Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3370 chữ

"Đại chiến giành bóng" vẫn đang tiếp tục. Giống như Lâm Tri Hạ suy đoán, Nhiếp Thiên Thanh chuẩn bị đến căn cứ của tổ A đánh cướp.

Bóng mà tổ A thu thập được, hơn tổ B rất nhiều. Nhiếp Thiên Thanh liền đối với Đinh Nam nói: "Bóng của tổ A gấp mấy lần của chúng ta!"

Đinh Nam thế nhưng nói: "Tớ không đi tổ A đâu."

Đinh Nam cùng Cam Thù Lệ đã từ bỏ đấu tranh từ lâu. Hai người bọn họ trở về cuộc sống yên tĩnh, tựa như những người nông dân chăm chỉ khom lưng nhặt bóng. Nếu như có thể nhặt nhiều bóng cùng một lúc thì Đinh Nam sẽ rất hạnh phúc.

Đinh Nam đã không còn là con người của trước kia, lúc nào cũng đòi đánh đòi giết..

Cậu dường như nhìn thấy hết mọi sự tranh đoạt trong giang hồ. Cậu thề sẽ không tiếp tục làm cướp, không làm trộm đi chặn đường người khác. Có làm thì mới có ăn!

Vì vậy, Nhiếp Thiên Thanh chỉ có thể chiến đấu một mình.

Nhiếp Thiên Thanh lặng lẽ lẻn vào một đường ống, bước về phía thang trượt. Cậu ta lấy tư thế sét đánh không kịp tránh, đột nhiên nhảy vào trong pháo đài. Đổng Tôn Kỳ canh gác tại căn cứ bị giật mình, điên cuồng hét lên nói: "Cậu là ai!"

Nhiếp Thiên Thanh trả lời: "Tớ là Nhiếp Thiên Thanh tổ B!"

Đổng Tôn Kỳ giang hai tay chắn trước mặt cậu ta, một bộ giáng hi sinh vì nghĩa: " tổ B Nhiếp Thiên Thanh! Tớ là tổ A Đổng Tôn Kỳ! Tớ cảnh cáo cậu! Cậu muốn trộm bóng của tổ A, trừ khi bước qua xác tớ!"

"Chúng ta là hàng xóm, là bạn thân, " Nhiếp Thiên Thanh nhìn cậu ta, "Vì mấy quả bóng, cậu..."

Giang Du Bạch phía dưới cầu thang của pháo đài, hướng bên trên hô: "Không! Đây không chỉ là bóng, đây là chính nghĩa mà trong lòng chúng tớ muốn bảo vệ!"

"Đúng! Là chính nghĩa!" Đổng Tôn Kỳ vung tay hô to.

Lâm Tri Hạ cũng phất cờ hò reo: "Là vì chính nghĩa! Chúng tớ vì chính nghĩa mà chiến đấu, vì vinh quang cùng tôn nghiêm của tổ A! Vì tổ A cường thịnh không suy, vì tổ A vĩnh viễn không bị tổ B xâm lược! Ở thời khắc sống còn, chúng ta đối mặt việc Tổ B đánh lén, tuyệt đối không rút lui, tuyệt đối không sợ hãi! Tuyệt đối không buông tha mỗi một tấc lãnh thổ, tuyệt đối không cam lòng làm nô lệ mềm yếu! Chúng ta cũng không phải chiến đấu một mình! Sau lưng chúng ta còn có hóa thân của chính nghĩa- bóng nhựa ! Xông về phía trước, các bạn của tớ! Thắng lợi sẽ đến, ánh bình minh của mặt trời cuối cùng rồi sẽ soi sáng tứ phương!"

Tiếng hô vừa dứt, Đổng Tôn Kỳ trong mắt nổi lên ánh lệ.

Nhiếp Thiên Thanh trong lòng cả kinh, nỗ lực cứu vãn Đổng Tôn Kỳ: "Các cậu đừng quá nhập vai, chúng ta cũng không phải đóng phim điện ảnh chiến tranh."

