Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt trời chưa xuống nui

Tiểu thuyết gốc · 2783 chữ

Chương 2 : Mặt trời chưa xuống núi.

Tại khu trung tâm Bang Bang thành có một cái cổng lớn, bên trên có một tấm bảng được trang trí lộng lẫy, bóng đèn led đèn neon nhấp nhá chiếu lấp lánh, ghi rõ mấy chữ " Hoang Lạc, thiên hạ đệ nhất lâu, cập nhật gái mới thường xuyên " được sơn son thiếp vàng cẩn thận, nghe nói mấy chữ đó là do một vị thi tiên đắc đạo vận hết nửa đời công lực mới viết ra được, trân quý, vô cùng trân quý. .

Nếu cố gắng tìm kĩ một chút, sẽ thấy treo lủng lẳng mé mé bên cột là miếng gỗ mốc sứt mẻ tứ tung , có viết mấy chữ mờ mờ " Thiên Lạc học viện, gửi xe và học dưới tầng hầm ".

Ở đời chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ, hôm nay có buổi ra mắt gái mới nên học viên được cho nghỉ một ngày, dù vậy vẫn có rất nhiều trò ở lại trường. Nam sinh chủ yếu là phụ bưng trà rót nước dắt khách kiếm tiền boa, nữ sinh thì tranh thủ thực tập tô son trét phấn, quần áo lả lơi, dù sao nghề làm gái đã được xã hội công nhận là rất có tương lai. Lúc này học câu dẫn nhiều thêm một chút, thì sau này tiền cũng kiếm nhiều hơn một chút, không thể lơ là được.

Nói chung là không khí đông vui nhộn nhịp, cực kỳ có sức sống.

Xoảng... Chính là âm thanh đồ dùng bằng sứ bị đập vỡ. Cùng với đó là giọng nói phụ nhân khiến cho lòng người chấn động, tất cả đều dừng lại để nghe ngóng :

_ Ba ngày bao phòng Vip, hả ? tên khốn bất tài nhà ngươi, khách không dắt được về thì thôi, còn để cho hai tên khốn kiếp đó hưởng lợi . Có biết bao nhiêu đồ lót ta mất đều là do hai tên đó chôm hay không, tên Ma Tha kia còn đỡ, chỉ chơi gái không trả tiền thôi, giận nhất là tên Vô Thẳng già mất nết kia. Chuyên sờ mó người khác, trên người ta chỗ nào hắn cũng đụng rồi, chỉ duy nhất có một chỗ là không đụng, ta hận.

Hả, à ? À !. Đám người bên dưới đang hóng già trẻ lớn bé gật đầu , chơi kiểu đó thì hận là đúng rồi , gặp ta, ta cũng hận.

Người đang nghe chửi, mặt tái xanh kia đương nhiên là trung niên được Lệ nhi đặt biệt hiệu mặt tàn. Nói về người này cũng có nhiều kỳ ngộ.

Y tên Tô Đông Bảo, năm nay hơn 40. Ba lần đầu thai trước thì cả ba lần đều đỗ trạng nguyên, nhưng không lần nào sống đủ để về làng vinh quy bái tổ. Lần đầu thì lúc nghe xướng danh, mừng quá đau tim chết. Lần hai lúc lên cung diện thánh, khi vừa gặp mặt, hồi hộp quá nên lúc quỳ lạy tạ ân, đập mạnh đầu xuống nền xịt máu chết. Lần ba thì may hơn, về được gần đến quê, nhưng tới cổng làng khi người dân đốt pháo chào đón, pháo nổ to quá, ngựa giật mình làm y té gãy cổ chết.

Chuyện đến tai thiên đình, quan chức trên đó thấy cũng tội, dù gì cũng là văn nhân tài hoa mà lại yểu mệnh. Cho phép hậu nhân của y tại nhân gian lập miếu thờ tự, phong cho làm Văn Phong Hạ Tiên, hưởng hương khói của người đọc chữ, chuyên phù hộ sĩ tử chép tài liệu trúng tủ, đến khi đủ thọ mạng các kiếp cộng lại thì lên trời nhận sắc phong làm chuẩn tiên.

Cuối cùng ngày đẹp trời đó cũng đến, y được thiên binh thiên tướng xuống rước lên thiên đình, cưỡi mây đạp gió mà đi nhận sắc phong . Không ngờ giữa đường lại vui quá, chạy qua chạy lại nhìn ngó lung tung ,trượt chân té xuống đất.

Cuối cùng rơi vào bụng một phụ nữ chửa hoang họ Tô, sinh ra lấy theo họ mẹ là Tô Đông Bảo.

