Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 187: Rời Khỏi Tiên Đạo Tông

Tiểu thuyết gốc · 1387 chữ

Ưu Linh đôi mắt sau vải đen, nhìn xuyên qua nàng ánh mắt: "Hừ, Tuyết Liên ngươi tưởng ta trí thông minh thấp?"

"Đây là do ta không muốn mắt mình bị nhìn thấu, chủ thượng đã từng nói mắt ta không nên để người thứ ba nhìn thấy!"

Lăng Liên cũng nói ra: "Ta gọi Lăng Liên, tên không biệt hiệu." Ưu Linh gật đầu, không có gì dị nghị, với Lăng Liên nữ tử này.

Tên đều do chủ thượng đặt ra, người lâu lâu mới có thể nghĩ ra một cái tên hay, chủ thương đặt tên không hiểu sao chán nản như vậy, không có hiểu nghĩa.

Ưu Linh cùng mấy người hàn huyên hồi lâu, đệ tử ngày càng đông đúc, một lúc lâu sau.

Một vị nữ tử, tóc đen nhánh, vẻ mặt ưu nhìn, đi vào trong. Nàng mặc trên mình một giáp màu vàng, từng đường vân lộ ra.

Mặc váy dài, chấp sự Tiên Đạo Tông Cô Cô, vẻ mặt ưu nhìn, ngũ quan tinh xảo, đáng tiếc vẻ mặt chỉ đạt đến ưu nhìn cảnh.

Vân Phàm lắc đầu, Cô Cô một chân uy vũ bước vào, giọng nói ngạo kiều: "Chư vị đệ tử, nhận nhiệm vụ Hồ Ly Nữ theo ta!"

Cô Cô nàng để lại một câu nói, quay người rời đi. Chúng đệ tử đứng dậy, Vân Phàm cùng mấy vị theo sau nàng đi đến.

Phái tây thuyền bay nơi, dọc đường đệ tử đều tránh né mấy người. Bởi đệ tử nào cũng biết được chấp sự Cô Cô tính cách.

Không dài dòng giải thích, dùng cảnh giới đè éo thực lực, tính cách này thật cổ quái. Vân Phàm hiếu kỳ theo sau Cô Cô, nàng lắc lư bước đi thật hảo.

Vân Phàm nhìn qua nàng, vẻ mặt ưu nhìn, thân hình hảo hảo như vậy mỹ nữ. Rốt cuộc nàng có hay không dung nhan ẩn dấu.

Cô Cô ánh mắt sắc bén quay đầu, nhìn Vân Phàm: "Ngươi nhìn ta?" Vân Phàm biện minh lắc đầu: "Chấp sự đại nhân không có, không có." hắn cười cười cúi đầu.

Cô Cô vẻ mặt không thay đổi: "Như vậy tốt, chúng đệ tử theo ta."

Không qua bao lâu, chư vị tử đi tới thuyền bay, Cô cô bay lên cao, nàng thuyền bay là đầu tiên nhất thuyền.

Ưu Linh theo nàng nhảy thuyền thứ nhất, Cô Cô không nói lời nào. Đây là đặc cách, chân truyền đệ tử, tùy thuộc muốn thuyền bay nào.

Chúng đệ tử bên dưới, nhìn sau lưng mấy thuyền bay còn sót lại, đều biết thuyền thứ nhất, không thể lên phi kiếm bay đến.

Có đệ tử một chân đạp hư không tiến đến, lại bay đến.

Vân Phàm hắn thuyền bay thứ hai nơi, Cổ Hà thuyền thứ nhất. Bởi vì hắn là chân truyền đệ tử, không ai dị nghị.

Cổ Hà một chân vừa đáp xuống, mắt ngước nhìn Ưu Linh ánh mắt nhìn lên cuối thuyền bay, cao nhất nơi.

Ưu Linh vẻ mặt nghiêm nghị, phái ra một vị Đại Trưởng Lão Kim Đan cảnh viên mãn, chỉ như vậy, các ngươi muốn đoạt lấy thiên giai pháp bảo xuất thế.

Khả năng không có, nàng cười tà mị, cổ quái. Cổ Hà run rẩy, nụ cười này hù dọa hắn tâm tình, Cô Cô cuối thuyền nơi cao, nhìn xuống cũng hiếu kỳ?

Nữ tử áo đen, biệt hiệu chân truyền đệ tử. Nụ cười tà mị này, không tốt, có điềm nguy hiểm!

Cô Cô ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, hai ánh mắt nhìn thẳng, Cô Cô không nhìn ra trong ánh mắt Ưu Linh có hay không đồ vật, ảo cảnh! Vì nàng che bằng vải đen mắt.

Mà một bên khác Ưu Linh nhìn rõ bên trong đôi mắt Cô Cô, vị chấp sự này, trong đôi mắt có sự cô độc, sợ hãi, báo thù, căm giận.

Ưu Linh cười nhẹ, Tuyết Đông năm mươi năm trước, ngươi sự kiện kia, thật hảo. Đáng tiếc sự kiện đó, ta nhìn ra là do chủ thượng sắp đặt.

