Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài viết chương mở đầu

Phiên bản Dịch · 4864 chữ

Edit: Hà Hố

Năm 2004, ngày mùng 4 tháng 9, Giang Du Bạch tròn chín tuổi, vừa chuyển đến trường học mới.

Cậu bị phân đến lớp 4-1.

Chủ nhiệm lớp là một nữ giáo viên khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài ngang vai, mang một gọng kính, mặc áo sơ mi trắng, quần dài, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Hiệu trưởng, hiệu phó, thầy chủ nhiệm đều đứng ở cửa phòng học lớp 4-1. Bọn họ cùng chủ nhiệm lớp thì thầm nói nhỏ vài câu, chủ nhiệm lớp lập tức hiển hiện ra nụ cười vô cùng xán lạn, nhẹ nhàng nói: "Giang Du Bạch, cô là Ngô Tây Thiến, giáo viên chủ nhiệm của em."

Giang Du Bạch đứng thẳng tắp trả lời: "Em chào cô."

Ngô Tây Thiến ý cười càng sâu: "Giang Du Bạch, mau vào phòng học đi. Môn tiếp theo vừa hay là môn Ngữ văn của cô, để cô giới thiệu em với cả lớp."

Cô Ngô giơ tay mở cửa lớp.

Trong phút chốc, cả lớp yên tĩnh.

Cô Ngô bước vào phòng học, đế giày va chạm với sàn nhà phát ra vang trầm. Mà Giang Du Bạch đeo cặp sách, bước đi không có âm thanh, ba bước bước lên trên bục giảng.

"Cả lớp chú ý." Cô Ngô hai tay vỗ tay, giới thiệu, "Lớp chúng ta học kỳ này có một học sinh mới chuyển đến, gọi là Giang Du Bạch."

Lớp học tổng cộng có bốn mươi tám học sinh. Cô Ngô vừa cất tiếng, bốn mươi tám đạo ánh mắt đồng loạt ngưng tụ ở trên mặt Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch mặc áo T-shirt nhạt màu, quần thể thao màu đen. Thân hình cao, tướng mạo so với hầu hết nam sinh đều ưu việt hơn.

Sự thực đặt trước mắt mọi người —— Giang Du Bạch chính là so với cả lớp, thậm chí toàn trường học là nam sinh ưa nhìn nhất. Cậu nói chuyện ngữ điệu cũng rất êm tai: "Chào các bạn, tớ tên Giang Du Bạch, Giang là Trường Giang giang, Du Bạch là..."

Phòng học hàng cuối cùng, âm thanh một cô bé nói tiếp: "Giang bích điểu du bạch, sơn Thanh Hoa dục nhiên."

Giang bích điểu du bạch, sơn Thanh Hoa dục nhiên.

Không sai, câu thơ này, xuất từ tác phẩm của Đỗ Phủ , cũng là khởi nguồn tên của Giang Du Bạch.

Ai đang nói chuyện?

Giang Du Bạch theo thanh âm nhìn sang, nhìn thấy một nữ hài tử buộc tóc đuôi ngựa. Gương mặt cô vẫn còn nét trẻ con, hai mắt trong suốt mà sáng sủa, tầm mắt lướt qua bên trong phòng học đông đảo, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cậu.

Bên cạnh cô còn có một chỗ trống.

Cô chưa có bạn ngồi cùng bàn.

Giang Du Bạch có chút thất thần. Cậu cho rằng tên của chính mình có ý nghĩa hiếm thấy, sẽ không có bạn học biết, không nghĩ tới ở trong lớp học tùy tiện chọn một nữ sinh liền có thể đọc lên?

Lúc này, cô Ngô gõ gõ bảng đen. Ở trên bảng đen viết xuống ba chữ lớn "Giang Du Bạch", cuối cùng, để tận chức trách của một giáo viên chủ nhiệm, còn bổ sung mấy câu nói: "Bạn học Giang Du Bạch, trước đây học tại trường tiểu học tư nhân ở Singapore, năm nay nghỉ hè mới theo ba mẹ về nước phát triển. Nếu như《ngữ văn》của bạn không tốt, các bạn học, các bạn có giúp đỡ bạn học mới không?"