"A!" Lâm Tri Hạ thở dài nói, "Nhiếp Thiên Thanh! Cậu đối với chúng tớ sử dụng kế ly gián!"

"Thật là hèn hạ!" Đổng Tôn Kỳ lớn tiếng chỉ trích. Cậu ta quả thực đã quên ngày hôm nay là ai đem Nhiếp Thiên Thanh tới làm khách.

Lâm Tri Hạ bày ra vẻ chỉ huy: "Đổng lớp trưởng, cậu nhanh đi bảo vệ bóng, để tớ giải quyết Nhiếp Thiên Thanh!"

Đổng Tôn Kỳ lại nói: "Tớ là lớp trưởng! Lớp trưởng chỉ có thể là người đi cuối cùng!"

Ánh đèn màu trắng chiếu xuống, chiếu lên người cậu, cái bóng đơn bạc nhưng cao lớn.

Giang Du Bạch ba chân bốn cẳng, hướng về phía tầng cao nhất của pháo đài mà chạy: "Nhiếp Thiên Thanh! Cậu nhằm vào tớ đây! Đừng làm tổn thương bạn của tớ!"

Nhiếp Thiên Thanh cũng nhập vai nói: "Đã muộn, Tổ A Giang Du Bạch! Cậu đến muộn!"

Giang Du Bạch thân hình run lên, lùi về sau một bước: "Không thể!"

Không chỉ Giang Du Bạch, Nhiếp Thiên Thanh kỳ thực cũng rất kinh ngạc. Tại thời điểm Giang Du Bạch lên lầu, Nhiếp Thiên Thanh đang cùng Lâm Tri Hạ chơi một lần kéo búa bao, Lâm Tri Hạ thế nhưng lại thua.

Lâm Tri Hạ lại thua!

Lâm Tri Hạ làm sao có thể thua?

Lâm Tri Hạ đứng yên bất động. Cô nói: "Mọi người đừng vì tớ mà khổ sở. Mặc dù tớ đã bị đóng băng nhưng tinh thần của tớ luôn ở lại cùng các cậu. Đối mặt kẻ địch mạnh mẽ, chúng ta tuyệt không thối lui! Tuyệt không mềm yếu!"

Đổng Tôn Kỳ hô: "Tuyệt không mềm yếu!"

Cậu hướng về Nhiếp Thiên Thanh, đưa tay phải ra: "Kéo Búa Bao!"

Đổng Tôn Kỳ nắm tay thành quyền, Nhiếp Thiên Thanh mở ra năm ngón tay.

Đổng Tôn Kỳ thua! Cậu đứng im tại chỗ, bi thương hướng lên trời gào thét: "Tại sao! Tại sao ông trời không cho Tổ A chúng ta một con đường sống!"

Tiếng hô của cậu ta, thậm chí truyền về căn cứ của Tổ B.

Đinh Nam cùng Cam Thù Lệ đều chạy lên lan can sân thượng của pháo đài. Bọn họ nhìn Nhiếp Thiên Thanh chiến thắng Lâm Tri Hạ, lại chiến thắng Đổng Tôn Kỳ, cảm thấy khó mà tin nổi.

Đèn treo mặt trăng cùng mặt trời ở chính giữa, Nhiếp Thiên Thanh ánh mắt lướt qua đèn treo. Cậu nhìn Đinh Nam ở xa xa, đối Đinh Nam lớn tiếng gọi: "Tớ đã đánh bại Tổ A!"

"Cậu sai rồi, " Giang Du Bạch cất tiếng nói, "Tổ A còn có tớ."

Cậu hướng Nhiếp Thiên Thanh đi tới.

Cậu mới vừa tròn chín tuổi, mà Nhiếp Thiên Thanh đã mười ba tuổi.

Nhiếp Thiên Thanh cao hơn Giang Du Bạch vài centimet, Giang Du Bạch không thể không ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thiên Thanh. Cảm giác này, thật không dễ chịu. Giang Du Bạch quyết định, muốn mình ngày càng cao, giống như ba vậy.

