Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là bại gia tử

Phiên bản Dịch · 1766 chữ

Dưới sự hầu hạ của tiểu Hương Hương, Phương Kế Phiên súc miệng sạch sẽ, mới vừa rồi ăn một chút mà vị danh y kia đã tới.

Gương mặt đại phu đầy hồng quang lộ vẻ đắc ý. Nghe nói bệnh não của thiếu gia đã tốt hơn, trên dưới trong phủ đều gọi hắn là thần y, tuy miệng nói khiêm tốn nhưng trong lòng cũng hồi hộp.

Theo lệ đeo theo hòm thuốc, hắn cười tủm tỉm vội vàng làm lễ với Phương Kế Phiên: "Ra mắt Phương công tử, khí sắc Phương công tử tốt hơn nhiều, để lão phu bắt mạch của công tử trước đi."

Đối với vị đại phu này bản năng Phương Kế Phiên hơi có chút sợ hãi, thay đổi suy nghĩ một chút liền hếch mũi lên trời, gác chéo chân nói: "Bổn công tử đã tốt lắm rồi, xem mạch cái gì, lão cẩu ngươi cút sang một bên."

"Ha ha...Ha ha..." Đại phu cười khan. Thân là thầy thuốc, bị người mắng là lão cẩu đúng là nhục nhã, tuy có chút không vui nhưng đại phu vẫn lộ ra nụ cười vui mừng, cảm khái nói: "Đúng vậy, bệnh này của công tử quả nhiên đã tốt, lão hủ rất là... rất là..."

"Cút!" Phương Kế Phiên coi như biết được đạo sinh tồn, càng hung hăng càn quấy thì người ta càng vui vẻ yên tâm. Đây thật là một... thế giới thần tiên a.

"Hảo hảo hảo." Đại phu một chút cũng không buồn phiền nhưng quay đầu dặn dò Đặng Kiện: "Nếu công tử lại có dấu hiệu của bệnh nhất định phải kịp thời bẩm báo, công tử... Lão hủ cáo từ, cáo từ."

Thấy đại phu mỹ tư tư rời đi, Phương Kế Phiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới trốn thoát một kiếp, Phương Kế Phiên lại cảm thấy trống không tịch mịch. Chẳng lẽ mình phải giả bộ cặn bã hết đời này?

Không, sống như vậy quá không có sức nha, nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp, chẳng qua dưới mắt...

Phương Kế Phiên đứng lên nói: "Tiểu Đặng Đặng..."

Tiểu Đặng Đặng là tên Phương Kế Phiên đặt cho Đặng Kiện, bất quá hiển nhiên hắn không quá tình nguyện bị Phương Kế Phiên kêu như vậy, vẻ mặt liền đau khổ kêu: "Thiếu gia có gì phân phó?"

Phương Kế Phiên cười hì hì nói: "Đi, bồi bổn thiếu gia đi dạo trong phủ một chút."

"Vâng!" Đặng Kiện liền bận bịu như một làn khói đi lấy cái quạt, còn có một cái túi thơm tựa như giành công: "Ngày trước thiếu gia khi ra cửa đều thích mang hai thứ này..."

Mặt Phương Kế Phiên đen lại. Chủ nhân của thân thể này còn thú vị như vậy? Hắn cười một tiếng, thuần thục để cho tiểu Hương Hương đem túi thơm thắt ở bên hông, trong tay nghịch cây quạt, vừa mở vừa gấp, trên quạt còn có bài thơ. Phương Kế Phiên phiết mắt nhìn một cái liền thấy mặt trên quạt viết: "Khuyên quan chớ tiếc áo vàng, khuyên quân tiếc lấy thời niên thiếu. Hoa nở có thể cành gãy, chớ để chưa nở gãy cành hoa."

Ý cảnh của bài thơ rất tốt bất quá Phương Kế Phiên biết suy nghĩ ác ý của nguyên chủ nhân thân thể đối với nó, trong lòng không phải mắng thầm, phi, lưu manh.

Trong lòng mặc dù khinh bỉ, có thể cuộc sống còn phải tiếp tục.