Cả lớp cùng hô lên: "Có a!"

Cô Ngô gật gật đầu, cao giọng nói: "Các bạn là khóa học sinh thứ ba của tôi, mỗi lần tôi chủ nhiệm, đều bắt đầu theo từ lớp nhỏ nhất đến cuối cấp... Tại sao vậy chứ? Bởi vì như vậy, Tôi cùng các bạn học giống như người một nhà, thân thiết, có đúng hay không? Lớp chúng ta là lớp thí nghiệm, phải cho toàn bộ lớp mang theo bầu không khí tốt, làm đại biểu gương mẫu. Tôi nói rõ trước để tránh sau này có sự việc không hay xảy ra, nếu như ở lớp ta ai dám bắt nạt học sinh mới, đến lúc đó đừng trách tôi phạt nặng, có nghe không?"

Các bạn học lác đác trả lời: "Nghe được!"

Cô Ngô lau khô bảng đen. Bụi phấn viết tung bay dưới ánh mặt trời xán lạn, mỗi một hạt bụi đều như hình dạng cụ thể.

Bọn chúng rơi vào y phục của cô Ngô, dính ở trên tóc, như là tuyết từ trên trời rơi xuống bay toán loạn, cũng làm cho Giang Du Bạch không tự chủ lui về sau một bước —— cậu từ nhỏ đã có bệnh thích sạch sẽ nhẹ.

Cô Ngô mặt hướng cả lớp, lần thứ hai cổ động nói: "Các bạn học! Buổi sáng chưa ăn sáng sao? Nghe thấy lời của cô không?"

Các bạn học lập tức tăng âm lượng đồng thanh trả lời: "Nghe được!"

Cô Ngô lúc này mới thoả mãn, quay đầu, đối Giang Du Bạch nói: "Được rồi, bạn học Giang xem nơi nào có chỗ ngồi, chính mình tự chọn một chỗ đi. Bằng không cô giúp em chọn một..."

Giang Du Bạch chần chờ chốc lát, trực tiếp hướng hàng cuối cùng của phòng học đi tới. Cậu ngồi vào bên cạnh nữ hài tử vừa mới lên tiếng, Cậu còn chưa mở miệng, nữ hài tử liền đối với cậu nói: "Xin chào, tớ tên Lâm Tri Hạ."

Cậu lễ phép trả lời: "Xin chào, tớ tên Giang Du Bạch."

"Ha ha," Lâm Tri Hạ cười thật ngọt ngào, "Tớ biết cậu gọi Giang Du Bạch nha."

Giang Du Bạch kéo khóa của túi sách, từ cặp lấy ra một cái notebook bằng da màu đen. Cậu đem notebook đặt ở trên bàn học, sau đó đem túi sách nhét vào ngăn kéo, chuẩn bị chăm chú nghe giảng.

Chỗ ngồi của cậu cùng Lâm Tri Hạ là góc hàng cuối cùng của phòng học. Lâm Tri Hạ ngồi cạnh cửa sổ thủy tinh, tấm rèm cửa sổ màu xanh bị cô vén ra một góc, treo chếch ở một bên.

Cô đối với Giang Du Bạch phi thường hiếu kỳ, thỉnh thoảng nghiêng mặt sang bên, lén lút liếc cậu một cái, nhìn đến mức khiến cậu không thể không chú ý.

Cậu thấp giọng hỏi: "Tại sao cậu nhìn tớ?"

Lâm Tri Hạ lặng lẽ hỏi ngược lại: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Giang Du Bạch thành thật trả lời: "Chín tuổi."

Lâm Tri Hạ lại hỏi: "Cậu lớn lên ở Singapore sao?"

Giang Du Bạch lắc đầu: "Tớ sáu tuổi theo ba mẹ xuất ngoại, năm nay về nước."

Lâm Tri Hạ một tay chống quai hàm: "Vậy cậu nói được tiếng Anh sao?"

Giang Du Bạch giả vờ khiêm tốn trả lời: "Không quá biết."

