Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân cụm k-means

Phiên bản Dịch · 3164 chữ

Edit: Hà Hố

Hoàn cảnh gia đình Lâm Tri Hạ, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch đã từng cho rằng, Lâm Tri Hạ sống ở một nơi thần bí, mỗi ngày đều có rất nhiều giáo viên phụ đạo, đốc thúc cô, đưa cô huấn luyện thành một học thần.

Nhưng mà, như Giang Du Bạch tận mắt nhìn thấy, gia đình Lâm Tri Hạ một chút cũng không thần bí. Cha mẹ cô không cưng chiều cô một chút nào —— cô muốn ăn một chiếc kẹo que vị dâu, đều bị mẹ cô vô tình từ chối.

Cha mẹ Giang Du Bạch cũng hạn chế cậu ăn đồ ăn vặt. Giang Du Bạch liền đối với Lâm Tri Hạ lại có một loại đồng cảm cùng thương hại.

Trong nhà Giang Du Bạch có đầu bếp am hiểu làm bánh ngọt kiểu Trung Quốc. Mấy ngày gần đây, trong khuôn viên có cây quế đã nở hoa, các đầu bếp hái những bông hoa mới nở, chế ra một lồng "Bánh hoa quế trong suốt", làm từ gạo đặc sản Đông Bắc, dừa Hải Nam, mật ong Cam Túc- Thiên Thủy. Những chiếc bánh này, cắn vào như tôin trong miệng, ngọt mà không ngán, thực sự là thơm ngon bậc nhất.

Buổi sáng hôm sau, Giang Du Bạch đến trường sớm, tìm một hộp cơm sạch sẽ, lén lút xếp mười mấy khối bánh hoa quế vào, mang tới trường học cho Lâm Tri Hạ ăn.

Tiết tự học đầu giờ vừa kết thúc, Giang Du Bạch liền đem hộp cơm đặt trước mặt Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ rất nghi hoặc: "Đây là cái gì?"

"Bánh hoa quế " Giang Du Bạch giả vờ hờ hững, "Ngọt."

Lâm Tri Hạ mở hộp cơm, nhất thời mùi thơm tỏa ra. Cô chưa từng thấy bánh ngọt đẹp như vậy, không nhịn được hỏi: "Cậu ở đâu mua?"

"Trên thị trường không mua được, " Giang Du Bạch thành thực giới thiệu, "Đây là đầu bếp nhà tớ tự mình làm..."

Cậu còn chưa nói hết, Chu Bộ Phong ngồi ở hàng trước đột nhiên quay đầu lại, nắm lên hai khối bánh ngọt hướng trong miệng nhét. Chu Bộ Phong một bên thừa dịp cháy nhà hôi của, một bên cao giọng than thở: "Ôi! Cái này ăn thật ngon... Ăn ngon…muốn nghẹn chết rồi! Mọi người đến nếm thử đi... !"

Chu Bộ Phong ngồi cùng bàn với một bạn học nữ, tên là Cam Thù Lệ. Cam Thù Lệ vẫn luôn là yên yên lặng lặng không thích nói chuyện, là một nữ sinh hướng nội, cô còn ở trên bàn học dùng bút vẽ ra một cái "đường ranh giới", ngăn cản Chu Bộ Phong cùng mình tiếp xúc. Bình thường, Chu Bộ Phong nói chuyện cùng cô bé, cô bé xưa nay không để ý tới.

Mà hiện tại, trong lớp có mấy bạn học đi tới, đều muốn thưởng thức bánh hoa quế mà Giang Du Bạch mang đến.

Cam Thù Lệ ngày hôm nay chưa ăn. Cô bé không nhịn được đưa tôiy ra, cũng từ trong hộp lấy được một khối bánh, hưởng ứng hô hào của Chu Bộ Phong.

Mười bảy khối bánh hoa quế, đảo mắt liền bị mọi người lấy hết. Lâm Tri Hạ một cái đều không còn.

Giang Du Bạch cảm thấy không rõ. Cậu hỏi Lâm Tri Hạ: "Cậu tại sao nhìn bọn họ lấy hết?"

Lâm Tri Hạ nói: "Chu Bộ Phong đụng tới, tớ liền không muốn ăn."

Giang Du Bạch lại hỏi: "Tớ cùng Chu Bộ Phong đánh một trận, các bạn học có tố cáo với cô giáo không?"