Y kế thừa tài hoa kiếp trước, nên kiếp này cũng học vấn cao thâm. Nhẽ ra năm 30 tuổi y đã phải chết, lần này là Diêm Vương gạch sổ luôn, không phải đầu thai đầu thiết gì nữa, vì đã quá phiền rồi. May sao Tô Đông Bảo khi đó gặp được bà chủ của Hoang Lạc lâu, bà ta nghịch thiên cải mệnh cho y, cho phép y sống đủ kiếp người, lại còn lấy sẵn sắc phong. Ngay lúc chết sẽ thành tiên tại chỗ luôn, tránh được biết bao là biến cố.

Vậy nên lòng trung thành của Tô Đông Bảo với bà chủ là không cần phải nói. Mọi người bên dưới cũng biết là bà chủ giận nên mắng vậy thôi, chứ rồi chẳng có gì cả.

Tô Đông Bảo khúm núm một hồi, canh lúc bà chủ chửi mệt, phải uống trà thông giọng thì y mới giám hó hé :

_ Viện trưởng, không, bà chủ. Khách thì kiếm chỗ nào mà chẳng có, chỉ sợ chỗ chúng ta không đủ rộng để chứa thôi. Còn việc bà chủ dặn tiểu nhân đi phá hai vị, không, hai tên mất nết đó chẳng phải đã thành rồi sao, còn là thành công lớn nữa đó.

Nhấp vội ngụm trà, bà chủ của Hoang Lạc lâu ( má mì nương nương) hỏi vẻ hồ nghi :

_ Nói cho rõ, cái gì thành ? Mà thành thế nào?

Tô Đông Bảo hí hửng rót chén trà mới, miệng liến thoắng :

_ Cái nhà lừa gạt đó lâu nay chỉ có một mánh làm ăn duy nhất, chính là lừa thần giả quỷ. Vậy nên dăm bữa nửa tháng là phải kiếm chỗ mới mà bày tuồng. Hôm nay vốn liếng có bao nhiêu chúng móc ra hết rồi, để xem tối nay có gì nữa mà diễn, cùng lắm là mấy trò lấp liếm mà thôi. Khi đó tiểu nhân trà trộn vào, lại nói móc mấy câu, chẳng phải sẽ làm chúng bể dĩa hay sao. Vé lúc này bán được càng nhiều, thì lúc đó càng nhiều người bu vô lột đồ chúng. Hừ, tiện tay tung ra một đống vũ khí, khi đó lấy mạng chúng còn được, năm bảy chục cái sẹo tặng thêm là chuyện nhỏ.

_ Không được.

Má mì nương nương đứng dậy vỗ bàn, có chút thất thố :

_ Dạy hai tên đó một bài học là được rồi, đừng làm thương tổn họ, đặc biệt là lão Tâm Vô Thẳng kia.

Ây da, Tô Đông Bảo vỗ đầu, tự trách mình ngu.

Mấy người đang đứng bên dưới cũng gật đầu đồng ý là hắn ngu. Chẳng phải mới vừa rồi má mì nương nương nói còn một chỗ lão Tâm Vô Thẳng chưa sờ hay sao, phải chờ người ta sờ xong, xem cảm giác thế nào, thì mới tính được chứ, Đông Bảo thật ngu quá đi mà.

_ Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân biết rồi, chỉ cần làm bọn họ xấu mặt là được. Có đánh thì tập chung vào tên Ma Tha kia mà đánh..

_ Ừ vậy được. Khoan đã, vẫn không được.

Hơ, Tô Đông Bảo bắt đầu thấy rối, không lẽ bà chủ thích sài thế hai ngựa một cành hoa, ?

_ Cái gì không được vậy bà chủ?

_ Lão già đó nổi tiếng là da mặt dày, hắn mà biết nhục thì đã không ngày ngày vác mặt tới đây cho ta chửi. Không được, dù nói thế nào thì chuyện này vẫn là hắn được lợi. ( má mì nương nương mở nắp chén trà, nhìn tên Tô Đông Bảo) . Hắn được lợi thì ngươi phải chịu thiệt đi, hóa đơn ba ngày phòng vip của hắn, tính vào lương tháng này của ngươi. Vậy thôi, đi ra đi.

Tô Đông Bảo tái mặt đi ra, hồi nãy tái mặt là giả, bây giờ mới là thật. Phòng vip của Hoang Lạc lâu đâu có rẻ, lương nửa năm của hắn sợ không đủ đó.