Tuy nói như vậy, Giang Du Bạch vẫn cố ý ở trước mặt Lâm Tri Hạ mở ra notebook môn toán của mình, mỗi một trang đều là ghi chép bằng tiếng Anh —— bởi vì Giang Du Bạch ở Singapore chuẩn bị thi TIMSS cùng PISA, chỉ có thể tìm tới tài liệu tương quan bằng tiếng Anh. Vì thế, nội dung notebook môn Toán của cậu đều là Tiếng Anh, thậm chí còn có Calculations with Complex Numbers (số phức giải toán).

Lâm Tri Hạ đáy mắt phát sáng, tựa hồ rất hài lòng: "Số phức, cậu học được số phức sao?"

Cô quả thực cao hứng không biết làm sao cho phải, thao thao bất tuyệt nói cho Giang Du Bạch: "Số phức thực sự là một loại phát minh tươi đẹp! Nó để ta biết vật lý là môn học tốt đẹp nhất trên thế giới! Phần thực và phần ảo kết hợp, thể hiện trên đồ thị hàm số giải toán thuận tiện rất nhiều, Số phức nếu có phần ảo bằng 0 thì số sẽ biến thành một số thực! Ngay cả lượng tử tính toán cũng có thể sử dụng số phức để đơn giản hoá, không có sự chuẩn bị nào của một hạt lượng tử có thể cho phép dự đoán chính xác đồng thời kết quả đo vị trí và kết quả đo động lượng của hạt. Cả vị trí và động lượng là những đại lượng quan sát được, có nghĩa rằng chúng được biểu diễn bởi các toán tử Hermit..."

Giang Du Bạch trong đầu "Vù" một tiếng. Cậu hoàn toàn nghe không hiểu Lâm Tri Hạ nói cái gì, một chữ đều nghe không hiểu.

Giang Du Bạch sở dĩ học được số phức, là bởi vì, khi cậu ở Singapore, cha mẹ tìm cho cậu một vị giáo sư toán học làm gia sư dạy kèm ở nhà.

Vị giáo sư dạy kèm kia vô cùng có trách nhiệm. Giúp Giang Du Bạch khai thác tư duy, trước tiên từ "Số nguyên" đến "Điểm", lại từ "Điểm" nói đến "số thực" mở rộng đến "Số ảo cùng số phức" .

Hắn còn thường khích lệ Giang Du Bạch, nói cậu là một học sinh rất thông minh.

Trên thực tế, Giang Du Bạch ở Singapore đến trường ba năm, xưa nay đều đứng nhất lớp. Anh ngữ, toán học, khoa học, tiếng Trung, thể dục cùng âm nhạc tất cả so với các bạn học đều vượt bậc.

Mà Giang Du Bạch học tập tại trường tiểu học tư nhân ở Singapore, hàng năm học phí cao tới 20 vạn nhân dân tệ. Năm 2003, giá phòng ở tiểu khu Bắc Kinh là một vạn mỗi mét vuông, mẹ của Giang Du Bạch liền đùa giỡn nói: "Một năm học phí của con có thể mua được một phòng sách nhỏ ở Bắc Kinh."

Khi đó, bạn cùng lớp tiểu học của Giang Du Bạch gia cảnh không giàu sang thì cũng cao quý. Cha mẹ bọn họ đều rất coi trọng giáo dục, học thêm đến mức rất căng thẳng. Giang Du Bạch có thể từ nhóm người này bộc lộ tài năng, đứng hạng nhất liên tục, khiến cậu cũng có chút đắc ý.

Bất quá hôm nay, Giang Du Bạch hơi chút mờ mịt.

Lâm Tri Hạ cùng cậu nói một đoạn hội thoại lớn, khiến cậu nhớ tới lúc mình lắng nghe toạ đàm.

Khi Giang Du Bạch học tiểu học ở Singapore, hiệu trưởng của bọn họ thỉnh thoảng sẽ mời một vài giáo sư tại đại học công lập Singapore, Singapore Nam Dương đến khai giảng. Lúc đó, Giang Du Bạch cùng các bạn học nghiêm túc ngồi nghe, tuy rằng nghe không hiểu giáo sư nói gì, nhưng còn muốn vì giáo sư dùng sức vỗ tay.

Nhưng kia là giáo sư đại học đó, đồng dạng với Lâm Tri Hạ, nhắc tới lĩnh vực nghiên cứu của chính mình, thì sẽ chậm rãi mà nói, nói đến không dừng được.

