Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liệt tổ liệt tông ở trên cao

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Trong nháy mắt khuôn mặt uy nghiêm của Phương Cảnh Long bối rối, tựa như mây đen bao phủ, lắp bắp nói: "Há chẳng phải bán hết.. bán hết..."

Đại hán lưng hùm vai gấu đột nhiên ngấn lệ, lập tức phốc thông một tiếng, quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Con cháu bất hiếu a. Thẹn với liệt tổ liệt tông..."

Nước mắt nước mũi Phương Cảnh Long chảy ròng, không ngừng dập đầu xuống đất, kêu trời kêu đất. Dương quản sự ở bên cạnh đem Phương Cảnh Long lòng như tro tàn đỡ dậy.

Phương Cảnh Long thở dài, nổi giận đùng đùng nói với Dương quản sự: "Thiếu gia muốn bán đất, vì sao ngươi không viết thư thương lượng cùng lão phu? Vì sao lại dung túng hắn?"

Dương quản sự ủy khuất: "Lão gia đi phương nam, thiếu gia chính là người đứng đầu một nhà. Tiểu nhân muốn cản nhưng không ngăn được a. Huống chi lão gia đã nói chỉ cần thiếu gia vui vẻ, chuyện gì cũng dễ nói. Lúc lão gia viết thư đã nói việc chữa bệnh cho thiếu gia là việc quan trọng cần gấp, vạn vạn không thể kích thích thiếu gia, cho nên mọi việc đều phải theo... "

"Ai... " Phương Cảnh Long thở dài nhưng không nói gì, ngay sau đó tiếp tục đi vào trong phủ. Phương Kế Phiên chậc lưỡi, giống như đứa trẻ phạm sai lầm, vội vàng đuổi theo. Hắn vô cùng muốn an ủi cha nhưng không biết làm sao để mở mồm.

Lúc chuẩn bị vào trong phòng, Phương Cảnh Long đang định phân phó: "Cho ta châm trà..."

Có thể ngắm nhìn bốn phía.

Bàn ghế của quan lại ở chính giữa không thấy đâu, bàn uống trà nhỏ cùng tranh chữ trên tường cũng không cánh mà bay, ngay cả giá đèn cũng vô tung vô ảnh.

Bày ở chỗ này...

Là một cái bàn gỗ, nhìn qua chính là đồ cũ, còn có... Hai cái ghế dài...

Ghế dài...

Sảnh chính của Phủ Nam Hòa Bá tước rộng như thế, lại để hai cái băng ghế, làm cho người ta có cảm giác nhức mắt.

Ánh mắt Phương Cảnh Long đăm đăm, có người khôn khéo mang trà tới, chẳng qua là... Dùng không phải chung trà men trắng mà là... Ách... Một cái tô, trên miệng còn có vết mẻ, dĩ nhiên dây không phải là đồ cũ mà là đồ chất lượng kém bị đào thải.

Phương Cảnh Long cảm giác đôi mắt mình sắp biến thành đen, theo bản năng nói: "Bàn ghế... Cũng... Cũng bán"

Dương quản sự giống như người chết: "Bán... bán..."

Phương Cảnh Long chống tay xuống gối, thân thể mềm nhũn, nhất thời lửa giận công tâm, trên trán hắn bạo khời gân xanh, giơ tay lên, hung hăng đánh về phía gương mặt của Phương Kế Phiên.

Bàn tay lớn vạch qua không trung một đạo tàn ảnh. Theo bản năng, Phương Kế Phiên nhắm mắt lại, trong lòng nói, xong rồi, đánh thì đánh đi, tên phá gia chi tử cặn bã, theo công đạo mà nói thì mỗi khi soi gương hắn đều muốn cho mình một cái tát.

Nhưng khi bàn tay sắp vả vào mặt Phương Kế Phiên thì đột nhiên ngừng lại. Gương mặt lửa giận đùng đùng của Phương Cảnh Long nhất thời không còn huyết sắc, tựa như gà trống đấu thua, đôi mắt ngấn lệ, rên rỉ: "Kế Phiên, khi mẫu thân ngươi mất đã dặn ta phải chăm sóc ngươi tử tế. Những năm gần đây, ta không dám quên, không dám cưới vợ bé, sợ có lỗi với mẫu thân quá cố của ngươi. Ngươi... Thành bộ dáng như thế này... Khụ khụ..." Hắn liều mạng ho khan, che ngực mình, nức nở nói: "Là phụ thân sai, đều là ta sai. Từ nhỏ ngươi không có có mẹ, không nói, không nói, ngươi chỉ cần không bệnh là tốt rồi."

Hắn khổ sở cười một tiếng. Chợt hắn nhớ ra cái gì đó, trên mặt lại lập tức khẩn trương, không nhịn được nói: "Bảo bối... Bảo bối còn ở đó không?"

Vừa nói xong, hắn như mĩu tên rời cung, chạy nhanh về hướng thư phòng.

Bảo bối của hắn tất nhiên là những chai chai lọ lọ cất giữ trên kệ, có ít trân bảo tổ truyền, hắn hổn hển đến thư phòng, ánh mắt rơi xuống hướng những cái kệ gỗ.

Ai có thể hiểu được, lúc này không chỉ cái kệ không cánh mà bay mà ngay cả đồ vật trên đó cũng mất.

Phương Kế Phiên cùng Dương quản sự cũng vội vã theo sau, vừa đến liền thấy Phương Cảnh Long đấm ngực giậm chân, âm thanh chấn động: "Trời ạ... Rốt cuộc ta đã tạo ra nghiệp gì?"