"Ra chiêu đi." Nhiếp Thiên Thanh nói.

Giang Du Bạch phất tay, Nhiếp Thiên Thanh ứng chiến. Một vòng này, Giang Du Bạch ra kéo, Nhiếp Thiên Thanh ra bao.

"Thắng! Chúng ta thắng rồi!" Đổng Tôn Kỳ trào nước mắt, "Giang Du Bạch! Nhờ có cậu!"

Giang Du Bạch cũng rất kích động. Cậu cùng Đổng Tôn Kỳ như là một đôi chiến hữu đồng sinh cộng tử cùng nhau trở về từ cõi chết. Bọn họ canh giữ ở Tổ A một tấc cũng không rời, trong mắt lóng lánh ánh hào quang.

Lâm Tri Hạ tại chỗ vỗ tay: "Chính nghĩa là cuối cùng cũng chiến thắng, đoàn kết tạo nên sức mạnh!"

Nhiếp Thiên Thanh hướng Lâm Tri Hạ hỏi: "Cậu... Bình thường thường xem sách gì?"

Lâm Tri Hạ hỏi ngược lại: "Cậu hỏi ngành học nào?"

Nhiếp Thiên Thanh do dự nói: "Ngữ văn?"

Lâm Tri Hạ tiếp tục hỏi rõ: "Văn học hay là Ngôn ngữ học?"

"Cậu mới chín tuổi, " Nhiếp Thiên Thanh cau mày nói, "Nhìn như chín tuổi, nhưng lại không giống chín tuổi."

Lâm Tri Hạ lười biếng trả lời: "Cậu mười ba tuổi, không lẽ mãi mãi mười ba tuổi? Mười ba tuổi nên thế nào, là ai định nghĩa? Cậu nhất định phải tuân thủ sao?"

Nhiếp Thiên Thanh bị cô chọc phát cười,ý cười treo ở bên môi, hỏi tiếp cô: "Cậu có ước được giống như Giang Du Bạch không?"

Lần này, Lâm Tri Hạ có chút bối rối: "Hả?"

Nhiếp Thiên Thanh nhặt một quả bóng từ trên mặt đất lên, lúc cậu ta khom lưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Nhà Giang Du Bạch rất lớn, đồ chơi rất nhiều. Cậu đời này không cần vì tiền buồn rầu, mười ba tuổi hay ba mươi tuổi đều sẽ sống rất vui vẻ, cậu không ước ao sao?"

Lâm Tri Hạ chăm chú suy tư mấy giây, mới nói: "Tớ không ước ao."

Nhiếp Thiên Thanh cười cô: "Cậu lừa tớ."

Lâm Tri Hạ giải thích: "Những thứ cậu nói, đều là điều kiện vật chất, điều tớ muốn chính là ở cấp độ tinh thần. Coi như tớ có nhiều tiền đi chăng nữa, mỗi ngày cũng chỉ ăn ba bữa cơm, ngủ một cái giường, mặc một bộ quần áo, xem vài cuốn sách. Tại sao tớ lại muốn ước giống như Giang Du Bạch? Tớ muốn làm chính mình."

"Cấp độ tinh thần" loại từ ngữ này, từ miệng một bé gái chính tuổi nói ra, thật khiến cho Nhiếp Thiên Thanh cảm thấy kinh ngạc.

Nhiếp Thiên Thanh còn muốn cùng Lâm Tri Hạ nói thêm vài câu, cửa chính của “công viên trò chơi” đột nhiên nghe vài tiếng cốc cốc.

Giang Du Bạch lập tức trả lời: "Mời vào."

Cửa chính mở ra.

Quản gia mang theo hai người mặc đồng phục đi vào. Ba người bọn họ đẩy một chiếc toa inox, trên xe bày điểm tâm, hoa quả, bánh mì, còn có mùi thơm ngát của thức uống nóng.