Giang Du Bạch khép lại notebook, không nhịn được hỏi: "Lâm Tri Hạ, cậu bình thường đều đang suy nghĩ gì?"

Lâm Tri Hạ đan hai tay vào nhau: "Cậu yêu thích vật lý cùng số học không? Cậu có tin tưởng không gian vũ trụ có phần cuối không? Cậu nghĩ thời gian cùng ý thức có liên hệ gì đến sự tồn tại của thế giới hay không? Cậu cảm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của nhân loại là gì?"

Cô hơi cúi đầu, âm thanh rất nhẹ, khuôn mặt trắng nõn bởi vì kích động mà nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Cô còn duỗi ra một ngón tay, chỉ trên notebook của Giang Du Bạch: "Giang Du Bạch, cậu không phải ... Chỉ hiểu một ít số phức giải toán chứ?"

Lâm Tri Hạ cũng không biết, cô câu nói này, lại như một cây đao, mạnh mẽ đâm vào trong lòng Giang Du Bạch, khiến cậu tự tôn vỡ tan, máu tươi chảy ròng.

"Tớ..." Giang Du Bạch hít sâu một hơi, còn không lên tiếng, trên bục giảng cô Ngô liền hét lớn: "Lâm Tri Hạ!"

Lâm Tri Hạ ngồi thẳng thân thể, mở ra sách giáo khoa.

Giọng cô Ngô lần thứ hai vang lên: "Các em a! Không được ở trong lớp nói chuyện! Lớp học phải có kỷ luật! Các em phải tuân thủ kỷ luật của lớp học! Hiện giờ cô còn nguyện ý cùng với các em giảng đạo lý, chờ các em lên tới sơ trung, giáo viên nào có thể để ý đến các em? Lập tức liền đem những ai nói chuyện đuổi ra khỏi phòng học, các em không được nghe giảng, thành tích giảm xuống, thi trung học thất bại, không lên được cao trung, lúc đó các em mới biết những lời hôm nay cô nói đều là muốn tốt cho các em!"

Lâm Tri Hạ dùng sách vở che mặt, lén lút nở nụ cười.

Dù cho cô Ngô con mắt chăm chú bách nhìn Giang Du Bạch, Giang Du Bạch vẫn cứ mở miệng hỏi: "Lâm Tri Hạ cậu cười cái gì?"

"Chơi vui a" Lâm Tri Hạ trả lời, "Tớ là một quan sát viên của nhân loại."

*

Tiết học Ngữ Văn kết thúc, cô Ngô vừa bước ra khỏi phòng học, phần lớn bạn học trong lớp liền vây quanh người Giang Du Bạch.

Các bạn học tạo thành một bức bình phong kiên cố, Giang Du Bạch lại như là một tác phẩm bên trong một triển lãm, để các bạn học tham quan.

Đại đa số đều là tiểu hài tử chín tuổi, mười tuổi, tia tâm lý đố kị, mới mẻ, tìm tòi nghiên cứu trong mắt không che giấu chút nào.

Có một bạn học nam thân hình hơi mập mạp mở miệng nói: "Giang Du Bạch, tớ tên Chu Bộ Phong, tớ ngồi phía trước cậu."

Giang Du Bạch nhìn qua sách bài tập của cậu ta, nhận rõ tên, mới gật đầu nói: "Xin chào."

Chu Bộ Phong hai tay chống trên bàn Giang Du Bạch. Cậu ta mặc một chiếc áo lót bằng bông, phần bụng hơi chật, hở ra một tầng bụng nhỏ. Cậu ta vỗ vỗ cái bụng của mình, đột nhiên hỏi: "Giang Du Bạch, tớ cùng Đổng Tôn Kỳ sáng sớm hôm nay ở cửa trường học nhìn thấy cậu cùng ba cậu, xe nhà cậu có phải là Rolls-Royce?"

Chu Bộ Phong mới vừa hỏi xong, Giang Du Bạch đã trả lời: " Đó không phải là ba tớ, người cậu nhìn thấy là tài xế nhà tớ."

"Ồ ——" các bạn học phát ra một trận ồn ào.