"Bá gia bớt giận." Dương quản sự vừa muốn tiến lên.

"Tổ tông a..." Phương Cảnh Long giơ hai tay lên trời, gầm thét: "Con cháu thật bất hiếu!"

Hai mắt Phương Cảnh Long tối sầm, ngã quỵ.

Phương Kế Phiên sợ hãi, mặt mũi trắng bệch. Cha không phải tướng quân ư mà sao năng lực chịu đựng lại kém như vậy?

Hắn đem Phương Cảnh Long đỡ dậy, sau lưng liền nghe thấy âm thạn kêu cha gọi mẹ: "Không xong, Bá gia bất tỉnh, mau mời đại phu, mời đại phu tới."

Phương gia loạn thành một đoàn.

Phương Kế Phiên hít sâu một hơi, thấy mọi người tay chân luống cuống, trong lòng vừa áy náy lại không thể làm gì, vội vàng lên tinh thần, trung khí mười phần: "Dương quản sự, ngươi tự mình đi mời đại phu, Đặng Kiện, đi lấy khăn lông tới đây, đừng để dính nước."

Phương Kế Phiên kiểm tra hơi thở, khá tốt, luồng khí vẫn mạnh, mạch đập tuy yếu nhưng không loạn, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tên bại gia tử đáng chết. Không biết Phương Kế Phiên đang chửi mình hay chửi ai nữa.

Cũng may trong phủ đang loạn thành một đoàn không ai chú ý đến vị Phương thiếu gia có gì khác thường.

...

Trong tử cấm thành.

Sức khỏe Hoằng Trị đế gần đây không tốt, bất quá xưa nay hắn cần cù, cho dù người có khó chịu vẫn không hoang phế chính vụ.

Trước đây không lâu có người tới tấu là Nam Hòa Bá tước Phương Cảnh Long đã bình Vân Nam khởi hoàn trở về, đã vào kinh thành, không lâu nữa sẽ tiến cung diện thánh.

Nhất thời khuôn mặt Hoằng Trị vui vẻ, mừng rỡ khôn kể.

Hắn tựa vào gối, tay cầm quyển "Bàn về gian thần" mà hoàng tử Chu Hậu Chiếu thì thận trọng đứng hầu ở một bên, mặt tái như gan heo.

Chu Hậu Chiếu chính là con trai duy nhất của Hoằng Trị cho nên hắn được sủng ái có thừa. Nhìn thái tử ở trước mắt, trong mắt Hoằng Trị đế hiện ra vẻ từ ái: "Trẫm nghe nói gần đây ngươi được các lão sư dạy "Bàn về gian thần" do Tô Lâm viết. Lời văn tuy có vẻ cay nghiệt nhưng cũng có ý đáng để tham khảo, ngươi đã đọc thuộc?"

"Đã thuộc... Đã đọc thuộc..." Chu Hậu Chiếu ngoan ngoãn, không dám ngẩng đầu nhìn Hoằng Trị.

Thật là sợ cái gì trời trao của đó, Hoằng Trị liền cười nói: "Nếu như vậy... Liền bồi trẫm nói nghe một chút."

Con mắt Chu Hậu Chiếu đảo loạn, nhìn xuống mũi giày, lắp ba lắp bắp: "Chuyện... Chuyện có tất... Sẽ đến, lý... Lý..."

Lặp lại thật lâu liền không nói nổi nữa.

Hoằng Trị nghiêng người, có vẻ không thích: "Ngươi đọc cả nửa tháng chỉ thuộc có năm chữ? Các vị lão sư ở phủ Chiêm Sự hết lòng dạy dỗ, một chữ ngươi cũng không nghe vào?"

Chu Hậu Chiếu cúi đầu: "Nhi thần biết sai."

Hoằng Trị cau mày, lộ ra dáng vẻ nghiêm khắc: "Ngươi là Thái tử, tương lai là muốn kế thừa đại thống, nếu không đi học, như thế nào biết đạo lý, không biết chuyện, như thế nào cai trị thiên hạ?"

Chu Hậu Chiếu nơm nớp lo sợ: "Nhi thần... Nhi thần..."

Thấy Chu Hậu Chiếu bị doạ sợ, trong lòng Hoằng Trị cuối cùng cũng mềm, ánh mắt nghiêm nghị liền hòa tan, hắn thở dài nói: "Ai, ngươi nha, bị mẫu hậu ngươi cưng chìu thành hư, từ nay về sau không thể như vậy, phải dụng tâm vào học."

Trong mắt Chu Hậu Chiếu lướt qua vẻ giảo hoạt, từ trước phàm chỉ cần phụ hoàng dạy dỗ mình, chỉ cần mình lộ ra dáng vẻ sợ hãi, phụ hoàng sẽ luôn mềm lòng, hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn vội nói: "Nhi thần ghi nhớ."

Hoằng Trị cười khổ lắc đầu một cái: "Ngươi a..."

Muốn mắng mấy câu lại không mở miệng được liền dứt khoát nói với hoạn quan hai bên: "Nam Hòa Bá tước không phải đã vào kinh ư? Vì sao đến nay còn chưa thấy mặt, trẫm vẫn đang chờ đây, đi Thông Chính ti thúc giục một chút."

" Vâng."

Bạn đang đọc Bại Gia Tử Triều Minh của Thượng Sơn Đả Hổ Ngạnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jame_Raleigh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.