Giang Du Bạch chỉnh lại y phục của chính mình, dẫn bạn học hướng ra cửa. Cậu nói: "Bình thường tớ ở chỗ này chơi mệt rồi, mẹ tớ sẽ mang đồ ăn cho tớ."

Lâm Tri Hạ vui vẻ chạy đến: "Ô mai!"Cô uống một hớp sữa bò nóng, lại ăn một viên ô mai.

Mọi người vây quanh xe để đồ ăn, ngồi trên mặt đất, mới phát hiện thời gian trôi qua đã rất lâu.

Tổ A cùng Tổ B đại chiến, khiến ai ai cũng mệt lả. Đinh Nham thành thạo gặm xong một khối chân giò hun khói, hài lòng nằm đến trên đất.

"Mặt trời đang lặn rồi, " Nhiếp Thiên Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Chúng ta nên trở về thôi."

Giang Du Bạch vốn dĩ muốn đàn Piano cho Lâm Chi Hạ nghe, dẫn cô tham quan tất cả các phòng của nhà cậu, nhưng nhìn giờ đã khá muộn, hiển nhiên không đủ thời gian.

Có điều, bọn họ không đi cũng tốt. Giang Du Bạch thỉnh thoảng sẽ ở trong vườn hoa nhà mình lạc đường. Nếu như cậu mang theo Lâm Tri Hạ lạc đường, chẳng phải là thật mất mặt? Nghĩ thông suốt điểm này, Giang Du Bạch đi tới cửa, rất ra dáng chủ nhà nói: "Tớ sẽ để tài xế đưa các cậu về nhà. Khi nào các cậu về đến nhà, gọi điện thoại cho tớ, gửi tin nhắn cũng được."

Đinh Nam chỉ vào Giang Du Bạch: "Giang Du Bạch, cậu bây giờ cùng vừa nãy rất không giống nhau."

Lâm Tri Hạ hỏi cậu: "Không giống ở chỗ nào?"

Đinh Nam hai tay ôm lấy sau gáy, gối đầu lên tấm thảm mềm mại. Cậu không biết nên hình dung như thế nào, liền nói: "Tớ cũng không rõ, nhưng tớ cảm giác vậy. Ở trước mặt mọi người, Giang Du Bạch không giống như vừa nãy."

Trước khi mọi người đi, Giang Du Bạch đưa cho mỗi người một cái túi.

"Bên trong có lễ vật." Giang Du Bạch nói.

Đổng Tôn Kỳ mở túi ra tại chỗ, nhìn thấy một bộ compa cùng một cái bút máy. Cậu lập tức ôm chầm lấy Giang Du Bạch: "Cảm ơn người anh em! Cậu cẩn thận quá! Vừa vặn compa của tớ hỏng rồi."

Mấy người khác đều là lễ vật tương đồng.

Thế nhưng lễ vật của Lâm Tri Hạ lại cùng mọi người không giống nhau. Lâm Tri Hạ cảm giác túi của mình rất nặng, không thể chỉ là một chiếc bút máy cùng một bộ compa. Cô ở trước bậc thang đá cẩm thạch đứng lại, cùng Giang Du Bạch đối diện chốc lát.

Ánh chiều tà, dư quang nhuộm đỏ mặt cỏ.

Giang Du Bạch hướng cô phất tay: "Ngày mai gặp."

Lâm Tri Hạ gật đầu, cũng nói: "Ngày mai gặp."

*

Tới gần chạng vạng, Lâm Tri Hạ về nhà.

Cô từ trên một chiếc Porsche màu đen đi xuống, như một làn khói chạy vào tiểu khu An Thành. Cô có thể ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chào va chạm, từng nhà đều thắp sáng đèn dầu. Cô ôm chặt túi mà Giang Du Bạch tặng, suy đoán cậu đến tột cùng đưa cái gì.

Đưa cái gì?

Cô một bên suy nghĩ, một bên suy đoán.