Thanh âm cả lớp kinh ngạc, khiến Giang Du Bạch có chút bất an. Cậu suy đoán mình cùng các bạn học có chút không hợp. Hoặc là nói, gia cảnh của cậu thuộc về số rất ít ở lớp học.

Quả nhiên, Chu Bộ Phong đẩy Giang Du Bạch một cái: "Ba mẹ cậu làm việc ở đâu? Nhà cậu thật có tiền nha!"

Lâm Tri Hạ cũng nói: "Ra vậy, cậu chuyển trường đến đây, cả hiệu trưởng đều đứng cửa nhìn cậu."

Chu Bộ Phong liếc trộm Lâm Tri Hạ, lải nhải hỏi: "Giang Du Bạch, nhà cậu ở đâu? Có biệt thự lớn không?"

Nhà cậu có biệt thự lớn không?

Loại câu hỏi trực tiếp như vậy, có vẻ thất lễ. Mà tùy tiện trả lời, lại rất đường đột. Dù sao đại đa số các các bạn trong lớp học trong nhà đều không có tài xế, khả năng cao cũng không có biệt thự. Mà nhà Giang Du Bạch vốn không chỉ có một ngôi biệt thự... Chính xác mà nói, hẳn là một toà trang viên tư nhân.

Tháng bảy năm nay, Giang Du Bạch mới vừa về nhà mấy ngày, thường thường ở bên trong chính nhà của mình lạc đường.

Giang Du Bạch cúi đầu suy tư, hơi nhíu mày: "Tớ không biết."Cậu đối câu trả lời của mình rất hài lòng, liền lặp lại một lần: "Tớ không biết."

"Vậy mà cũng không biết?" Chu Bộ Phong dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn cậu.

Lâm Tri Hạ nói tiếp: "Bởi vì nhà cậu quá to lớn, vì thế, cậu không nhận rõ nó có phải là biệt thự hay không?"

"Cậu nói đúng." Giang Du Bạch lạnh nhạt thừa nhận. Cậu mới vừa cùng Lâm Tri Hạ ngồi cùng bàn không tới nửa ngày, đã bắt đầu cảm thấy phản cảm với cách cô tùy cơ ứng biến cùng giả vờ thông minh.

Chu Bộ Phong chỉ vào một nam sinh tóc húi cua trong lớp nói: "Này, đó là Đổng Tôn Kỳ! Đổng Tôn Kỳ là trưởng lớp của chúng ta, Nhà cậu ấy rất giàu nha! Giang Du Bạch, cậu so với cậu ấy còn giàu hơn!"

Đổng Tôn Kỳ nghe có người gọi mình. Cậu ta quay đầu liếc mắt nhìn Chu Bộ Phong một cái, sau đó lại xoay người trở lại.

Lớp 4-1 vô hình trung phân hoá ra hai phe.

Phe thứ nhất lấy Đổng Tôn Kỳ làm trung tâm, nam hài tử chiếm đa số. Phe thứ hai lấy Giang Du Bạch làm trung tâm, nữ sinh so với nam sinh nhiều hơn một chút.

Đổng Tôn Kỳ buộc khăn quàng đỏ, mang khẩu hiệu. Cậu ta duỗi thẳng cánh tay trái, lấy ra hai khẩu hiệu, nam hài tử cạnh cậu ta đều ở cười ha ha, trong không khí sinh động không hiểu sao có một loại bầu không khí vui sướng.

Có người hô một tiếng: "《Mạo hiểm Tiểu Hổ đội 》! Đổng Tôn Kỳ lại hô《 Mạo hiểm Tiểu Hổ đội 》!"

Đổng Tôn Kỳ từ từ đứng lên, làm cho bạn học hàng cuối cùng cũng thấy rõ.

Mọi người phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Đổng Tôn Kỳ ở trên bàn, đặt bảy bản 《 mạo hiểm Tiểu Hổ đội 》.

《 mạo hiểm Tiểu Hổ đội 》 là truyện đang thịnh hành thời điểm đó. Các bạn học nóng lòng đọc sách. Có điều "mạo hiểm Tiểu Hổ đội" gồm 18 quyển nhỏ. Nếu mua, khẳng định thiệt thòi. Nếu mượn bạn học thì sẽ không mất tiền.