Lên tinh thần, theo Đặng Kiện ra khỏi phòng ngủ, lúc này chân chính thấy được phủ Nam Hòa Bá tước, Phương Kế Phiên không khỏi hít hà.

Phủ đệ này có diện tích rất lớn, nói ít cũng phải năm mươi mẫu, nóc nhà liên miên san sát, ba vào ba ra, chính đường, tiền thính, hậu viện, sương phòng, phòng chứa củi ước chừng mấy chục gian. Phương Kế Phiên rất hài lòng, theo bản năng phe phẩy quạt, duy nhất thứ chưa đủ là những tòa nhà này có chút cổ quá a, nói ít cũng có trăm năm lịch sử, bức tường đều đầy vết loang lổ.

Hắn không khỏi nói: "Cái nhà này nên sửa."

"Sửa... Sửa phòng?" Đặng Kiện kinh ngạc, kêu lên sợ hãi.

Phương Kế Phiên tát một cái vào sọ: "Ngu ngốc, thiếu gia sở dĩ bị bệnh là do tòa nhà này quá cũ kỹ, phải sửa hiểu không?"

Mặt mày Đặng Kiện vui vẻ: "Thiếu gia nói rất hay, thiếu gia nói là âm khí trong phủ quá nặng? Hiểu, ta hiểu, nhưng là... Muốn sửa chữa rất phí bạc."

Lông mày Phương Kế Phiên nhướn lên: "Đường đường phủ Nam Hòa Bá tước còn thiếu bạc?"

"Thiếu!" Câu trả lời của Đặng Kiện làm Phương Kế Phiên rất bối rối.

"Bình thường thiếu gia không quan tâm chuyện gì, phủ ta có mấy ngàn mẫu ruộng tốt, dẫu sao trồng cũng là lương thực, Bá gia tuy có ân bổng cùng ban thưởng nhưng ngân lượng không nhiều, tất cả đều là tiền giấy Đại Minh."

Tiền giấy a... Phương Kế Phiên hiểu.

Đây chính là loại tiền đặc biệt, đáng tiếc triều đình phát hành quá nhiều nên không đáng giá bao nhiêu.

Hắn chợt nhớ tới nền kinh tế thời đại này vốn đặc thù như vậy. Giá trị đất đai tuy cao nhưng các phú hộ đều cho mướn để trồng trọt, mua lại đương nhiên là lương thực mà lương thực này đều chứa trong kho lương, tuy cũng có thể đổi tiền nhưng gia sản phủ Nam Hà Bá tước lớn như vậy chi tiêu cũng nhiều nên theo đó cũng không tích được bao nhiêu bạc.

Nếu cứ như vậy đi xuống thì cũng không phải biện pháp, phải độc lập tự chủ, con người phải có chí độc lập tự chủ, tỷ như có tiền mới không bị người quản thúc, soi mói, hở một cái là bị đâm kim.

Huống chi chả lẽ mình muốn cả một đời làm bại gia chi tử?

Đúng! Phương Kế Phiên cảm thấy đời trước mình cũng là học bá, thanh niên năm tốt, muốn tự cường, muốn tự lập.

Nhưng không có bạc thì như thế nào?

Phương Kế Phiên híp mắt, đột nhiên kích động.

Có tài lộ!

Bây giờ là ngày 17 tháng 3 năm Hoằng Trị thứ 11.

Kế Phiên nhớ mang máng nửa tháng sau tại Thông Châu có ghi lại mười chiếc thuyền chở hắc mộc bị chìm ở phía bắc Thông Châu. Hơn nữa hắc mộc ở thời kỳ này rất được các quý nhân sùng bái vì vậy giá cả của hắc mộc ngày càng bị kéo lên. Theo trí nhớ của hắn thì giá tiền hắc mộc đã tăng vọt đến một độ cao chưa từng có trong lịch sử.

Hắc mộc vốn là vật hiếm, những chiếc thuyền vận kia lại mang theo một số lượng lớn hắc mộc, nếu chúng đề bị đắm thì đồng nghĩa với tương lai thị trường sẽ cực thiếu thốn.