"Tố cáo cũng vô dụng, " Lâm Tri Hạ bình tĩnh mà tự thuật, "Cô giáo nhất định sẽ giúp cậu. Có điều tớ vẫn cảm thấy, cậu không nên cùng cậu đánh nhau. Đánh nhau không thể giải quyết vấn đề. Cậu ngày hôm nay đánh cậu tôi, cậu tôi sẽ vẫn làm."

Giang Du Bạch nỗ lực áp chế lửa giận của chính mình. Cậu đem cơm hộp ném vào thùng rác, ngồi vào chỗ cũ, lại dùng khăn tôiy lau chùi bàn học Lâm Tri Hạ bàn học, lúc này Chu Bộ Phong nghiêng đầu lại cười cậu: "Giang Du Bạch, cậu là cái đuôi của Lâm Tri Hạ, ha ha."

Giang Du Bạch trầm mặc không nói.

Chu Bộ Phong đẩy hộp bút của Giang Du Bạch: "Giang theo đuôi, Giang theo đuôi, hì hì."

Giang Du Bạch điều chỉnh hô hấp. Gò má cậu hơi đỏ lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc lạnh lùng.

Chu Bộ Phong nhận ra được bầu không khí khác lạ, nhưng miệng vẫn không nhịn được gây xích mích: "Cậu ngồi cùng bàn với quái vật, là đuôi của quái vật! Lâm Tri Hạ là quái vật, cậu bị cậu tôi truyền nhiễm, ha ha."

Giang Du Bạch rất phản cảm việc người khác dùng từ "Quái vật" để hình dung Lâm Tri Hạ. cậu túm cổ áo Chu Bộ Phong, đem cậu tôi từ chỗ ngồi nâng lên. Bút chì, tẩy, hộp bút,…rơi toán loạn xuống đất.

Chu Bộ Phong rùng mình, mặt biến sắc, nhìn Giang Du Bạch hành động mạnh mẽ, cậu tôi vừa sợ hãi, vữa tức giận lên tiếng: "Cậu muốn làm cái gì!"

Giang Du Bạch một tôiy túm cổ áo Chu Bộ Phong, một tôiy đưa về phía trước, kéo bàn học giữa hai người ra tạo thành một khoảng trống, cậu lùi về sau một bước, nhấc chân, đầu gối sắp va vào bụng Chu Bộ Phong.

Chu Bộ Phong lập tức ngã ra, tránh thoát đòn đánh này, nhưng đôi giày mới của cậu tôi bị Giang Du Bạch đạp một phát.

Vừa vặn vào lúc này, giáo viên toán bước vào.

Giáo viên môn toán họ Tiền, khoảng bốn mươi tuổi, cô Tiền có chứng nhận "Giáo viên tiểu học cao cấp". Cô Tiền mang một chiếc mắt kính gọng vàng, ánh mắt xuyên thấu qua kính quan sát cả lớp học.

Cô Tiền bình thường giọng nói hơi nhỏ, ngày hôm nay mới vừa vào lớp, cô trầm giọng quát: "Bên trong góc phòng là ai đánh nhau? Các cô cậu đã là học sinh lớp bốn! Không phải trẻ con! Làm sao còn đánh nhau? Đều lăn ra ngoài cho tôi! Ai cũng không được vào phòng học, ra ngoài hành lang! Để cả lớp nhìn! Tôi xem còn ai dám đánh nhau!"

Nghe cô Tiền quát, Chu Bộ Phong nhanh chân chạy ra phòng học.

Giang Du Bạch vẫn cứ đứng tại chỗ.

Cậu chưa từng bị giáo viên mắng quá. Cậu tạm thời không phản ứng kịp.

Trong phòng học rộng rãi sạch sẽ, cô Tiền đặt thước cùng compa lên bàn giáo viên, hai tay khoanh tròn, nói ý phê bình: "Có một vài bạn học, tôi vì cho em mặt mũi nên không nói thẳng tên. Em biết tôi nói tới ai... Tôi cho em biết, em đừng tưởng rằng nhà mình điều kiện tốt, có chút tiền, có chút quan hệ, em liền có thể ở trong trường học chúng ta làm xằng làm bậy, làm mưa làm gió! Trước khi làm học sinh, phải học cách làm người! Tôi mặc kệ em là từ Singapore hay là Guinea về nước, chỉ cần em ở trong lớp xưng vương xưng bá, tìm người đánh nhau, em chính là sai! Có hiểu hay không? Các em mới vài tuổi , gặp phải một ít chuyện, chỉ có thể dựa vào nắm đấm giải quyết vấn đề sao? Em không học toán học sao? Không hiểu được Logic suy nghĩ sao? Đừng ở nơi học tập đánh nhau! Tôi cảnh cáo em a! Tôi gặp một lần phê bình một lần! Em đi tìm hiệu trưởng cáo trạng tôi cũng không sợ! Tôi dạy học hơn hai mươi năm, tôi không dạy loại học sinh chỉ biết đánh nhau!"