Đổng Tôn Kỳ thường xuyên cho các bạn trong lớp mượn "mạo hiểm Tiểu Hổ đội" , nên cậu ta cùng hầu hết bạn học trong lớp quan hệ rất tốt. Ngoại trừ 《 mạo hiểm Tiểu Hổ đội 》, cậu ta còn thường thường mua các loại series truyện《 ý lâm 》, 《 độc giả trích văn 》, 《 nam sinh nữ sinh 》 ,... thỏa mãn nhu cầu xem của tất cả các bạn trong lớp.

Đổng Tôn Kỳ đã từng tự xưng: Nhà tớ có tiền! Eo tớ quấn tiền tỉ!

Bởi vậy, biệt danh của cậu ta chính là "Đổng tiền tỉ", cũng có người gọi là "Đổng thiếu gia" .

Chu Bộ Phong chạy đến trước mặt Đổng Tôn Kỳ, nói: "Đổng tiền tỉ, cho tớ mượn một quyển sách xem! Tuần sau tớ trả." Người mượn truyện tăng lên từ từ, xung quanh khu vực Đổng Tôn Kỳ ngồi bắt đầu nói nhao nhao ồn ào.

Giang Du Bạch bên này đúng là yên tĩnh không ít.

Lâm Tri Hạ thu thập xong bàn học, rồi hướng Giang Du Bạch nói: "Trong thành phố này của chúng ta, trường học tốt nhất đều là trường công. Trường công học phí không tính cao, chọn trường học thì học phí cũng là một yếu tố. Thế nhưng, so với trường tiểu học Singapore tư nhân của cậu, trường chúng tớ tốt và tiện nghi hơn nhiều."

"Cái gì gọi là... trường Singapore của cậu?" Giang Du Bạch rất không nhịn được nói, "Tớ không phải người Singapore, tớ là người Trung Quốc."

Lâm Tri Hạ nghiêng đầu: "Xin lỗi, cậu tức giận sao?" Cô nháy mắt một cái, ánh mắt vô cùng ngây thơ.

Giang Du Bạch bị cô nhìn chăm chú đến mức đỏ mặt. Cậu chỉ có thể nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía khác, mới trả lời cô: "Tớ không hề tức giận."

"Vậy thì tốt!" Lâm Tri Hạ vỗ tay một cái, "Cậu mau tránh ra, đừng cản đường của tớ. Nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút, tớ muốn đi chơi lật thẻ."

Cái gọi là "Lật thẻ", là một trò chơi nhỏ thú vị lưu hành trong trường. Trò chơi này, ở trong trường học lưu truyền đã lâu, do lớp học sinh lớn khởi xướng, sau đó truyền xuống lớp dưới, cuối cùng thịnh hành với tất cả các trường tiểu học toàn thành phố.

Tham gia "Lật thẻ", đầu tiên phải chuẩn bị 1 tệ làm nguồn vốn.

1 tệ này, có thể ở quầy bán đồ lặt vặt ở cổng trường học mua 40 tấm bài loại nhỏ. Mặt trái mỗi một tấm bài đều phủ kín hoa văn màu xanh lam, mặt trước là các nhân vật trong Anime Nhật Bản 《Bảo Bối Thần Kỳ 》 —— Pikachu, Ubuyashiki Kagaya, vịt Psyduck,... vân vân.

Lúc trò chơi bắt đầu, hai bạn học đứng hai bên bàn học, đặt úp thẻ bài của mình lên bàn học. Sau đó, bọn họ phải hơi cúi người xuống, thay phiên dùng bàn tay đánh lên mặt bàn —— ai có thể đem lá bài đập lật ngửa lên, lá bài này liền thuộc về người đó.

"Trò này có gì vui?" Giang Du Bạch ngạc nhiên nói.

Giang Du Bạch nhìn dáng vẻ si mê của các bạn học, đặc biệt là người như Lâm Tri Hạ cũng thích... Giang Du Bạch cảm thấy không thể nào hiểu được.

Một vòng chơi mới đã bắt đầu.

Ván này, Lâm Tri Hạ đối chiến Đổng Tôn Kỳ.