Vừa bước ra đã nhìn thấy một đám chờ sẵn để cười mình, Tô Đông Bảo bạo nộ luôn, Hoang Lạc lâu lại một hồi gà bay chó chạy.

Bây giờ hẵng còn sớm, phải tối trời thì mới lên đèn. Ta nói chút việc ở nơi khác, chính là chỗ cảng nhập khẩu của Bang Bang thành.

.....

....

_ Satan, ngươi ép người quá đáng rồi đó. Đừng tưởng rằng Cương Thi vương ta sợ ngươi. Ta là người làm ăn, ra đường hòa khí phát tài, còn ngươi không muốn,? Được, ngươi thích chơi thế nào, ta chìu ngươi thế đó. Huynh đệ, thử lên tiếng cho hắn biết.

Ho ho ho. Tiếng hò reo vang vọng khắp nơi, tính ra sau lưng cương thi vương có cũng phải đến ba bốn trăm tên lính lác, yếu thì có con vừa chui ra khỏi mộ năm nay còn chưa biết nói, mạnh thì cũng từ thời xăng còn pha chì, dáng vẻ phong trần thấy rõ. Được cái là cả đám hô rất đồng thanh, rất có khí thế.

Phía bên kia, sau lưng Satan chỉ hơn chục con quỷ, nhưng tất cả đều hiện nguyên hình, đầu dê thân trần cơ bắp vạm vỡ, cánh dương hết cỡ, có con đứng trên mặt đường, có con vỗ cánh bay phần phật bên trên, đội hình không hề tỏ ra yếu thế.

Quỷ Vương Satan cất giọng, sặc mùi súng đạn :

_ Ta mặc kệ ngươi là cương thi vương hay cẩu vương, hôm nay ta chỉ nói một câu, người, ta dắt đi, hàng, ta lấy một nửa, vậy đã là nể mặt ngươi lắm rồi . Muốn gây chuyện? Hừ, ta cũng không ngại kiếm thêm một chút từ đám xác khô bọn ngươi, nghe nói băm ra cho mịn, đem bán làm phân bón cũng được giá lắm.

Hố hố hố, tiếng cười của bọn quỷ phương tây thật là khả ố. Mặt của cương thi vương trắng sẵn, nên không biết là có tái đi hay không, nhưng run người tức giận thì rất dễ nhìn thấy.

Ngoài lề một chút, nói để mọi người có cái nhìn trực quan. Nóc nhà, hè phố xung quanh, bàn dân thiên hạ tập trung rất đông đủ, có người rót trà, có người bán bắp rang ,đậu phộng, hạt dưa ...có người xách chồng ghế cho thuê. Lại có người bán quạt giấy với ống nhòm, ồn ào hơn là đám nhà cái bán vé đặt cược, tỉ lệ đang nghiêng về phía cương thi vương một chút, dù sao họ cũng đông người với lại có lợi thế sân nhà.

Cơ bản là tình hình dịch vụ ăn theo rất kịp thời, đầy đủ. Nói lên việc, nhu cầu về giải trí tinh thần của người dân rất được chính quyền Bang Bang thành coi trọng.

Đám con nít thì không có tiền thuê ghế, cứ lăng xăng chạy qua chạy lại phía trước, tranh thủ phát tờ rơi quảng cáo cho mấy dịch vụ lành mạnh, đảm bảo sướng hơn dịch vụ có sẵn ở nhà.

Xa xa là từng nhóm, từng nhóm nha sai đủ chủng tộc của chính quyền, ai nấy lăm lăm trên tay những bao tải lớn, liên tục cầm loa nhắc nhở người dân, việc hôi của là trách nhiệm của chính quyền, người dân bu vào đừng trách họ nặng tay. Ghê nhất là có một tượng nhân tay cầm bồ cào, lưng đeo thùng sắt, đang ngồi mà đầu cao hơn nóc nhà. Thỉnh thoảng nhìn về mấy chỗ tụ tập đông người nhất, nuốt nước miếng ừng ực, thật không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Khi vé cược đã bán hết, mọi sự chuẩn bị đều đã sẵn sàng, thì từ phía cuối đường xuất hiện hơn chục đại hán lực lưỡng, đang hò reo kéo một cỗ sân khấu di động, bên trên còn có dàn nhạc âm thanh ầm ĩ, rộn rã.

Theo tiếng hò reo của mọi người, sân khấu đã được kéo đến nơi, cách hai nhóm người đang tranh chấp kia khoảng hơn chục bước chân.