Câu nói cuối cùng cô Tiền còn nhấn mạnh rất khí phách.

Giang Du Bạch trên mặt đau rát, cả người như thiêu đốt, như là bị người ta đánh một bạt tai. Đặc biệt là câu nói kia " Đừng ở nơi học tập đánh nhau", nghe xong trong lòng cậu xấu hổ tới cực điểm.

Cậu không nói tiếng nào đi ra khỏi phòng học, hướng đi văn phòng chủ nhiệm lớp.

Lâm Tri Hạ ngơ ngác nhìn bóng lưng của cậu.

Một tiết học này, trải qua vô cùng dài.

Thật vất vả đến khi tan học, Lâm Tri Hạ là người thứ nhất lao ra khỏi phòng học. Cô nhìn thấy Giang Du Bạch cùng Chu Bộ Phong đều ở trên hành lang phạt đứng, giữa hai người này cách xa nhau khoảng cách dài tới bốn mét.

"Giang Du Bạch?" Lâm Tri Hạ gọi cậu.

Cậu không để ý đến cô.

Lâm Tri Hạ nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu Giang tổng."

Giang Du Bạch: "Đừng gọi tớ là Tiểu Giang tổng."

"Cậu đang suy nghĩ gì?" Lâm Tri Hạ đứng bên cạnh cậu hỏi.

"Tớ biết Chu Bộ Phong không đánh lại được tớ, " Giang Du Bạch thản nhiên nói, "Cậu không nên mắng chúng tớ."

Chu Bộ Phong nghe thấy Giang Du Bạch nói, hai chân nhảy lên, chạy trốn càng xa hơn. Trên hành lang bạn học đi lại dần dần tăng lên, đế giày bọn ho ma sát với sàn nhà, phát ra tiếng vang liên tiếp.

Giang Du Bạch xoay người, nhìn bạn học đông đúc, sửa lời nói: "Tớ cũng không nên động thủ với cậu."

"Cậu có thể nghĩ như thế, thực sự là quá tốt rồi," Lâm Tri Hạ lại nói, "Thời điểm cậu nhấc chân định đá Chu Bộ Phong, tớ cảm thấy cậu dùng xung lượng rất lớn, không phải đùa giỡn. Tớ cũng bị sợ rồi."

Giang Du Bạch hỏi: "Xung lượng là cái gì?"

"Một đại lượng vecter thể hiện độ biến thiên của động lượng trong thời gian lực tác động lên vật." Lâm Tri Hạ lời ít mà ý nhiều giải thích.

Giang Du Bạch trầm tư, lưng thẳng tắp, liên tiếp gật đầu.

"Cậu nghe hiểu không?" Lâm Tri Hạ biết rõ còn hỏi.

"Không có." Giang Du Bạch thành thực trả lời.

Lâm Tri Hạ rất hài lòng với câu trả lời của cậu: "Chờ mấy năm nữa, cậu học đến vật lý cao trung, cậu liền biết."

Giang Du Bạch cúi đầu: "Hóa ra là vật lý."Cậu lần thứ nhất thừa nhận nói: "Tớ chỉ học qua toán học."

Lâm Tri Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Toán học cũng có thể lý giải nó từ một góc độ khác."

"Cái gì?" Giang Du Bạch quay đầu nhìn cô.

Lâm Tri Hạ ví dụ: "Cuộc sống, giống như Phân cụm k-means. Chúng ta vừa bắt đầu đều tùy ý lựa chọn điểm tham khảo, không biết mình ở nơi nào. Sau đó thu thập được sự biến hóa của số liệu, điểm chúng ta tham khảo cũng bắt đầu thay đổi. Mỗi người có một điểm tham khảo riêng, dựa trên sự tương đồng của các sự vật, con người cũng vậy. Mọi người đều không ngừng trưởng thành, không ngừng điều chỉnh điểm tham khảo, giống như trước đó cậu cảm thấy nam sinh ở lớp học đánh nhau là không có việc gì, nhưng sau khi cậu động thủ trước, cậu có khả năng sẽ suy nghĩ lại một chút về quan điểm của mình."