"Lâm Tri Hạ!" âm thanh ba Lâm bỗng nhiên truyền vào lỗ tai.

Lâm Tri Hạ đứng ở cửa siêu thị nhà mình, hô: "Ba ba."

Trong siêu thị còn có khách. Ba Lâm không thể ở trước mặt người khác nổi giận, liền gọi Lâm Tri Hạ tiến vào buồng trong. Lâm Tri Hạ liếc mắt thấy mẹ Lâm ngồi bên cạnh quầy thu tiền, gương mặt bình tĩnh, nhưng ẩn giấu vẻ tức giận.

Trong phòng khách Lâm gia—— nếu như loại khu vực nhỏ hẹp này cũng có thể được gọi là phòng khách, ba Lâm Tri Hạ ngồi trên một cái ghế nhựa. Ca ca hai tay khoanh tròn, đứng ở một bên.

Chiếc đèn tuýp dài tầm 1m treo trên vách, tia sáng sáng loáng soi trên đỉnh đầu ba Lâm. Ba Lâm chất vấn: "Hôm nay con đã đi đâu?"

Lâm Tri Hạ ngoan ngoãn trả lời: "Con đi tới nhà bạn học chơi."

"Lâm Tri Hạ, em không được nói dối, " anh cô dạy dỗ, "Xế chiều hôm nay, có người đến nhà chúng ta, cùng ba nói, em ở cửa tiểu khu lên xe người khác? Em có biết như vậy rất nguy hiểm hay không? Em có đầu óc không, Lâm Tri Hạ!"

Lâm Tri Hạ lập tức giải thích: "Đó là xe của nhà bạn học em, em đã nói rồi. Lâm Trạch Thu, không được mắng em là không có đầu óc, em sẽ tức giận!"

Lâm Trạch Thu vỗ bàn một cái, lên cơn giận dữ: "Em còn nói lý? Em là em của anh, anh nói em hai câu thì làm sao! Em mới chín tuổi, em cho rằng em đã ba mươi chín tuổi thích đi đâu thì đi sao? Em chính là không có đầu óc! "

"Anh cũng có thể đi nhà người khác chơi tại sao em không thể? " Lâm Tri Hạ tức giận chất vấn, "Em không học mẫu giáo, cũng không có bạn. Thật vất vả lên tiểu học, không có ai nguyện ý làm bạn ngồi cùng bàn với em. Hiện tại, em có bạn ngồi cùng bàn, em đến nhà bạn chơi không được hay sao?"

Lâm Tri Hạ xác thực không học nhà trẻ.

Cô là được ba, mẹ và anh trai nhìn lớn lên.

Nhà trẻ gần nhất thu phí rất cao. Ngoài ra, giáo viên mầm non không thể chăm sóc mỗi một đứa bé. Vì thế, trước khi Lâm Tri Hạ tròn sáu tuổi, chưa bao giờ học qua trường học. Cô bé vẫn chờ ở nhà và tự học mọi thứ rất nhanh.

Siêu thị nhà họ Lâm có cái giá sách. Mọi sách vở của Lâm Tri Hạ đều lấy từ. Cô bé không đủ cao, liền học được cách tự mình chuyển băng ghế đến và đừng lên đó, tự mình chọn mọi thứ.

Cô bé đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được.

Cô bé giống như một khối bọt biển cứng rắn. Tri thức của thế giới đều là mưa móc. Chỉ cần chạm vào cô sẽ liều mạng hút lấy. Tài liệu thi đại học đã sớm bị cô đọc qua các loại một lượt. Cho đến hiện tại, những câu hỏi thi đại học cô bé đã không thể khiến cô đặt ra câu hỏi tại sao.

Cô bé còn dùng thẻ thư viện của bố, định kỳ đến thư viện tỉnh mượn sách. Mỗi lần đều đạt đến số lượng lớn nhất có thể mượn được.

Cha mẹ đã sớm phát hiện Lâm Tri Hạ khác với tất cả mọi người, nhưng cũng không hiểu phải làm như thế nào để dẫn dắt cô.