Trên sân khấu, các loại kèn, đàn ..ngừng chơi. Chỉ còn tiếng trống giục giã. Sau khi kết thúc một bài trống hào hùng, ngay giữa sân khấu xuất hiện một tiên sinh áo vải, tay cầm micro, vẫy tay trong tiếng cỗ vũ nồng nhiệt của mọi người . Đợi một chút cho họ dịu xuống, vị tiên sinh kia bắt đầu lên tiếng :

_ Hôm nay một lần nữa, Phóng Gia Hỏa tôi lại có dịp diện kiến mọi người, thật là hân hạnh không gì kể hết. (Vỗ tay).

Để cho những người vừa đến chưa hiểu rõ mọi chuyện, tôi xin được nói nhiều mấy câu. Hôm nay là ngày âm chí, là ngày mà khoảng không gian ngăn cách của các giới bị rối loạn, cổng thông thập giới của các nơi đều chập chờn, lúc mở được lúc không, việc đó đối với tất cả đương nhiên là không tốt, chẳng ai lại muốn đường đi của mình bị ngăn trở cả.

Nhưng thiên địa tuần hoàn, hắc bạch lưỡng cực, việc gì cũng có mặt tốt, mặt xấu của nó cả.

Ngày hôm nay có thể cổng chính không thông, nhưng hải giới lại thông, không gian ly loạn như sóng biển, đưa những vật lưu lạc ,tưởng chừng đã mất trong hư vô đánh vào vùng tiệm cận của hải giới thuộc các giới. Là những vật mà nếu chúng ta biết cách, cũng như có đủ công cụ, sẽ có thể đem chúng vào bên trong địa phận giới của mình.

Việc này giống như là giăng lưới bắt cá, chỉ khác là có nhiều mạo hiểm hơn mà thôi. Hãn hữu lắm mới có người kiếm được lợi, đương nhiên, cá ai câu được, phải là của người đó.

Như nơi chúng ta đang sống đây, chính là nhân giới. Nhân giới là gì, chính là một nơi nhân hòa, chính là chỉ cần ngươi có mặt ở đây, bất chấp ngươi thuộc chủng tộc, giống loài, đẳng cấp nào, đều có thể chung sống hòa hợp với nhau. Nhân giới của chúng ta, chính là nơi nhộn nhịp nhất, vui vẻ nhất, phát triển nhất trong chư phương thập giới, đó chính là niềm tự hào của chúng ta. ( vỗ tay)

Nhưng cái gì cũng vậy, như tôi đã nói trước, việc gì cũng có tốt xấu. Đã là cùng nhau ra đường kiếm ăn, làm sao có thể tránh khỏi tranh chấp, tất cả đều chỉ là... ( thở dài) mưu sinh mà thôi.

Như chuyện đang sảy ra lúc này, chính là do ngẫu nhiên, lưới của Cương Thi Vương đại nhân và Quỷ Vương Satan đại nhân khi ném ra, vô tình bị quấn vào nhau, rồi cũng vô tình, thứ đưa tới từ hải ly lưu loạn bị mắc vào trong đó.

Hàng đã kéo lên thành công, lưới cũng đã được gỡ ra, nhưng thứ bên trong, biết là của ai đây. ( lấy quạt vỗ vào tay) thật không biết là của ai đây. Khó nghĩ quá, thật là khó nghĩ..

Mọi người đang nghe bên dưới chụm đầu lại bàn tán, hai tên đầu to phía bên kia cũng đang tập trung hóng qua bên đây.

_ Ai ? ,ai vừa mới nói, đúng vậy, chính là như vậy.

Phóng Gia Hỏa tiên sinh chợt cao giọng, làm mọi người giật bắn mình ,chăm chú.

_ Đúng vậy, không phải cứ chia đôi là được rồi sao, mỗi người một nửa, đôi bên cùng vui, ai ai cũng vui ,nhà nhà đều vui, chẳng phải vậy là đã được rồi sao.

'Đúng vậy, đúng vậy', đám ba phải bên dưới rộn ràng, mặt sáng sủa như vừa nghĩ ra định lý bitago.

_ Không được, không thể được.

Người nói cũng chính là tiên sinh Phóng Gia Hỏa.

_ Không phải là bọn họ không muốn chia, mà là thứ này không thể chia. Bọn họ đương nhiên có thiện ý với nhau, nhưng tình thế lúc này, chính là lực bất tòng tâm đó. Không thể chia, chỉ một câu dứt khoát, chính là không thể chia.

Bạn đang đọc Bán Dạ Tản Bút sáng tác bởi Trươnglangvuong

Truyện Bán Dạ Tản Bút tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trươnglangvuong
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.