Giang Du Bạch đối diện cô nói: " Phân cụm k-means. Cảm ơn cậu, tớ đã học được."

Lâm Tri Hạ cười thật ngọt ngào: "Toán học có thể khiến người ta cảm thấy vui sướng, cũng có thể áp dụng vào cuộc sống."

*

Làm đại biểu lớp môn Ngữ Văn, nên sau giờ học, Lâm Tri Hạ ôm một xấp sách bài tập đi đến văn phòng giáo viên. Cô thật vui vẻ đi tới cửa phòng làm việc. Cửa phòng đang đóng, âm thanh chủ nhiệm lớp từ bên trong truyền tới.

Chủ nhiệm lớp cười nói: "Tiền lão sư, cô bớt giận, Giang Du Bạch vẫn còn là trẻ con mà, cô chớ cùng cậu bé tính toán, cậu bé bình thường rất lễ phép."

Cô Tiền trả lời: "Không phải tôi tính toán. Tôi mới vừa vào phòng học, nhìn thấy cậu ấy đạp Chu Bộ Phong, còn giẫm lên giày... Đây không phải bắt nạt bạn học sao?"

"Ai, Chu Bộ Phong đứa nhỏ này thường thường ở lớp chúng tôi gây chuyện, " chủ nhiệm lớp vì Giang Du Bạch giải thích, " Ba mẹ Chu Bộ Phong đi Thượng Hải công tác. Cậu bé ở cùng ông bà. Lại thường xuyên lấy đồ của bạn học."

Tiền lão sư hơi kinh ngạc: "Lấy đồ của bạn học?"

Chủ nhiệm lớp nói: "Năm ngoái, cô ở văn phòng đối diện, không theo dõi liền không biết. Hồi đó, các học sinh trong lớp tìm đến tôi cáo trạng. Chu Bộ Phong lấy tiền tiêu vặt của tổ trưởng, lấy bút máy của Thù Lệ,…. Tôi mắng cũng đã mắng, khuyên cũng đã khuyên, đều vô dụng."

Cô Tiền thở dài: "Đứa nhỏ này a, thật không được."

Chủ nhiệm lớp nhẹ giọng nói tiếp: "Giang Du Bạch vẫn tốt. Cậu bé rất có gia giáo. Ba mẹ cậu bé rất đáng gờm, đặc biệt có mặt mũi, cậu bé học ở đây còn có thể giúp thu hút đầu tư cho trường..."

Lâm Tri Hạ rơi vào suy nghĩ của chính mình.

Trở lại chỗ ngồi, Lâm Tri Hạ gọi một tiếng: "Giang Du Bạch!"

"Làm sao?" Giang Du Bạch đáp.

Lâm Tri Hạ để lên bàn vài đồ dùng học tập cùng mấy quyển truyện tranh, rất thành khẩn nói với Giang Du Bạch: "Trong lớp chỉ có cậu nguyện ý nghe tớ nói về toán học và vật lý, tuy rằng cậu nghe không hiểu tớ nói..."

Giang Du Bạch đều bày ra thái độ thật lòng, lắng nghe các loại suy nghĩ của Lâm Tri Hạ, nhưng cô giống như đã sớm biết cậu căn bản nghe không hiểu. Cả người cậu cứng đờ ngồi thẳng, tái nhợt giải thích: "Từ từ tớ nghe sẽ hiểu."

Lâm Tri Hạ lại nói: " Tớ nghĩ khi tốt nghiệp tiểu học, khả năng sẽ không còn được gặp lại cậu."

Giang Du Bạch đang chuẩn bị gấp note quyển notebook toán học chợt khựng lại. Cậu nắm chặt bút, cẩn thận nói tiếp: "Sẽ không còn được gặp lại?"

"Đúng rồi" Lâm Tri Hạ thái độ thành khẩn, "Thừa dịp hiện tại chúng ta vẫn là bạn ngồi cùng bàn , tớ muốn chính thức mời cậu làm đối tượng quan sát nhân loại của tớ. Tớ vẫn muốn làm rõ... Người bình thường suy nghĩ như thế nào. Tỷ như khi cậu thấy vấn đề không gian tương quan của Hilbert, phản ứng đầu tiên sẽ là gì? Cậu có đau đầu không, có khiếp sợ không? Ha ha ha ha ha ha ha."