Ánh mắt Phương Kế Phiên sáng lên, trong đầu toát lên suy nghĩ, tích trữ hắc mộc.

Nhưng là ... Bạc đâu ra... Cho dù giá cả lật lên vài lần thì giá hiện tại vẫn rất dọa người. Hắn híp mắt lại nói: "Trong khố phòng còn bao nhiêu bạc?"

Đặng Kiện run cầm cập, kinh hoảng nhìn Phương Kế Phiên: "Không có bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ hai trăm mấy chục lượng thôi. Thiếu.. Thiếu gia, ngài lại muốn..."

Vừa nghe chỉ có hai trăm mấy, Phương Kế Phiên liền xì hơi. Bất quá hắn lại nhanh chóng nảy số. Không có bạc nhưng Phương gia có đất a...

Nếu hắn đổi suy nghĩ, không đúng, không đúng, bán đất... Bổn thiếu gia học thuộc lòng lịch sử biết được suy nghĩ hiện tại của người cổ đại khác với người hiện đại. Ở trong mắt cổ nhân thì bán đất chỉ có bại gia tử phá của mới làm, sẽ bị người chôn sống.

Di... Bại gia tử.

Ta không phải bại gia tử bước ra từ sách giáo khoa ư? Ở trong thành Bắc Kinh còn ai phá sản hơn được ta?

Mắt Phương Kế Phiên đã sáng lên, rống lớn: "Đem quản sự cùng phòng kế toán gọi tới!"

Uy lực của Phương công tử rất lớn. Trong chốc lát, Dương quản sự cùng Lưu kế toán liền chạy tới. Hai người thở hồng hộc, con ngươi tập trung nhìn Phương Kế Phiên.

Phương Kế Phiên gác chéo chân. Tuy hắn đang ngồi nhưng hai người trước mắt không dám cao hơn hắn nên khom người. Như vậy ngược lại tỏ ra Phương Kế Phiên dù ngồi nhưng vẫn cao hơn họ một chút, từ trên cao nhìn xuống vẫn là có chút phong cách của thiếu gia nhà người ta.

Phương Kế Phiên liền nói: "Trong phủ có bao nhiêu đất?"

"Tính cả các thôn trang ở ngoài thành, có hai ngàn ba trăm bảy mươi mẫu. Trừ cái này ra còn có mấy ngọn núi, diện tích khoảng mấy ngàn mẫu." Dương quản sự vội vàng tranh công. Hắn nghe nói thiếu gia bị bệnh não, mấy ngày nay đều đang chữa bệnh, trong lòng rất ân cần, hiện tại sức khỏe khá hơn một chút cho nên ánh mắt cứ chằm chằm nhìn thiếu gia, muốn xem thiếu gia đã hoàn toàn khỏi chưa.

"Có thể bán bao nhiêu bạc?"

Phản ứng đầu tiên của Dương quản sự không phải là lo lắng mà là mi mắt khẽ nhíu lại cùng Lưu kế toán đánh mắt với nhau. Ai nha, bệnh của thiếu gia quả nhiên đã khỏi, Phương gia thật may mắn a!

Ngươi nghĩ thử xem, thiếu gia có thể nghĩ bán đất lấy tiền, ở trong thành Bắc Kinh trừ thiếu gia nhà chúng ta ra thì còn ai có thể tiêu sái nói ra những lời như vậy? Thiếu gia thật sự trở lại a!

Nhìn khuôn mặt hai người mỹ tư tư, Phương Kế Phiên cảm thấy cái thế giới này đều điên rồi. Hắn chỉ đành dùng quạt đpạ bàn mấy cái: "Đang hỏi các ngươi đâu. Có thể bán bao nhiêu? Cho bổn thiếu gia kiểm tra lại một chút rồi đem tin tức truyền ra. Bán đất, có cái gì thì bán hết, một mẫu cũng không lưu lại."

Bạn đang đọc Bại Gia Tử Triều Minh của Thượng Sơn Đả Hổ Ngạnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jame_Raleigh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 399

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.