Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xét duyệt

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Trương Mậu vừa nghe đến tên Phương Kế Phiên, mặt liền đen lại.

Cho dù có hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra tiểu tử này a. Trương Mậu là hãn tướng nam chinh bắc chiến, từng làm thủ hạ của phụ thân Phương Kế Phiên Phương Cảnh Long, hai người đều là huynh đệ cùng sinh ra tử trên chiến trường. Sớm nghe nói Phương Cảnh Long sinh một nhi tử chẳng ra gì, chẳng những đem gia sản bán sạch mà còn sinh sinh đem Phương Cảnh Long tức chết. Lúc Phương Cảnh Long hồi kinh mình cũng đến chúc mừng nhưng vào trong bái kiến thì lại trưng ra bộ mặt sinh không thể luyến.

Trương Mậu nhìn Phương Kế Phiên bị trói gô trước mặt, nghĩ đến việc ai ai cũng muốn tham gia xét duyệt, ngươi ngược lại vẫn tốt, bị trói tới. Hóa ra nếu không phải bệ hạ chỉ mặt gọi tên thì có lẽ ngươi chẳng bao giờ thèm tới đi?

Sỉ nhục a, thật đúng là sỉ nhục!

Nếu không phải chú trọng lễ nghi thì Trương Mậu đã nhịn không được đấm ngực giậm chân vì Phương Cảnh Long đáng tiếc. Phương gia đời đời trung lương nhưng sao đến đời này lại sinh ra một đồ chơi như vậy?

Đáng tiếc nhất là người này lại tuấn tú, nõn nà, phi, làm sao giống phường đào kép hát vậy? Con cháu các vị công hầu bá tước khác, cái nào không phải thân hình cao lớn, khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ?

"Ngươi chính là Phương Kế Phiên?"

Phương Kế Phiên xấu hổ, đang định nói vài câu.

Trương Mậu liền chỉ tay vào Phương Kế Phiên, khuôn mặt căng cứng: "Cởi trói cho hắn."

Hai tên thân quân đem giây thừng từ trên người Phương Kế Phiên cởi ra.

Phương Kế Phiên cảm giác trên người thư giãn, còn chưa kịp hưởng thụ thì râu tóc bạc phơ Anh Quốc công đã chỉ thẳng vào lỗ mũi hắn mà mắng lớn: "Phụ thân ngươi là hào kiệt làm sao lại sinh ra tên nhi tử như ngươi. Hắn không dạy được nhi tử thì lão phu dạy. Ngươi còn bán sản nghiệp tổ tiên, ngươi không bằng heo chó..." Dứt lời liền giơ tay lên.

Phương Kế Phiên ngây dại, còn muốn tránh, mấy tên võ quan ở cạnh không nhìn được liền đem Trương Mậu cản lại, nói: "Công gia, hôm nay là xét duyệt, không thể làm như vậy."

Trương Mậu giận đến nhe răng trừng mắt, nối giận đùng đùng: "Được, lão phu hôm nay là quan chủ khảo, Phương Kế Phiên ngươi không phải đến tham gia xét duyệt ư? Lão phu liền nhì ngươi chằm chằm xem tên bại gia tử nhà ngươi còn dám lỗ mãng hay không? Người đâu, phát giấy bút. Phương Kế Phiên, ngươi tới ngồi chỗ này."

Hắn chỉ vào cái bàn ở gần, gương mặt lộ vẻ lạnh lùng.

Phương Kế Phiên chậc lưỡi, với tình cảnh này nên cẩn thận, vị Anh Quốc công này không phải dễ trêu a.

Hắn ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, tiếp ngay sau đó thì giấy và bút được phát xuống.

Trương Mậu chắp tay sau lưng: "Đem ghế của lão phu tới đây."

Phương Kế Phiên xấu hổ, Trương Mậu ngồi xuống ngay trước mặt, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của mình.

Các thí sinh ngồi sau lưng âm thầm vui vẻ.

Trương Mậu tùy tiện nói: "Mới đầu kì xét duyệt của Đại Minh chỉ có cưỡi ngựa bắn cung nhưng từ thời Tự Văn Hoàng đế, nếu chỉ cưỡi ngựa bắn cung thì không thể luận anh hùng vì vậy ngài đã hạ chỉ đổi thành sách luận, vừa là để bọn ngươi hiến ngôn, vừa là kiểm tra thực học. Bệ hạ đã ra đề, lấy đề tới đây."

Sau đó có tên văn thần giơ một tấm bảng lên, Phương Kế Phiên bị Trương Mậu nhìn chằm chằm lạnh hết cả người nên chuyển qua nhìn đề thi, không thèm để ý tới ánh nhìn của Trương Mậu.

Trên tấm bảng ghi mấy chữ to: "Làm sao để bình định tây nam."

Vừa nhìn đã biết đây là hoàng đế hỏi sách, như thế nào có thể giải quyết vấn đề vùng tây nam đâu.

