lúc này tất nhiên không biết những sự kiện khác phát sinh sau khi hắn rời đi, bây giờ toàn thân hắn đau đớn không ngừng khiến hắn vô cùng khó chịu, tự trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ để bị ức hiếp. Nằm trên giường lúc này Trần Văn với tay lấy mấy quyển tiểu thuyết mà lúc trước hắn tìm được trong đống di vật của ông nội mà hắn luôn giấu dưới gối. Hắn lúc này đắm chìm vào những dòng chữ viết tay nắn nót trên cuốn tiểu thuyết, lâu lâu lại cười lên ha hả hiển nhiên là đọc truyện vui quá mà quên cả đau.

Ở trên đời đúng là nể nhất mấy đứa ruột để ngoài da, rõ ràng vừa bị đánh cho không nhận ra mình trong gương thế mà giờ lại cười tíu tít như đứa trẻ được mẹ đi chợ về cho quà vậy. Những người như này thường sẽ có cuộc sống vô lo vô nghĩ vô cùng an nhàn. Đang chăm chú đọc truyện hắn không để ý trong phòng lúc này đã xuất hiện một người khác đang nhìn hắn nở một nụ cười gian trá.

Bạn đang đọc Bách Việt Thần Long sáng tác bởi Hoatuongtu2896

Truyện Bách Việt Thần Long tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoatuongtu2896
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9563

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.