Mấy phút trước, Giang Du Bạch vừa vì Lâm Tri Hạ an ủi mà thấy cảm động. Hiện tại, cậu chỉ muốn đánh chính mình một cái, trợn to hai mắt nhìn Lâm Tri Hạ! Cô vẫn đáng ghét như cũ!

Giang Du Bạch bình tĩnh tỉnh táo hỏi dò: "Tại sao lựa chọn tớ làm đối tượng quan sát nhân loại của cậu?"

Lâm Tri Hạ đặc biệt thành thực: "Tớ nghe chủ nhiệm lớp nói, nhà cậu rất giàu. Kiến thức của cậu nhất định không tầm thường, tớ rất muốn nghiên cứu cậu."

Giang Du Bạch suy nghĩ chốc lát, chịu nhục đáp ứng cô: "Được."

"Cảm ơn!" Lâm Tri Hạ như mở cờ trong bụng. Cô bé nhẹ giọng nói: "Giang Du Bạch, cậu thực sự là bạn tốt của tớ."

Giang Du Bạch không lên tiếng.

Giờ giải lao môn học tiếp theo, Đinh Nham tìm Giang Du Bạch chơi.

Bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên trang giấy trắng, Đinh Nham rõ ràng nhìn thấy, trên bản giấy nháp của Lâm Tri Hạ viết một hàng chữ lớn: "Mô hình nghiên cứu tư duy trí thông minh của trẻ em phổ thông."

Sau đó, Lâm Tri Hạ lật trang tiếp theo, viết "Tóm tắt", lại viết thêm hai dấu hai chấm. Cô trịnh trọng ghi chép: "Bài nghiên cứu này thông qua quan sát bạn ngồi cùng bàn —— Giang Du Bạch, tiến một bước tìm hiểu mô hình nghiên cứu tư duy trí thông minh của trẻ em phổ thông cùng tư duy hạn chế..."

Đinh Nham lấy làm kinh hãi. Hai tay cậu đút vào túi quần, gọi Giang Du Bạch ra khỏi phòng học.

Vừa mới đi tới ngoài cửa, Đinh Nham liền hỏi: "Giang Du Bạch, như vậy mà cậu còn có thể nhịn sao? Cậu đi tìm cô Ngô, xin cô đổi chỗ đi chứ?"

Giang Du Bạch lắc đầu: "Tớ có kế hoạch tác chiến, đầu tiên cho cậu ấy chút ngon ngọt, để cậu ấy thả lỏng cảnh giác."

Đinh Nham không hiểu lắm: "Cậu muốn đối tốt với cậu ấy?"

"Không!" Giang Du Bạch phủ nhận nói, "Tớ coi cậu ấy là thành đối thủ cạnh tranh."

Đinh Nham vẻ mặt hoang mang: "Cậu chắc chắn? Tớ nghe nói, cậu ấy chỉ cần học một lần là nhớ. Tớ làm bài mười phút, cậu ấy chỉ cần 10 giây."

Cô làm bài chỉ cần mười giây.

Đúng, đối thủ của cậu thực lực rất mạnh.

Giang Du Bạch hơi nắm tay. Cậu sẽ không bỏ qua. Cậu sẽ ở trước mặt Lâm Tri Hạ chứng minh mình, vượt xa cô, đem cô tàn nhẫn mà bỏ lại sau lưng, tìm về lòng tự tôn bị đã bị cô dẫm nát.

Giang Du Bạch nói: " Sắp đến sinh nhật Lâm Tri Hạ rồi."

Đinh Nham một mặt căng thẳng: "Cậu muốn làm cái gì?"

Giang Du Bạch đứng thẳng tắp, tia nắng chiếu đến đan xen trên người cậu, cả khuôn mặt nửa sáng nửa tối. Giống như phim điện ảnh Hongkong《 Cổ Hoặc Tử 》 chuyên dùng khi quay những nhân vật đang có âm mưu gì đó, trên mặt cậu có sự nặng nề không thuộc về độ tuổi này: "Tớ muốn đưa cậu ấy một phần lễ vật."

Đinh Nham rùng mình một cái.

——————————————————————

Tập sau: Kinh ngạc! Nhận được quà sinh nhật của Giang Du Bạch! Lâm Tri Hạ lần đầu tiên rơi lệ khóc lớn! )

Ha ha ha ha ha ha ha mọi người đoán xem Tiểu Giang sẽ có hành động gì?

————————————————

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.