Lâm Tri Hạ mặc một chiếc áo ống tay màu hồng nhạt, quần jean màu xám, thân hình vừa đơn bạc vừa gầy yếu. Tay cô quá quá nhỏ, mềm mềm yếu yếu, rất khó có sức lực lớn, làm sao có khả năng đập lật ngửa hai tấm thẻ?

Đổng Tôn Kỳ đối mặt với một đối thủ như vậy, lại vẫn làm tại chỗ làm vận động nóng người. Cậu ta trên dưới nhảy đánh vài lần, kéo hai tay hai chân, trận địa sẵn sàng đón quân địch: "Tớ trước!"

Lâm Tri Hạ sảng khoái đáp ứng: "Được! Cậu trước!"

Cô bày ra một tấm thẻ "Mộng ảo".

Bạn học vây xem thở dài nói: "Là Mộng Ảo! Mộng ảo thật rất hiếm! Lớp sáu có một đàn anh đồng ý ra giá 4 tệ để mua một tấm mộng ảo!"

"Thế nào?" Lâm Tri Hạ nói, "Tớ ra mộng ảo, cậu ra cái gì?"

Đổng Tôn Kỳ cảm nhận được áp lực to lớn. Cậu ta nhất định phải gắng giữ tỉnh táo. Hít vào một hơi, không khí tràn đầy trong phổi. Cậu ta mở ra năm ngón tay: "Tớ ra... Pikachu!"

"A! Pikachu!" Lại có bạn học hô lên, "Tớ lần trước bỏ ra 8 tệ, mua mấy trăm tấm thẻ, đều không tìm được một tấm Pikachu! Đổng lớp trưởng, cậu thật hào phóng!"

Đổng Tôn Kỳ giơ bàn tay lên, ra hiệu nhóm người vây xem yên tĩnh. Cậu ta nói: " Tớ là tiểu đội trưởng của mọi người, tớ không hào phóng ai hào phóng?" Nói rồi nhìn Lâm Tri Hạ: "Tớ muốn bắt đầu!"

Lâm Tri Hạ thúc giục: "Nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian của tớ."

Đổng Tôn Kỳ khom lưng, đem hết sức lực chính trâu hai hổ, một chưởng vỗ mạnh ở trên bàn học, lực này lớn, giống như là muốn đem chính cái bàn đều đập nứt.

Trên bàn hai tấm thẻ vẫn không nhúc nhích.

Đổng Tôn Kỳ vẻ mặt nứt toác.

"Ha ha ha ha ha ha ha, đến lượt tớ!" Lâm Tri Hạ hài lòng cực kỳ.

Cô bé quỳ gối trên một chiếc ghế dựa, tay phải duỗi thẳng, điều chỉnh góc độ, trong miệng nói lẩm bẩm.

Cô đang nói cái gì?

Giang Du Bạch không nhịn được đi tới nghe trộm. Khoảng cách của cậu và Lâm Tri Hạ rất gần. Cậu nghe thấy Lâm Tri Hạ nói: "Góc ba mươi bảy độ, lực bẩy ở phương hướng này..."

Sau đó, cô nhẹ nhàng vỗ một cái, hai tấm thẻ đồng thời xoay chuyển, lộ ra mặt phải in hình "Mộng ảo" cùng "Pikachu".

Các bạn học vỗ tay: "Lâm Tri Hạ, cậu thật mạnh!"

"Ai nha, chỉ là may mắn thôi." Lâm Tri Hạ đắc ý mà thu thẻ lại cẩn thận rồi đi về phía nhóm nữ sinh, cùng mọi người chơi trò khác.

Đổng Tôn Kỳ ngơ ngác ngồi trên ghế, bởi vì "Pikachu" rời đi mà thất thần. Cậu ta vẻ mặt bi thương phiền muộn, bên cạnh thì có bạn học an ủi: "Đổng lớp trưởng, cậu đừng quá khổ sở."

Đổng Tôn Kỳ lắc lắc đầu. Tầm mắt cậu ta xuyên thấu cửa sổ, nhìn lên bầu trời xa: "Không, tớ không khổ sở. Thắng chỉ là phụ, chiến đấu mới là ý nghĩa... Tớ nghĩ muốn bảo vệ nó, cuối cùng vẫn là mất đi! Vĩnh biệt, pikachu!"