Ba Lâm Tri Hạ thậm chí lục lại gia phả mười tám đời tổ tiên Lâm gia. Đều là nông dân mặt hướng xuống đất, đừng nói thiên tài, ngay cả tú tài cũng không xuất hiện qua.

Lâm Tri Hạ xuất hiện, là niềm vui bất ngờ, cũng là một rắc rối không nhỏ.

Ba Lâm thanh âm ôn hòa đối với nữ nhi nói: "Hạ hạ, con không biết được ba mẹ cùng anh trai buổi chiều hôm nay lo lắng như thế nào. Ta và mẹ của con đều cho rằng con đi đến nhà Cam Thù Lệ. Chúng ta gọi điện cho người nhà của Cam Thù Lệ mới biết con đi đến nhà Giang..."

"Giang Du Bạch." Lâm Trạch Thu nhắc nhở.

Ba Lâm nói tiếp: "Đúng, đi tới nhà Giang Du Bạch. Ba không nói không cho con đến nhà bạn học nam chơi, nhưng con phải biết, thế giới này rất nguy hiểm, rất tàn khốc, rất không an toàn, đặc biệt là con từ nhỏ đã là một cô bé rất xinh đẹp..."

"Con biết." Lâm Tri Hạ lạnh lùng đánh gãy lời của ba Lâm.

Cô bé nói: "Con hiểu ý của ba, sinh vật học con cũng biết, tâm lý học phạm tội con cũng đã từng nghiên cứu qua."

Ba Lâm thở dài một hơi: "Con hiểu nhiều như vậy, vậy con có hiểu cho tấm lòng của cha mẹ hay không?"

Lâm Trạch Thu còn ở bên cạnh mắng: "Em thì hiểu cái gì! Em nghĩ mình rất thông minh, không sợ trời không sợ đất! Hôm qua anh xem trên báo, có vụ việc bé gái bị người ta chùm bao tải ném vài trong xe. Bán lên núi làm vợ nhỏ cho một ông già, mười năm sau mới được cứu ra!"

Nói xong, Lâm Trạch Thu hít sâu một hơi: "Xế chiều hôm nay, liền nhìn thấy em lên xe người lạ, anh còn tưởng có chuyện gì."

Lâm Tri Hạ hỏi ngược lại: "Vậy tại sao, anh có thể đi nhà người khác chơi, còn em thì không?"

Lâm Trạch Thu tức giận đến sắp nổ tung: "Anh là nam sinh, em là nữ sinh, em nói em tại sao không thể? Trên thế giới này có bao nhiêu người xấu! Em tại sao không hiểu ý anh?"

Lâm Tri Hạ một tay chống lên tường, nhón chân lên để mình có thể ngang tầm nhìn với anh trai. Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Thu, nói với anh: "Anh, anh thật là ngây thơ, nam sinh thì sẽ không gặp phải người xấu sao? Anh mới là thật sự cái gì cũng không hiểu."

Cô mang túi, chạy vào phòng ngủ của mình, "Ầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Chiếc túi bị cô ném xuống đất.

Hai hộp cơm trong suốt từ trong túi lăn ra.

Lâm Tri Hạ ngồi xổm ở bên cạnh một hộp cơm, Nhìn thấy trong một hộp thì chứa đầy ô mai, hộp còn lại chứa đầy bánh hoa quế mà lần trước cô chưa được nếm thử. Cô tiếp tục thò tay vào túi còn phát hiện một hộp gỗ tinh xảo, mở ra xem, xuất hiện một con thiên nga đen chân đang kẹp lấy chiếc bút máy màu xanh đậm.

Lâm Tri Hạ lập tức bấm số điện thoại di động của Giang Du Bạch. Cô chuẩn bị cùng cậu cảm ơn, đồng thời suy nghĩ một chút làm thế nào để đáp lễ Giang Du Bạch.

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng

Truyện Bạn gái thiên tài- Edit tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.