Ưu Linh quay người, nhìn ra bên ngoài, nàng dựa vào tường gỗ ngăn cản nhìn xuống dưới, ta sống hơn ngàn năm lão nhân.

Cảnh đẹp như vậy, nhìn quá nhiều, nàng nhìn xuống dưới là vách đá. Cảnh giới của nàng nhìn ra bên dưới khu vực, là núi rừng, có yêu thú, có sóc có thỏ.

Ưu Linh ánh mắt tuy che bởi lớp vải đen, vẫn có một ít lung linh hiện lên, nàng không có tình cảm hay thất tình lục dục một trong.

Vô cảm người.

Thuyền thứ hai, Vân Phàm hắn ngồi trên ghế, bên cạnh là Tô Hạo, Mạn Chi Vô Ngạn, hắn nhìn xa xa dựa vào ngăn cản tường cao, một mét cao gỗ.

Lăng Thần cách không xa dựa vào hàng ràng cao gỗ, nhìn xa xa, ánh mây xa: "Sư tôn, đại lục này còn có đại lục khác sao?"

Sư tôn Lăng Thần trầm mặc: "Ta chỉ biết qua Huyền Tiên Đại Lục, hai vực chủ, Tây Vực Đông Vực."

"Đại Lục khác ta không có rõ." Lăng Thần trầm tư suy nghĩ điên rồ: "Chúng ta, hay không có thể tạo ra một đại lục?" Sư tôn Lăng Thần chán nản.

Lăng Thần ngươi hỏi mấy câu ngu ngốc, ta thân sư tôn cũng thấy ngươi cực phiền, sư tôn Lăng Thần thầm nghĩ. Lăng Thần hắn đồ đệ cho nên, nhẫn nhịn phải trả lời hắn.

"Lăng Thần a, nếu như ngươi mạng mẽ, thần cảnh giới ngươi có thể tạo ra đại lục."

Lăng Thần gật đầu, bên cạnh Lưu Vân nghiêng đầu: "Lăng Thần, mặt ngươi thất thần như vậy?"

Hoa Vũ ánh mắt sắc bén, tóc bay theo gió nhìn hắn. Thuyền bay cũng đã khởi hành, cho nên tóc nàng bay theo gió thổi.

Lăng Thần lắc đầu, thân ảnh đứng thẳng người, y phục màu xanh, các đường vết dài xanh, cười khẽ.

"Ta không sao, các nàng yên tâm. Lăng Thần ta làm sao có thất thần như vậy khả năng."

Lăng Thần cười, hai người nhìn trăm trú Lăng Thần, Lăng Thần cười nhẹ. Không chú ý tới hai người, hắn ánh mắt nhìn xa xa.

Cuối thuyền, trên cao ghế ngồi, sư tỷ sư muội. Các ngươi ta có thể hay không bảo vệ, cảnh giới ta thấp hơn các ngươi.

Ha ha Lăng Thần ra một ngày nào đó, chắc chắn bảo vệ hai người các ngươi. Quay trở lại phục hưng gia tộc.

Thuyền bay hướng phía tây bay đi, thời gian trôi qua. Lăng Thần hắn đi đến đầu tàu, nhìn xa xa một hồ lớn nước.

Bên phải hồ nước là một khu vực bé nhỏ đất, ngoài xa là đại dương rộng lớn, Cô Cô từ thuyền thứ nhất nói qua thuyền sau lưng.

"Các ngươi một khi đã nhận Hồ Ly nhiệm vụ, khả năng cao sẽ không thể quay về."

"Chúng đệ tử ai sợ chết có thể quay về, rời khỏi Tông môn, trở về làm một hảo hảo nhi tử."

Chúng đệ tử im bặt, không giám cãi lại. Cô cô hàn huyên thuyết giáo hồi lâu, Tuyết Đông cách đó không xa một bên nhìn lên cao.

Nàng bên cạnh Hồ Ly Nữ, cảnh giới nhìn xa xa thuyền bay, lại nhìn Hồ Ly Nữ khu vực.

Tuyết Đông nhìn bên cạnh nữ đệ tử: "Ngươi đưa ta thương." nữ đệ tử gật đầu, đưa thương trên tay cho chưởng môn.

Tuyết Tông, linh khí bao quanh thương, một màu hắc ám linh khí, bao trùm lấy thương, từ mấy đạo hắc ám linh khí bao quanh.

Từ từ một đạo, truyền vào thương, Tuyết Đông cười nhẹ, nàng chiến giáp che mặt, thân ảnh cúi thấp.

Nắm lấy thanh thương, tay nắm thương kéo về sau: "Xung Đột Nhập Ma Ám." nàng ném đi đạo thương, đạo thương nhanh chóng bay đi.

Đạo thương tỏa ra linh khí màu đen thuần hắc ám khí tức, đệ tử Tiên Đạo Tông bên cạnh hồ ngước đầu lên nhìn một màu bay nhanh chóng hắc ám khí tức.

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.