Giang Du Bạch lẩm bẩm: "Bệnh thần kinh."

Những này các bạn lớp 4-1, còn mang theo sự ấu trĩ của học sinh tiểu học năm thứ ba, không có rèn luyện ra sự trầm ổn của học sinh tiểu học lớp bốn. Giang Du Bạch đi ra phòng học, muốn đi bên ngoài thông khí, điện thoại di động trong túi quần bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng rung. Cậu đứng ở trên hành lang, lấy điện thoại di động ra, nói: "Alo?"

Tài xế nhà cậu trả lời: "Tiểu Giang tổng, cậu để quên bình nước ở trên xe. Tôi mới vừa phát hiện, tôi mang qua trường học..."

"Không cần, " Giang Du Bạch cố ý nói, "Cháu không khát, cháu không uống. Không cần đưa đến."

Tài xế ngữ khí lo lắng: "Vậy không được, Tiểu Giang tổng, tiểu hài tử mỗi ngày đều phát triển cơ thể, tôi đều đã đến cổng trường của cậu rồi."

Lúc Giang Du Bạch cùng tài xế nói chuyện, mơ hồ cảm giác sau lưng có người. Cậu xoay người, thấy Lâm Tri Hạ ở ngay sau lưng. Cô thật giống mới vừa đào ra một cái bí mật động trời, mở to hai mắt trừng trừng nhìn cậu.

Cậu lùi về sau một bước, phần lưng dựa vào lan can lạnh lẽo. Cậu hỏi: "Cậu lại nhìn gì tớ?"

Lâm Tri Hạ thế nhưng hỏi: "Cậu sợ tớ sao?"

Giang Du Bạch hỏi ngược lại: "Cậu có gì đáng sợ chứ?"

Lâm Tri Hạ tự thuật nói: "Họ hàng nhà tớ có người gọi tớ là quái thai. Họ hàng nhà cậu... Gọi cậu là Tiểu Giang tổng?"

Tài xế nhà Giang Du Bạch theo nhà họ Giang làm việc rất lâu, quen gọi ba của Giang Du Bạch là "Giang tổng", thuận miệng gọi Giang Du Bạch "Tiểu Giang tổng" . Tuy rằng Giang Du Bạch rất không thích danh xưng"Tiểu Giang tổng" này. Thế nhưng cậu cũng không tiện bảo người ta đổi —— như vậy sẽ có vẻ lòng dạ rất không rộng lớn, lại chỉ là một cái cách xưng hô.

Cậu đang muốn nói chuyện, chuông vào học liền reo.

Lâm Tri Hạ cùng Giang Du Bạch một trước một sau trở về phòng học, yên lặng ngồi trở lại vị trí của chính mình.

Ánh mặt trời chiếu sang, tia nắng chói tạo thành vết lốm đốm lạc ở trên bàn, mặt ghế cũng bị chiếu lên hiện ra ánh vàng. Lâm Tri Hạ cảm thấy chơi vui, lấy một cái thước đo đuổi theo đốm sáng lấm tấm. Cô còn len lén kêu một tiếng: "Tiểu Giang tổng."

Giang Du Bạch tránh thoát ánh nhìn chăm chú của cô, mặt cũng chếch đến một bên: "Cậu không được gọi, tớ không đùa với cậu."

Lâm Tri Hạ cảm thấy càng thêm thú vị, lại gọi: "Tiểu Giang tổng."

Ở Tiểu học, rất nhiều bạn học đều yêu thích đặt tên gọi bí mật cho người khác , càng yêu thích kêu người khác bằng tên đó. Lâm Tri Hạ đã từng cảm thấy loại hành vi này vô cùng tẻ nhạt.

Nhưng là, hiện tại Lâm Tri Hạ phát hiện gọi người khác bằng tên gọi bí mật thật vui vẻ, cô liền dừng không được. Đặc biệt là người trong cuộc càng xấu hổ, cô liền càng hiếu kỳ, càng không nhịn được gọi cậu: "Tiểu Giang tổng, Tiểu Giang tổng, Tiểu Giang tổng... Tiểu Giang tổng!"

Giang Du Bạch mạnh mẽ một quyền đánh lên bàn.

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.