Phải biết, từ thời đầu triều Minh, triều đình đem các tỉnh phía tây nam xếp vào bản đồ, vì thống thị Quảng Tây, Vân Nam nên triều đình đã thiết lập rất nhiều trấn châu cùng trấn vệ, hơn nữa mệnh địa ty thống trị địa phương. Nhưng từ thời Thái tổ, vùng đất tây nam không có một ngày nào trải qua yên bình, địa ty địa phương hoặc là thổ dân cơ hồ cứ ba, năm năm lại xảy ra phản loạn. Ngay vào năm ngoái, Quảng Tây xảy ra loạn Phủ Giang, vì để bình định mà triều đình vắt hết óc suy nghĩ. Cha của Phương Kế Phiên là Phương Cảnh Long cũng vì trận phản loạn này mà dẫn quân tới Quảng Tây đàn áp, mặc dù đã bình định nhưng quân lính thương vong cũng không nhỏ, tiền bạc không biết mất bao nhiêu.

Vùng tây nam đã trở thành một cái tâm bệnh của Hoằng Trị.

Các thí sinh nhìn đề, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Những con em quý tộc này sớm đã nghe nói tây nam xảy ra phản loạn, có không ít người có cha chú cũng tham gia vào bình định, làm sao để đánh những tên man tử này... Có dễ quá hay không?

Vì vậy từng người nhấc bút, hào hứng làm bài thi.

Phương Kế Phiên ngưng mắt nhìn đề, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn biết cơ hội này rất khó có được, nếu có thể xếp hạng đầu liền có cơ hội rửa nhục. Nếu xếp hạng cuối thì cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể tiếp tục thối rữa.

Phương Kế Phiên lên tinh thần, ngước mắt, thấy ánh mắt của Trương Mậu, Phương Kế Phiên thân thiện cười một cái nhưng mặt của Trương Mậu lại càng dài hơn.

Những người khác nếu cười như vậy thì Trương Mậu cho là tiểu tử này không tệ, kính già yêu trẻ.

Nhưng nếu nụ cười này xuất hiện trên môi Phương Kế Phiên thì theo bản năng, Trương Mậu sẽ cho là tên tiểu tử này đang đánh lên chủ ý kì quái nào đó.

Mặt hắn lộ vẻ tức giận, lại thấy Phương Kế Phiên cúi đầu, nhanh chóng hạ bút.

Ừm?

Hắn... Lại biết viết chữ?

Phương gia tiểu tử... Biết viết chữ sao?

Phương Kế Phiên đúng thật là đang viết chữ. Đời trước, hắn luyện viết bằng bút lông cũng không tệ, ở trường đại học còn tham gia câu lạc bộ thư pháp. Dĩ nhiên nếu so với người thời này thì quả thật chữ rất kém nhưng với thân phận hiện tại thì đủ để dọa người.

Trương Mậu ngồi trước mặt thật sự khiếp sợ, tiểu tử này... Quả thật biết viết chữ!

Có lẽ... Tiểu tử này cũng không thể dạy bảo như trong tưởng tượng, có phải hắn bị người ta bôi đen, đồn đoán bậy bạ hay không?

Suy nghĩ của hắn đang dần thay đổi.

Ai ngờ Phương Kế Phiên đã ngừng bút, hắn là người trả lời nhanh nhất.

Một lão già ngồi bên cạnh nhìm chằm chằm quả thực không được tự nhiên a.

Thậm chí Phương Kế Phiên cảm thấy Trương Mậu giống như một lão già khó chịu.

Là có thể nhịn nhưng không ai nhịn!

Bất quá... Dù sao người anh em cũng là con phá của, hình tượng này, sợ là nhất thời bán hội cũng không thay đổi được, cho nên...

Phương Kế Phiên không chút do dự nói: "Nộp bài thi!"

Nộp... Nộp bài thi...

Bốn phía khiếp sợ.

Rất nhiều thí sinh rối rít ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phương Kế Phiên, rất nhanh, bọn họ tựa hồ lại cảm thấy bình thường, mỗi người vui vẻ. Phương gia bại gia tử chính là Phương gia bại gia tử a, thật đúng là... Danh phó kỳ thực, lúc này mới hai nén nhang, cách thời gian nộp còn sớm đâu nhưng người này đã nộp bài thi, chả lẽ là nộp giấy trắng?

Phương Kế Phiên nhưng không để ý tới những ánh mắt này, hắn chỉ muốn chạy trốn xa xa, dù sao đề đã trả lời xong, trúng hay không chỉ có thể nhìn may mắn.

Trương Mậu tức hộc máu, chợt vỗ một cái lên bàn của Phương Kế Phiên, giận không kìm được nói: "Phương Kế Phiên... Ngươi... Ngươi... Ngươi thật là... Lẽ nào lại như vậy . Được, tốt , tốt, thu bài thi của hắn, niêm phong!"

Nguyên bản còn muốn giận dữ nhưng suy nghĩ một chút, nổi giận ở đây quả thực không có ý nghĩa gì, tiểu tử này muốn chết, vậy thì tìm chỗ chết đi.

Phương Kế Phiên cũng không ngừng chạy, lại quay đầu hướng Trương Mậu chào một cái: "Đi a."

Liền chạy như bay.

Bạn đang đọc Bại Gia Tử Triều Minh của Thượng Sơn Đả Hổ Ngạnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jame_Raleigh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.